Vương phi nghe Thanh Thạch nói xong thì cả kinh đứng dậy, bất chấp
mấy người Tú Cô đang đứng đó, nói với Cẩm Nương “Tại sao lại có thể như
vậy? Chúng ta qua đó xem.” Nói xong liền quay qua nói với Thanh Thạch
“Chỗ đó vẫn có người trông coi không?”
Cuối cùng Thanh Thạch đã hết thở gấp, giờ lại thở ra một hơi, nhưng
bộ dáng vẫn còn sợ hãi, vỗ ngực xong nói với Vương phi “Vừa rồi nô tỳ
cho hai bà tử trông coi, hai người trông coi tối qua cũng cho người giám sát, người đang sống đột nhiên chết, hai người bọn họ thế nào cũng
không thoát khỏi có liên quan.”
Vương phi nghe xong mắt có vẻ tán thưởng nói “Ừ, ngươi làm tốt lắm,
phái người đi tìm tổng quản đến, nói hắn đem theo Ngõ Tát đến khám
nghiệm tử thi” Nói xong thì đi ra ngoài, tất cả mọi việc đều phân công
rõ ràng trật tự, nửa điểm cũng không giống là người đơn giản bị lừa bịp.
Cẩm nương ở bên cạnh nhìn xong ngưng mắt, Lãnh Hoa Đình kéo vạt áo nàng “Ngốc ra đó làm gì, đi xem.”
Cẩm Nương hoàn hồn đẩy hắn ra ngoài, vừa lúc Lãnh Khiêm cũng đi từ bên ngoài vào, nhanh chóng đi tới giúp đỡ đẩy Lãnh Hoa Đình.
Sáng sớm Lãnh Khiêm đã đi đến chỗ Tương Tác doanh, tính tình hắn nóng vội, muốn tận mắt thấy được xe lăn mới của thiếu gia có thể nhanh chút
làm xong để tối có thể mang về, vậy khi thiếu phu nhân phụ giúp có thể
đẩy được nhẹ một chút, lúc không có ai giúp, thiếu gia cũng có thể tự
mình đi lại.
Đi một chuyến trở về, tâm tình Lãnh Khiêm rất tốt, thợ của Tương Tác
doanh nhìn thấy bản vẽ của thiếu phu nhân thì khen không dứt miệng, nói
là ổ trục bánh răng có thể sử dụng để làm được nhiều đồ, họ rất tôn sùng người vẽ, nói với Lãnh Khiêm nếu có dịp muốn gặp người vẽ, muốn bàn
luận làm một số đồ về cơ giới, Lãnh Khiêm nghe xong đầu đầy hắc tuyến,
hắn làm sao có thể nói bản vẽ kia là kiệt tác của thiếu phu nhân, càng
không nói dẫn người đến gặp mặt thiếu phu nhân, như vậy, thiếu gia không giết hắn mới là lạ?
Lúc trở về tiểu viện lại không gặp thiếu phu nhân cùng thiếu gia,
nghĩ đến giờ này thiếu phu nhân và thiếu gia chắc ở chỗ vương phi, nên
hắn liền chạy tới, nhưng lại ngoài ý muốn khi thấy Tứ Nhi cùng mấy người của thiếu phu nhân và bị Ngọc Bích gọi đi, luôn luôn lạnh lùng, không
quản mọi chuyện như Lãnh Khiêm cũng phải chú ý đi theo.
Tuy Cẩm Nương cũng quan tâm đến việc của xe lăn, chỉ là lúc này không có tâm tình, nếu thuốc của mình thật sự bị Bình Nhi động tay động chân, thì người giết Bình Nhi sẽ là người đứng sau lưng sao? Vì thấy sự tình
bại lộ nên giết người giệt khẩu, nhưng người này là ai chứ, làm sao mà
ngay tại lúc Lưu Y tra ra thuố của mình có vấn đề thì lập tức hạ thủ?
Tin tức biết cũng quá nhanh quá chuẩn đi, phản ứng minh mẵn, động tác ra tay quá nhanh quá chuẩn làm người khác không nói được gì, chẳng lẽ
trong phòng Vương phi có nội gián?
Vừa đi vừa nghĩ, chân bước đi thiếu chút vấp vào áo mình, lúc lấy lại tinh thần, thân thể vẫn nghiêng qua một bên, Lãnh Khiêm vẫn một mực chú ý nàng thấy vậy thì đỡ eo của nàng cho nàng khỏi té, rồi ổn định thân
thể.
Cẩm Nương bị dọa mồ hôi lạnh, cười nó với Lãnh Khiêm “A Khiêm, cám ơn ngươi.”
Sắc mặt Lãnh Khiêm lại đỏ lên, bỗng nhiên thu tay về, vẻ mặt không
được tự nhiên, Lãnh Hoa Đình nhìn thấy vậy, liền kéo Cẩm Nương đến sát
người mình, giữ một khoảng cách với Lãnh Khiêm, trừng mắt nhìn Cẩm Nương mắng “Nghĩ cái gì, đi đường cũng không chú ý.”
Cẩm Nương nghe xong thì không nó gì, dù sao ngày thường cũng bị lời
nói ác độc của hắn mắng quen, ngược lại Lãnh Khiêm nghe xong thì cúi
thấp đầu, sau một lúc lâu cũng không ngẩn đầu lên.
Bên ngoài phòng chứa củi sau viện, có bốn bà tử canh giữ phòng chứa
củi, Vương phi vừa đến, đã có hai bà tử sợ tới mức quỳ xuống.
Vương phi cũng không nhìn đến hai bà tử, cùng Cẩm Nương đi vào phòng
chứa củi, kỳ thật đây là căn phòng bốn phía đều không có cửa sổ, chỉ có
một hốc cửa nhỏ, trong phòng cũng không có cây củi nào, âm u ẩm ướt, còn có mùi ẩm mốc, Bình Nhi nằm ngửa trên mặt đất trợn mắt, trên mặt có tia thống khổ, cần cổ có một vết dây đỏ, ghìm thẳm vào yết hầu, xem ra chết là do dây thắt cổ.
