Trữ vương phủ sớm đã có người chờ ở ngoài cửa để tiếp khách, Tôn gia
tỷ muội vừa xuống xe, là có hai bà Tử canh giữ ở phía trước, thấy tới
khách, bận rộn tiến lên đón.
“Là Tôn gia Nhị cô nương cùng Tứ cô nương phải không? Có thể chờ được hai vị rồi, Quận chúa chúng ta tại hậu viện đã sớm bị điểm tâm xong,
đang chờ đấy.” Trong đó một bà Tử hơi mập chút cười đến hai mắt nhíu
lại, rất nhiệt tình nói.
Bà Tử kia liền cung kính khom thân thể đem người dẫn vào trong viện,
mấy người họ mới vừa lên bậc thang, liền nghe được một trận tiếng vó
ngựa, như mang theo một trận cuồng phong, hai con tuấn mã phi nhanh mà
đến, Cẩm Nương cùng Ngọc Nương theo bản năng quay đầu lại, liền thấy
dưới ánh mặt trời, Lãnh Hoa Đường cưỡi trên con tuấn mã tuyết trắng,
thân thủ cao ngất, Ngọc Thụ Lâm Phong mang theo phong thần tuấn lãng,
Tôn Ngọc Nương thoáng chốc nhìn thấy vậy, liền mất hồn đi, hai mắt phóng ra ánh sáng si mê.
Không nghĩ tới mình gặp vận tốt như vậy, người trong lòng tâm tâm
niệm niệm lại ở trước mặt, không ngờ. . . . . . lại anh tuấn xuất hiện.
Lãnh Hoa Đường một mạnh mẽ tung mình, tiêu sái nhảy xuống ngựa, ngước mắt liền chạm được đôi ánh mắt si mê, hắn khẽ mỉm cười, ánh mắt như thế quá mức quen thuộc, từ nhỏ hắn đã quá quen, phàm là chỗ có nữ tử, thì
sẽ gặp phải ánh mắt si mê này, nên đã sớm nhìn quen không trách cứ.
Cũng có một ánh mắt … khác trong trẻo sáng ngời, bình tĩnh lãnh đạm
hơi lễ phép, thấy hắn đến gần, liền cúi người thi lễ một cái.
Lãnh Hoa Đường tận lực quên ánh mắt mê đắm ở bên cạnh, nhưng cũng rất lễ phép đối với Cẩm Nương đáp lễ lại: “Không nghĩ tới ở chỗ này gặp
Nhị cô nương, Tứ cô nương, tại hạ hữu lễ.”
Cẩm Nương cười nói: “Thật là đúng dịp.”
Tôn Ngọc Nương cuối cùng đã hoàn hồn, bận rộn chỉnh đốn lại mình, xấu hổ mang theo e sợ thi lễ vớ Lãnh Hoa Đường một chút, “Ngọc Nương tham
kiến thế tử.”
Bàn tay to của Lãnh Hoa Đường khẽ nâng, nói: “Nhị cô nương không cần
đa lễ, sau lần gặp mặt trước, nhị vị cô nương càng ngày càng có thêm
phong thái rồi.”
Hắn cười đến ấm áp, làm người ta thấy như tắm gió xuân, một bộ dáng
của người khiêm tốn, Tôn Ngọc Nương vừa ngẩng đầu, liền chạm vào ánh mắt đen láy của hắn làm trong lòng nàng giật thót, bận rộn cúi thấp đầu,
cũng không dám nhìn tiếp nữa
Rốt cuộc đây vẫn là ở ngoài cửa Trữ vương phủ, người đến người đi
nhiều, hai vị nữ tử chưa lấy chồng cùng người nam tử trẻ tuổi ở trước
mặt mọi người nói chuyện với nhau quá lâu, sẽ kiêng kị tiết lễ, sau lễ
ra mắt, Cẩm Nương liền đối với Ngọc Nương nói: “Chúng ta vào đi thôi,
Nhị tỷ.”
Tôn Ngọc Nương còn muốn cùng Lãnh Hoa Đường nói thêm mấy câu, vì sau
khi tiến vào trong, tân khách nam nữ tất nhiên phải tách ra , khó có
được cơ hội tốt, có thể cùng thế tử Gia gặp mặt như vậy, trái tim của
Tôn Ngọc Nương đã sớm cài chặt trên người hắn rồi, lúc này làm gì chịu d9i.
Bên kia đã sớm có người chuyên đón khách nam tân của Trữ vương phủ
đi ra ngoài, thấy Lãnh Hoa Đường liền hấp tấp tiến lên đón, khách khí
chào hỏi.
