Đến phía ngoài viện, Tú cô mới mở miệng nói: “Chuyện này không gấp
được, cứ từ từ mà giải quyết, hai người các nàng cũng đều do ta nhìn lớn lên , hơn nữa cũng đã đi theo cô nương nhiều năm rồi, lúc này nói các
nàng có vấn đề như thế nào, thì trong lòng ta cũng băn khoăn, trừ phi là bắt tại trận, nếu không, lòng người sẽ không phục .”
Cẩm Nương dĩ nhiên biết cái này, chẳng qua là. . . . . . Thôi, trở lại rồi nói sau.
Đến Tiền viện, quả nhiên Tôn Ngọc Nương đã đợi ở đấy, nhưng cũng
không có trưng cái mặt thối đối với Cẩm Nương nữa, chỉ ngại ngùng nhưng
cũng không giả bộ thân mật như lúc trước, nhìn thấy Cẩm Nương đi tới,
nàng ta chỉ khẽ gật đầu một cái.
Tôn Vân Nương không có đi, thứ nhất là do lão thái thái hạ lệnh cấm
túc, trước lúc nàng xuất giá sẽ không cho đi ra ngoài, thứ hai Trữ vương phủ dù sao cũng là nhà chồng của nàng, trước khi xuất giá thì không thể cùng phu lang gặp nhau , đây là lễ, không thể phạm vào.
Bạch tổng quản đã sớm chuẩn bị tốt xe ngựa, thấy hai cô nương đi ra
ngoài, liền cung thân nghênh đón: “Xe ngựa có chút xốc nảy, Nhị cô nương Tứ cô nương đi vào đó thì phải dựa vào ghế ngồi, phía bên cạnh có tay
vịn, nắm chặt lấy nó là được rồi.”
Một gã sai vặt cầm băng ghế nhỏ, để Tôn Ngọc Nương giẫm lên ghế
trước, dưới sự giúp đỡ của Hồng nhi mà lên xe ngựa, Cẩm Nương đang muốn
lên theo, thì hai con ngựa đang đứng yên lành đột nhiên đi về phía trước hai bước, làm như bồn chồn không yên.
Cẩm Nương bị sợ đến nhảy lên, thiếu chút nữa bị con ngựa kia làm té ở phía trước, may mà Tú cô ở phía sau kịp thời vịn nàng, trên xe Tôn Ngọc Nương cũng kinh hô một tiếng, giống như bị dọa.
Phu xe là một người trung niên, thấy vậy bận rộn kéo dây cương, mắng: “Súc sinh, mau an yên ổn chút đi.” Mới lập tức an định nguy hiểm lại.
Bạch tổng quản cũng sợ đến ra một thân mồ hôi , nhưng hắn rất nhanh
nhìn về phía một bên cửa phủ, bên kia đang có một chiếc xe ngựa chạy vội tới đây, tựa hồ là từ trong ngõ hẻm bên cạnh đi ra, rồi dừng ở trước
cửa phủ.
Xe ngựa kia nhìn thấy so sánh với xe tướng phủ còn muốn xa hoa quý
khí hơn nhiều lắm, đường biên bốn góc buồng xe đều gắn kim loại vàng
phát ra ánh sáng chói mắt, bốn góc trên có gắn hạt châu, dưới ánh mặt
trời, phản xạ ánh sáng chói mắt, sườn xe đen nhánh bên trên bao bọc một
tầng nhung, dầy cộm nặng nề mà không mất nhã trí, ngựa kéo xe so sánh
với tướng phủ cũng cao lớn hơn nhiều lắm, mấy con ngựa cùng một màu,
lông dài thô to, xem ra, ngựa nhà mình đích thị là bị xe ngựa này làm
cho kinh ngạc, mới có thể đột nhiên chuyển động vậy.
Một nam tử áo đen trang phục lãnh tuấn từ trên xe nhảy xuống.
Bạch Đại tổng quản vội vàng cười nghênh đón: “Thì ra quý khác là Giản thân vương ph?”
Nam tử tuấn lãnh ánh mắt lạnh lùng, chẳng qua chỉ khẽ đối bạch tổng
quản gật đầu một cái, coi như là lễ phép chào hỏi, nhưng đến gần Cẩm
Nương, thì chắp tay vái chào: “Cô nương, công tử nhà ta bảo tiểu nhân
tới đón cô nương đi.”
