Cẩm Nương nghe khẽ mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Ta sẽ không cho nàng
thêm cơ hội, yên tâm đi.” Nói xong, liền sải bước đi về phía trước.
Về đến trong nhà, hai nha đầu Tứ nhi Bình nhi đang thiêu thùa may vá, Tú cô thấy vậy liền đến xem, rồi cười nói: “Cô nương, một trăm hà bao
lúc trước đại cô nương xuất giá còn bắt người thêu đâu rồi, lúc này đến bản thân mình xuất giá rồi, nói như thế nào thì cũng phải thêu bảy tám chục cái mới được, tiền khen thưởng để bên trong phải nhiều một chút,
Giản thân vương phủ so với Trữ vương phủ thì quý trọng hơn nhiều, mặc dù tiểu thư không phải gả cho thế tử Gia, nhưng cũng là con trai trưởng
đứng đắn, nên không thể quá keo kiệt được.”
Cẩm Nương vừa nghe đến hà bao trong lòng vẫn còn sợ hãi, chuyện ám
ảnh nhất trong cuộc sống hiện tại của nàng chính là việc cả ngày ngồi ở trong nhà này thêu mười cái hà bao.
Nàng đặt mông ngồi vào trên xích đu, ưỡng người ngã xuống, trong
miệng còn la toáng lên: “Đừng nói hà bao a, vừa nói đến hà bao da đầu ta liền tê dại.”
Tứ nhi Bình nhi nghe thấy liền cười lên ha hả, Tứ nhi rất vô lại, cầm lấy cái hà bao đang thêu ở trong tay, rồi hướng phía trên người Cẩm
Nương mà ném: “Cô nương, hà bao tới, đón lấy nè.”
Cẩm Nương cũng không có trốn, mà đưa tay ra nhận, mở nó ra xem, sau
đó liền ném trở về, bỉu môi nói: “Thôi đi! Không có tiền ngươi ném tới
đây làm gì.”
Tứ nhi cười hì hì nói: “Là để người bỏ tiền cho nô tỳ, cô nương thật đúng là hẹp hòi, vừa thấy rỗng không liền ném trở lại.”
Cẩm Nương nghe xong liền ngồi thẳng thân, đem ba người ở trong nhà
nhìn một lần, rồi đột nhiên nói: “Nói với các ngươi chuyện đứng đắn nè, e là tháng sau cô nương ta sẽ gả đi, mà bên cạnh ta cũng chỉ có ba người
các ngươi, như vậy nhất định phải có người theo ta qua đó, các ngươi. . . . . . Ai chịu đi với ta a?”
Ba người vừa nghe thấy, toàn bộ thu lại nụ cười, trầm mặc.
Cẩm Nương nhìn thấy thế cũng có chút mất mác, lần trước lời của lão
thái thái nói với nàng, nàng vẫn còn nhớ rõ, cùng đi theo phải là người
mà mình tin được, Tú cô thì không cần phải nói, nàng là vú nuôi của
mình, nhi tử của nàng mặc dù đang ở trong phủ làm việc, nhưng vẫn chưa
có lập gia đình, nếu như Tú cô đi theo qua đó, thì mình phải nghĩ biện
pháp đem nhi tử của Tú cô mang qua luôn, sau này, chỉ cần ở trong Giản
thân vương phủ tìm được một nha đầu xứng đôi mà thành thân, xem như là
mình làm được một chuyện tốt để hiếu kính Tú cô.
Tứ nhi cùng Bình Nhi hai người. . . . . . vậy phải xem ý nghĩ của các nàng rồi.
Tú cô vẫn không có lên tiếng, ánh mắt xa xăm, bộ dạng có chút không
yên lòng, Cẩm Nương cũng biết là nàng đang suy nghĩ chuyện của con
mình.
