Bên kia Đại phu nhân giận đến ngây người như phỗng, từ ngày nàng vào
phủ tới nay, vô luận là nàng ngang ngược càn rỡ đến cỡ nào, thì lão thái thái nhiều nhất cũng chỉ quát nàng mấy câu, chẳng bao giờ phạt nàng như thế, từ hôm nay trở đi chính là ngày Vân Nương xuất giá lúc, đồ cưới
tuy là đã sớm chuẩn bị tốt, nhưng vì cái chiêu treo đầu dê bán thịt chó
này, mà đã khiến mọi thứ loạn hết cả lên rồi, nếu như mình đi đến Phật
đường, vậy ai sẽ thay Vân Nương sửa sang lại những thứ đồ cưới này? Con
tiện nhân kia sao?
Nàng ta chắc chắn sẽ nhân cơ hội này mà đem những thứ tốt của Vân
Nương lấy đi, đến lúc đó, mình căn bản là không kiểm tra được, mà Vân
Nương thì đang bị cấm túc, Ngọc Nương lại đang bị thương, không phải là
mọi chuyện sẽ do nữ nhân này toàn quyền quyết định sao?
Nghĩ đến Ngọc Nương, Đại phu nhân lại mang một trận hối hận, vì đại
cô nương cũng vì Ngọc Nương, mà mấy ngày nay nàng đều hướng Tứ nha đầu
kia lấy lòng, chính là nghĩ tới Tứ nha đầu có thể ở Giản thân vương phủ
trợ giúp Ngọc Nương một chút, nhưng. . . . . . Chuyện tráo đổi đồ cưới
hôm nay đã bị phanh phui ra ngoài, Tứ nha đầu khẳng định sẽ hận chết
mình, quả thật là kiếm củi ba năm chỉ thiêu một giờ, ăn trộm gà không
được còn mất đi nắm gạo.
Đại phu nhân cứng người đứng tại chỗ, trái lo phải nghĩ mà không tìm
được kế nào khả thi, mắt thấy lão thái thái sắp đi ra khỏi cửa, thì
nhanh chóng đuổi theo, ôm cổ lão thái thái: “Nương. . . . . . Nương, con dâu cho dù có lỗi lần đi, thì ngài cũng nên đợi qua mấy ngày này rồi
hãy phạt con dâu mới đúng, từ hôm nay trở đi là ngày Vân Nương sẽ phải
gả ra ngoài, con dâu dù sao cũng phải chuẩn bị nhận lễ bái của con rể.”
“Sáng mai có Tố Tâm thay ngươi nhận cũng giống nhau thôi, ngươi cứ an tâm đi Phật đường đi.” Lão thái thái đứng bất động, cho dù bị Đại phu
nhân ôm, thì giọng nói cũng lạnh như băng tuyết.
“Không được, Vân Nương là nữ nhi của ta, tại sao có thể để cho. . . . . . Để cho nàng đi nhận lễ bái lạy thay ta chứ, Nương, ngài làm thế
không phải là muốn con dâu không còn mặt mũi nữa sao.” Đại phu nhân rốt
cục cũng khóc lên.
“Nương, tỷ tỷ nói đúng, người Vân Nương phải gả là Trữ vương thế tử,
thế tử lại là con rể đầu tiên của tỷ tỷ, nếu để cho con dâu thay tỷ tỷ
lễ bái, không chỉ là tỷ tỷ không còn mặt mũi, Vân Nương cũng sẽ không có mặt mũi, hơn sẽ làm cho Vân Nương sau này ở Trữ vương trong phủ không
ngốc đầu lên được, còn làm cho người ta chê cười nhà chúng ta nữa, hay
là. . . . . . cũng đừng trừng phạt tỷ tỷ nữa.” Nhị phu nhân nhìn thấy
thế nóng lòng khuyên lão thái thái, lại đem khăn đưa cho Đại phu nhân.
Lão thái thái nghe chỉ im lặng, cũng chưa có nói đồng ý, cũng không có nói không đồng ý.
