Tứ di nương kinh ngạc nhìn Cẩm Nương, nàng há miệng, nhưng cái gì
cũng không nói ra, Cẩm Nương tự đi qua nhìn đệ đệ của mình, hài tử còn
không có đủ tháng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhăn, giống như tiểu lão đầu, bất quá, giữa lông mày lại cùng mình có mấy phần tương tự, hai bàn tay
nhỏ bé nắm thật chặc thành quả đấm, ngủ rất an ổn.
Rất tốt, rất khỏe mạnh, hi vọng sau này hắn cũng có thể khỏe mạnh lớn lên, có thể bảo vệ Tứ di nương không bị người ta khi dễ.
Tứ di nương cũng cúi đầu nhìn nhi tử của mình, trong đôi mắt tràn đầy trìu mến cùng thỏa mãn, làm một tiểu thiếp, nàng có thể may mắn sinh hạ con của mình, nàng đã rất thỏa mãn, có nhi tử rồi, cho dù địa vị không
bay lên, nhưng ở Tôn phủ vẫn có chỗ đặt chân căn bản, nửa đời sau cũng
có bảo đảm, huống chi mình lại sinh trưởng tôn của Tôn gia.
Chẳng qua lo lắng duy nhất của nàng lúc này là Tứ cô nương, hôn sự nàng ấy cùng Giản thân vương phủ . . . . . .
Vừa ngước mắt, Tứ di nương liền chạm phải một đôi ánh mắt linh động
trong trẻo, đang có nhiều hứng thú nhìn nhi tử của mình, trong mắt có sự yêu thích chân thành, còn lộ ra thân tình tự nhiên làm cho Tứ di nương
khẽ động dung.
“Nghe nói hôm kia cô nương đã gặp Giản thân vương Vương Phi rồi?” Tứ di nương dò hỏi.
“Ừ, gặp, Vương Phi lớn lên thật đẹp.” Cẩm Nương nhìn đệ đệ của mình
có chút không rời mắt, da trắng nõn nà, rất muốn cắn một ngụm.
Tứ di nương nghe thấy lời của nàng có chút không phản ứng, ánh mắt
lóe lên một cái, sau đó nhìn Tiểu nha đầu Linh Nhi đang đứng ở một góc
hầu hạ, nói: “Linh Nhi, Tứ cô nương hiếm khi tới một chuyến, ngươi đi
đến chỗ Đại phu nhân kia lấy một ít điểm tâm đến đây đi, thuận tiện cũng giúp ta lấy một lá trà ngon, lá trà hôm kia cho đã uống xong rồi, sáng mai lại là tiệc rượu đầy tháng của Đại thiếu gia, sợ là có khách tới
nữa.”
Linh Nhi bất quá bộ dạng mới mười hai mười ba tuổi, người cũng như
tên của nàng, rất cơ trí khôn khéo, thấy bộ dạng Tứ di nương muốn đem
nàng đuổi đi, nàng bĩu môi, có chút không tình nguyện, Đông Nhi vừa nhìn thấy liền chìm mặt, “Đi nhanh về nhanh, di nương vẫn chờ đây.”
Linh Nhi trừng mắt Đông Nhi, chỉ phải bất đắc dĩ mà thẳng bước đi.
Cẩm Nương nhìn bóng lưng Linh Nhi đi ra ngoài, lại nghĩ tới thái độ
của bà vú đối với Tứ di nương, không khỏi khẽ thở dài, xem ra, cuộc
sống của Tứ di nương so với mình chỉ sợ càng thêm gian nan, trong lòng
liền nghĩ, nếu như mình gả được chỗ tốt, Đại phu nhân có phải sẽ có chút ít cố kỵ hay không?
Đám người kia đi rồi, Tứ di nương mới kéo tay Cẩm Nương nói: “Cô
nương sau này nói chuyện nên chú ý một chút, Vương Phi thân phận cao quý biết bao nhiêu a, không phải là người mà ta và ngươi có thể bình luận
.”