Chỉ là trên người nàng cũng không có dấu hiệu dãy dụa, lúc chết ánh
mắt mới cực kỳ kinh ngạc, xem ra người ra tay là người Bình Nhi biết,
hoặc là người luôn cho nàng cảm giác an toàn, lúc Bình Nhi không phòng
bị mới ra tay.
Trừ cái đó ra, thì phòng chứa củi không có vật khả nghi nào, vì vậy
Cẩm Nương để bà tử đem đèn vào, nương theo ngọn đèn, nàng nhìn thấy tay
trái của Bình Nhi cong lên kỳ quái, trong tay như đang cầm vật gì đó,
nàng cúi người, kéo tay trái của Bình Nhi, nhưng Bình Nhi cầm rất chắc,
mở hoài không ra, thấy vậy Vương phi vội nói “Đừng đụng nàng, người chết có gì hay mà đụng, sẽ bị điềm xấu.”
Cẩm Nương nghe xong nhưng vẫn đang dùng sức, rốt cục cũng mở được tay nàng ra, trong lòng bàn tay Bình Nhi rỗng tuếch, không có gì, chỉ là
trong tay nàng có chút máu, Cẩm Nương nhỏ giọng nói với Vương phi
“Nương, có vấn đề.”
Vương phi nghe xong cũng ngồi xổm xuống, tinh tế quan sát móng tay
Bình Nhi, rồi nhìn Cẩm Nương khẽ gật đầu, Cẩm Nương hiểu ý mà đứng lên,
một lúc sau tổng quản dẫn ngõ tát đến, Cẩm Nương cùng Vương phi đi ra
ngoài phòng chứa củi.
Ngõ tát kiểm tra tử thi xong, sau đó nói “ Người chết mới nửa canh
giờ, hẳn là bị siết chết.” Xem ra không có phát hiện gì mới, Cẩm Nương
liền nói với ngõ tát đưa nàng sợi đây đỏ kia, sau đó mời Vương phi cho
ngõ tát lui xuống.
Bên ngoài hai bà tử đã bị dọa cho sợ run, Vương phi cũng không hỏi
các nàng ngay, mà ra lệnh cho người dẫn hai người đó đi vào trong viện.
Cẩm Nương đi theo Vương phi, Lãnh Khiêm thì đẩy Lãnh Hoa Đình, cùng trở về nội viện của Vương phi.
Tú Cô, Tứ Nhi, Phong Nhi, Mãn Nhi và vài người khác vẫn bất an đứng ở trong phòng, thấy Vương phi đi vào, các nàng không dám nói gì, tuy
nhiên đều có chút ủy khuất, nhưng cũng biết tình hình ngày càng nghiêm
trọng, sợ nhất là tai họa sẽ tự nhiên giáng lên người mình, cũng tại
Bình Nhi, chịu đàng hoàng đi đến viện của Tam lão gia thì xong rồi, càng muốn náo loạn, giờ thì xong rồi, mạng cũng đưa ra luôn, còn lien lụy
đến các nàng, thật là chết rồi mà vẫn làm mọi người hận a.
Vào trong phòng, Vương phi cũng không hỏi hai bà tử kia, mà trực tiếp nói với Ngọc Bích “Người tới, lôi hai người này ra đánh mười gậy rồi
nói sau.”
Hai bà tử nghe xong mặt không còn chút máu, quỳ xuống “Vương phi,
vương phi nô tỳ oan a, hai người chúng ta bị người ta hạ mê dược, không
biết làm sao mà lại hôn mê, lúc Thanh Thạch cô nương tới chúng tôi mới
tỉnh, thật sự không biết Bình Nhi chết lúc nào.”
Vương phi nghe xong khẽ giật mình hòi “Mê? Người chết mới nửa canh
giờ, các ngươi vừa vặn hôn mê sao? Người tới, kéo xuống đánh.”
Một bà tử béo mập nghe đến đó sợ quá hét lên “Là chúng nô tỳ tham ăn, hôm qua giờ tý đổi trực, lúc gần sáng, Bình Nhi náo loạn, hai người nô
tỳ lười, liền đi đến thạch đình ngồi một chút, không biết là ai tốt bụng ở trong thạch đình sắp xếp một bầu rượu, đồ ăn, nô tỳ…nô tỳ nhìn thấy
vậy liền vừa ăn vừa uống rượu cho ấm thân, ai ngờ rượu và đồ ăn chưa ăn
được bao nhiêu đã ngủ, tỉnh lại thì nha đầu Bình Nhi kia đã chết rồi,
chúng nô tỳ thật không biết a, ai làm hại Bình Nhi, lại càng không dám
ra tay giết người.”
Vương phi nghe xong trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt, nói với bà tử “Chịu
nói thật rồi? Sớm nói thì không phải chịu khổ, người tới đem hai bà tử
không làm tròn trách nhiệm này kéo xuống, đánh hai mươi đại bản, không
cho phép bôi thuốc.”
Lập tức có bốn bà tử kéo hai bà tử này xuống, không bao lâu trong sân liền vang lên tiếng gào thét, vương phi cố ý không cho hai người im
lặng, chính là để tất cả mọi người có liên quan trong phòng đều nghe
thấy.
Quả nhiên ở trong phòng vương phi, người hồi môn của Cẩm Nương nghe
thấy tiếng thét bên ngoài kêu la thảm thiết, dọa cho sắc mặt trắng bệch, người nhát gan thì liên tục run lên.
Vương phi liền chỉ vào người đó “Ngươi tới đây nói xem, ngày thường,
thuốc của thiếu phu nhân là do người nào hốt? Ở trong phòng thuốc đã qua tay ai?”
Liễu Lục mới nghe mình bị điểm danh, sợ tới mức run rẩy ngã xuống, hô lên với Vương phi “Vương phi tha mạng, vương phi tha mạng, đều là do nô tỳ.”
