Trong lời nói của Lão thái thái mang theo sắc lệ sâu sắc, đem lời nói của đại phu nhân ngăn cản lại, Đại phu nhân thật vất vả mới đè xuống
lửa giận lại một lần nữa bùng lên, trợn mắt tàn bạo nhìn Nhị phu nhân
đang núp ở một bên gạt lệ, những uất ức ở trong lòng nhiều ngày không
cách tiêu tan rốt cục đã bộc phát, Đại phu nhân ủy khuất khóc ròng nói:
“Không có nương gật đầu, lão gia hắn sao lại dâng tấu chương lên trên
xin cưới Bình vợ chứ, nếu như cưới con nhà gia thế hiển hách một chút,
thân phận cao quý một chút, thì trong lòng con dâu đâu có tức giận, tại
sao là nàng ta. . . . . . kẻ nô tỳ hạ tiện này đây chứ.”
“Con dâu! Không nên mở mồm thì mắng tiện nhân nô tỳ như thế, Tố Tâm
nàng hôm nay cũng là phu nhân đứng đắn ở trong phủ này rồi, đừng thấy
bởi vì nàng tính tình tốt thì tùy ý khi dễ, bản thân ngươi vốn xuất thân là đại gia khuê phòng, nhưng nói chuyện lại thô tục du côn như thế, thử nói xem người ta sẽ nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ muốn cho hạ nhân toàn bộ quý phủ nói ngươi nhân phẩm còn không bằng Tố Tâm sao?” Lão thái thái
thật sự là nghe không vô lời nói của Đại phu nhân nữa rồi, nên phẫn nộ quát.
Đại phu nhân nghe thấy vậy liền tức giận, sắc mặt lão thái thái cũng
có chút trắng bệch, Cẩm Nương đứng ở một bên nhìn thấy cũng có chút lo
lắng, bệnh của lão thái thái cũng chỉ vừa mới tốt một chút thôi, nhưng
ngàn vạn lần đừng nóng nảy nhiều đối với sức khỏe sẽ không tốt, vì vậy
nàng nhanh chóng đi tới vuốt lưng cho lão thái thái, đồng thời cũng xoa
bóp huyệt đạo nơi đầu.
Lão thái thái cảm giác khá hơn một chút, quay đầu lại trìu mến nhìn
Cẩm Nương một cái, cũng lười để ý đến Đại phu nhân nữa, bà chỉ nhìn Tôn
mụ mụ cùng Hồng Tụ nói: “Đi, mang người đến, cầm theo danh sách sính lễ
kiểm tra lại, rồi đem đồ của Tứ cô nương mang đi ra ngoài, đặt vào ở
trong kho mà cất giữ đi.” Vừa nói vừa nhìn về phía ngoài cửa.
Bạch tổng quản đang xuôi tay đứng ở cửa, chờ lão thái thái triệu
kiến. Thấy lão thái thái nhìn sang, hắn liền bước mấy bước đi vào, run
rẩy quỳ xuống: “Lão thái thái. . . . . . Ngài. . . . . . Trách phạt lão nô đi.”
“Bạch lão đầu, ngươi đi xuống đi, ta biết không phải là lỗi của
ngươi.” Lão thái thái liền thở dài một hơi, “Ngươi cũng là một trong mấy lão nhân lâu năm, ta còn không hiểu rõ ngươi sao? Chẳng qua, tuy nói
đều là chuyện do chủ tử phân phó, nhưng cũng phải xem một chút thị phi
khúc chiết trong đó, có một số việc, không phải là ngươi giúp nàng, mà
đang hại nàng đấy.”
Bạch tổng quản nghe được nét mặt già nua bỗng đỏ bừng, ngẩn đầu lên
rồi dập đầu: “Tạ lão thái thái tha thứ, Tạ lão thái thái, lão nô. . . . . . Thật đáng chết a.”
“Được rồi, mau đứng dậy đi, một thân già lọm khọm rồi, không chịu
nổi được mấy cái dập đầu đâu, đi, tìm mấy người khỏe mạnh có sức lực
đến, đem đồ vật mang trở về là được.” Lão thái thái khoát khoát tay, Tôn mụ mụ liền đi đến đở Bạch tổng quản.
