“Con dâu, mau ngồi xuống, ngươi cũng đừng có náo loạn nữa, sáng mai
đến uống trà của Tố Tâm đi, ở trong phủ, ngươi vẫn là chủ mẫu, còn náo
loạn nữa, tất cả đều mất hết mặt mũi.” Lão thái thái không nhanh không
chậm nói, tuy là đang khuyên, nhưng giọng nói cũng rất cường ngạnh.
Đại phu nhân đang còn muốn náo loạn, thì phía ngoài thiếp thân nha
đầu Hồng nhi của Tôn Ngọc Nương gấp gáp chạy vào, mặt đều trắng bạch,
cũng bất chấp hành lễ, vừa vào là quỳ gục trên mặt đất: “Lão thái thái,
lão gia, Đại phu nhân, không xong, Nhị cô nương nàng. . . . . . Nàng
muốn tự tử.”
Trong nhà tất cả chánh chủ khi nghe thấy đều giật mình, Đại phu nhân
lại càng kinh sợ đến khóc rống lên, liền kéo lấy Hồng nhi mắng: “Nha đầu chết dầm kia, Nhị cô nương đang yên lành làm sao lại tìm chết chứ?”
“Hồi Đại phu nhân, nô tỳ. . . . . . Nô tỳ khó mà nói, hay là ngài đi
xem một chút trước đi, nô tỳ cùng Thanh nhi đều khuyên mà không được,
nên bảo mụ mụ đi coi chừng dùm rồi, sợ là. . . . . . Sợ là giữ không
được bao lâu.” Hồng nhi bị làm cho sợ đến lạnh run, liều chết đem hết
lời muốn nói, nói ra.
“Mắng nàng thì có tác dụng gì, mau đi xem một chút mới là cần thiết
lúc này.” Lão thái thái trầm mặt đối với Đại phu nhân quát lên, đứa con dâu này, nóng giội hung hãn có thừa, nhưng cơ trí lại không đủ.
Lão gia vừa nghe liền nhấc chân đi ra bên ngoài, Đại phu nhân cũng phục hồi lại tinh thần, đi theo phía sau lão gia.
Lúc này Cẩm Nương mới đi đến đỡ Tứ di nương đang ngã trên mặt đất,
trong lòng có chút bất đắc dĩ, người mẹ ruột này của mình cũng quá mềm
yếu rồi, Đại phu nhân đẩy ngã nàng, nàng ngay cả kêu lên cũng không dám, Hồng Tụ mới vừa rồi muốn đến đở nàng dậy, cũng bị nàng dùng ánh mắt
ngăn lại, Cẩm Nương không biết trong lòng Tứ di nương đang suy nghĩ cái
gì, hôm nay cũng đã thăng vị làm Bình thê rồi, mà vẫn còn bị đè đầy, cứ như vậy không biết chừng một ngày kia, sẽ bị Đại phu nhân cắt bỏ đi
phân vị này luôn.
Tứ di nương sau khi đứng lên, ngồi trở lại trên ghế mà kinh hoảng vẫn chưa định, lão thái thái nhìn thấy liền thở dài, không có tâm tư ăn
cơm.
Cẩm Nương ở Trữ vương phủ cũng ăn không ít điểm tâm, nên liền giúp lão thái thái trở về trong phòng nghỉ ngơi.
“Nói đi, xảy ra chuyện gì rồi, tại sao vừa trở lại Nhị cô nương lại
muốn sống muốn chết?” Lão thái thái đem tất cả tiểu nha đầu bên cạnh
đuổi ra ngoài trông cửa hết, mới hỏi Cẩm Nương.
Cẩm Nương lặng yên một trận sau đó mới nói: “Hồi nãi nãi, hình như là xảy ra một chút chuyện gì đó, Nhị tỷ tỷ vừa đi đến đó đã nói không
thoải mái, đến trong viên của Bình Nam Quận chúa nghỉ ngơi, không biết
làm sao mà lại khóc lên, Cẩm Nương quả thật không biết xảy ra chuyện gì
nữa.”
Ánh mắt của nàng trong suốt thản nhiên, chẳng qua khi nháy mắt một
cái liền lộ ra một tia giảo hoạt, nhưng không có rơi vào trong mắt của
lão thái thái, khóe miệng lão thái thái cong lên, rồi nói toạc ra, “Mẹ
ngươi là một người nhát gan, mắt thấy ngươi cũng sắp gả đi rồi, những
ngày sống ở trong phủ cũng không được bao lâu nữa, hay là theo bên nàng
nhiều một chút, để khuyên giải nàng, hôm nay ta còn sống, thì có cái
thân già khọm này che chở cho nàng vô sự, nhưng nếu tiếp tục như vậy,
thì một ngày nào đó ta ra đi rồi, nàng phải làm sao bây giờ? Quan trọng là … Hiên ca nhi chỉ mới đầy tháng thôi.”
Đây cũng chính là điều Cẩm Nương lo lắng, từ trong phòng lão thái thái đi ra ngoài, Cẩm Nương liền đi đến phòng của Tứ di nương.
Tứ di nương mới vừa dùng chút cơm, đang uống thuốc, thấy Cẩm Nương đi vào, liền đem chén thuốc để xuống.
“Ngươi đừng lo lắng, Nương cái gì cũng biết cả.” Cẩm Nương còn chưa
mở miệng, Tứ di nương liền lôi tay nàng, cùng nhau ngồi ở trên giường
nhỏ.
Cẩm Nương ngạc nhiên, nàng. . . . . . Nàng thế nhưng biết mình muốn nói cái gì?