Cẩm Nương nghe xong thì thất thần, Vương phi bất quá là dọa nàng,
nhìn nàng nhát gan nhất, muốn hù nàng mà thôi, nàng làm sao không mà
đánh đã khai, ngày thường tuy Liễu Lục có chút tâm tư, nhưng vẫn biết
thân biết phận, chăm chú làm việc, cũng không đến gần sân lớn, thực tế
sau khi Xuân Hồng đi, nàng liền càng thêm trầm mặc, hôm nay như thế nào…
Vương phi vừa nghe xong lời nói của Liễu Lục, trên mặt lộ ra ý cười
thỏa mãn, đưa bàn tay lại vỗ mạnh lên bàn, Liễu Lục bị dọa cùng chấn
động, cũng không đợi Vương phi tiếp tục hỏi mà nói “Thuốc này thực là do nô tỳ tráo, trước lúc thiếu phu nhân xuất giá, nô tỳ liền bị đại phu
nhân Tôn gia kêu đi, muốn nô tỳ…muốn nô tỳ nghĩ biện pháp làm khó thiếu
phu nhân, nô tỳ không có cách nào khác, nô tỳ vì cuộc sống gia đình ở
Tôn gia, cha mẹ, đều sống ở trong phủ, nếu không nghe theo, đại phu nhân sẽ trút lên đầu người nhà của nô tỳ, cho nên…cho nên nô tỳ liền lấy ra
một loại trong thuốc của thiếu phu nhân…là cây ích mẫu, xin vương phi
khai ân, nô tỳ làm vậy chỉ là làm cho bệnh của thiếu phu nhân hết chậm
một chút, nhưng cũng không hại đến thiếu phu nhân.”
Quả nhiên đại phu nhân vẫn để lại tay chân, nàng ta tâm tư xấu xa đến chết cũng không chừa a, mình cũng đã gả đi rồi, mà vẫn không quên làm
hại mình, trước kia chỉ biết nàng muốn Xuân Hồng cùng Liễu Lục lên
giường với Lãnh Hoa Đình, làm cho mình khó chịu, nhưng không nghĩ tới,
lại để hai quân cờ bên cạnh mình, lúc nào cũng nghĩ cách hại mình, Cẩm
Nương giận run lên, trước kia lúc tại nhà mẹ đẻ, nàng đối với người của
đại phu nhân nương tay quá mức, sau khi gả đi, biết rõ Xuân Hồng cùng
Liễu Lục có tâm tư, nhưng lại để mặc, còn nghĩ đến dùng trách nhiệm,
dùng thiện tâm cảm hóa các nàng, không nghĩ tới trong thế giới này,
nguyên chính là kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, thiện lương thì được xem là mềm
yếu có thể khi dễ, không có người nào them nhận tình nghĩa của ngươi.
“Chỉ lấy đi một vị thuốc, cũng không đổi? Ngươi nghĩ thông suốt chưa, không thôi một hồi ta hỏi lại, lại thay đổi, khi đó đã muộn.” Vương phi bưng trà, rất thanh thản uống từng ngụm, nhàn nhạt nhìn Liễu Lục.
Liễu Lục nghe xong lời nói của Vương phi liền nặng nề gật đầu khóc
nói “Không có, nô tỳ không đổi dược của thiếu phu nhân, nô tỳ thừa nhận
chỉ lấy đi một vị thuốc, đã bị ngài phạt rồi, nếu thật là nô tỳ đổi thì
sợ gì mà không nhận thêm tội này, thật là nô tỳ không đổi.”
Vương phi nghe xong liền nói với Cẩm Nương “Đây là người của ngươi, ngươi muốn xử lý thế nào?”
Cẩm Nương lạnh tâm, lạnh mặt vén áo thi lễ với vương phi nói “Tuy là
người của con nhưng lại không có nửa điểm trung thành với con, nương,
tùy ngài xử lý.”
Vương phi nghe xong liền gật đầu nói “Người tới đem ra đánh hai mươi đại bản, ba ngày sau nếu không chết kêu người đến bán đi.”
Liễu Lục vừa nghe, sợ tới mức khóc rống lên, lúc này mới biết thiếu
phu nhân kỳ thực đối với các nàng rất tốt, chính là các nàng không biết
quý trọng, nhưng hối hận cũng vô dụng, đành phải quỳ đến trước mặt Cẩm
Nương khóc lóc nói “Thiếu phu nhân, ngài tha cho nô tỳ lần này đi, nô tỳ cũng không dám nữa, nô tỳ thật sự bất tắc dĩ bị buộc mà.”
Nàng bất quá mới mười lăm mười sáu tuổi, lại có bộ dáng vui tươi hoạt bát, giờ khóc đến quên trời quên đất, bộ dáng xinh đẹp làm cho ngươi ta thường tiếc, nhưng Cẩm Nương không muốn mềm lòng nữa, Bình Nhi là chứng minh tốt nhất, mình lại tha thứ nàng, không biết sẽ có hậu quả thế nào, lòng người luôn không biết thỏa mãn, người ta đối tốt với các nàng, các nàng càng muốn được đối tốt hơn nữa, khi ngươi không thể thỏa mãn các
nàng, các nàng sẽ nhẫn tâm hại đến ngươi. (TT: ta căm thù nhất là loại người này)
Cẩm Nương lạnh lùng nhìn Liễu Lục, rồi quay đầu đi, Lãnh Hoa Đình
trầm mặc nãy giờ rồi nhìn Liễu Lục nói “Ngươi thật tâm ăn năn?”
Liễu Lục vừa nghe gia mở miệng, trong mắt liền hiện ra tia hy vọng,
nhanh chóng dập đầu với Lãnh Hoa Đình “Xin gia cứu nô tỳ, nô tỳ thật tâm ăn năn, cũng không dám hại thiếu phu nhân nữa.”
“Tốt lắm, đi ra ngoài nhận mười đại bản, rồi cho người đi mời thầy
thuốc” Lãnh Hoa Đình không quản sắc mặt của Vương phi và Cẩm Nương, nói
với Liễu Lục.
Liễu Lục vừa nghe nó nhận mười đại bản, còn cho trị liệu, cũng không
nói bán nàng, có thể giữ lại mạng mình, nên không khỏi cảm động đến rơi
nước mắt, dập đầu mấy cái với Lãnh Hoa Đình.
Mặc dù vương phi cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng là lần đầu tiên nhi tử
mình quản chuyện, mặc kệ có hợp lý hay không, có giữ mặt mũi nàng hay
không, cũng không phản đối quyết định của hắn, ngược lại cảm thấy Đình
Nhi đang dần lớn lên, trong nội tâm nàng có chút an ủi.
