Cẩm Nương cũng hiểu, đang thương cho tấm lòng của cha mẹ khắp thiên
hạ, nữ nhi của Tôn gia, cho dù có là thứ xuất đi nữa, nhưng gả cho người dù sao cũng làm chánh thê, mà Đại phu nhân đã vì chuyện của Tôn Ngọc
Nương mà bị đả kích trong lòng, cảm thấy không còn mặt mũi nữa, nhưng dù sao cũng là nữ nhi của mình, nên vẫn phải yêu thương quan tâm, ở Giản
thân vương phủ nàng không thể nào đưa tay đến, nên chỉ phải nhờ Cẩm
Nương Nhị thiếu phu nhân tương lai này nhắc nhỡ coi chừng dùm.
Chẳng qua, Tôn Ngọc Nương là chủ nhân dễ bị ức hiếp vậy sao? Ngày nào đó nàng thật sự đến Giản thân vương phủ, chỉ cần nàng không gây chuyện
với mình, mình đã cám ơn vạn lần rồi, chẳng qua lời nói này nàng cũng
không thể nói với Đại phu nhân, chỉ đành ở trong lòng oán thầm, khúm núm mà đáp lời.
Đại phu nhân thấy nàng thái độ kính cẩn, rốt cục cũng ngừng miệng, vẻ mặt hài lòng bưng trà uống.
Cẩm Nương cáo từ đi ra ngoài xong, liền sờ sờ cái trán, mỗi ngày nghe một trận giáo huấn, đến da đầu cũng đều có chút tê dại.
Đang lúc nàng cùng Tú cô một đường hướng phía ngoài viện mà đi, thì
thấy mấy gã sai vặt đang mang nhiều cái rương hòm đi vào phía trong
viện, đi theo phía sau còn có bà vú Trịnh má má của Tôn Vân Nương, rương hòm này tựa hồ rất nặng, hai gã sai vặt trẻ tuổi khỏe mạnh cường
tráng khiêng đi còn có chút cố hết sức, mà Trịnh má má thì ở một bên
không ngừng hô: “Cẩn thận chút, cẩn thận chút, đều là đồ hồi môn của
đại cô nương, hư một cái, dù đem cả nhà các ngươi bán đi cũng bồi thường không nổi .”
Vừa ngước mắt, thấy Cẩm Nương từ trong viện của Đại phu nhân đi ra
ngoài, Trịnh má má kia lập tức ngừng miệng, trong đôi mắt hiện lên vẻ
bối rối, thấp đầu giả bộ như không nhìn thấy, đi theo đám người khiêng
hòm rương vào trong.
Cẩm Nương càng nhìn trong lòng càng nghi hoặc, đồ cưới của Vân Nương
không phải đã đem đặt ở Tiền viện hết rồi sao? Ngày kia chính là ngày
xuất giá rồi, đặt ở Tiền viện, thì khi xuất phủ mang đi cũng dễ dàng hơn nhiều nha? Tại sao ngược lại muốn đem vào trong viện của Đại phu nhân
thế?
Hơn nữa ánh mắt của Trịnh má má kia rõ ràng có chút chột dạ, chẳng lẽ là. . . . . .
Nhưng không bằng không cớ, nàng cũng không thể qua đó ngăn lại mấy
cái rương kia mà thăm dò thực hư được? Vì thế không thể làm gì khác hơn
là tiếp tục đi ra ngoài.
Đến ngoài viện, Cẩm Nương kéo tay Tú cô, ở bên tai nàng khẽ nói nhỏ:
“Ta đi đến viện của lão thái thái thỉnh an, ngươi ở nơi này ngó chừng
một chút cho ta, nhìn xem các nàng muốn chuyển mấy cái hòm đồ kia đi chỗ nào”
Tú cô nghe xong liền ngây ngốc, nhưng ngay sau đó lại gật đầu, Cẩm Nương liền nhanh chóng đi đến viện của lão thái thái.
Nhị phu nhân đang ôm Hiên ca nhi ở trong nhà của lão thái thái dùng
điểm tâm, thấy Cẩm Nương tới, trên mặt liền nở nụ cười ôn hòa.