Tứ nhi thì rất bình tĩnh, cầm lấy cái hà bao mới vừa rồi còn không có thêu xong, tiếp tục thêu, chỉ có Bình nhi là phản ứng mau, cười híp mắt nói: “Cô nương mang nô tỳ theo đi, tuy cả nhà nô tỳ đều sống ở trong
phủ, phụ thân nương cùng ca ca và chị dâu cũng đều ở trong phủ, nhưng
người trong nhà nhiều, thiếu đi một mình nô tỳ cũng không có nhiều
người để ý, hơn nữa, Giản thân vương phủ chỉ cách tướng phủ có hai con
đường, muốn trở lại thăm một chuyến cũng không khó khăn .”
Cẩm Nương cũng chưa có nhận lời, chỉ nghiêm túc nhìn nàng nói: “Ngươi. . . . . . Năm nay mười sáu tuổi rồi.”
Bình nhi nghe được thì ngẩn ra, sắc mặt cũng trở nên hồng, thật ra
Bình nhi lớn lên rất xinh đẹp, mặt trái xoan, mắt hạnh, miệng nhỏ, làn
da trắng mịn, quả thật là một cổ điển mỹ nữ, tuy không phải đẹp nghiêng
nước nghiêng thành, nhưng cũng xinh đẹp động lòng người, ở thời đại này, đến tuổi của nàng, cần phải gả ra ngoài rồi, hôm nay lại nói muốn làm
nha đầu hồi môn đi theo mình qua đó. . . . . .
“Cô nương ngại nô tỳ lớn tuổi sao?” ánh mắt Bình nhi có chút ảm đạm
xuống tới, làm cho Cẩm Nương nhìn thấy có chút không đành lòng.
“Không có. . . . . . Không có, các ngươi là người tận tâm tỉ mỉ nên
ta cũng mong các ngươi theo ta qua đó, đi vào trong phủ bên kia, khi ta
chưa quen cuộc sống ở nơi đó, nếu không có hai thiếp người tận tâm hầu
hạ quả thật có chút khó khăn.” Cẩm Nương cười nói, nhưng một hồi lâu lại thở dài, giọng nói hơi có chút u oán: “Chẳng qua . . . . . . vị hôn phu của ta. . . . . . Nghe nói chân bị tàn tật, thân thể sợ là không tốt
lắm. . . . . .”
Miệng nói vậy nhưng trong lòng lại oán thầm, cái tên kia rất cường
hãn đó, rồi nhớ đến chuyện hắn đem mình từ trên cây ném xuống đất, thì
đã giận đến nghiến răng nghiến lợi, dù sao cũng phải tìm một cơ hội lấy
lại thiệt thòi này mới được.
Bình nhi nghe vậy sắc mặt lại càng buồn bả, trấn an Cẩm Nương nói:
“Tuy nói chú rễ mới thân thể không phải là. . . . . . Không phải là quá
tốt, nhưng để đón dâu thì nhất định là không có vấn đề gì, cô nương cũng không cần quá lo lắng.”
Ách. . . . . . ý tứ của Bình nhi, là phương diện kia của người nào đó là không thành vấn đề a, khụ, nha đầu này ý nghĩ cũng quá đen tối đi?
Cẩm Nương đang muốn trêu chọc nàng, nên ừ nói: “Ngươi vừa muốn đi. . . . . .”
“Cô nương. . . . . .” Tú cô đột nhiên cắt đứt lời của Cẩm Nương “Ta
quả thật không thể bỏ một mình cô nương được, nên ta cũng sẽ đi theo,
chẳng qua là, tên nhi tử không nên người kia của ta e là . . . .”
Cẩm Nương nghe thấy mặt mày liền hớn hở, vội nói: “Yên tâm, yên tâm,
nhi tử của Tú cô ta chắc chắn sẽ tìm lão thái thái xin đều qua bên kia,
đến lúc đó, nếu hắn cơ trí , sẽ để cho hắn làm. . . . . . làm đầy tớ nhà quan (chuyên đi theo hầu) cho Nhị công tử.”
