“Không có gì!” Cẩm Nương cúi thấp đầu, nàng cũng không dám nói là Tôn Ngọc Nương đánh, người ta là tỷ muội ruột thịt, dù thế nào cũng sẽ
không đứng về phía mình.
Tôn Vân Nương quả nhiên không hỏi nữa rồi, Cẩm Nương xoa nhẹ mặt
mình cùng nàng hành lễ cáo lui, Tôn Vân Nương gật đầu tránh ra thân thể.
Chờ Cẩm Nương đi rồi, nàng như chợt nhớ tới cái gì đó nói: “Tứ muội
muội, lần trước Nương để cho ngươi thêu một trăm cái hà bao đã thêu đủ
chưa?”
Cẩm Nương nghe được ngẩn ra, phải ngừng cước bộ, quay đầu lại nhìn
nàng, chuyện hà bao không phải lần trước lão thái thái đã nói nàng không cần thêu nữa sao? Tại sao lại hỏi nữa rồi?
Nhưng nàng không dám nói, chẳng thể làm gì khác hơn là trả lời: “Hồi Đại tỷ tỷ, còn không có đâu.”
Tôn Vân Nương nghe thấy ánh mắt liền chìm xuống, tựa tiếu phi tiếu
nói: “Không phải nói mười ngày là có thể thêu xong sao? Hiện giờ đã hơn
nửa tháng rồi, làm sao còn không có thêu xong, ta đang chờ lấy hà bao
của ngươi để đi khen thưởng đó, hơn nữa cũng để cho người của Trữ vương
phủ mở tộng tầm mắt, tay nghề của muội muội ta cao bao nhiêu.”
Lời này đúng là ân uy tịnh thi (vừa đánh vừa xoa)rồi, Cẩm
Nương cho dù muốn tức giận cũng không thể, liền thấp đầu, trả lời:
“Trước đó vài ngày thân thể Cẩm Nương không tốt, thái y có đến xem qua,
nói không thể quá vất vả, cho nên, bị chậm hết mấy ngày, kính xin Đại tỷ tỷ thông cảm thư thả cho muội vài hôm.” Tôn Vân Nương nghe xong liền
giương mắt nhìn kỹ nàng, nhìn khí sắc đúng là không quá tốt, gầy như cây hồng bì, bất quá ánh mắt so sánh với trước kia thì sáng hơn, cả người
khí chất cũng nhẹ nhàng khoan khoái hơn, xem ra hẳn là không có gì đáng
ngại, liền nói: “Vậy ngươi nhanh chóng làm đi, đừng để đến lúc đó ta ở
Trữ vương phủ không có đồ để cho, cũng làm ta mất hết mặt mũi.” Dứt lời, không hề nhìn Cẩm Nương nữa, trực tiếp hướng trong khách sãnh đi tới.
Cẩm Nương ngẩng đầu nhìn thân ảnh của nàng, trong lòng không khỏi
mắng: “Ngươi không mặt mũi thì có liên quan gì tới ta, chẳng lẽ thể diện của Tôn phủ chỉ nhờ có một trăm hà bao này chống đở sao? Xem ra, đứa
này cũng không phải là người tốt lành gì.”
Tú cô bất đắc dĩ kéo kéo tay áo của nàng: “Trở về đi thôi, một hồi
Nhị cô nương cùng đại cô nương lại đi ra, thì sẽ thật ứng phó không được nữa.”
Cẩm Nương nghe thấy, vội vàng tăng nhanh cước bộ, trong lòng lại nghĩ tới, một trăm hà bao còn chỉ thêu được có sáu mươi, còn tới bốn mươi
cái nữa, hay là trở về tiếp tục thêu thôi.
Tôn Vân Nương vào khách sãnh, đã nhìn thấy Nhị muội Tôn Ngọc Nương
đang cầm một trang giấy mà ngẩn người, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rừng rực .
“Nhị muội, ngươi đang ở đây làm gì đấy?” Tôn Vân Nương nhíu lông mày hỏi.
Tôn Ngọc Nương bị sợ đến nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn thấy đại tỷ Vân
Nương, liền cuống quít đem bài thơ kia thu lại đút trong túi, “Không có. . . . . . Không có gì, viết chơi thôi mà.”
Tôn Vân Nương không tin, liền từ trong tay áo của nàng đoạt lấy, Tôn Ngọc Nương từ trên ghế nhảy lên, “Đại tỷ ngươi làm gì?”
Tôn Vân Nương phụt một tiếng cười nói: “Cô gái nhỏ, đang tư xuân à, cho tỷ xem một chút, thứ tốt gì đấy?”
