Đây là lời nói tâm huyết sao, Cẩm Nương vẫn còn cảm giác được nàng
thật lòng, nếu không phải là nữ nhi ruột thịt, nàng tuyệt đối sẽ không
bày ra gốc gác cho mình xem, cũng theo lời nàng nói, tất cả những thứ
này, cũng chính là kinh nghiệm mà nhiều … năm qua nàng ở trong phủ đấu
trí đấu dũng khí mà tích lũy được, mà hiện tại nàng đã là người thắng,
mặc dù, Đại phu nhân ở còn đang ở trong phủ tác uy tác phúc, bất quá,
Cẩm Nương đã yên tâm, nàng. . . . . . So sánh với Đại phu nhân mạnh mẽ
hơn gấp mười lần.
Cẩm Nương đột nhiên có chút mong đợi, có lẽ tương lai không lâu sau
này, Đại phu nhân sẽ bị cái vị mẫu thân nhìn như suy nhược, nhưng kì
thực rất bền bỉ này dẫm lên dưới lòng bàn chân.
Suy nghĩ kỹ một chút thì lại cảm thấy như không thật, nhưng mà nàng
cũng lười suy nghĩ tiếp, nên tâm tình cũng thả lỏng đi rất nhiều, từ
trước cho tới bây giờ mình vẫn là người tốt, ở xã hội tràn đầy âm mưu
cùng hố bẫy này, nếu ngươi quá yến kém sẽ bị lấn lướt, nhưng trong sự
đùa bỡn tâm cơ, âm mưu thủ đoạn, thì phải xem ai có bản lãnh, đường đời
còn dài mà.
Mấy ngày nay, ở trong phủ náo loạn cả lên , Tôn Ngọc Nương bị lão gia đánh mấy bạt tai, Lão thái gia về nhà biết được tức đến bị bệnh, mấy
ngày cũng không có vào triều, thật ra thì ngã bệnh là giả, trong nhà ra
chuyện xấu như vậy, Lão thái gia không mặt mũi đi gặp đồng liêu mới là
thật, lão gia đánh Ngọc Nương một trận coi như là xả giận, đồng thời
cũng vọt tới Trữ vương phủ xả giận một trận, Trữ vương gia cùng Trữ
vương thế tử đều đứng ra nhận lỗi, mặc dù bọn họ cũng không biết chuyện
vớ vẫn này đến tột cùng là làm sao mà xảy ra, nhưng cô nương nhà người
ta đang yên lành, đến phủ họ thì xảy ra chuyện, không hành lễ bồi thường là không được a.
Tôn Vân Nương thông qua Ngọc Nương mới biết được, Lãnh Trác Nhiên ban ngày ban mặt mà ở trong phủ làm chuyện xấu xa phóng đãng như vậy, thì
giận đến hàm răng ngứa, nhưng đã sắp xuất giá rồi, từ hôn thì không thể
nào được, nàng vốn mang trái tim tự hào chờ gả, hiện tại thì giống như
rơi xuống vỡ nát trên đất, giận đến đồ cưới cũng không chịu thêu nữa, cả ngày ở trong phòng ném chén ném bình để hờn dỗi.
Mấy ngày sau, Giản thân vương tự mình tới cửa, đầu tiên là thăm Lão
tướng Gia, cùng tướng gia nói chuyện đến mấy canh giờ, vì nhi tử không
nên người của nhà mình mà thỉnh tội, theo lễ, thì phải thỉnh cầu để Ngọc Nương gả cho thế tử Lãnh Hoa Đường làm Bình thê.
Lão thái gia dĩ nhiên đáp ứng, mấy ngày nay không lên triều, chính là chờ cái kết quả này, mặc dù Lão thái gia rất không cam tâm, vốn nghĩ
tới chỉ có một đứa cháu gái ruột, dù thế nào thì cũng có thể tìm được
một mối hôn sự tốt, không nghĩ tới, hai nha đầu này đều không nên người, ngàn chọn vạn chọn , thế nhưng phải làm tiểu thiếp của người ta, bất
quá, chuyện đã đến nước này rồi, thì đây cũng là kết cục tốt nhất, hôm
nay Ngọc Nương, ngoài trừ Giản thân vương phủ ra, e là không có ai chịu
cưới nữa, quả thật chân chính tức chết người a.
Hôm đó lúc Giản thân vương gần đi, còn nói ra một yêu cầu, chính là
đem hôn sự của Cẩm Nương cử hành trước, bởi vì Lãnh Hoa Đường cưới Ngọc
Nương chẳng qua là đón một tiểu thiếp vào cửa, mà Nhị công tử nhà hắn
còn không có chính thức cưới thê, tuy nói Nhị công tử không có thế tử
vị, nhưng cũng là con trai trưởng đứng đắn của vương phủ, cho nên, quyết không thể để Nhị công tử thiệt thòi, nghe vậy Lão thái gia suy nghĩ một chút, ngược lại cảm thấy làm thế này hắn sẽ lấy lại được chút ít mặt
mũi, trước tiên là cảnh tượng phong quang gả cháu gái đi qua, cùng Giản
thân vương chính thức kết làm thân gia, riêng Ngọc Nương thì có thể làm
đơn giản một chút, vì có hôn sự của Cẩm Nương ở phía trước che mất, thì
người ta chế giễu cũng ít đi đôi chút, nên liền đáp ứng.