Cẩm Nương không để ý Ngọc Nương phản đối, lặng lẽ lôi tay nàng hướng
trong phủ mà kéo, Lãnh Hoa Đường đang cùng người Trữ vương phủ hàn
huyên, nhất thời không rảnh bận tâm, khi lần nữa xoay đầu lại, liền thấy Tôn gia tỷ muội đã dẫn đầu tiến vào trong.
Nữ tử kia cũng giống như lần đầu tiên, trong trẻo lạnh lùng hữu lễ,
bình tĩnh thong dong, so với tỷ tỷ của nàng thì chững chạc biết lễ tiết
hơn nhiều lắm rồi, nhất thời lại nghĩ tới bộ dáng lạnh lùng của Tiểu
Đình, rồi phỏng đoán tình hình của hai người khi đến với nhau, nữ tử này sẽ rất bao dung tính xấu của Tiểu Đình sao?
Qua Tiền viện, vào cửa thuỳ hoa (cổng hoa rũ), Nhị cô nương
Lãnh Uyển của Trữ vương phủ liền ra nghênh đón, Lãnh gia Nhị cô nương
năm vừa mới mười bốn tuổi, cùng tuổi với Cẩm Nương, lớn lên xinh đẹp khả ái, hai nhà vốn là thế giao, nên Ngọc Nương cùng Lãnh Uyển đã sớm quen
thuộc, lần này gặp mặt, tất nhiên nhiệt tình hơn rất nhiều.
Lãnh Uyển chào hỏi cùng Ngọc Nương trước, sau đó nhìn lại Cẩm Nương,
sớm đã nghe nói Tôn gia Tứ cô nương nguyên là thứ xuất, nhưng tài tình
trác tuyệt, ngay cả thế tử của Giản thân vương cũng đối với thi từ của
nàng làm khen không dứt miệng, trong lòng liền nổi lên muốn thi đấu,
nàng là trưởng nữ của Trữ vương phủ, được Thánh thượng thân phong là
Bình Nam Quận chúa, từ nhỏ liền bị phụ mẫu cùng huynh trưởng nâng niu ở
trong lòng bàn tay mà lớn lên, ngày thường đều ngh toàn lờn tán dương…,
hôm nay nghe được có người so sánh với nàng còn giỏi hơn, nên liền muốn
so cao thấp.
“Đây chính là Tứ tỷ tỷ của Tôn gia sao? Nghe nói Tứ tỷ tỷ làm thơ rất khá a?” Lãnh Uyển rất nhiệt tình khoác lấy cánh tay của Cẩm Nương, nói.
“Quận chúa khen sai rồi, thơ của Cẩm Nương chỉ bình thường thôi, đâu
bằng Quận chúa ngươi, Cẩm Nương ở nhà đã nghe nói Bình Nam Quận chúa
không chỉ có xinh đẹp như Hoa, mà cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, là nữ tử nổi danh tài mạo song toàn của Đại Cẩm triều ta.” Cẩm Nương từ lời nói của Quận chúa đã nghe ra nàng là cô bé có tính háo thắng mạnh,
cho nên, vừa mở miệng liền đem tài năng của Lãnh Uyển khen một lần, Lãnh Uyển nghe được trong lòng cũng vô cùng thư thái.
Nhưng vẫn muốn cùng nàng đấu một trận mới bằng lòng bỏ qua, thật ra
thì, trong viện đã sớm tới rất nhiều nữ quyến quý tộc, phần lớn đều là
những tiểu thư chưa lấy chồng, hai ba người chụm lại ngồi cùng một chỗ
ăn điểm tâm nói chuyện phiếm, mấy phòng cô nương khác ở Lãnh gia, đang
giúp Quận chúa tiếp khách.
Lúc này mọi người thấy Quận chúa kéo theo một tiểu thư tới, liền vây
quanh nói chuyện, mọi người giới thiệu lẫn nhau để biết thêm, rồi Quận
chúa liền đề nghị muốn cùng nhau làm Thơ vẽ tranh.
Tôn Ngọc Nương một lòng tình ý còn đang dính ở trên người Lãnh Hoa
Đường, nên hiện tại nào có tâm tư mà vẽ tranh làm thơ, nên khi nghe Lãnh Uyển nói đề nghị này, nàng liền miễn cưỡng nói vì ngồi xe ngựa không
thoải mái, nên có chút choáng váng đầu, Lãnh Uyển vốn cũng chỉ muốn cùng Cẩm Nương thi thố, nên cũng bất kể nàng, lệnh cho nha đầu mang nàng đi
vào trong viện mình nghỉ ngơi.