Cẩm Nương nghe xong liền nhìn Tứ di nương, có chút không đồng ý, Tứ
di nương cũng không có vạch trần, mà nói: “Tuy nói là vô ý, nhưng cũng
phải chú ý dùng từ, ai, sau này nói không chừng người chính là mẹ chồng
của ngươi, ở trong phủ thân vương, quy củ so sánh với tướng phủ còn
nhiều hơn nữa, nói chuyện với người ta thì càng phải cẩn thận hơn.”
Cẩm Nương biết Tứ di nương là quan tâm mình, nên suy nghĩ một chút
rồi cười, an ủi: “Di nương yên tâm, ta sẽ cẩn thận, Vương Phi rất tốt.”
Tứ di nương nghe xong liền thở dài, vành mắt đỏ lên, Cẩm Nương thấy vậy liền hỏi: “Người kia, thật sự bị tàn tật sao?”
Tứ di nương gật đầu, không nóng không vội nhìn nữ nhi một cái nói:
“Ai, nghe nói là do một trận bệnh nặng, sau đó hai chân mới liệt, bất
quá, cũng may là con trai trưởng, mặc dù không thể kế thừa tước vị,
nhưng Vương gia cùng Vương Phi cũng là rất thương hắn, lúc lão gia ở
nhà, đã từng nghe lão gia nói một chút việc của Giản thân vương phủ, đó
là một hài tử rất tốt, thật đáng tiếc.”
Đại thiếu gia ở trong tã lót động đậy, tựa hồ ngủ có chút bất an, Tứ
di nương liền ôm hắn lắc lắc, nhìn chân mày của Đại thiếu gia giãn ra,
mới nói tiếp: “Nhưng nếu không phải như vậy, cũng không đến lượt ngươi
rồi, đứa bé kia nghe nói lớn lên rất tuấn tú, nếu không phải bệnh này,
thì đại gia tiểu thư trong kinh thành còn không cướp cửa mà cầu hôn sao, cho dù đổi phiên hơn vài chục vòng, cũng không đến phần ngươi.”
Cẩm Nương vừa nghe thấy hắn lớn lên rất tuấn tú, trong lòng cũng tốt
đi chút ít, đều nói nữ chính xuyên qua đều gặp phải nam tử đẹp trai,
mình xuyên qua vật vã một hồi lâu, chỉ gặp được mẹ kế của công chúa
Bạch Tuyết thôi, một tuấn nam cũng không còn thấy nữa.
Tứ di nương nhìn sắc mặt nữ nhi tốt hơn chút ít, trong lòng cũng thở
phào nhẹ nhỏm, vừa khuyên nhủ: “Ai, cô gái a, ước mơ cả đời chính là
muốn gả được chỗ tốt, Giản thân vương phủ là hoàng thân quốc thích hiếm
thấy trong triều, ngươi gả vào đó, dù thế nào thì cũng là cẩm y ngọc
thực, cả đời không lo ăn lo mặc, hơn nữa, càng tốt hơn là được địa vị
chánh thê, không giống như nô tỳ ta. . . . . . Làm thiếp người ta, thì
cả đời cũng không ngẩng đầu lên được.” Vừa nói xong, trong mắt đã ngân
ngấn lệ.
Cẩm Nương nghe thấy trong lòng cũng chua xót, nơi này nữ tử không có
nhân quyền gì, cả đời theo đuổi lớn nhất cũng chính là gả vào một gia
đình tốt, có người chồng tốt, hơn nữa thân phận vừa không cao không
thấp, mà có thể đi vào trong phủ thân vương làm Thiếu phu nhân, chỉ sợ
cũng phúc phận lớn nhất rồi, còn cầu xin gì nữa.
Nghĩ thông suốt xong, trong lòng còn chút uất ức cũng đã tiêu tan đi, dù sao nàng cũng không có lý tưởng cao siêu gì, có thể có cơ hội làm
con sâu gạo đã tốt, hơn nữa sống khá giả hơn, không như Tứ di nương, bị
gả cho người nam nhân kia làm tiểu thiếp. Nàng là người lạc quan,
chuyện còn chưa tới trình độ tệ nhất, nàng sẽ cố gắng hướng tới chỗ tốt
mà suy nghĩ, cố gắng không để cho mình khó chịu.