Bạch tổng quản xấu hổ không chịu nổi từ dưới đất đứng dậy đi ra
ngoài, lúc này Đại phu nhân giận đến ngăn trở Tôn mụ mụ đang muốn mang
đống sính lễ ra ngoài, đối với lão thái thái nói: “Nương, vì sao phải
mang đi ra ngoài? Cẩm Nương là tôn nữ của ngài, chẳng lẽ Vân Nương không phải sao? Nếu Thân gia (sui gia) đã tặng lễ vào cửa, vậy thì lễ
vật phải do chúng ta xử trí không phải sao? Con dâu bất quá chỉ là đem
sính lễ của hai cô nương đổi một … ít … thôi, có gì không thể chứ? Đáng
giá để Nương hưng sư động chúng như thế sao?”
Lão thái thái nghe thấy tức giận đến bậc cười lên, giọng nói có chút
phát run: “Tốt, tốt, tốt, ngươi thật đúng là có phong phạm đương gia xử
lý công việc a, đã làm ra chuyện bỉ ổi như thế, mà còn có thể mạnh miệng cưỡng từ đoạt lí.” Lão thái thái nói xong, một chưởng vỗ vào trên bàn:
“Ta thật muốn hỏi bà thông gia xem, ban đầu làm như thế nào để dạy dỗ
ngươi.”
“Tôn mụ mụ, đi lấy thiệp mời của ta, ngay bây giờ ta sẽ đi đến phủ
thái sư gặp bà thông gia, để cho nàng xem một chút cô nãi nãi nhà nàng
làm như thế nào xử lý công việc của một nhà.” Lão thái thái đứng lên,
không hề nhìn đại phu nhân một lần nào nữa, phất tay áo xong liền hướng phía ngoài mà đi.
Nhị phu nhân cùng Cẩm Nương vội vã đến đỡ nàng.
Bên kia, Đại phu nhân vừa nghe nói muốn đến gặp Nương của nàng, thì
bị làm cho sợ đến sắc mặt cũng thay đổi, thoáng một cái thanh âm đã mềm
nhũn, liền nhảy qua một bước quỳ ở trước mặt Lão thái thái : “Nương, đây bất quá chỉ là chút ít chuyện nhà, cần gì mời mẫu thân của ta . . . . . .”
Lão thái thái không để ý tới nàng, vòng qua người nàng tiếp tục đi về phía trước, Đại phu nhân thấy vậy thì nóng nảy lên, quỳ xuống nắm tay
áo của lão thái thái: “Nương. . . . . . Nương, ta. . . . . . Ta sai lầm
rồi.”
Lão thái thái lúc này mới dừng bước lại, mắt lạnh nhìn nàng: “Sai? Ngươi mà cũng biết sai?”
Đại phu nhân bị lão thái thái nhìn như vậy, liền cắn răng nói: “Con
dâu sai rồi, con dâu là đương gia không nên có lòng riêng tư, Cẩm Nương
Vân Nương cũng đều là cô nương của Tôn gia , con dâu. . . . . . Không
nên chỉ nghĩ đến ruột thịt của mình.” Thanh âm càng nói càng nhỏ, bộ
dạng đang phục tùng kia chỉ trong nháy mắt liền tàn bạo nhìn Cẩm Nương
cùng Nhị phu nhân một cái.
dù sao hiện tại nàng cũng là đương gia chủ mẫu của Tôn gia, lão thái
thái cũng không muốn làm quá, thấy tốt thì nên biết tự thu: “Nếu như
biết sai lầm rồi, vậy thì đứng lên đi, chẳng qua là. . . . . .” Lão thái thái dừng lại một chút.
Đại phu nhân thấy mình hơi nhúng nhường một chút, thì lão thái thái
đã nới lỏng miệng, nên âm thầm cao hứng, nhưng bị câu ‘ chẳng qua là ’
của lão thái thái làm tim đập mạnh, liền nhanh chóng giương mắt nhìn lão thái thái.
“Chẳng qua là, hiện tại thân thể của ta cũng không có tốt như trước
nữa rồi, cái nhà này một mình ngươi quản lý quả thật quá vất vả, cũng
cực khổ nữa, như vậy đi, từ đây về sau, Tố Tâm sẽ làm trợ thủ giúp
ngươi, hiệp trợ ngươi xử lý công việc, mọi việc cứ thương lượng mà làm,
mấy ngày ngươi bị bệnh, ta cũng biết được, Tố Tâm tuy là tính tình mềm
yếu, nhưng cũng may nàng biết chuyện, đầu óc lại linh hoạt, là một người được việc, có nàng giúp đở, ngươi xử lý việc cũng ít sai sót hơn.” Lão
thái thái không nhanh không chậm nói.