Đại phu nhân thấy Nhị phu nhân một phen nói rất có lý, hơn nữa những
câu này đều bảo vệ cho nàng, nên đã nhận lấy khăn Nhị phu nhân đưa, đứng một bên lau nước mắt, nhìn lão thái thái đầy hi vọng, lão thái thái vẫn trầm ngâm, thái độ như có chút buông lỏng, liền vội nói: “Nương. . . . . . Con dâu không càng quấy nữa, cùng lắm sau này ta sẽ cùng. . . . . .
Cùng Tố Tâm muội muội hòa bình cộng sự, cùng nhau nắm tay lo chuyện
trong nhà, ngài cũng có thể yên lòng, ở trong phủ an hưởng tuổi già.”
Lão thái thái chính là muốn Đại phu nhân nói ra những lời này, Vân
Nương là trưởng nữ đầu tiên mà Tôn gia gả đi, đâu có thể ở trong lúc mấu chốt này mà phạt Đại phu nhân, vậy chẳng phải là làm cho Vân Nương mất
hết mặt mũi hay sao, cả tướng phủ cũng không có mặt mũi theo luôn, Tố
Tâm mặc dù được thăng làm Bình thê, nhưng dù sao xuất thân cũng quá kém, lại là thứ xuất, làm sao có thể trong lúc Đại phu nhân còn khỏe mạnh,
mà để cho nàng nhận lễ bái lạy của thế tử chứ?
Hơn nữa, Tố Tâm vừa được thăng lên, trong lúc này mà phạt Đại phu
nhân, nói như thế nào thì thân gia bên kia cũng sẽ không chấp nhận, vì
vậy mình không thể làm cứng rắn quá.
Sở dĩ nói phạt nàng, bất quá chỉ muốn dùng thủ đoạn này trị Đại phu
nhân, để cho nàng nới lỏng miệng, vừa chấp nhận vị trí bình thê của Tố
Tâm, vừa chịu cùng nàng cùng nhau xử lý trong chuyện nhà.
Hôm nay Đại phu nhân rốt cục đã chịu nhận lỗi, lại chịu phục tùng,
mục đích của lão thái thái đã đạt tới, nhưng bà vẫn cố ý chần chờ, lúc
này nhìn thấy trong mắt Đại phu nhân tràn đầy mong đợi, liền thở dài,
làm ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Nếu không phải có Tố Tâm khuyên , ta thật sự
sẽ không nghĩ tha cho ngươi, bất quá, ngươi đã biết sai rồi, vậy thì
trước tiên gác lại, chờ sau này Vân Nương gả đi xong, phạt ngươi tiếp
cũng không muộn.”
Đại phu nhân nghe vậy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu dạ
một tiếng, nhưng cuối cùng, nàng hôm nay cũng đã bêu xấu quá nhiều, lại
bị bắt buộc phải nhượng bộ, trong lòng tựa như có một tảng đá lớn đè
xuống, nặng nề khó chịu, nên chỉ thi lễ qua loa đối với lão thái thái
một cái, rồi mang sắc mặt âm trầm xoay người trở về nhà.
Cẩm Nương nhìn thấy trận đánh này đã toàn thắng, thì càng là mở rộng
tầm mắt với thủ đoạn đấu tranh của Nhị phu nhân, vừa rồi Nhị phu nhân
dùng lời nói một phen khuyên lơn lão thái thái rất đúng lúc, lão thái
thái trầm mặc vậy e cũng chính là đang đợi Nhị phu nhân lên tiếng, không nghĩ tới, Nhị phu nhân lại luyện được bản lãnh quan sát nét mặt đến lô
hỏa thuần thanh như thế, mới vừa rồi ngay cả mình cũng không nghĩ ra
chuyện biến chuyển này đâu, xem ra, mình phải tranh thủ mấy ngày còn ở
nhà, cố gắng ở cùng Nhị phu nhân và lão thái thái nhiều hơn để học một
ít bản lãnh này mới tốt.
Mắt thấy Tôn mụ mụ cùng Hồng Tụ đã cùng mấy bà Tử đem đồ cưới của Cẩm Nương dọn dẹp xong, rồi thả lại trong hòm gỗ lớn, sau đó cho người
mang trở về trong kho, thì lúc này lão thái thái mới yên lòng trở về
nhà.