Mặc dù Cẩm Nương không rõ dụng ý của Lãnh Hoa Đình, nhưng nàng tin hắn sẽ không hại mình, tự nhiên nàng cũng không nói gì.
Sau khi Liễu Lục đi xuống, Vương phi lại nhìn về phía Tú Cô và Tứ Nhi Phong Nhi Mãn Nhi vài lần, mấy người này trước kia nàng cũng hiểu rõ,
họ đối với Cẩm Nương rất trung thành, chỉ là Tú Cô không quá đắc lực,
giúp đỡ con dâu quản lý nội viện, phải có khả năng và khôn khéo, dưới
mắt mình mà có người làm hại con dâu cũng không biết, quả thật quá sơ ý, Vương phi đã gặp qua Tứ Nhi vài lần, trầm ổn thông tuệ, mọi việc xếp
đặt có trật tự, lại khá, người đáng dùng, còn lại hai nha đầu nhị đẳng,
bình thường cũng chỉ là trợ thủ, hơn nữa nghe nói là Tôn lão phu nhân
cho qua, hẳn là không có cái gì không ổn, suy nghĩ sau một lúc lâu,
Vương phi nói với Cẩm Nương “Còn một vị thuốc tra không ra, bất quá,
nương xem cũng không phải do các nàng làm, chỉ là hiềm nghi phải có, vì
vậy ngươi tự mình xử lý a.”
Cẩm Nương nghe xong liền vui vẻ, bên người nàng bây giờ chỉ còn bốn
người hữu dụng, nếu mất đi hai người, không biết sẽ làm việc thế nào,
chuyện trong viện vẫn chưa tốt, mà không có vài người đắc lực, chỉ dựa
vào một mình nàng, thì nàng quả thật quản không nổi, vì vậy không khỏi
hướng Vương phi phúc thân nói “Tạ ơn nương, mấy người này con dâu sẽ
quản lý thật tốt, không để cho các nàng vướng vào bẫy.”
Vương Phi thấy Cẩm Nương luôn đặt nàng lên trước, nhu thuận, dịu dàng ngoan ngoãn, tuy nàng ấy thật mềm lòng, bị người hại mà còn không biết, nhưng đối với thái độ của nàng ấy bà rất hài lòng, vì vậy phất tay để
cho đám người Tú Cô lui ra, chỉ để lại Tứ Nhi.
Mà bên cạnh mình cũng chỉ giữ lại Ngọc Bích, Thanh Thạch cũng phải
lui ra, Cẩm Nương thấy liền hiểu, Vương Phi muốn nàng nói về chuyện Bình Nhi bị giết, nên đều cho mọi người ra ngoài, chỉ để lại người mình tin
tưởng, trong nội tâm nàng cũng có ý nghĩ như vậy, cho nên, cũng yên lòng cùng trao đổi ý kiến với Vương phi.
“Hình như ngươi có phát hiện gì?” Vương phi nhìn Cẩm Nương hỏi
“Đúng vậy, trong móng tay trái của Bình Nhi có một chút máu, nhất
định là trước lúc chết cào người đó bị thương, hiện nay thời tiết lạnh,
tất cả mọi người đều mặc nhiều áo, bởi vậy vết thương sẽ không trúng chỗ khác mà chỉ trúng tay, cho nên ta nghĩ, chúng ta có thể âm thầm điều
tra xuống, nhìn xem trong phủ ai là người mới bị thương, nói không chừng sẽ có một ít manh mối.” Cẩm Nương suy nghĩ một chút thì liền nói ra.
Vương phi nghe xong ắnh mát sáng lên, nghĩ đến việc này có chút khó
khăn, đông phủ, tây phủ, thêm người hầu trong phủ cũng lên đến hàng
trăm, bát quá người biết Bình Nhi cũng không nhiều lắm, dù sao Bình Nhi
cũng mới đến Giản Thân Vương phủ không lâu, vì vậy người của hai phủ bên kia cũng không biết nhau nhanh như vậy, nếu chỉ tra trong vương phủ thì dễ hơn nhiều….
“Chẳng qua, trong viện thế tử, viện của Lưu di nương, còn có chỗ lão phu nhân nữa, cộng lại người cũng không ít, từng bước điều tra quả thật khó khăn, cũng không thể nói rõ là muốn tra xét, nếu tra không ra,
ngược lại đem chuyện làm lớn lên, chỉ sợ lão phu nhân sẽ vịn vào đó gây
chuyện, thì ngược lại rất phiền toái.” Vương phi cau mày nói với Cẩm
Nương.
“Nương, dù sao cũng sắp đến tiết tháng ba, không bằng, chúng ta tiêu
pha một chút, thưởng them cho mỗi người hầu một ít đồ, để cho bọn họ đều đến viện của ngài nhận lãnh, như vậy là có thể kiểm chứng người bị
thương rồi.” Cẩm nương nghiên đầu, suy nghĩ một chút rồi nói ra.
“Ừ, ý kiến hay, cứ làm như thế, một hồi ta liền thông tri cho người
ta làm một ít đồ ăn, mỗi người một hộp, đến nội viện của ta nhận, lúc đó ngươi nhớ quan sát kỹ, ta không tin, người kia có thể trốn được.” Vương phi nghe xong thì vui vẻ nói.
Cẩm Nương cùng Vương phi thương nghị thêm một chút vấn đề này, thì liền cùng Lãnh Hoa Đình trở về tiểu viện.
Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình vừa ra khỏi cửa, Vương phi liền quay trở về phòng, nói với Ngọc Bích “Đi tìm người điều tra một chút, xem ai ở
thạch đình hậu viện để thức ăn, hơn nữa, nhìn xem trong bầu còn chút
rượu nào không, nếu còn thì đem một chút đến cho người kiểm tra, coi có
mê dược không” Nói xong vương phi hít sâu một hơi, vừa như đang lầm bầm
lầu bầu vừa như đang nói với Ngọc Bích “Ta…không thể phạm vào sai lầm
năm đó nữa, Đình Nhi đã từng vì ta sơ sẩy mà bị thương, hôm nay hắn quan tâm đến Cẩm Nương như thế, vì vậy sẽ che trở người con dâu này, ít nhất Đình Nhi sẽ yên lòng một chút.”
