Thứ Nữ

Chương 47: Chương 47




Trong xe ngựa Tôn Ngọc Nương đã sớm ngồi, vừa thấy Cẩm Nương đi lên, nước mắt liền ngăn không được mà chảy, Cẩm Nương nhìn thấy vậy trong lòng có chút ngũ vị tạp trần, đây không phải là kết quả mà nàng ta muốn sao? Chậm nhất là ngày mai, Giản thân vương thế tử sẽ phải tới cửa cầu hôn rồi, còn khóc cái gì.

Bất quá để hợp với tình hình, vẫn phải nói lời quan tâm nàng, liền nhìn Ngọc Nương nói: “Tỷ tỷ làm sao vậy? Bị người ta bắt nạt sao?” Làm bộ dáng như rất kinh ngạc .

Tôn Ngọc phương khóc nửa ngày cũng mệt mỏi, liền thấy Cẩm Nương một bộ dạng không biết chút nào, liền ngậm miệng, tựa đầu vào bên vách, từ nhỏ đến lớn, từ trước đến giờ chỉ có nàng nhìn Cẩm Nương chê cười , hôm nay mình xảy ra rắc rối lớn như vậy, nói ra sẽ chỉ làm Cẩm Nương chê cười, nàng cho dù da mặt dày hơn nữa, cũng nói không nên lời .

Cẩm Nương làm như nàng thân thể khó chịu mới khóc, nên rất ân cần đưa khăn của mình đi qua, còn vỗ vỗ lưng của nàng, Tôn Ngọc Nương nhận lấy khăn, nước mắt lại rơi xuống, dù sao cũng là bị ủy khuất, Cẩm Nương dù không ruột thịt nhưng vẫn là tỷ muội nhà mình, tủi hổ trong lòng, liền nằm ở trên vai Cẩm Nương khóc nức nở .

Trở lại trong phủ, Cẩm Nương rất có trách nhiệm mà đem Tôn Ngọc Nương đưa về viện của nàng xong, mới trở về viện của mình.

Vừa vào cửa, Tứ nhi cùng Bình Nhi đều mang sắc mặt vui mừng, “Cô nương chúc mừng!” Hai người cười hì hì vây quanh nàng.

“Ách, vui mừng từ đâu tới a? Hai người các ngươi bộ nhặt được kim quy tế hay sao?” Cẩm Nương hướng bên trong nhà đi vào, vừa trêu đùa hai người.

Bình nhi che miệng cười một tiếng, “Cô nương, nô tỳ nếu như nhặt được kim quy tế, vậy cũng không coi là cô nương có chuyện mừng đúng không.”

Tứ nhi hờn dỗi một dậm chân, cũng sẳng giọng: “Đúng vậy, cô nương tự mình có kết quả tốt, nên muốn trêu đùa nô tỳ mà, thiệt là, Bình nhi tỷ tỷ, chúng ta không nói cho nàng, để cho nàng tự đi hỏi.”

“Được được được, ta sai lầm rồi, nhị vị tỷ tỷ, mau mau nói cho muội muội ta đi.” Cẩm Nương liền cười đối với các nàng giả bộ đàng hoàng nhận sai lầm.

“Không phải là Tứ di nương được thăng làm Bình thê chứ!” Tú cô vẫn không có lên tiếng, giống như là đột nhiên tỉnh ngộ, kinh hô.

“Tú cô thật không hỗ là lão nhân trong viện chúng ta, vừa nghĩ một cái là hiểu, ngài nói xem, đây không phải là chuyện vui của cô nương thì là gì?” Tứ nhi gục ở đầu vai Tú cô cười nói.

Nhanh như vậy? Cẩm Nương có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng mừng rỡ như điên, bắt được vai Bình nhi lắc tới lắc lui liên tục “Là thánh chỉ ban ra sao? Ta phải đi chỗ di nương nhìn một cái mới được.”

“Ai, cô nương, ngươi dù cao hứng cũng đừng lắc nô tỳ nha, bộ xương của nô tỳ sắp bị ngươi lắc đến gãy hết rồi.” Bình nhi bị Cẩm Nương lắc đến đầu choáng váng ngất ngư, cười nói.