Cẩm Nương nghe được liền ngẩn ra, giương mắt lại nhìn màn xe khẽ đung đưa, Giản thân vương phủ công tử? Chẳng lẽ là. . . . . . Vị hôn phu
chưa từng gặp mặt kìa ? Trong lòng nàng nổi lên một trận tò mò, chỉ nghe nói hắn thân thể tàn tật, nhân phẩm lớn lên như thế nào thì không biết, nếu như phẩm tính cổ quái khó có thể chung đụng, vậy mình cũng thật là
xui xẻo . . . . . . Thật muốn đi tới gặp được hắn.
Vừa quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Tôn Ngọc Nương xốc rèm xe nhìn
sang, ánh mắt cực sáng nhìn Hắc y nam tử ki, thấy Cẩm Nương chần chờ,
nàng nhấc chân định bước xuống “Tứ muội muội, khó được Giản thân vương
phủ suy nghĩ chu đáo như vậy, không bằng chúng ta an vị ở xe ngựa của
Giản thân vương phủ đi, cũng giảm đi Bạch Đại tổng quản phải qua lại
đưa đón.”
Hắc y nam tử kia nghe vậy cũng lạnh lùng nhìn về phía Tôn Ngọc Nương, mang bộ dạng người lạ chớ tới gần, khiến cho Tôn Ngọc Nương đang định
bỏ chân bước xuống, bỗng nhiên phải rụt trở về, thần sắc ngượng ngùng ,
chần chờ, không biết là nên xuống hay là lên, nàng mặc dù vọng động nóng nảy, nhưng chút ít nhãn lực này vẫn phải có, trong ánh mắt người ta nói rõ không hoan nghênh nàng rồi, chẳng qua lở nói ra miệng rồi, lại không biết làm sao thu trở về, nên nhất thời rất xấu hổ .
Cẩm Nương khẽ mỉm cười, đối với nam tử áo đen phúc khẽ cúi người,
nói: “Đa tạ ý tốt của công tử nhà ngươi, chẳng qua phép tắc vẫn phải có, Cẩm Nương không dám phá hỏng quy củ, kính xin công tử nhà ngươi tha
lỗi, Cẩm Nương vẫn nên phụng bồi Nhị tỷ tỷ nhà ta cùng nhau đi thật mới
tốt.” Vừa nói, vừa giẫm lên cái ghế nhỏ bước lên xe ngựa nhà mình.
Vừa mới nghị hôn, nhưng vẫn phải giữ lễ, nam nữ song phương là không
thể tự mình gặp gỡ, mặc dù không biết trên xe ngựa có người hay không,
nhưng nếu có, vậy thì là người phương nào ngồi trong đó, nên Cẩm Nương
không muốn vì một lúc hiếu kỳ mà phạm phải sai lầm, cũng đúng lúc để Tôn Ngọc Nương gở lại thể diện.
Hắc y nam tử khẽ kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì thêm nữa, lúc này đối với Cẩm Nương chắp tay, rồi mặt không thay đổi nhảy lên xe ngựa,
trường tiên vung lên, con ngựa cất vó, kéo theo một đám bụi mù phía sau
xe ngựa.
“Vẫn là ngồi xe nhà mình đi mới có thể diện, Tứ muội muội, , ngươi
ngồi bên này đi.” Ngọc Nương thấy Cẩm Nương vẫn lên xe của nhà mình, nên trong lòng rất là vui vẻ, lôi Cẩm Nương một cái, để nàng ngồi ở bên
cạnh mình.
Một lát sau Tử Tú cô cũng lên xe, bốn người ngồi chung một chiếc, xe
ngựa lúc khởi động, có chút xốc nảy, nhưng một lát thì coi như vững
vàng, không tới nửa canh giờ, liền ngừng lại.
Lãnh Khiêm đánh xe ngựa, rất nhanh liền rồi khỏi đường phố của tướng
phủ, rồi tìm một chỗ yên tĩnh ngừng lại, hỏi: “Thiếu gia, còn đi Trữ
vương phủ không?”