Ngọc Bích nghe xong sắc mặt khẽ động, lên tiếng gọi “Vương phi, năm
đó cũng không thể trách người, sao không nói rõ ràng với thiếu gia, có
lẽ thiếu gia sẽ hiểu được ngài, sẽ không oán ngài.”
Vương phi nghe xong thì vành mắt liền đỏ, thở dài nói “Nói như thế
nào, đều là ta sai cả, nếu ta chịu bỏ chút thời gian trên người hắn,
hắn…cũng không trở thành mục tiêu bị người độc hại như vậy, hắn hận ta
cũng đúng, những năm gần đây, ai hắn cũng không tin, không chỉ phụ vương hắn, cả ta hắn cũng đề phòng…” thanh âm có chút nghẹn ngào khi nói,
nhưng thoáng cái lại vui mừng cười cười “May mắn, là đã cưới người vợ
trúng ý của hắn, nhưng nàng lại quá đơn thuần cùng mềm lòng, nên còn
phải tôi luyện thêm.”
Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình vào phòng trong viện mình, Tú Cô cùng
Phong Nhi và vài nha đầu thần trí còn chưa trở về, đều có chút ngây
ngốc, nhìn thấy thiếu gia cùng thiếu phu nhân đi tới, lại không có người nào hầu hạ, Cẩm Nương không khỏi im lặng, mấy người họ còn sợ hãi sao?
Liền cười nói “Ai nha, bên ngoài thật lạnh, làm sao không đốt chậu
than?” Lời nói của nàng rất nhẹ nhàng, giống như chuyện trong viện Vương phi chưa từng phát sinh qua.
Cuối cùng Tú Cô cũng có chút phản ứng, đi lên giúp nàng tháo áo choàng, xoay người mang vào nhà.
Mãn Nhi thì tiến lên giúp đẩy Lãnh Hoa Đình “Có đốt trong phòng, nhị
thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân không bằng đi vào phòng, cũng đừng để
bị lạnh.”
Nói xong thì liền đẩy Lãnh Hoa Đình vào phòng, Cẩm Nương vào lại
không thấy Châu Nhi cùng Ngọc nhi, nên cảm thấy kỳ lạ liền hỏi “Ngọc Nhi cùng Châu Nhi đâu, gia đã trở lại tại sao không thấy tới hầu hạ gia rửa mặt?”
Mãn Nhi nghe xong thì nhìn Phong Nhi, cũng không nói lời nào, nhưng
nhìn ra được, trong mắt các nàng có ủy khuất cùng bất bình, Cẩm Nương
cũng hiểu, đều là người hầu hạ trong phòng, vì cái gì các nàng đều bị
hoài nghi còn những người trong viện lại không có chuyện gì? Mình kiếp
trước cũng từng làm cấp dưới, cái loại đãi ngộ không công bằng sẽ làm
cho người ta khó chịu.
Lãnh Hoa Đình vẫn yên lặng nhưng bây giờ lại lên tiếng “Kêu các ngươi đi kỳ thật là muốn trả trong sạch cho các người, điều tra rõ ràng, so
với hoài nghi vẫn tốt hơn.”
Tứ Nhi cùng Tú Cô nghe xong liền giật mình, thiếu gia rất ít khi nói
chuyện cùng các nàng, hơn nữa, ngày bình thường thiếu gia nói chuyện
cũng không tự nhiên, hoặc là phát giận, hoặc là làm nũng, lời nói này
cực kỳ thâm ý, bất quá cẩn thận nghĩ lại, quả thật đúng là như vậy,
ngoại trừ Liễu Lục có vấn đề, Vương phi cũng không phải là không mắng
các nàng sao? Hơn nữa còn rất nhẹ nhàng thả các nàng về, bất quá, nghĩ
lại, xảy ra chuyện lớn như vậy, các nàng lại là thiếp thân bên cạnh
thiếu phu nhân, chịu chút ủy khuất cũng có sao đâu.
Tú cô thì càng áy náy, thuốc là nàng sắc, nói hiềm nghi thì nàng là
người hiềm nghi lớn nhất, nhưng mà, vương phi cũng biết thiếu phu nhân
tín nhiệm nhất là nàng, cho nên mới nể mặt thiếu phu nhân không trách
móc nàng nặng nề, chẳng qua từ chuyện này đã dạy cho nàng bài học rất
lớn, không thể làm việc qua loa, thiếu phu nhân tương lai là chỗ dựa của nàng, thiếu phu nhân xảy ra chuyện, tương lai sau này của nàng cũng
không có tốt lành gì, vừa nghĩ như thế, nàng liền liên tưởng lại lúc sắc thuốc mấy ngày qua.
Cẩm Nương đẩy Lãnh Hoa Đình vào phòng, sau đó kêu một mình Tú Cô vào phòng.
“Việc hôm nay ta không muốn nói gì nữa, ngươi hầu hạ ta từ nhỏ, thuốc này là ngươi tự mình nấu, thì nên có chút cảm giác mới phải, hồng sâm
cùng bạch sâm có khác biệt nhau rất lớn, cho nên người của hiệu thuốc
không thể bốc sai, vì vậy chỉ có thể là người trong viện này đổi, hôm
nay Liễu Lục thừa nhận lấy đi một vị thuốc, Bình Nhi lại chết, nếu là
Bình Nhi đổi thì trong phòng Bình Nhi nhất định sẽ có bạch sâm, mà hồng
sâm bị đổi đi nàng cũng không vứt bỏ, một hồi ngươi đi tra một chút, sau đó tìm từng phòng, nói ta mất cây kim bộ giao, nên phải tra hết cho
ta.”
Tú Cô nghe xong mặt lúc đỏ lúc trắng, rất xấu hổ, lời thiếu phu nhân
không phải rất nặng, xem như còn giữ lại tình cảm, nếu là chủ tử khác,
sợ đã đổi người rồi, vì vậy liền cung kínhh đi làm việc.
Cẩm Nương lại gọi Tứ Nhi đến, cùng nàng đi vào trong phòng, Cẩm Nương cầm lấy bao thuốc mà Lãnh Hoa Hiên cho, đưa Tứ Nhi để nàng ấy nhanh
chóng đi hỏi thành phần trong đó gồm những gì, lại đem phương thuốc hôm
qua mình ghi ra đưa cho nàng ấy, để nàng ấy đi lấy thuốc về.
