Thứ Nữ

Chương 51: Chương 51




Cẩm Nương giả vờ như không cẩn thận, dùng sức đem hòm rương kia đụng ngã, quả nhiên bị nàng đẩy một cái liền văng ra thật xa, thiếu chút nữa ngay cả nàng cũng ngã ở trên mặt đất.

Đang cắt chỉ phong niêm của cái rương, thấy thế mặt của Bạch tổng quản lập tức đen lại, Tôn mụ mụ vội vàng chạy tới đở Cẩm Nương đứng vậy, Cẩm Nương vỗ vỗ quần áo trên thân thể, đối với Tôn mụ mụ nói: “Cái rương này giống như giả a, làm sao lại nhẹ như lông chim thế, một chút sức nặng cũng không có?”

Tôn mụ mụ nghe lời nàng nói sắc mặt cũng bắt đầu ngưng trọng, đi tới cái rương khẽ đẩy, liền cảm giác bên trong căn bản là trống rỗng, Tôn mụ mụ liền quay đầu lại nhìn Bạch tổng quản, Bạch tổng quản mồ hôi mẹ mồ hôi con đều tuôn ra, nhưng cũng không nói gì, chỉ một mực muốn đi ra ngoài.

“Đại tổng quản, xin đem cái rương mở ra, ta muốn xem một chút, chẳng lẽ Giản thân vương phủ lại đem một cái rương rỗng đến nạp lễ sao?” Cẩm Nương lạnh lùng bình tĩnh nói.

Đại tổng quản cước bộ dừng một chút, quay đầu lại, vẻ mặt thất thiểu nhìn Cẩm Nương nói: “Tứ cô nương, lão nô hiện tại đi mời lão thái thái đến, lão nô. . . . . . cả đời làm việc cho Tôn gia, nhưng đến già thì lại phạm phải lỗi phạm thượng này, thật là. . . . . . Thật là. . . . . .” bộ dạng tràn đầy thẹn ý trong lòng.

“Chuyện này ngài tuy có trách nhiệm, nhưng không phải là do ngài gây nên, ngài chẳng qua chỉ làm theo lệnh người khác, đúng không.” Cẩm Nương nghe thấy không giận ngược lại cười, “Phía ngoài có người đúng không, ngài sai một tiểu nha đầu đi mời là được, ở trong kho này, chắc không chỉ có một cái rương rỗng đúng không?”

“Bạch tổng quản, ngài. . . . . . Làm sao lại hồ đồ như thế a.” Tôn mụ mụ rất không đành lòng, bởi vì đều lão nhân ở trong phủ, Bạch tổng quản từ trước đến giờ rất được Lão thái gia cùng lão thái thái tín nhiệm, nên đồ cưới của Tứ cô nương, hắn quả thật không dám lấy đi, Dù có cho hắn thêm mười cái lá gan hắn cũng không dám tham đồ cưới của tiểu chủ tử, sợ là. . . . . . Bị ép buộc.

Bạch tổng quản nghe xong liền dậm chân, lảo đảo đi ra ngoài.

Tôn mụ mụ cùng Cẩm Nương liền ở trong phòng xem xét, quả nhiên còn có ba cái rương trống không, mở nắp đậy ra, bên trong rương rỗng tuếch, cầm danh mục sính lễ lên xem, thì phát hiện mấy cái hòm rương thiếu kia toàn là đồ tốt, nào là Đông châu Bạch Ngọc, ngay cả đồ trang sức được đưa tới cũng không thấy.

Tôn mụ mụ mặt mũi trắng bệch, nhiều tài sản như vậy, nếu thật sự là Bạch Đại tổng quản không lấy, nhưng để người ngoài lấy đi, vậy thì hắn cũng chỉ có một chữ chết.

Không bao lâu, lão thái thái đã sai người đến, truyền lời cho Tôn mụ mụ đem cửa phòng khi khóa lại, rồi mang theo Tứ cô nương đi đến viện của Đại phu nhân.

