“Đại tỷ, đồ cưới Nương đưa cho ngươi đã chuẩn bị đầy đủ chưa?” Tôn
Ngọc Nương không muốn thảo luận vấn đề kia nữa, nhưng lại không muốn
ngang ngược cự tuyệt ý tốt của tỷ tỷ, nên không thể làm gì khác hơn là
nói sang chuyện khác.
Nói đến đồ cưới, sắc mặt Tôn Vân Nương bỗng ảm đạm xuống, buồn buồn
nói: “Hẳn là đã chuẩn bị đầy đủ rồi, Nương nói, lúc trước Thái Tử Phi
xuất giá, là hai trăm bốn mươi món, mà ta gả đi làm thế tử phi, nên đồ
cưới không thể vượt qua Thái Tử Phi, nên chỉ có một trăm sáu mươi món.”
“Vậy cũng không tệ mà, so sánh với đồ cưới hôm kia Lưu gia Nhị cô
nương gả đi nhiều hơn bốn mươi món, nghe nói người nàng gả là Tĩnh Trữ
Hầu thế tử đấy.” Tôn Ngọc Nương nói xong, trong lòng cũng đang thầm
nghĩ, gả như tỷ tỷ cũng quá tốt rồi, đồ cưới không đã một trăm sáu mươi món, không biết sau này mình gả đi ra ngoài, có được nhiều như vậy hay
không.
“Hừ, nhiều cái gì? Vẫn còn so sánh không được với Cẩm Nương cái Tiểu
phụ nuôi kia đấy.” Tôn Vân Nương thử nghĩ xem cũng tức giận, Giản thân
vương phủ ghê gớm thật, thế nhưng dâng thái lễ thôi đã hai mươi bốn món, mà lúc này chỉ mới thái lễ thôi, nếu Lục lễ mà toàn bộ làm xong, đồ đưa tới sẽ càng tăng lên, như vậy không phải là so với đồ cưới của mình còn nhiều hơn sao? Hơn nữa ở trong phủ cũng sẽ cho nàng thêm, như vậy chẳng phải càng nổi bậc hơn sao, nàng ta là cái gì chứ? Chỉ là một thứ nữ
thôi, nghĩ đến đây lại hận Trữ vương phủ keo kiệt, cưới thế tử phi mà
lại đưa cát lễ không sánh bằng một công tử gia của người ta, cái này
không phải là làm cho mình không còn mặt mũi sao?
“Đại tỷ nói đùa, mẫu thân làm sao có thể cho Cẩm Nương nhiều đồ cưới
như vậy?” Tôn Ngọc Nương căn bản là không tin, Đại phu nhân đối xử với
Cẩm Nương như thế nào, nàng đều biết cả, chính là vì Đại phu nhân không
nhìn thấy Cẩm Nương tốt, nên nàng mới dám không chút kiêng kỵ mà khi dễ
Cẩm Nương, Cẩm Nương mà xuất giá, thì Đại phu nhân có lẽ sẽ giữ ý tứ mà
cho nàng một ít đồ cưới, nhưng nói toạc ra, dù sao cũng không thể so với đại tỷ tốt hơn nha.
“Hừ, ngươi biết cái gì, lão thái thái rất thiên vị, nàng biết mẫu
thân sẽ không cho Cẩm Nương đồ cưới, nên lệnh cho Bạch tổng quản đem tất cả đồ của Giản thân vương phủ đưa tới ghi vào danh sách, tương lai khi
Cẩm Nương gả đi, những đồ này sẽ còn nguyên mà mang theo qua đó, ngươi
không biết đâu, những thứ Giản thân vương phủ đưa toàn là thứ tốt? Trừ
Đông cung thái tử đón dâu mới có đồ tốt như vậy ra, những hoàng thân
quốc thích vương tộc khác, nhà ai mà có số lượng lớn đồ như vậy a, riêng đại Đông châu thôi đã to như thế này nè.” Tôn Vân Nương vừa nói lấy tay ra kích cỡ.
Nghe Tôn Vân Nương nói như vậy, tâm tình của Tôn Ngọc Nương càng buồn bực hơn, càng cảm thấy đáng tiếc hơn, tại sao gia gia không có giành
trước một bước đem mình gả cho Giản thân vương thế tử vậy? Nếu chỉ một
công tử mà có nhiều cát lễ như vậy, thì thế tử kia không phải có giá trị cao hơn sao?