Một lúc lâu sau không biết Châu Nhi cùng Ngọc Nhi đi đâu về, hai
người ở cùng một chỗ, đang nói gì đó, Phong Nhi cùng Mãn Nhi lạnh mặt
nhìn họ, hai người vốn đang lau bàn liền lui ra đằng sau, không muốn
nhìn thấy bộ dáng của hai người Châu Nhi.
Châu Nhi cùng Ngọc Nhi luôn có chút xem thường người của Cẩm Nương
đem đến, cũng là người hầu hạ người thứ xuất thôi, nên không phóng
khoáng cũng không gì lạ, vì vậy cũng không để ý nhiều, mà đi thẳng vào
phòng, Cẩm Nương đang giúp Lãnh Hoa Đình cởi áo khoác, Ngọc Nhi thấy thế liền tiến lên giúp, Châu Nhi thì chỉ đứng xa xa, không có tiến lên giúp đỡ.
Cẩm Nương nhìn nàng liền hỏi “Phụ mẫu của ngươi sao rồi?”
Châu Nhi nghe khẽ giật mình, sau một lúc lâu mới ngượng ngùng nói “Đã đỡ rồi, cám ơn thiếu phu nhân đã quan tâm.”
Cẩm Nương cầm hai mươi lạng bạc đưa cho Châu Nhi “Hai người đồng thời bị bệnh, trong nhà nhất định sẽ khó khăn, đến, cầm lấy dùng đi, tuy nó
không nhiều lắm, nhưng là tâm ý của ta.”
Châu Nhi kinh ngạc nhìn Cẩm Nương, chần chờ một lát mới duỗi tay trái ra nhận lấy, Cẩm Nương không hề chớp mắt nhìn vào tay nàng, tay phải
giấu vào ống tay áo không đưa ra, Cẩm Nương giúp Lãnh Hoa Đình cởi áo
bông rồi nói “Giúp ta treo lên”
Châu Nhi liền không thể không duỗi hai tay ra nhận lấy, Cẩm Nương
không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào hai tay của nàng, quả nhiên trên mu bàn tay phải có vết máu, nhìn rất bắt mắt.
Lãnh Hoa Đình cũng nhìn thấy thì bắt lấy tay Châu Nhi “Châu Nhi, tay của ngươi làm sao vậy?”
Châu Nhi muốn rụt về, nhưng tay Lãnh Hoa Đình đã giữ như gọng kìm rất chặt, không nhúc nhích được, liền đỏ mặt nói “Gia, ta không cẩn thận
nên bị thương, không phải vết thương nặng.”
Cẩm Nương nhìn kỹ vết thương, rõ ràng là bốn dấu tay kéo dài, đáng
hận là thời này không có kiểm nghiệm được ADN, bằng không muốn chứng
minh thật giả rất dễ dàng.
“Buổi sáng giờ Thìn ngươi đang ở đâu?” Cẩm Nương không nghĩ vòng vo và trực tiếp hỏi.
Châu Nhi cả kinh, sắc mặt đỏ hơn, cúi đầu nói “Nô tỳ không có đi đâu, chỉ ở trong phòng mình”
Cẩm Nương cười lạnh, nắm tay của nàng hỏi “Tại sao ở trong phòng
mình? Ai làm chứng? Thương thế của ngươi không giống như may vá bị
thương, giống như bị người ta cào bị thương, ai nhẫm tâm cào Châu Nhi
của chúng ta như vậy?”
Châu Nhi nghe xong liền rất vội, ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Ngọc Nhi, trong mắt Ngọc Nhi cũng có chút bối rối, nhưng lại đem ánh
mắt nhìn chỗ khác, mà không nói thêm gì.
Sắc mặt Châu Nhi biến hóa khó nhìn, rồi nói với Cẩm Nương “Vết thương này là…là…”Thật lâu cũng không nói ra được nguyên nhân, ánh mắt cứ nhì
chằm chằm vào Ngọc Nhi.
Khóe miệng Cẩm Nương mím càng sâu, mị mắt nhìn nàng.
Ngọc Nhi bị Châu Nhi nhìn cũng không được tự nhiên, đành phải cúi đầu nhỏ giọng nói: “Hồi thiếu phu nhân, vết thương này….là vừa rồi nô tỳ
không cẩn thận cào, do cùng Châu Nhi tỷ tỷ tranh cái túi tiền, kết quả…”
Cẩm Nương nghe xong hừ lạnh một tiếng nói “Thương thế của các ngươi
thật trùng hợp, sớm không đến muộn không đến, lại đến đúng thời điểm
này, hai người các ngươi đúng là tỷ muội tình thâm a.”
Châu Nhi nghe xong nói “Thiếu phu nhân, thương thế kia không phải cố ý, làm sao có thể chọn thời điểm?”
Cẩm Nương không muốn truy cứu thương thế của nàng, ngược lại hỏi “Buổi sáng một mình ngươi ở trong phòng, ai có thể làm chứng?”
“Ngọc Nhi a, Ngọc Nhi có đi vào nhìn thấy ta” Châu Nhi liền không nghĩ ngợi liền nói.
Lúc này Ngọc Nhi cúi đầu càng thấp, nhìn Cẩm Nương, trong mắt lòe lệ, hít hít hít, quay đầu lại nhìn Châu Nhi “Châu Nhi, ta…ta…” Nhưng lại
khóc không thành tiếng, dáng vẻ như muốn xin lỗi Châu Nhi, không muốn
gạt Cẩm Nương.
Châu Nhi nghe xong liền thất thần, yên lặng nhì Ngnọc Nhi, không thể
tin quát “Ngươi…ngươi cái gì, ngươi nói thật đi, làm gì mà phải ấp úng”
Cẩm Nương thấy vậy liền cười, ánh mắt diễu cợt nhìn Châu Nhi “Ngươi
đừng ép nàng, vừa rồi nàng đã giúp ngươi một lần rồi, coi như là hết
tình tỷ muội.”