Cẩm Nương biết điều đi cùng Nhị phu nhân vịn lão thái thái, đi đến
nửa đường, thì lão thái thái đột nhiên dừng lại, tựa tiếu phi tiếu nhìn
Cẩm Nương.
Cẩm Nương bị lão thái thái nhìn đến có chút ngượng ngùng, thấp đầu,
ngập ngừng nói: “Lúc trước Đại phu nhân có cùng Cẩm Nương đề cập tới,
muốn lấy đồ cưới của Cẩm Nương cùng Đại tỷ tỷ trao đổi, Cẩm Nương có trả lời là chuyện kia Cẩm Nương không làm chủ được, phải xin chỉ thị của
nãi nãi trước, sau lại, lại không có nghe nãi nãi nói đến chuyện này,
buổi sáng hôm nay khi Cẩm Nương đi thỉnh an Đại phu nhân, nhìn thấy vẻ
mặt bà vú của Đại tỷ tỷ là lạ, nên mới nổi lên nghi ngờ, nhưng lại không gì làm bằng chứng, không thể nói lung tung, cho nên. . . . . .” Nói đến phần sau, thanh âm của Cẩm Nương càng nhỏ, mang một bộ dạng ngại ngùng
như đã làm sai chuyện.
Lão thái thái cười cười, chỉ trán nàng một chút rồi mắng: “Lanh lợi.”
Bà dừng lại một chút, rồi thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nói: “Ngươi làm vậy là đúng, mọi việc đều phải suy nghĩ kỹ càng, tuy là nói không thể
làm ra những chuyện hại người, nhưng cũng không thể giống như kẻ ngu để
mặc cho người ta giăng bẫy. Tương lai, sau này đến Giản thân vương phủ,
thì bản thân mình càng phải thêm cẩn thận mới đúng.”
Nhìn ánh mắt từ ái của lão thái thái, lỗ mũi Cẩm Nương có chút ê ẩm,
nghẹn ngào không nói nên lời, Nhị phu nhân thấy vậy liền nhẹ nhàng ho
một cái, Cẩm Nương nhanh chóng phục hồi tinh thần, đi tới trước mặt lão
thái thái đang chính thức hành đại lễ một cái, ánh mắt khẽ cụp xuống:
“Đa tạ nãi nãi dạy bảo, Cẩm Nương. . . . . . Nhất định sẽ không để cho
nãi nãi thất vọng .”
Lão thái thái mang ý vị sâu xa nhìn Nhị phu nhân một cái, rồi lại
cười kéo Cẩm Nương đứng dậy “Ngươi cũng đừng đi theo ta trở về phòng
rồi, từ hôm này còn một đống chuyện đang chờ ngươi làm, xiêm y của tân
lang không phải là còn mấy bộ chưa có làm sao?”
Cẩm Nương khẽ xấu hổ cười một tiếng, cúi đầu đáp lại, chờ đến khi lão thái thái đi xa, nàng mới đi về viện của mình.
Tú cô đi theo phía sau nàng, có chút cảm khái nói, “Thật ra thì, lão
thái thái cũng rất thương cô nương, lúc trước cũng là lực bất tòng tâm.” Dứt lời bà con nghiêm túc nhìn Cẩm Nương, thật lâu mới nói: “Còn nữa,
trước kia cô nương cũng quả thật không làm người ta thích được, tính
tình trì trệ cũng thôi đi, lại còn vô cùng. . . . . .”
Cẩm Nương rất ít khi nghe Tú cô nói đến mình trước kia, nên tiếp lời hỏi: “Còn như thế nào?”
“Lãnh Mạc, ngay cả Tứ di nương, nga, không, ngay cả đối với Nhị phu
nhân, người cũng rất lạnh lùng , không quá quan tâm.” Tú cô cười nói:
“Dáng vẻ bây giờ của người a, vừa cơ trí Thông Tuệ, lại biết trù tính
nữa, Đại phu nhân hôm nay bị uất ức nhiều như vậy, không chừng sao này
sẽ trả thù trở lại đấy.”