Cách thời gian Cẩm Nương thỉnh an Đại phu nhân đến giờ cũng không tới nửa canh giờ, lão thái thái để cho Nhị phu nhân vịn nàng, còn gọi thêm bảy tám bà Tử thô sử (người làm việc nặng), chạy thẳng tới trong viện của Đại phu nhân.

Đại phu nhân đang ở trong phòng sổ sách xử lý những chuyện hàng ngày trong phủ, không có ở trong viện, lúc này chỉ có Hồng Mai cùng Tử Anh thì đang ở bên trong chỉ huy người đổi lại đồ, đột nhiên thấy lão thái thái mang theo một đống người đi vào, thì bị sợ đến cháng váng, mất gần nữa ngày mới nhớ tới phải hành lễ.

Lão thái thái cũng không dài dòng, trực tiếp đến gần các nàng nhìn những món đồ đang được sửa sang kia, quả nhiên, toàn bộ đều là Đông Châu Ngọc Thạch, trên mỗi cái hộp còn có dấu ấn của Giản thân vương phủ, Hồng Mai đang tính giải thích cái gì đó, thì lão thái thái cười lạnh nói: “Thái thái của các ngươi thật đúng là ra tay nặng a, đem những món đồ tốt nhất đều lấy ra, thật ra chỉ những thứ này không đáng là gì, uổng công nàng đường đường là con gái của Thái sư, ánh mắt của quá tệ đi.”

Đại phu nhân đã sớm được người ta bẩm báo rồi, đang cuống quít đi vào viện, đúng lúc nghe được lão thái thái nói như thế, mà chuyện nàng làm rốt cuộc cũng không phải vinh quang gì, cho nên dù ngày thường có hung hăn đến đâu đi nữa, hiện tại cũng bị đỏ bừng mặt.

Lão thái thái thấy chánh chủ đã tới, cũng lười tức giận, để cho Nhị phu nhân vịn nàng ngồi ở chánh đường, tựa tiếu phi tiếu nhìn Đại phu nhân, nhưng cũng không có lên tiếng.

Một phòng đầy người đều đang nhìn Đại phu nhân, có đủ loại ánh mắt bắn về phía nàng, có khinh bỉ, sợ bị giận chó đánh mèo, nghi ngờ. . . . . . Đại phu nhân lúc này quả thật có cảm giác không đất dung thân muốn tìm một cái hầm ngầm để chui vào.

Lão thái thái nói không sai, mình từ nhỏ cẩm y Ngọc thực, từ trong lớp người quý tộc mà lớn lên, cái thứ đồ tốt gì mà chưa từng thấy, sao bây giờ lại hồ đồ nghe theo lời nói của đại cô nương, lại. . . . . . đi tham một ít đồ này, thật là mắc cỡ chết người a, nhưng mà. . . . . . Cho dù mình có làm thì thế nào, người ta tặng lễ đến nhà, thì những thứ này là đồ của trong phủ rồi, tất nhiên phải do nhà mình phân chia, chẳng qua là. . . . . .

Khi Cẩm Nương cùng Tôn mụ mụ đi vào, đúng lúc nhìn thấy Đại phu nhân không được tự nhiên đứng ở bên cạnh cửa lớn, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, khi nàng nhìn thấy Cẩm Nương đi vào, trong mắt mặc dù có chút không được tự nhiên, nhưng cũng không thấy thẹn, há miệng định nói gì đó rồi lại thôi.

Cẩm Nương đi qua bên người nàng, đứng vững ở trước mặt lão thái thái, các trưởng bối đều ở đây, cho nên dù là khổ chủ, nàng cũng không thể mở miệng trước, vì vậy, nàng thật biết điều im miệng không nói, chờ lão thái thái lên tiếng.

“Thiếu mấy cái rương?” Lão thái thái uống một chút trà, hỏi Tôn mụ mụ.

“Bốn cái rương, nô tỳ đã tra lại từ danh mục sính lễ, đa số những lễ vật quan trọng đều mất hết.” Tôn mụ mụ khom người trả lời.