Châu Nhi nghe xong nước mắt như hạt châu rơi xuống khóc thút thít,
nhìn Cẩm Nương “Nô tỳ nói đều là thật, không biết thiếu phu nhân vì sao
nói nô tỳ như thế, nô tỳ không có làm gì sai” Nói xong dùng ánh mắt
trừng Ngọc Nhi.
Lãnh Hoa Đình nghe xong cũng không kiên nhẫn, quát Cẩm Nương “Cùng
các nàng nói nhiều vậy làm gì, trực tiếp đưa đến cho nương đi bớt việc.”
Cẩm Nương nghe vậy liền để Tứ Nhi kêu hai bà tử đến, bắt Châu Nhi cùng Ngọc Nhi đưa sang cho Vương phi.
Cẩm Nương cũng không đi cùng họ, nàng chỉ cảm thấy nội tâm đang cực
kỳ bị đè nén, như là có khối đá chắn trong lòng, tại trong ngực, lên
không được, xmà uống cũng không xong, lại nhả không ra, nuốt không nổi,
rất khó chịu, một mình ngồi xuống bên cửa sổ, nhìn cành cây khô ngoài
cửa sổ mà ngẩn người.
Lãnh Hoa Đình lẳng lặng đẩy xe lăn tới, cùng nàng ngồi, chăm chú cầm
tay nàng, cách một tấm băng gạc, nhưng Cẩm Nương vẫn cảm thấy được nhiệt độ từ tay hắn, nghiêng đầu tựa vào vai hắn, nhắm mắt ngủ, trong miệng
lại nói “Tướng công, trước kia chàng đối diện với nhiều chuyện như vậy,
thật sự đã làm khó chàng.”
Tay Lãnh Hoa Đình ôn nhu xoa mặt nàng, nhẹ nhàng nói “Hiện tại có
nàng rồi, cũng không thấy khó nữa, nương tử, nàng làm rất tốt.”
Cẩm Nương nghe thì xong mở mắt ra, mày cau lên “ta cho rằng, ta thật
sự rất đần” Hiếm khi thấy hắn khen nàng một lần, nên nàng đã đòi chút ít lỗ lã lại, lúc trước bị hắn mắng nhiều lắm rồi.
“Cũng may, mặc dù so với ta thì đần rất nhiều, lại xấu, nhưng không
có trở ngại là được, ta lại không chê, cho nên đừng khó chịu, không phải nói thích ăn điểm tâm kia sao? Phụ vương lại cho người đem đến, cùng ăn đi” Cẩm Nương nghe nửa câu nói đầu của hắn thì muốn nổi giận, nhưng vừa nghe có đồ ăn, mặt mày liền hớn hở, đứng dậy đẩy hắn vào trong phòng,
vừa đẩy vừa hỏi “Là phụ vương đưa tới sao? Lúc nào mà ta không biết.”
Khóe miệng Lãnh Hoa Đình lại nhếch lên, diễm lệ như hoa thủy tiên, nụ cười càng cao thượng xinh đẹp, Cẩm Nương nhìn thấy tim liền đập thình
thịch, thấp đầu mắng “Chính chàng như yêu nghiệt, đương nhiên lúc nào
cũng mắng người khác xấu, ta xấu chỗ nào, nói xem, ta cũng là tiểu mỹ
nhân không được sao?”
Lãnh Hoa Đình nghe xong thì cười haha lên, trong lúc nhất thời, uất
ức trong phòng cũng tiêu tan đi, Cẩm Nương nhìn khuôn mặt cởi mở tươi
cười của hắn, trong nội tâm như được rót vào lực lượng mới, dâng trào ý
chí chiến đấu, chỉ cần cố gắng, nàng tin tưởng, tương lai của hai người
sẽ tốt đẹp.
Không bao lâu, Tứ Nhi cầm thuốc trở về, trong tay đưa ra một tờ giấy, Cẩm Nương nhìn liền nghi ngờ, Lãnh Hoa Hiên đưa thuốc có hai vị giống
mình kê đơn, vì sao Lãnh Hoa Đình uống lâu như vậy, bản thân cũng không
biết hốt thuốc đúng bệnh, như thế nào hắn ta lại rõ ràng như vậy?
“Tướng công, tam thiếu gia…so với chàng nhỏ tuổi hơn đúng không?” Cẩm Nương hỏi Lãnh Hoa Đình.
Lãnh Hoa Đình vừa nghe đến tên Lãnh Hoa Hiên, mặt liền có chút lạnh,
tức giận trả lời “Ngươi thăm dò tuổi hắn làm chi, cho dù có muốn e cũng
đã muộn”
Cẩm Nương nghe xong vừa bực mình vừa buồn cười, thật đúng là tiểu gia hỏa cá biệt “Chàng chỉ nói cho ta biết tuổi của hắn là được, sao từ
chuyện này lại bắt sang chuyện kia.”
Lãnh Hoa Đình nghe xong bĩu môi, tức giận nhìn nàng “Không nói cho nàng biết.” Nói xong thì quay đi không thèm nhìn Cẩm Nương.
Tú Nhi ngược lại ở bên cạnh nở nụ cười, nói nhỏ vào tai Cẩm Nương
“Ngày ấy trong phòng nhị phu nhân, thiếu phu nhân người không chú ý
nghe, nô tỳ nghe rõ ràng, tam thiếu gia năm nay mười bảy tuổi, cũng đến
tuổi cưới vợ.”
Cẩm Nương liếc nàng một cái “Ngươi biết rõ tuổi.” Gia người ta đến
tuổi đón dâu thì có lien quan gì nàng ấy, chẳng lẽ nàng ấy thích Lãnh
Hoa Hiên, muốn làm thiếp sao?
Trong đầu nàng hiện lên nha hoàn trong viện của nhị phu nhân, lại nói “Tứ Nhi, ta nói cho ngươi biết, có người nhìn nhã nhặn tuấn tú, nhưng
lại không đáng tin, ngươi phải nhìn xa một chút, chung thân đại sự không thể qua loa.”
Sao bỗng sang chuyện này rồi, Tứ Nhi chỉ bất quá theo thiếu gia chọc
thiếu phu nhân mà thôi, không nghĩ thiếu phu nhân lại nghĩ nhiều như
vậy, thật đúng là…Tứ Nhi dậm chân, cũng học theo nhìn Cẩm Nương một cái
“Ta không thèm nghe người nói nữa, người nha, đấu không lại gia, lại tìm ta trút giận.”