Cẩm Nương thỉnh an lão thái thái xong, lại hành lễ với Nhị phu nhân, rồi bước đến nhìn Hiên ca nhi.
Tiểu hài tử lớn rất mau, một ngày là một bộ dáng khác, ở trong nhà
lão thái thái được nuôi dưỡng rất tốt, nên Hiên ca nhi càng ngày càng
mũm mĩm đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp mịn màng, hắn đang mở to
ánh mắt cùng Nhị phu nhân di di nga nga, thỉnh thoảng còn vui vẻ toét
cái miệng nhỏ nhắn không răng ra cười khanh khách, khiến cho lão thái
thái cười đến không thấy mắt, nhìn một lát thì không nhịn được nữa phải
để chén xuống, đem Hiên ca nhi ôm qua.
“Nhìn một cái xem, Hiên ca nhi chúng ta thật đúng là càng ngày càng
thông minh, còn biết cùng mẹ hắn chơi đùa nè, Hiên ca nhi, cười cho nãi
nãi xem đi” vừa nói vừa đem mặt cọ vào bộ ngực nhỏ của Hiên Ca nhi.
Khiến cho Hiên Ca nhi vui vẻ mà cười, nhất thời trong nhà tiếng cười vui náo nhiệt vang lên, không khí rất ấm áp.
“Cũng thật là biết cười, vừa nhìn Đại thiếu gia là biết rất thông
minh rồi, tuổi còn nhỏ mà có bộ dạng tốt như vậy, tương lai không chừng
còn được phong hầu bái tướng nữa.” Tôn mụ mụ ở bên cạnh nhìn thấy đã
thấu hiểu, liền nói lời dễ nghe.
Lão thái thái nghe rất là hưởng thụ, cười híp mắt, Cẩm Nương nhân cơ
hội nói: “Hiên ca nhi thật đúng là thú vị a, chỉ tiếc, Cẩm Nương ở nhà
không được bao lâu nữa, quả thật không nỡ a, Cẩm Nương thật muốn ngày
ngày đều có thể nhìn đến thấy nãi nãi cùng Hiên ca nhi.”
Lão thái thái nghe cũng có chút thương cảm, mấy ngày nay, Cẩm Nương
mỗi ngày đều tới kề cận mình một lát, rồi lại chơi với Hiên ca nhi, cốt
nhục tình thâm, nếu đã gả đi rồi, thật lâu cũng sợ là khó thể trở về một chuyến, không có nhà chồng cho phép, khuê nữ gả ra thì không thể nào về nhà mẹ đẻ được.
Nhưng mà, khuê nữ đã lớn luôn luôn phải gả đi, cho dù không nỡ, cũng
không có cách nào khác, lão thái thái nghĩ vậy liền than nhẹ một tiếng
nói: “Thừa dịp ở nhà, ngươi hãy đến đây ôm Hiên ca nhi nhiều một chút,
các ngươi là chị em ruột, máu mũ tình thâm, ôm một hồi thì trở về chuẩn
bị đồ cưới đi, tuy nói Giản thân vương phủ đưa lễ hỏi cũng không thiếu, nhưng nữ tử trong gia đình bốn mùa đều cần có xiêm y, vì vậy xiêm y bốn mùa đều phải do ngươi tự mình thêu lấy, không thể nhờ giả người khác,
bên nhà chồng cũng sẽ chiếu vào những cái này mà đánh giá thủ nghệ nữ công của ngươi đó.”
Cẩm Nương mỉm cười gật đầu, “Cẩm Nương nhớ kỹ, chẳng qua là, nãi nãi, lần trước Giản thân vương đưa sính lễ tới cũng để ở trong viện của ngài sao? Cẩm Nương muốn xem một chút bên trong có chút gì quý gia hay
không, Cẩm Nương muốn chọn vài cây vải mang ra ngoài cho. . . . . . Cho
Nhị công tử làm áo.”