“Thôi, về thôi, nha đầu kia để ý quy củ như thế, ta sẽ thành toàn cho nàng.” Trên xe truyền đến thanh âm lười biếng, mang theo một chút đùa
vui đắc ý, Lãnh Khiêm nghe thấy liền vung roi lên, quay đầu ngựa lại đi
sang một con phố khác.
Một hồi lâu, người trên xe lại nói: “Hôm nay nhìn đã không có xấu như lần trước nữa rồi, a Khiêm, ngươi nói phải không?”
Lãnh Khiêm nghe được phía sau lưng liền cứng đờ, Tôn gia cô nương tuy nói gầy một chút, nhưng mà đâu có xấu đâu, chẳng lẽ muốn trưởng thành
giống như cái bộ dáng này của thiếu gia sao, như vậy thật quá yêu nghiệt đi.
Roi vung lên, xe chạy càng nhanh hơn nữa, Lãnh Khiêm giả bộ giống như không nghe thấy .
Trở lại Vương Phủ, Lãnh Khiêm dừng xe ngựa, từ trên xe đem xe lăn đặt xuống, một lần nữa đưa ra, Lãnh Hoa Đình cầm tay của hắn, Lãnh Khiêm
tay một đỡ, một tay ôm hắn đặt ở trên xe lăn.
Vừa ngồi xong, ngước mắt liền thấy Lãnh Hoa Đường từ cửa chánh mà
thẳng bước đi ra ngoài, nhìn thấy Lãnh Hoa Đình xuống xe ngựa, hắn
liền giật mình hỏi, “Nhị đệ, không phải là đi Trữ vương phủ sao? Tại sao lại trở về.” Lãnh Hoa Đường nhìn thấy xe lăn để xuống xong liền đưa
tay, giúp Lãnh Khiêm đem xe lăn đặt lên thềm đá.
Đôi mi thanh tú của Lãnh Hoa Đình hơi nhíu, hắn rất không thích đại
ca nhích tới gần, mặc dù cố gắng khắc chế, nhưng vẫn không nhịn được mà cứng thân thể, cả người phát ra mùi vị nhàn nhạt xa cách .
Lãnh Hoa Đường đã sớm có thói quen hắn lãnh đạm, nên cúi người mang
xe lăn lên, ngửi thấy trên người Tiểu Đình mùi thơm cỏ xanh như ẩn như
hiện làm hắn không nhịn được mà hít sâu một cái, cái loại sâu kín mà
thơm mát say lòng người đến tim gan, nhìn lại liền thấy đôi mi thanh tú
đang cau lại, mặc dù lạnh lùng nhưng ánh mắt vẫn có hào quang lưu
chuyển . . . . . . Tiểu Đình nếu làm nữ tử, đích thị là diễm áp quần
phương a, hắn hơi có chút thất thần, đến khi đôi mắt đẹp của Lãnh Hoa
Đình quét ngang qua, mới ngây ngốc, nở nụ cười phản ứng.
“Hôm nay Tôn gia Tứ tiểu thư cũng sẽ đi Trữ vương phủ, Tiểu Đình sao không đi gặp thế?”
“Bất quá chỉ là xấu nữ, ta mới không cần đi xem nàng đâu.” Lãnh Hoa
Đình khinh thường nói, đôi mắt phượng sáng rỡ hướng về phía trước liếc
mắt một cái.
Biểu hiện rõ ràng tính trẻ con, hắn ngày ngày chỉ cần hướng về phía
gương nhìn là có thể thấy mỹ nhân, nếu dùng như thế mà so sánh, thì sợ
rằng tất cả người trong thiên hạ, đều chỉ có thể dùng chữ xấu để hình
dung thôi.
“Tiểu Đình không phải là rất thích thơ của nàng sao? Không bằng hôm
nay đi cùng đại ca, để cho nàng ngay mặt làm cho Tiểu Đình một bài thơ,
được không?” Lãnh Hoa đường bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, tính tình hòa
hoãn hỏi.
“Thơ làm được dễ nhìn hơn so với người đó.” Lãnh Hoa Đình lập tức
tiếp lời nói, nhìn hắn nắm lấy xe lăn của mình, không chút do dự mà đưa
tay đẩy ra “Ngươi chặn đường ta.”