Nghe Quận chúa tán dương, các vị tiểu thư có chút không tin, liền đi
sang đây xem, trong đó một vị đại cô nương Lưu Tử Linh của nhà Trung
cần, lớn lên thanh lệ xinh xắn, vóc người cao gầy, khí chất thanh u Như
Lan, rất là mỹ lện, chỉ là có chút cao ngạo tự đắc, nàng là người
không…đem Cẩm Nương để vào trong mắt nhất, lúc này lại thấy chữ cùng thơ của Cẩm Nương, một đôi mắt đẹp trong như nước liền có chút ít bội phục, cầm thơ của mình đưa cho Cẩm Nương nói: “Tôn gia muội muội, ngươi quả
nhiên không hổ là tài danh, Thơ làm ra quả thật rất tốt, đây là do ngu
tỷ sáng tác, xin muội muội chỉ điểm cho.”
Cẩm Nương đọc hai lần bài thơ của nàng, bất quá là cô bé lấy chuyện
lý thú ở khuê phòng để làm tài viết thơ, từ ngữ vô cùng hoa lệ, cũng
rất có văn thải, Cẩm Nương tự nhiên vui lòng khen tặng, nghe thấy vậy
tiểu thư Lưu gia mặt mày hớn hở, tất nhiên sẽ cùng nàng thân cận liền.
Lãnh Uyển tính tình cũng vốn ngay thẳng, hôm nay tận mắt thấy tài hoa của Cẩm Nương, mà Cẩm Nương lại không kiêu ngạo không xiểm nịnh, chỉ
trầm tĩnh tự nhiên, lúc mới gặp thì thấy nàng bình thường không có gì
lạ, nhưng tiếp xúc lâu, càng cảm thấy vị Tứ cô nương này tính tình trầm
ổn nội liễm, như một vò rượu ngon ủ lâu năm, nồng đậm thuần ngọt, càng
ngửi càng thơm, hơn nữa biết nàng đã cùng Nhị công tử của Giản thân
vương nghị hôn, lại càng nổi lên tâm tư kết bạn.
Nhất thời, ba vị cô nương trở nên thân mật, nói chuyện cũng tùy tiện
nhiều hơn, gần tới cơm trưa, Cẩm Nương liền có chút ít lo lắng Ngọc
Nương, Ngọc Nương đi nghỉ ngơi cũng đã mấy canh giờ rồi, sẽ không thật
bị bệnh chứ, cũng không phải nàng quan tâm vị trưởng tỷ này nhiều, mà vì cùng nhau đi ra ngoài, nếu như lúc trở về Ngọc Nương xảy ra chuyện gì,
nàng sẽ bị Đại phu nhân khiển trách này nọ.
Liền đối với Lãnh Uyển nói: “Nhị tỷ tỷ ta cũng không làm biết sao
rồi, ta muốn đi xem nàng một chút, không biết Quận chúa. . . . . .”
Lãnh Uyển cười đến sảng lãng, “Đúng lúc trong nhà ta còn có chút đồ
muốn đưa cho mọi người xem, Lưu gia Đại tỷ tỷ, Tôn gia Tứ tỷ tỷ, mấy tỷ
cùng ta đi vào trong nhà nhìn một cái đi, cũng nên chỉ điểm một chút cho muội muội, trong nhà còn có một cây đàn rất hay, nghe nói tài đánh đàn
của các tỷ tỷ cũng rất tốt, không bằng đàn ra một thủ khúc cho muội muội nghe một chút nhé.”
Lưu Tử Linh vốn nổi lên tâm tư cùng Quận chúa kết giao, lúc này nhìn
thấy Quận chúa chịu mời mình đi khuê phòng của nàng, nơi nào còn từ
chối, tất nhiên hớn hở cùng đi. Phải biết rằng, khuê phòng của nử tử,
nếu không phải bạn trao khăn thì sẽ không tùy ý mời người ta đi vào.
Nơi các nàng tụ hội ở bên trong Trữ vương phủ là Noãn Minh các, nơi
này cách khuê phòng Lãnh Uyển phải đi qua một hồ nước, ba người cười
cười nói nói đi dọc theo đường đá xanh bên cạnh hồ nhân tạo, vừa đi vừa
nhìn cảnh sắc trong viện.
Phía trước cách đó không xa có một hai tiểu viện nhỏ, trên cửa viện
treo ba chữ Cảnh Minh Hiên, tọa lạc ở nơi thanh u bên hồ, rất là nhã
trí, Lưu Tử Linh liền hỏi: “Đây là khuê phòng của Quận chúa sao?”
Lãnh Uyển sắc mặt khẽ biến thành ảm đạm, tăng nhanh bước đi, nói:
“Một cái viện trống thôi, phòng của ta không có ở đây nơi này.” Tựa hồ
rất muốn nói đến cái viện kia vậy.
Cẩm Nương nghe liền nhìn lại viện kia một cái, chỉ thấy bên trong hoa quế đang mở, hương thơm bốn phía, Thúy trúc u nhã, chỗ ở nhã trí như
thế, sao lại là một cái viện trống đây, bất quá, nàng từ trước đến giờ
không phải là người nhiều chuyện , người ta không muốn nói, nàng tất
nhiên sẽ không hỏi.