Kết quả, vì vậy, mà hôn sự của Cẩm Nương đã thu ngắn thời gian, nên
mỗi ngày, đều có người đến viện của nàng làm quần áo, chăm sóc mặt, đưa
yên chi, son phấn nối liền không dứt, mà Đại phu nhân thì bị chuyện của
Tôn Ngọc Nương cùng việc Tứ di nương thăng vị tức đến bệnh, nên nhất
thời phải đặt xuống gánh nặng, mọi chuyện trong nhà trên dưới liền toàn
bộ giao cho lão thái thái, nhưng lão thái thái thì thân thể vẫn chưa
khỏe hẳn, vì vậy Nhị phu nhân, cũng chính là Tứ di nương trước kia liền
bắt đầu lén lút bộc lộ tài năng, thỉnh thoảng cũng sẽ giúp lão thái thái xử lý ít chuyện, hay nghĩ ra một vài chủ ý gì đó.
Nàng xử sự bình thản công chính, đối đãi người khác ôn hòa dễ gần,
trong sự mềm yếu còn lộ ra khôn khéo, khiến lão thái thái càng ngày càng càng coi trọng nàng.
Đại phu nhân vốn tính toán đặt xuống gánh nặng trong nhà để tỏ chút
giận hờn, cố ý làm khó lão thái thái cùng lão gia, nhưng sau đó lại phát hiện mọi chuyện lão thái thái đều hỏi Nhị phu nhân, hơn nữa địa vị của
Nhị phu nhân ở trong lòng của đám nô phó cũng ngày càng tăng, việc này
làm cho Đại phu nhân đứng ngồi không yên, căn bệnh kia liền không trị mà khỏi, còn chủ động bắt đầu quản lý lại mọi việc.
Đại phu nhân trở lại xử lý công việc, Nhị phu nhân cũng rất hiểu biết mà buông tay, cho dù lão thái thái có chuyện hỏi ý kiến của nàng đi
nữa, nàng cũng không nghĩ thêm chủ ý nào, tránh cho lão thái thái khó
xử, mà lão thái thái thì nhìn thấy đại phu nhân mang một bộ dạng sợ bị
chiếm quyền, nên cũng không thích thú xử lý công việc nữa, cho dù Đại
phu nhân có làm đến mệt nhọc cỡ nào thì cũng mặc kệ.
Cũng may Tôn Vân Nương là con gái ruột thịt của Đại phu nhân, ngày
nàng gả đi tất nhiên là phải làm cho nhộn nhịp rộn ràng, cảnh tượng
phong quang.
Vài ngày nữa chính là ngày Tôn Vân Nương xuất giá, trong phủ đã bắt
đầu trang trí đèn kết hoa, chữ hỉ màu đỏ vui mừng dán khắp phủ, Tiền
viện hậu viện đại môn khung đều treo lụa tơ hồng kế hoa, không khi vui
mừng này, cũng đã hòa tan đi những uất khí trước đó vài ngày do chuyện
của Tôn Ngọc Nương mang lại.
Cẩm Nương cứ theo lẽ thường đi thỉnh an Đại phu nhân,vừa đến viện của Đại phu nhân, thì thấy Đại phu nhân đang bề bộn sửa sang lại đồ cưới
cho Tôn Vân Nương, Tôn Vân Nương đang đợi gả, Ngọc Nương thì bị lão gia
đánh còn chưa khỏe, cho nên, tới chỗ Đại phu nhân thỉnh an cũng chỉ có
mình Cẩm Nương
Thấy Cẩm Nương tới, Đại phu nhân liền để cho bọn Hồng Mai tiếp tục
làm, còn mình thì bưng trà trở lại chánh đường ngồi, nàng hôm nay càng
ngày càng phải coi trọng Cẩm Nương, thái độ đối với Cẩm Nương cũng thay
đổi, trước kia Cẩm Nương chỉ là thứ nữ, nàng thích thì gặp mặt, không
thích thì không cho sắc mặt hòa nhã, nhưng hôm nay Tứ di nương đã thăng
vị, nên ngược lại nàng phải ở khắp nơi lộ ra vẻ trang trọng hơn so với
Nhị phu nhân, hơn còn phải biểu hiện rõ ràng địa vị chánh thê của nàng,
Cẩm Nương vẫn theo lẽ thường mỗi ngày đều đúng lúc kính cẩn đến thỉnh an Đại phu nhân.
“. . . . . . Ngươi hôm nay cũng đã là trưởng nữ đứng đắn rồi, làm
việc gì cũng phải học trầm ổn quy cũ một chút, không thể giống như ở gia đình nhỏ được, những thứ cầm kỳ thư họa kia. . . . . . Tuy nói bây giờ
học thì đã chậm một chút, nhưng vẫn phải học, Giản thân vương phủ không
thể so sánh với nhà quyền quý khác, khắp nơi trong kinh thành này trừ
mấy người con ruột của hoàng thượng ra, không còn nhà nào sang quý hơn
nữa, cho nên, ngươi đi qua đó, thì ngàn vạn lần đừng ném đi mặt mũi của
tướng phủ ta, mọi việc cần phải tiểu tâm cẩn thận, sau này. . . . . .
Nhị tỷ tỷ của ngươi cũng qua đó, tỷ muội nhà mình, thì cần giúp đỡ nhau
nhiều một chút, chứ đừng có như cùi chỏ mà chỉa ra bên ngoài, đừng thấy
người ta có địa vị rồi nghĩ dựa vào đó mà nịnh bợ, đừng quên, ngươi là
con cái của Tôn gia . . . . . .” Từ sau khi Tôn Ngọc Nương cùng Giản
thân vương thế tử nghị hôn xong, Đại phu nhân mỗi khi nhìn thấy Cẩm
Nương, là đem những lời nói phía trên nhắc lại một lần.