“Cô nương từ từ đã, Tứ di nương hôm nay đang ở tại trong viện của lão thái thái rồi, lúc này đi, không chừng Đại phu nhân đã ở đó, sợ là không tốt lắm.” Tứ nhi rất già dặn nói.

Đại phu nhân? Hôm nay sợ là chưa kịp nổ đầu óc vì chuyện của Tôn Ngọc Nương, nào có thời gian rỗi rãnh để ý tới mình, khóe miệng Cẩm Nương câu ra nụ cười châm biếm, đối với Tứ nhi nói: “Hôm nay mẹ ruột của ta cũng là Bình thê rồi, ta không sợ nàng.”

Vừa nói, vừa hất đầu, lôi kéo Tú cô đi.

Tứ nhi cùng bình Nhi hai hai mặt nhìn nhau, trước kia cô nương khiêm tốn thu liễm làm sao thoáng cái trở nên lớn mật nghênh ngang lên rồi?

Trong nhà Lão thái thái, lão gia cũng đang ở đó, đang cùng Tứ di nương ôm Hiên ca nhi chơi đùa, thỉnh thoảng lão gia còn kinh hô hai tiếng: “Tố Tâm ngươi nhìn, hắn hướng ta cười nè.”

“Đó là nằm mơ cười, hắn ngủ thiếp đi cũng biết phụ thân mình đang trêu chọc hắn đó.” Tứ di nương thanh tú ôn nhu nói.

Một bên lão thái thái nhìn thấy vậy trên mặt cũng không khỏi khẽ, Tố Tâm ở trong viện mình mới có một ít thời gian, người đã nuôi dưỡng tốt rồi, khí sắc tươi sáng lên, làm An nhi cũng càng lúc càng thích nàng.

Cẩm Nương đi vào , nhìn thấy tình cảnh ấm áp như vậy, liền theo bản năng , ánh mắt của nàng cũng cười thành Nguyệt Nga nhi.

“Không phải nói đi Trữ vương phủ sao? Làm sao lúc này đã trở về rồi, Trữ vương phủ không có đãi cơm à?” Chờ Cẩm Nương làm lễ ra mắt xong, lão thái thái cười trêu ghẹo nói.

“Hồi lão thái thái, Nhị tỷ tỷ thân thể có chút không thoải mái, cho nên, Cẩm Nương liền theo trở về, nghĩ đến chỗ lão thái thái ngài ăn một bữa cơm đấy.” Cẩm Nương cười hì hì nói, xem ra, lão thái thái còn không biết chuyện của Tôn Ngọc Nương, nên mình cũng sẽ giả như không biết mới tốt, làm người mù mờ vẫn tốt hơn là người quá thông minh, không phải sao?

“Ngươi nha đầu này, hôm nay lại càng biết miệng lưỡi rồi, lúc trước ta còn thấy ngươi thật thà nữa.” Lão thái thái giận nàng một cái, nhưng mặt mày lại không một chút khó chịu, trái ngược lại rất thích bộ dạng làm nũng này của Cẩm Nương.

Cẩm Nương vừa đi tới nhìn Hiên ca nhi, hắn đang thở to mà ngủ, lão gia tay chân lóng ngóng ôm vào trong ngực, thỉnh thoảng lại còn đưa ngón tay chọc chọc cái miệng nhỏ của Hiên ca nhi, Tứ di nương nhìn thấy cũng có chút run sợ trong lòng, sợ lão gia không cẩn thận một cái đem Hiên ca nhi làm rơi xuống.

Tại sao không ai nói đến chuyện Tứ di nương thăng vị thế, trong lòng Cẩm Nương âm thầm có chút gấp gáp, nhưng cũng không tiện hỏi, đi theo lão gia trêu chọc Hiên ca nhi.

Một hồi Hồng Tụ nói cơm chín rồi, Cẩm Nương phải đở lão thái thái, lão thái thái thân thể đã khoẻ mạnh nhiều, hai ngày này cũng ra bên ngoài đi lại nhiều, chẳng qua là tốc độ không thể nhanh thôi.