Đang đi tới, thì phía sau có người đang gọi, “Quận chúa, Quận chúa.”
Ba người dừng bước, chỉ thấy một nha đầu vội vàng bận rộn chạy tới,
thở hổn hển gấp gáp nói, “Thái tử. . . . . . Thái Tử Phi tới, Vương Phi
mời ngài đi phía trước gặp khách đấy.”
Lãnh Uyển nghe thấy ánh mắt liền sáng lên: “Là Lan tỷ tỷ tới sao?” bộ dạng rất là mừng rỡ, quay đầu lại có chút ngại ngùng khi nhìn Cẩm
Nương.
“Quận chúa mau đi đi, cũng không thể chậm trễ thái tử phi điện hạ,
ngài không cần phải để ý đến ta, bảo nha đầu mang ta đi nhìn Nhị tỷ tỷ
là được.” Cẩm Nương nói gấp.
Lãnh Uyển ngại ngùng cười cười, “Tỷ tỷ một mình được không? vậy tỷ tỷ từ đi đi, một hồi ta gặp Lan tỷ tỷ xong sẽ trở lại cùng ngươi.” Rồi
nhìn về phía Lưu Tử linh.
Tử Linh trong ánh mắt hàm chứa mong đợi, nàng vốn muốn kết giao với
Trữ vương Quận chúa, không nghĩ tới còn có cơ hội nhìn thấy Thái Tử Phi, tất nhiên rất muốn đi theo Lãnh Uyển ra phía trước, rồi lại ngại không
nói ra, nên không thể làm gì khác hơn là đối với Cẩm Nương nói: “Tôn
muội muội, Quận chúa có việc. . . . . .”
Cẩm Nương dĩ nhiên hiểu tâm tư của nàng, bất quá, hiện tại nàng lo
lắng cho Ngọc Nương đầu tiên, thứ hai là đối với việc gặp người quyền
quý thật không có hứng thú, liền cười nói: “Lưu tỷ tỷ thiếp thân nha
hoàn của ngươi đâu rồi, mới vừa rồi không có đi theo, lúc này chỉ sợ là đang tìm tỷ, tỷ tỷ mau đi phía trước, nếu không các nàng sẽ nóng lòng.”
Thật ra thì ba người cũng không để cho thiếp thân nha đầu đi theo,
lúc này Cẩm Nương bất quá cho Tử linh cùng Quận chúa một cái cớ mà thôi.
Lãnh Uyển nguyên chính là chủ nhân, tất nhiên sẽ bận tâm ý nguyện của khách nhân, chẳng qua nàng cảm thấy để Cẩm Nương một mình ở lại thì
không yên lòng, Cẩm Nương cười nói: “Có nha hoàn bà Tử đi theo mà, Quận
chúa chẳng lẻ sợ ta một mình trộm đồ tốt của ngươi sao?”
Lãnh Uyển nghe lời này thì cười lên ha hả: “Tỷ tỷ coi thường muội
muội phải không, hôm nay cùng tỷ tỷ tương giao, chính là chuyện vui nhất của Uyển Nhi, món đồ kia của ta, chỉ sợ tỷ tỷ ngươi không nhìn vào mắt
đâu.” Nói xong, còn ranh mãnh kề sát vào tai Cẩm Nương nói: “Muội muội
ta nghe nói, Giản thân vương phủ tặng không ít tốt bảo bối cho tỷ đâu.”
Cẩm Nương nghe được đỏ mặt lên, làm bộ muốn đánh nàng, Lãnh Uyển cười kéo Tử linh bỏ chạy liễu.
Đợi các nàng đi rồi, Cẩm Nương liền đi theo một tiểu nha đầu tiếp tục hướng phía trước, mới vừa đi mấy bước, liền nghe được một nam tử kinh
hãi quát lên: “Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi ở chỗ này?”
Cẩm Nương nghe được thì sửng sốt, đang muốn đi lên, lại nghe thấy một cô gái kinh khóc ròng nói: “Ta. . . . . . Ta tới nơi này nghỉ ngơi,
ngươi. . . . . . Làm sao ngươi lại ở chỗ này?” Thanh âm kia chính là
Tôn Ngọc Nương , Cẩm Nương lúc này đã nhìn lại, giương mắt nhìn nha đầu dẫn đường, chỉ thấy nha đầu kia vẻ mặt hồng lên, một bộ bộ dạng muốn
đi mau.
Trong lòng không khỏi nghi ngờ hơn, lúc này lại nghe trong viện kia
truyền tới thanh âm của vật bị ngã xuống, Cẩm Nương không kịp suy nghĩ
nhiều, nhấc chân đi vào.
Nha đầu kia lạigắt gao túm ở nàng: “Tôn gia cô nương, nơi đó. . . . . . Nơi đó không vào được.”