Đại phu nhân làm việc ích kỷ, thủ đoạn lại độc ác, ỷ vào nhà mẹ đẻ
gia thế lớn, muốn làm gì thì làm, mà ở trong phủ cũng không chỉ có Cẩm
Nương là một thứ nữ, mình thân thể lại không tốt, nếu không tìm người
trông coi, chỉ sợ sẽ còn có những cháu gái bị nàng ngược đãi nữa, hiếm
khi nàng chịu nhận lội, lại có khuyết điểm bị mình nắm lấy, vì vậy phải
nhân cơ hội này đặt ra điều kiện mới được.
Đại phu nhân nghe thấy thì chấn động, nhanh chóng đứng dậy, chỉ vào
lỗ mũi Nhị phu nhân nói: “Nương muốn ta cùng. . . . . . Nàng cùng nhau
xử lý công việc? Không được, ta quyết không đáp ứng!” Lời nói ra như
đinh đóng cột, còn bộ dạng một bộ một bước cũng không nhường .
Lão thái thái liền nghiêng mắt nhìn nàng, cười lạnh nói: “Không biết
khi bà thông gia phân phó chị dâu của ngươi làm việc, chị dâu ngươi cũng có thái độ đối đãi với bà thông gia như thế hay không?”
Đại phu nhân nghe vậy cổ họng liền nghẹn, lại muốn cãi, nhưng lão
thái thái liền giống lẩm bẩm nói thầm: “Ai, sáng mai phải đi đến chỗ bà
thông gia để học hỏi kinh nghiệm mới được, xem bà ấy làm cách nào mà dạy con dâu, còn nữ giới kia bà ấy hình như không có dạy cô nãi nãi của
mình.”
Đại phu nhân càng nghe càng kinh hãi, nhưng vẫn nhịn không phát hỏa,
chỉ hung hăng nhìn chằm chằm Nhị phu nhân, như muốn đem nàng xé ra trăm
mảnh.
Lão thái thái cười lạnh nói: “Ta còn không có chết đâu, ở trong phủ
này, lời của ta nói mới là đúng đắn, ngươi đã chẳng biết tiến thối, lại
không biết hối cải, vậy thì bắt đầu từ hôm nay, ngươi cứ ở bên trong
phật đường đọc một tháng phổ thiện kinh, để tu tâm dưỡng tính tốt đi.”
Đây là Cẩm Nương lần đầu tiên nghe rõ thấy rõ lão thái thái ngay mặt
mà phạt Đại phu nhân, ban đầu khi mình vạch trần Đại phu nhân độc hại
Nhị phu nhân cùng Hiên ca nhi, lão thái thái cũng không có phạt nàng,
lúc mình bị Đại phu nhân hành hạ đến hôn mê, lão thái thái cũng chỉ là
nhắm một mắt mở một mắt, hôm nay lại vì đồ cưới của mình mà phạt Đại
phu nhân . . . . . .
Nàng không khỏi nhìn về phía Nhị phu nhân mẹ ruột của mình, chỉ thấy
nàng đang rất ngoan ngoãn vịn lão thái thái, vẻ mặt khó xử không đành
lòng, làm như là mình hại Đại phu nhân vậy, cái loại vẻ mặt này, lọt vào trong mắt lão thái thái, sợ là bà càng thêm thích, bởi vì Đại phu nhân
từ trước đến giờ quá mức cường thế, lại không có đem lão thái thái để
vào trong mắt, hôm nay thì khác, mọi chuyện Nhị phu nhân đều nghe theo
lão thái thái, vừa biết nói lời dịu dàng để phân ưu, trong mấy ngày
nay, e là nàng đã rất được lòng của lão thái thái.
Nàng đang suy nghĩ, thì thấy Nhị phu nhân khẽ nháy mắt với mình,
trong đáy mắt mang theo tia giảo hoạt, Cẩm Nương không khỏi buồn cười,
rồi lại không dám cười, chỉ phải cố nén lại, rồi nhanh chóng cúi thấp
đầu, đem mặt giấu vào hõm vai lão thái thái, một hồi lâu cũng không
ngẩng đầu lên.