Tôn Ngọc Nương mặt càng đỏ hơn, trơ mặt ra xin khoan dung nói: “Thật
không có gì, nga, lần trước hà bao thêu đưa cho ngươi, như thế nào?”
Bận rộn chuyển đề tài.
“Nhị muội muội dùng tâm tư thêu, dĩ nhiên là tốt, hoa nổi tất nhiên
cao hơn một tầng rồi, hơn nữa ngươi dùng thêu hai mặt, hà bao kia chính
là lễ vật tốt nhất trong tất cả lễ vật mọi người đưa, muội muội cực
khổ.” Tôn Vân Nương cũng thật không nghĩ tới Nhị muội muội lười nhác nhà mình có thêu mười hà bao tốt như vậy cho nàng làm đồ cưới.
“Tỷ tỷ thích là tốt rồi.” Tôn Ngọc Nương không yên lòng nói.
“Mặt của Tam muội muội mới vừa rồi là ngươi đánh sao?” Tôn Vân Nương nhìn thấy bộ dạng nàng còn có tâm sự nên hỏi.
“Hừ, cái Tiểu phụ nuôi kia, lần trước dám đánh ta, hôm nay một ít bạt tai bất quá là trừng phạt nhỏ thôi, sáng mai ta mà nhìn thấy nàng, xem
ta có đá chết nàng không.” Tôn Ngọc Nương ác độc nói, vẻ mặt ngang ngược kiêu ngạo.
“Ngươi đánh nàng làm cái gì, nghe Nương nói, nàng đã nghị hôn cho Nhị công tử của Giản thân vương phủ rồi, sau này cũng không thể giống như
trước đây mà đối xử với nàng nữa, nói như thế nào thì tương lai nàng
cũng là Nhị thiếu phu nhân của Giản thân vương phủ.” Tôn Vân Nương thở
dài khuyên nhủ.
“Nàng thật đã định hôn cho Giản thân vương phủ rồi?” Tôn Ngọc Nương
vừa nghe mấy chữ Giản thân vương, mắt sáng rực lên, nóng lòng hỏi.
“Ừ, nghe nói Nhị công tử kia là một người tàn tật, nhưng lại rất được Vương gia cùng Vương Phi sủng á , cho nên, sau này ngươi đừng đánh nàng nữa, tránh để Giản thân vương biết, sẽ không vui.” Tôn Vân Nương nghe
nhỏ giọng nói.
Tôn Ngọc Nương khinh thường khẽ hừ một tiếng, trong lòng cũng thở
phào nhẹ nhỏm, chỉ cần Tôn Cẩm Nương không phải gả cho người kia là tốt
rồi, nhớ tới người nọ rất tuấn tú, nàng lại không nhịn được hỏi: “Vậy
hôm nay Giản thân vương thế tử tới đấy, hắn đã đón dâu chưa?”
Tôn Vân Nương kỳ quái nhìn nàng một cái, trong mắt có chút tính toán: “Ngươi hỏi hắn làm cái gì, ta nghe gia gia nói, Giản thân vương thế tử
đã sớm thành thân rồi, cưới Thanh Trữ Quận chúa nữ nhi của Vĩnh Phúc
công chúa, ngươi đừng có làm gì bậy đó, cẩn thận Nương phạt ngươi.”
Hắn đã đón dâu rồi? Cưới thanh Trữ Quận chúa nữ nhi của công chúa?
Giống như có một chậu nước lạnh như băng ruyết mãnh liệt tưới trên đầu
nàng, Tôn Ngọc Nương cảm thấy trong lòng lạnh lẻo, cả người đều có chút
ngây ngốc.
“Nhị muội, ngươi làm sao vậy?” Tôn Vân Nương không hiểu nhìn nàng, sờ sờ cái trán của nàng, thấy trong mắt nàng là một mảnh tro tàn thất
vọng, trong lòng bỗng cả kinh: “Chẳng lẻ ngươi. . . . . . ?”
Tôn Ngọc Nương một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, buồn bực
nghiêng đầu, tránh khỏi tay của Tôn Vân Nương, lúc này nàng ai cũng
không muốn để ý, chỉ muốn một người trở về phòng hảo hảo yên lặng một
chút.
“Uy, ngươi đừng u mê nữa, có những người không phải ngươi muốn có là
sẽ có, yên tâm đi, Nương sẽ tìm cho ngươi một cửa hôn sự tốt.” Tôn Vân
Nương an ủi, nhìn muội muội mất hồn, nàng có chút đau lòng.