Tú cô thấy Cẩm Nương vội vã nhận lời nàng, thì rất mãn ý, tuy là vui
mừng, nhưng cũng giận nàng mà mắng: “Đừng có hứa hẹn lung tung, người ở
bên cạnh gia, cũng không phải do ngươi quyết định, hơn nữa đầy tớ nhà
quan không phải người nào cũng có thể làm , đến lúc đó, nếu chọc cho Gia mất hứng sẽ không hay.”
Cẩm Nương nghe vậy liền le lưỡi một cái rồi cười, nghĩ tới tính tình
không được bình thường của người nào đó, sợ là sẽ mất nhiều thời gian
mới cải thiện được.
Cuối cùng chỉ còn lại có Tứ nhi là không có tỏ thái độ, ba người ở
trong nhà liền nhìn chằm chằm Tứ nhi, Tứ nhi đang cúi đầu làm công việc, vừa nhấc mắt, liền thấy ba đôi mắt đen lúng luyến nhìn chằm chằm nàng,
phốc xuy một cái liền cười lên, “Nhìn gì thế? Trên mặt ta bị bẩn sao?”
Bình nhi liền liếc nàng một cái nói: “Ta cùng Tú cô cũng đã đi qua đó rồi, chỉ còn mình người thôi.”
Tứ nhi để hà bao xuống , nghiêm túc nhìn Cẩm Nương nói: “Tất nhiên là sẽ theo qua đó, ta là cô nhi a, không cha mẹ không huynh đệ tỷ muội,
nếu không đi theo cô nương mà ở lại trong phủ, không chừng một ngày nào
đó, sẽ bị chủ tử tìm người gả loạn, ta mới không ở lại đâu.”
Cẩm Nương nghe nàng nói xong liền đỏ mắt, trước kia nàng cũng không
lưu ý nhiều đến thân thế của Tứ nhi, nên không biết nàng là cô nhi, ách, cô nhi tốt, không vướng không bận, chỉ biết một lòng một dạ hầu hạ chủ
tử, nghĩ tới đây, Cẩm Nương lại ở trong lòng phỉ nhổ mình quá nhẫn tâm
rồi, không đồng tình người ta thì thôi, lại còn âm thầm cao hứng.
“Vậy ngươi đi với ta đi, ta sẽ không tìm người gả loạn cho ngươi là được.” Cẩm Nương vô cùng chân thành nói.
“Ừ, nô tỳ tin cô nương, nô tỳ hiện tại cũng mười lăm rồi, so sánh
với cô nương còn lớn hơn một tuổi, chờ cô nương qua đó, ta đã mười sáu
rồi, cũng đến tuổi tìm người gả đi, nên cô nương chỉ cần đáp ứng nô tỳ, đến lúc đó để cho tự bản thân nô tỳ lựa chọn là được.” Tứ nhi nói rất
nghiêm túc, bộ dạng cũng nghiêm trang, một cô nương chưa chồng mà lại
nói đến chuyện này, nhớ tới nàng cũng thấy đỏ mặt.
“Nếu như chọn không được ai thì sao?” Bình nhi ở một bên trêu ghẹo.
“Vậy thì búi tóc lên không lấy chồng, cả đời ở lại bên cạnh cô nương hầu hạ là được rồi .” Tứ nhi ngắt lời nói.
“Nhất định sẽ có, làm gì phải đến trình bộ búi tóc ở vậy.” Tú cô nghe liền liếc Bình nhi một cái, Tứ nhi đi theo bên cạnh Tú cô cũng lâu lắm
rồi, Tú cô vẫn rất thương nàng, thật ra bà cũng có tính toán riêng, nhìn thấy Tứ nhi đàng hoàng an phận, tính tình cũng hợp với nàng, tuổi tác
so với con trai mình xê xích cũng không nhiều, nếu như được. . . . . .
thì đó là phục phận kiếp này của mình, chẳng qua, nàng sợ Tứ nhi không
coi trọng con của mình, hiện tại cô nương đã chịu mang theo con của mình qua bên kia, như vậy hy vọng lại càng cao thêm vài phần, nên dĩ nhiên
rất cao hứng.