Hai mẹ con lại nói chuyện thêm một hồi, lúc này Linh Nhi cũng đã trở
lại, đem ra một hộp điểm tâm, còn có ít lá trà, trên mặt còn mang theo
tia mỉm cười ngọt ngào.
“Tứ cô nương, đây là hoa quế cao Đại phu nhân đặc biệt phân phó nô tỳ lấy ra cho ngươi dùng, mới vừa rồi Đại phu nhân còn khen Tứ cô nương,
nói ngươi có lòng hiếu thảo đấy.”
Tứ di nương cùng Cẩm Nương nghe xong liền hai mặt nhìn nhau, Đại phu
nhân mà khen mình? Vậy thì heo mẹ cũng có thể leo cây a? Cẩm Nương thầm
nghĩ.
Tứ di nương vội tiếp lời của Linh Nhi, nói: “Phải không? Đại phu nhân thật đúng là có lòng rồi, ngươi không có thay Tứ cô nương cám ơn nàng
sao?”
Linh Nhi dọn xong điểm tâm, lại đem trà giao cho Đông Nhi, cười nói:
“Dĩ nhiên có, Đại phu nhân cũng nói di nương là một người biết tiến thối hiểu quy củ đâu, so với. . . . . .” Nói một nửa, thì dừng một chút, lại nói: “Nga, Tứ cô nương, ngươi còn không biết sao, Trữ vương phi tặng
thiệp tới, muốn mời ngươi cùng đại cô nương, Tam cô nương vào ngày lễ
Thu Tịch đi Trữ vương phủ ngắm hoa đấy.”
Tại sao lại không có Nhị cô nương vậy? Cẩm Nương có chút không rõ,
bất quá, liền quan gì mình, nữ tử kia không đi cũng tốt, để khỏi khi
nhìn thấy mình nàng ta lại hỉ mũi trợn mắt.
Ăn một miếng điểm tâm xong, Linh Nhi liền ngoan ngoãn địa lấy trà mới đưa cho Cẩm Nương, Cẩm Nương uống xong, nhìn thời gian cũng đã muộn,
hơn nữa nàng biết Linh Nhi là người của Đại phu nhân, nếu nàng ta đã trở lại, Tứ di nương có muốn nói chuyện nữa cũng không được tự nhiên, nên
liền đứng dậy cáo từ, Tứ di nương bận rộn đưa tiễn nàng.
Để cho Đông Nhi từ trong phòng cầm một túi vải đi ra ngoài, “Tứ cô
nương, đây hai bộ quần áo Thu là nô tỳ làm cho ngươi, vốn định để cho
Đông Nhi đưa qua, đúng lúc ngươi đã đến đây, thì hãy mang về đi.”
Đây cũng là một chút tâm ý Tứ di nương đối với Cẩm Nương, Cẩm Nương không nói gì, vui mừng nhận lấy.
Về đến viện của mình, thì thấy Tú cô sắc mặt lo lắng chạy ra đón, Cẩm Nương không hiểu hỏi nàng: “Sao vậy?”
“Cô nương làm sao giờ này ngươi mới trở về, mới rồi lão thái thái cho người sang đây báo, Giản thân vương gia tự mình tới cửa, nói muốn gặp
ngươi, lúc này còn đang ở chỗ Lão thái gia.”
Di, mới vừa rồi Linh Nhi không phải từ chỗ Đại phu nhân kia đi trở về sao? Giản thân vương gia tự mình tới cửa thăm, chuyện lớn như vậy, sao
lại không có nghe Linh Nhi nói đến, còn đặc biệt cầm điểm tâm về, rót
trà mới. . . . . .
Cẩm Nương không khỏi thở dài, chả trách Đại phu nhân đột nhiên đối
với mình tốt, nguyên lai là muốn cho mình ở trong lòng Giản thân vương
lưu lại ấn tượng không tốt, nàng vì hại mình, thật đúng là cơ hội gì
cũng tận dụng, cũng không ngại mệt mỏi nữa.