“Tại sao chứ?” Cẩm Nương nghe nàng nói như thế, lại càng lo lắng an
nguy của Ngọc Nương, Tôn Ngọc Nương sẽ không ở bên trong gặp chuyện gì
không may chứ, khi trở về, cho dù không phải là lỗi của mình, cũng tuyệt đối không thoát được liên quan, Đại phu nhân là một người không nói đạo lý đến cở nào, nàng đã sớm lãnh giáo rồi.
Nha đầu kia sắc mặt càng thêm khó coi: “Nô tỳ cũng không thể nhiều lời, tóm lại cô nương không nên vào đó là đúng rồi.”
Cẩm Nương dùng sức hất tay nàng đi, nói: “Ngươi đi trước đi, không
cần phải để ý đến ta, một lát ta chỉ nói chính mình đi vào trong nhà
Quận chúa là được.”
Nha đầu kia vừa nghe, như nhặt được đại xá, bỏ lại Cẩm Nương mà chạy, Cẩm Nương nhặt lên một tảng đá trên mặt đất, đối với nha đầu kia gọi
lại: “Ngươi rớt bạc kìa.”
Nha đầu kia nghe vậy liền ngừng lại: “Ở đâu?”
“Nhìn xem, bên chân ngươi đấy.”
Nha đầu cúi đầu đi tìm, Cẩm Nương giơ tảng đá lên hướng về phía phần
gáy của nàng đập xuống, lực đạo cũng không lớn, nhưng vừa lúc đem nàng
đập hôn mê.
Cẩm Nương không biết Tôn Ngọc Nương đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một chuyện nàng khẳng định, đó chính là chuyện này của Ngọc
Nương mà bị truyền đi, chắc chắn sẽ hủy hoại danh tiết, cho nên, nàng
phải đánh hôn mê nha đầu kia trước rồi hãy nói, phòng ngừa một lát nàng
ta đi ra ngoài báo tin, kêu càng nhiều người đến.
Cẩm Nương lặng lẽ đi vào sân, xuyên qua viện, thấy bên trong có hai
gian phòng, một gian giống như có tiếng vọng ra, rất loạn, làm như có
nam nữ ở chung một chỗ uống rượu vui đùa, lại như là đang làm. . . . . . Loại chuyện đó, nghe không được rõ lắm, rất mơ hồ.
Cẩm Nương nghe xong có chút sợ hãi, không nghĩ tới đường đường Trữ
vương phủ lại có người ở ban ngày mà làm chuyện lung tung như thế, nàng
không dám đi vào trong phòng kia xem, chỉ ở trong lòng cầu nguyện Tôn
Ngọc Nương không nên ở trong phòng đó là tốt rồi.
Quả nhiên trong một gian… khác, đúng lúc này lại truyền tới thanh âm
của Tôn Ngọc Nương: “Ngươi không thể chạy. . . . . . Ngươi. . . . . .
phá hư danh tiết của ta, có thể nào bỏ lại ta mà đi chứ?”
“Tôn cô nương, bổn thế tử cũng không có chạm qua ngươi, nói cái gì
hủy hoại danh tiết chứ? Buông ra, để cho Gia đi.” Nam tử có chút buồn
bực quát.
Cẩm Nương nghe được thanh âm, liền lặng lẽ đứng trước phòng, nhẹ vén
rèm lên, liền thấy Tôn Ngọc Nương quần áo xốc xếch, áo choàng trên người sớm đã bị giẫm dưới đất, áo khoác cùng trường áo vạt áo trước cũng mở
ra, lộ ra lớp da trắng mịn dưới cổ, nàng đang gắt gao kéo tay nam tử
kia, mà nam tử kia rõ ràng chính là Lãnh Hoa Đường, hắn một thân quần áo trong, ngoại bào đã giắt trên giường hẹp trong nhà, tình hình này thật
đúng là muốn bao nhiên ám muội liền có bấy nhiêu ám muội.
Cẩm Nương đang muốn nhấc chân đi vào, thì đột nhiên có người từ sau
bưng bịt kín miệng mũi của nàng, ngay sau đó, cả người bị ôm lấy, bay
lên trên không, Cẩm Nương một trận đầu váng mắt hoa, đột nhiên xảy ra
tình huống này làm cho nàng không có nửa điểm phản ứng, tim bị làm cho
sợ đến sắp nhảy ra miệng, ngay cả kêu cũng kêu không ra tiếng.
Nhưng rất nhanh thân thể liền bị người ôm vào trong lòng, cái tư thế kia giống như là ngồi ở trên ghế.
Không có cảm giác đầu váng mắt hoa nữa, Cẩm Nương liền ra sức giảy dụa, bốn chân đá lung tung.
“Đừng động, ngươi muốn gả cho người trong nhà kia sao?” Thanh âm
thuần hậu như ca, tựa như đàn vi-ô-lông-xen đang hòa tấu, mang theo mùi
vị hài hước cùng không cho kháng cự, trong mũi ngửi thấy được một luồng
cỏ xanh nhàn nhạt, sạch sẻ mà tinh khiết, Như U Lan nở rộ trong thâm
cốc, làm người ta say mê.