“Nhà mẹ đẻ của Mẫu thân không có ai, chỉ có thể yếu thế, chỉ có như
vậy, lão thái thái cùng lão gia mới hướng về phía Nương, yên tâm đi,
ngươi cùng Hiên ca nhi đều là tâm can bảo bối của nương, là sinh mệnh
của nương, nên dù có liều mạng cái mạng này đi nữa, Nương cũng sẽ bảo
vệ các ngươi .”
Trong nhà ngay cả Đông Nhi cũng bị Tứ di nương sai đi ra ngoài, Tú cô thì đã ở phía ngoài, không có đi theo vào trong, nên đây là lần đầu
tiên Tứ di nương mới to gan nhìn thẳng con gái của mình, trong đôi mắt
to xinh đẹp chứa ôn hòa từ ái, nhưng cũng ép không được một ít kiên
nghị bên trong nó.
Cẩm Nương một lần nữa khiếp sợ, thì ra vị này, mới thật sự là cao
thủ che dấu, giả trư ăn cọp điển hình nhất đây, nàng kinh ngạc nhìn Tứ
di nương, hơn nữa vẫn còn có chút không hiểu rõ, mấy chất động kia, cùng chuyện Linh Nhi và bà vú chết đi, hơn nữa mình còn bị Đại phu nhân hành hạ đến sắp chết đói. . . . . . , chờ một chút những thứ kia, nàng. . . . . . Nếu nàng đã biết toàn bộ, tại sao có thể đủ nhẫn nhịn được như thế?
“Nương đã nắm chắc mọi đường, ngươi bây giờ không phải là bình yên đó sao? Còn thông minh nữa, Nương cũng biết, Cẩm Nương của ta nhất định
không phải là quả hồng mềm, ngươi là nữ nhi của nương, như thế nào lại
ngu ngốc ngu xuẩn đây?” Tứ di nương làm như xem thấu tâm tư của nàng,
vuốt ve gò má nàng, dằng dặc nói, trong mắt chứa đầy yêu thương, không
giống giả.
“Vậy độc dược thì sao? Độc dược mà dồn vào tim phổi thì sức khỏe
ngài sẽ bị hao tổn, ngài cũng biết? Ngài còn ăn? Đây không phải là có
hại cho Hiên ca nhi sao?” Cẩm Nương gác sang một bên chuyện của bản thân mình, đột nhiên nàng cảm thấy sau lưng u ám, không khỏi đánh rùn mình
một cái.
Trong mắt Tứ di nương hiện lên một tia âm lệ, đôi mi thanh tú cau
lại, nhưng không có tránh đi ánh mắt của Cẩm Nương, “Ta biết, Linh Nhi
đi theo bên cạnh ta nhiều năm cũng không ít, nhưng nàng là người của Đại phu nhân, thuốc kia. . . . . . Ta có uống, nhưng đã giảm đi số lượng,
mỗi lần thừa dịp uống xong trà có độc, ta đều biết dùng tay móc cổ họng, để ói ra, nàng. . . . . . Chỉ cho là bệnh tình ta càng ngày càng
nghiêm trọng, nên ta nhiều nhất chỉ uống vào người một phần độc dược,
còn Hiên ca nhi, là trước đó vài ngày khi phụ thân ngươi sắp trở về ta
mới uy qua một lần mà thôi, nên sẽ không có vấn đề quá lớn.”
Cẩm Nương thật im lặng, nhưng cũng không nhịn được mà thấy lòng chua
xót, nàng. . . . . . Cũng là bị bắt buộc a, một nha hoàn không có nửa
điểm bối cảnh, muốn hơn người, muốn đi lên, hơn nữa phía trên lại có vị
chủ mẫu hung ác lợi hại như vậy , nàng chỉ có ẩn nhẫn, để tìm cơ hội ở
trong khe hẹp, chỉ cần hơi có cơ hội, cũng sẽ bị nàng vững vàng bắt được và lợi dụng, không trách được, lão gia nhiều thiếp thất như vậy lại chỉ mang một mình nàng đi biên quan, cũng chỉ có nàng mới có thể an toàn
sanh ra Hiên ca nhi, cũng thành công . . . . . . để lão gia thăng làm
thê thất, không còn phải làm nô tỳ nữa, từ đó ăn ở sinh hoạt, đã thành
Nhị phu nhân của tướng phủ, là người vợ đứng đắn của tướng quân, nếu
nàng thật mềm yếu đến không chịu nổi như vậy, thật nhu nhược để người
lấn như vậy, thì làm sao có thể bò lên đến bước này?
Cẩm Nương quả thực đối với mẹ ruột của mình bội phục sát đất, còn Tứ
di nương thì mỉm cười lên, vẫn mang vẻ mặt yếu kém, “Nương. . . . . .
Vốn không muốn nói với ngươi điều này, nhưng mà, ngươi cũng sắp gả đi,
lại gả vào Giản thân vương phủ, cửa nhà càng cao quý, thì nước ở bên
trong lại càng sâu, Nương. . . . . . cảm thấy thẹn, vì vẫn cũng không có đàng hoàng dạy dỗ ngươi, sau này, ngươi nhất định phải học cách ẩn
nhẫn, phải hiểu được lòng người tính toán, quan trọng nhất, là phải giữ
được lòng của nam nhân, chỉ khi lòng của nam nhân đó hướng về ngươi,
ngươi mới có vốn liếng cùng những người đó đấu , mới có thể. . . . . .
đấu thắng.”