Lãnh Hoa Đình rốt cuộc cũng nhịn không được cười haha lên, giật ống
tay áo Cẩm Nương nói “Nha đầu Tứ Nhi thật đúng là thú vị, bất quá, nương tử nàng cũng nên lưu ý, xem trong viện có người nào thích hợp, xứng với Tứ Nhi không.”
Lời này như nói với Cẩm Nương, nhưng nghĩ lại thì đang giúp đỡ Cẩm
Nương trêu chọc Tứ Nhi, cuối cùng Tứ Nhi cũng không chịu được cặp vợ
chồng này liền vén rèm đi ra ngoài.
Cẩm Nương nghiêm mặt lại, nói với Lãnh Hoa Đình “Thuốc tam thiếu gia
đưa tới, trong đó đúng là có hai vị đối với bệnh của chàng rất có lợi,
ta muốn hỏi chàng, năm đó hắn mới mười một tuổi thôi, nghe nói, các
ngươi khi còn bé rất thân, lúc ngươi phát bệnh, hắn có bên cạnh ngươi
không?”
Lãnh Hoa Đình nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra tia thống khổ, Cẩm Nương
biết lúc hắn nhớ lại chuyện xưa sẽ rất đau khổ, nhưng mà, có một số việc vẫn phải hỏi, để tích góp, rồi từ đó phân tích, tổng lại sẽ tìm ra manh mối mới.
“Tướng công, chàng đã nói sẽ cùng ta chung sức, vậy thì hãy nói cho ta biết một ít chuyện, biết đâu ta có thể giúp chàng.”
Lãnh Hoa Đình sau một lúc lâu mới mở mắt ra, yên lặng nhìn Cẩm Nương, trong mắt đã mất hết vẻ đau xót, bình tĩnh nói “Nửa năm, ta cùng hắn ăn chung ngủ chung, tình cảm so với huynh đệ còn thân hơn, lúc ấy, nương
đang cãi nhau cùng với phụ vương, trong phủ không người nào quản ta, Lưu di nương lại là người cay nghiệt, nên nhị thẩm đem ta dẫn đi, cũng rất
chiếu cố ta, nhưng mà, nửa năm sau khi trở về ta liền bị độc phát.”
“Ngay từ đầu, ta cũng không hoài nghi Đông phủ, nhưng về sau nhớ lại, những người hầu hạ ta đều từ nhỏ lớn lên, nếu muốn hại, đã hại sớm mấy
năm trước, cần gì chờ đến năm ta mười hai tuổi mới hại, người dạy ta
công phu cũng đã từng nói, độc này hạ chỉ tối đa trong vòng một năm mới
hạ, cho nên…”
Thì ra là thế, xem ra, Lãnh Hoa Đình bị độc hại, người bị hiềm nghi
lớn nhất chính là Đông phủ, chẳng qua lúc ấy, Vương gia không có phát
hiện sao?
Như biết rõ nội tâm Cẩm Nương có nghi ngờ, Lãnh Hoa Đình nói tiếp
“Hoa Hiên cùng ta ăn ở, mỗi ngày đều không có chia ra, lại thêm, nếu ta
chết, phụ vương cũng còn có đại ca, vị trí thế tử cũng không đến lượt
Hoa Hiên, hơn nữa còn sau khi từ Đông phủ về, nửa năm sau mới phát tác, thì càng không lien quan đến đông phủ, đây chỉ là hoài nghi trong lòng
ta thôi.”
Cẩm Nương vốn cũng nghĩ đến điểm này, cảm thấy nhị phu nhân mà hại
Lãnh Hoa Đình thì có chỗ không thuyết phục lắm, vì không có lập trường
cùng mục đích rõ ràng, nhưng….
“Về sau chàng không qua lại cùng với Hoa Hiên nữa sao? Hay là, từ lúc đó về sau chàng không để ý đến Hoa Hiên nữa đúng không.” Cẩm Nương lại
hỏi.
“Hoa Hiên Hoa Hiên, ngươi gọi cũng quá mức thân mật đi, sao không
thấy nàng gọi tên ta đi.” Lãnh Hoa Đình nghe xong lời nói của Cẩm Nương
thì bắt đầu nhíu mày, kéo vạt áo nàng xuống, tóm mũi nàng nói.
Cẩm Nương bị đau, lấy tay chọc vào chỗ nhột của hắn, để hắn bỏ ra.
Lãnh Hoa Đình chịu nhột không được, liền nới lỏng tay, nhưng vẫn trả
lời “Tất nhiên là không cùng hắn chơi nữa, hơn nữa, cũng không tới Đông
phủ, vì ta không thích chỗ kia.”
Nếu không qua lại với Lãnh Hoa Đình, thì hắn làm sao biết bệnh tình
của Lãnh Hoa Đình, chẳng phải thái y viện cũng đều không tìm được thuốc
hay sao? Vì sao hắn đến nơi khác tìm, còn…rất đúng chứng bệnh nữa?
Trừ khi, hắn biết Lãnh Hoa Đình trúng loại độc gì, còn biết rõ phương pháp giải độc, nhưng hiện nay xem ra, chỉ có hai vị thuốc giống nhau,
mà những cái khác mình lại không biết đặc tính, nếu Lãnh Hoa Đình uống
thật, cũng không biết là giải độc hay tăng độc, phải biết rằng, một vị
thuốc khác nhau, thì thuốc sẽ bị biến đổi nhiều.
Trong nội tâm Cẩm Nương điềm nhiên, nắm lấy bao thuốc ném vào trong
chậu than, nói với Lãnh Hoa Đình “Một ngày nào đó nhất định sẽ tìm ra
chân tướng, người làm, trời nhìn, những kẻ ác độc, cuối cùng sẽ gặp báo
ứng.”
Hai người đang nói chuyện, thì đột nhiên Ngọc Nhi khóc chạy trở về,
cũng không thông báo mà chạy vào trong phòng, nói với Cẩm Nương “Thiếu
gia, thiếu phu nhân, Châu Nhi nàng ….Nàng gặp chuyện tự vẫn.”