Mọi người ngồi vây quanhở trước bàn, bà vú mới đem Hiên ca nhi ôm đi, Tứ di nương cũng rất dịu ngoan đứng ở phía sau lão thái thái, phải giúp lão thái thái chia thức ăn.

“Ngươi thân thể còn bệnh, cũng đừng theo … quy củ này, bản thân tự ăn đi, tội nghiệp, xem ngươi gầy như vậy, nếu có trận gió lớn chắc sẽ thổi bay đi.” Lão thái thái khoát khoát tay, để cho Tứ di nương trở về chỗ ngồi của mình.

Lão gia thấy cũng cười nói: “Ừ, Tố Tâm, thân phận ngươi hôm nay cũng khác rồi, sau này hãy tập thành thói quen này, trước dưỡng tốt thân thể rồi nói sau.”

Rốt cục đã nghe được lời muốn nghe…, Cẩm Nương đột nhiên mừng rỡ ngẩng đầu nhìn Tứ di nương, nga, không, phải là mẫu thân rồi, nàng không nhịn được trong mắt đã ngân ngấn nước.

“Cái kia, không phải là tỷ tỷ còn không có uống trà ta mời sao? Còn. . . . . . Còn chưa phải đâu.” Tứ di nương đàng hoàng nhỏ giọng nói, nhưng vẫn ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi, cúi đầu ăn cơm.

“Hừ, muốn ta đồng ý, cửa cũng không có đâu.” Đại phu nhân đột nhiên từ bên ngoài xông vào, trợn mắt vượt qua cửa hướng về phía Tứ di nương, “Tiện nhân, nơi này nào có chỗ cho nô tỳ ngồi!”

Cũng không đợi mọi người trong nhà kịp phản ứng, Đại phu nhân vọt tới trước mặt đẩy nàng một cái, đem nàng xô té trên mặt đất.

Lão gia giận dữ, chiếc đũa vỗ bốp trên bàn một cái đứng lên: “Hồ nháo, ngươi không nên quá đáng!”

“Quá đáng? Ta quá đáng, lão gia, các ngươi đưa tay lên ngực mà nghĩ, gả cho ngươi mười mấy năm, ta có điểm nào có lỗi với ngươi, a, phụ thân, huynh trưởng, nhiều … năm qua cũng giúp đỡ ngươi không ít, hôm nay ngươi lập công lớn rồi, có bản lãnh liền đem ta vứt bỏ đi? Muốn lập tiện nhân này làm Bình thê, nói cho ngươi biết, ta không đáp ứng, tuyệt đối không đáp ứng.” Đại phu nhân kêu khóc nói, tuyệt không sợ hãi lửa giận của lão gia.

“Đây là ý chỉ của Thánh thượng, ta cũng là người ba mươi mấy bốn mươi tuổi, tam thê tứ thiếp vốn cũng là chuyện thường, ngươi vẫn là chính thất của ta, ta thăng phân vị cho Tố Tâm bất quá là muốn cho Hiên ca nhi một xuất thân tốt, chỗ nào làm chuyện có lỗi với ngươi, ngay cả nhạc phụ hôm nay tại triều, cũng không có phản đối, ngươi còn ồn ào như thế nữa, đừng trách ta không khách khí.” Lão gia hiếm khi đứng thẳng eo ở trước mặt Đại phu nhân nói chuyện, hôm nay ở trên triều đình, chuyện lập Bình thê cũng biến đổi bất ngờ, Thái sư đại nhân khi nghe hắn nhắc nói ra thì sắc mặt thật không dễ nhìn, nhưng mà, Giản thân vương không biết đã ghé vào lỗ tai hắn nói những thứ gì, sau đó thì hắn cũng không phản đối, xem ra, Giản phủ thân vương thật sự rất coi trọng Cẩm Nương a, mình thật đúng là sinh được nữ nhi tốt.

Đại phu nhân quả nhiên ngơ ngẩn, một hồi lâu lại nói: “Phụ thân làm sao lại đồng ý ngươi cưới Bình thê? Ngươi chớ dùng lời này để qua mắt ta, hừ, một hồi ta liền đi Cung Lí tìm Hoàng hậu nương nương, xin Hoàng hậu nương nương bình luận phân xử.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.