Bất quá, tại sao phải để đồ tốt như vậy cho Cẩm Nương ngu ngốc kia
được chứ, coi như là Giản thân vương phủ đưa tới thì thế nào? Hừ, nhà
này là mẫu thân nắm quyền đấy, đến lúc đó mang theo cái gì qua đó, còn
không phải là do Nương một tay tổ chức sao, Tôn Ngọc Nương linh cơ vừa
động, kéo Tôn Vân Nương qua ở bên tai nàng nói thầm .
Trở lại Tử Viên, Cẩm Nương cảm giác sau lưng mình đã ra một thân mồ
hôi lạnh rồi, ngồi xuống để nghỉ ngơi lấy hơi thở, Tứ nhi biết điều
liền dâng trà cho nàng, nhìn nửa bên mặt của nàng bị sưng, trong lòng
liền có chút ít khổ sở, lặng yên đi lấy thuốc mỡ tới đưa cho Tú cô.
Tú cô một bên bôi thuốc cho Cẩm Nương, vừa nói: “Sau này thấy Nhị cô nương thì trốn đi, chuyện lần đó nàng đã đem hận ghi trên người cô
nương rồi đó, ai, đều là tỷ muội với nhau, làm sao lại không khoan dung
cho người chút nào thế?”
Cẩm Nương cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, nàng khi nào mà trãi qua cuộc sống như vậy, kiếp trước, nàng là con gái một, mặc dù cha mẹ chỉ là
viên chức nhỏ, nhưng người một nhà trải qua rất hòa thuận an bình, đâu
có nhiều sóng gió như thế a, nhưng chẳng lẽ nàng vẫn phải tiếp tục chịu
đựng như vậy sao? Hoặc là, ẩn núp giống như con chuột để chờ gả thôi
sao?
Nhưng sau khi gả đi ra ngoài thì sao? Sẽ không bị khi dễ nữa à?
Không được, nhất định phải trở nên mạnh mẻ chút ít mới được, nàng nhớ tới ánh mắt từ ái của Tứ di nương, ánh mắt kia có quá nhiều mong đợi
cùng trìu mến, còn có cái tiểu đệ đệ thịt núc ních kia nữa, nếu như mình mạnh mẽ một chút, thì các nàng không phải cũng sẽ sống khá giả một chút sao?
Đang suy nghĩ, thì Bình nhi từ bên ngoài trở lại, sắc mặt vui mừng: “Tứ cô nương, lão gia trở về.”
Cẩm Nương nghe thấy liền ngẩn ra, lão gia? Phụ thân của thân thể này? Trong trí nhớ đó là một người nam nhân lớn lên hào phóng, cá tính đứng
đắn nghiêm túc, hắn quá mức nghiêm chỉnh, làm cho mình không khỏi thấy
có chút sợ hãi, không dám thân cận.
“Lão gia lúc này vừa chiến thắng trở về, nghe nói lão gia ở bên kia
đánh thắng trận lớn rồi, còn cứu thái tử gia một mạng đấy.” Bình nhi
hưng phấn mà nói.
Cẩm Nương nghe thấy cũng ngây ngốc, trên mặt không có phản ứng gì,
nhưng trong lòng lại nghĩ: lão gia cứu thái tử, vậy thái tử nhất định sẽ cảm kích hắn, có chiêu dụ hắn, nói cách khác, lão gia rất có thể chính
là người của thái tử, tương lai thái tử kế vị xong, con đường quan
trường của lão gia cũng sẽ bằng phẳng đi lên, tuy nói không nhất định có thể vượt qua được tổ phụ, nhưng địa vị khẳng định sẽ không thấp được.
Mà Tứ di nương vừa ở trong phủ sinh con trai lớn, Đại phu nhân lại
lớn tuổi, như vậy không thể nào có con trai trưởng nữa, như vậy, Tứ di
nương vì Tôn gia sinh ra người thừa kế nhất định sẽ được coi trọng, nếu
như địa vị của Tứ di nương có thể tăng lên một bước nữa, vậy. . . . . .
Nghĩ tới đây, trong lòng Cẩm Nương đã có tính toán, Tôn Ngọc Nương mở miệng ngậm miệng đều chửi mình là tiểu phụ nuôi, không phải chỉ là vì
xuất thân thôi sao? Nếu để cho phụ thân đem thân phận của Tứ di nương
thăng làm Bình thê, vậy thì mình cùng Tôn Ngọc Nương đều có thân phận
giống nhau, nàng cũng không có thể khi dễ mình nữa.