Cẩm Nương thấy Ngọc Nương đi rồi, trong bụng có chút không được tự
nhiên, rốt cuộc nàng cùng … mấy quý tiểu thư này không quen biết, cũng
không quá quen phương thức thường ngày tụ hội của các nàng, đứng ở nơi
này giữa một đám tỷ tỷ, nên nàng chẳng qua là mỉm cười, tận lực ít mở
miệng.
Trong này có mấy vị Tiểu thư tài thơ tuyệt hảo, thấy Cẩm Nương tướng mạo thanh tú, ăn mặc cũng bình thường, lại là thứ xuất (con dòng thứ), tất nhiên có chút xem thường, ánh mắt nhìn nàng cũng rất là đạm mạc,
nếu không phải Quận chúa yêu cầu, mấy người các nàng cũng không rảnh mà
cùng Cẩm Nương làm thơ vẽ tranh.
Chẳng qua là Lãnh Uyển hăng hái quá cao, lại là chủ nhân của lần tụ
hội này, tất nhiên họ phải cho nàng mấy phần mặt mũi, nên chỉ miễn cưỡng ứng phó.
Thật ra thì, loại tụ hội mà Lãnh Uyển khởi xướng này, ở xã hội
thượng lưu trong kinh thành thường có, có lúc là các cô nương muốn mời
khuê tú các gia đi ra ngoài họp gặp, có lúc là chủ mẫu mời.
Thứ nhất do cổ đại quả thật không có gì tiêu khiển cả, hơn nữa các
tiểu thư lại sợ lễ chế, cho nên trong ngày thường đại môn không cho phép đi ra, cổng trong cũng không cho mở, nhưng mà đóng đã lâu, cũng sợ gặp
phải bệnh, nên liền cử hành chút ít cuộc tụ hội, một là làm cho các nàng có thể đùa giởn vui vẻ.
Thứ hai, tụ hội ở chung một chỗ đều là danh môn khuê tú, sau này cũng sẽ gả vào quý hộ của nhà giàu có, mọi người có thể chung đụng một chỗ
để biết nhau lúc còn nhỏ, kết giao khăn tay làm bạn, sau này gả đi cũng
có thêm chút ít bằng hữu, kéo ra chút ít quan hệ, giúp đỡ lẫn nhau.
Cẩm Nương bởi vì không được Đại phu nhân chào đón, nên chẳng bao giờ đi ra khỏi cửa phủ, ngay cả khi trong phủ nhà mình có yến hội, nàng
cũng xấu hổ ngẩn người, núp ở tiểu viện của mình không dám ra cửa, cho
nên, người quen biết quả thật rất ít, có mấy người tuổi xấp xỉ mình đều có bằng hữu thân mật, nhỏ giọng cười trò chuyện, không người nào cùng
nàng nói chuyện với nhau, khiến nàng lộ ra vẻ cô độc vắng lạnh, bất quá, cũng may tâm tình nàng bình thản, … các tiểu thư cô nương này bất quá
cũng là mười bốn mười lăm tuổi thôi, ở trong mắt nàng cũng chỉ là học
sinh năm nhất của trung học, thật sự cũng không có gì đặc sắc để nói
chuyện với các nàng, đối với việc các nàng thỉnh thoảng quăng ánh mắt
khác thường về phía mình, nàng cũng làm như không thấy, trên mặt thủy
chung vẫn treo nụ cười bình tĩnh.
Một lúc sau bọn nha hoàn trải xong giấy bút, các cô nương bắt đầu vẽ
tranh làm Thơ, Cẩm Nương đối với chữ viết của mình rất có lòng tin , Thơ nha, vẫn là cách cũ, sao chép, cũng may nơi này là triều đại không có
trong lịch sử, nên không người nào đi nghiên cứu xuất xứ những bài thơ
nàng làm.
Lãnh Uyển cũng không có ra đề mục, chỉ để cho các tiểu thư phát huy
tài năng riêng của mình, Cẩm Nương đay tay cầm nhẹ bút, vung lên mà
viết, rất nhanh liền viết xuống một bài thất ngôn tuyệt cú của Lý Bạch,
mà nàng thường xuyên nghe nhất.
Cẩm Nương vừa mới viết xong, Lãnh Uyển liền tựa như Tiểu hồ điệp
nhanh nhẹn bay tới đây, nóng lòng cầm lấy thơ nàng lên xem, vừa nhìn,
sắc mặt khẽ biến, nhưng đôi mắt hạnh của nàng rất nhanh liền cười đếnn
trăng lưỡi liềm: “Tôn gia Tứ tỷ tỷ Thơ làm quả nhiên rất tốt, thơ lần
này khí thế bàng bạc, ý cảnh mạnh mẽ không câu chấp, không nghĩ tới tỷ
tỷ lại có lòng ôm ấp hoài bảo, có thể so với nam tử.”