“Con dâu, ngươi muốn làm sao thì nói đi, là trả đồ lại, hay là. . . . . .” Lão thái thái đem chén trà tiện tay giơ lên, Hồng Tụ nhanh chóng đi qua nhận lấy, giúp bà bỏ lên trên bàn, giọng nói của Lão thái thái rất bình tĩnh, nghe không ra nửa điểm tức giận.

Trải qua một chút thời gian, Đại phu nhân bắt đầu vượt qua cảm xúc bối rối cùng sợ hãi lúc trước, hiện tại nghe lão thái thái hỏi như vậy, nàng liền trấn định lại, chậm rãi từ bên cạnh cửa thong thả bước đi vào, ngồi ở phía dưới lão thái thái.

Lão thái thái lông mày chau lên, ánh mắt không hề bình tĩnh như lúc trước nữa, mà sắc bén nhìn Đại phu nhân, ánh mắt lạnh tựa như sương giá mùa đông.

Đại phu nhân nhìn thấy thì ánh mắt lóe lên một chút, liếc sơ qua thấy lão thái thái giống như yếu ớt nhưng lại mang đến cho nàng một loại áp lực vô hình, ở trước mặt lão thái thái, nàng luôn có chút hoảng hốt, huống chi, chuyện lần này, khiến nàng thật sự có chút lo lắng a. . . . . . Nhưng rốt cuộc cũng do lớn lối đã quen, hơn nữa nàng cũng không có thói quen nhận lỗi, huống chi, đều là cho cháu gái của Tôn gia, đâu phải nàng trộm đồ về nhà mẹ đẻ đâu?

“Nương, lời nói này của ngài là ý gì, con dâu không hiểu ý của ngài.” Đại phu nhân tận lực đem giọng nói đè nén, cố gắng bình phục sự đuối lý trong lòng.

“Không hiểu? Hừ, con dâu, ngươi cũng là người thông minh, có mấy lời cần gì phải nói toạt ra, ở nơi một phòng đầy người như vậy, vì không muốn làm trò trước mặt tiểu bối, vì ta còn muốn cho ngươi một chút ít thể diện.” Lão thái thái hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng lên tiếng nói.

“Nương mà cũng muốn giữ thể diện cho con dâu sao? Vậy thì con dâu phải tạ ơn nương rồi, nhưng mà khi thăng con nô tỳ hạ tiện này lên bình thê, để nó ngồi ngang hàng với con dâu, thì còn giữ thể diện gì cho con đây?” Đại phu nhân không giận không hỏa, nhưng giọng nói mang sự đối chọi gay gắt.

Nhị phu nhân vừa nghe lời nói kia chỉ đến trên người mình, thì vành mắt đỏ lên, nước mắt liền tràn mi, liếc trộm lão thái thái một cái nói: “Nương. . . . . . Đều là người một nhà, mấy thứ tốt cho đại cô nương cũng phải. . . . . .”

“Ngươi câm miệng, ngươi cứ hèn yếu như thế, thì làm sao bảo vệ Hiên ca nhi a.” Lão thái thái vội vàng cắt đứt lời nói của Nhị phu nhân…, lấy ngón tay chỉ vào trán của Nhị phu nhân, bộ dạng tiếc rẻ rèn sắt không thành thép.

Đồng thời quay đầu đối với Đại phu nhân nói: “Cho Tố Tâm thăng vị cũng không phải là một lão bà như ta đây tự định đoạt , bản thân ngươi đã làm ra chuyện gì trong lòng tự hiểu rõ, nếu không, ông thông gia cũng sẽ không ở trên đại điện của triều đình mà chấp nhận chuyện này, An nhi cưới Bình thê là do Thánh thượng hạ chỉ, nên đã trở thành định cục, nếu ngươi còn một lần nữa mang chuyện này ra nói thì chính là chất vấn ý chỉ của hoàng thượng, chuyện này mà để bà thông gia biết được, sợ cũng sẽ không đồng ý cho ngươi làm như thế.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.