Lão thái thái nghe liền trầm ngâm một hồi, nên trong lòng Cẩm Nương
liền có chút ít gấp gáp, nhưng cũng không thể nói rõ, vì vậy đành nhìn
Nhị phu nhân một cái, Nhị phu nhân liền từ trong tay Cẩm Nương nhận lấy
Hiên ca nhi, nhìn lão thái thái nói: “Nương, Giản thân vương gia từ
trước đến giờ rất Phú Quý, Nhị công tử kia lại là con vợ cả , từ nhỏ đến lớn đều cẩm y Ngọc thực, sợ là không phải vải tốt thì sẽ không mặc lên
ngươi, Cẩm Nương kia. . . . . . Vải gấm Tứ Xuyên mặc dù không kém, chẳng qua dùng nó để may xiêm y cho chú rễ mới thật có chút không tốt, không
bằng cứ để cho nàng chọn vài cây vải, mang ra làm mấy bộ vừa mắt cho cô
gia a.”
Lão thái thái nghe xong cũng cảm thấy hợp lý, trong phủ nơi nào mà
không có vải vóc tốt, chẳng qua sợ là Đại phu nhân đều đã phân chia cho
đại cô nương cùng Nhị cô nương rồi, phân đến tay Tứ cô nương, mà còn có thứ tốt để dùng sao. . . . . .
“Dù sao hàng tốt hơn nữa cũng là của ngươi, ngươi đi chọn vài cây
cũng tốt.” Lão thái thái liền quay đầu hướng Tôn mụ mụ nói: “Đi tìm Bạch Đại tổng quản lấy chìa khóa, rồi mang Tứ cô nương đi đến kho chứa đồ,
đồ cưới của nàng đều được đặt ở trong đó, tuy đã khóa lại, nhưng mà … đã nhiều ngày rồi cũng không có kiểm tra qua, ngươi thuận đường thì cầm
theo danh mục sính lễ cùng nhau kiểm tra thực hư một chút, không thể để
thiếu cái gì a.”
Lão thái thái ý ngoài lời nói, Cẩm Nương nghe được liền âm thầm kinh
hãi, quả không hổ là người đấu tranh nhiều năm, ai cũng không phải là kẻ ngu, Cẩm Nương đột nhiên nói muốn tìm vài cây vải đồ cưới, nhất định là có nguyên nhân, lão thái thái là người khôn khéo như thế, làm sao mà
không nghĩ ra chứ, hơn nữa lão thái thái vốn cũng lo lắng chuyện này,
nên khi thấy nàng biết thời biết thế, liền đáp ứng.
Tôn mụ mụ cười cầm cái chìa khóa cùng Cẩm Nương đi ra ngoài.
Tìm được Bạch tổng quản lấy danh mục sính lễ, Bạch tổng quản sắc mặt
cứng đờ, rồi nhanh chóng nhìn Cẩm Nương một cái, liền trở vào nhà, tìm
hồi lâu mới cầm danh mục sính lễ giao cho Tôn mụ mụ.
Mở cửa khố phòng ra, hai mươi mấy cái rương vẫn chỉnh tề nguyên vẹn,
Bạch tổng quản mang vẻ mặt nghiêm túc đi vào, một đường liền đi thẳng
đến mấy cái rương vải vóc nói, “Tứ cô nương, vải gấm và tơ lụa đều ở nơi này, lão nô mở ra cho ngài xem, tự mình đi chọn đi.”
Tôn mụ mụ cũng đi qua theo, Cẩm Nương đếm thầm những cái rương trong nhà kho, dường như không có thiếu . . . . . chẳng lẽ do mình quá đa
nghi sao?
Bạch tổng quản tự mình mở ra một cái rương vải, lúc này Cẩm Nương lại làm bộ dạng như thấy thứ mới lạ cứ đảo qua đảo lại giữa các rương hòm,
một lát sờ sờ cái rương này, một hồi nhìn một chút cái rương kia, Tôn mụ mụ thấy vậy cũng chỉ cho là nàng tuổi còn nhỏ, bỗng nhiên thấy nhiều đồ như vậy, chắc là đang rất hưng phấn.
Cẩm Nương trong lúc sờ sò, cũng âm thầm tay gỏ và dùng đầu gối hất
ngã, mấy cái rương vừa rồi đẩy mạnh vẫn không nhúc nhích, nhưng càng đi
sâu, thì quả nhiên một cái rương bị nàng đụng mạnh mà chuyển động, thân
thể nàng thế này thì có bao nhiêu khí lực chứ?