Gặp chuyện tự sát? Nghe tin tức như thế, Cẩm Nương cảm giác trái tim
mình khó có thể chịu đựng nổi, trong vòng một ngày đã chết hai nha đầu,
đều là những người trước kia hầu hạ nàng, trong lòng thoáng cái khó có
thể thừa nhận, ngồi ở trong phòng hồi lâu không có phản ứng.
Lãnh Hoa Đình nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo của nàng, nhíu lông mày nói:
“Nương tử, chuyện không liên quan đến nàng.” Thanh âm của hắn ôn nhu ,
mang theo tâm tư thật cẩn thận, tựa hồ sợ Cẩm Nương đem cái chết của
Châu Nhi ôm vào trên người nàng.
Cẩm Nương hoàn hồn, nhìn ánh mắt của hắn thật lâu, trong lòng biết
hắn cũng có khổ sở trong lòng, dù sao cũng là nha đầu từ nhỏ đến lớn hầu hạ hắn, mỗi một ngày trôi qua, cũng đều có chút tình cảm, nghĩ vậy nàng liền hít một hơi thật sâu, tận lực khiến cho giọng nói của mình trở nên bình thản, “Tướng công, chàng. . . . . . có muốn đi qua xem một chút
hay không?”
Lãnh Hoa Đình lắc đầu, “Nàng đi qua đi, nếu là. . . . . . còn có một
chút hơi thở, thì tận lực chữa trị.” Vừa nói, vừa tự mình đẩy xe lăn đến phía trước cửa sổ, trong mắt phượng mang theo một tia ưu thương, yên
lặng nhìn ngoài cửa sổ.
Ngọc nhi nhìn thấy vậy thì có chút ít động dung, nàng vẫn cho là Gia
đối với các nàng không mấy để ý, cho là hắn chẳng qua là tâm tính tiểu
hài tử, đối với mọi chuyện đều rất lãnh đạm, không nghĩ tới, Gia lại vì
Châu nhi chết đi mà thương tâm, nếu là. . . . . . chính mình thì cũng
cảm thấy có giá trị.
Cẩm Nương đến gần Lãnh Hoa Đình, cầm tay của hắn nói: “Cùng đi đi,
nếu nàng đã ra đi, thì chàng coi như là tiễn nàng một đoạn đường.”
Lãnh Hoa Đình nghe xong chỉ lạnh lùng cười một tiếng, “Ta tiễn nàng
ta làm cái gì, bất quá chỉ là một kẻ phản bội chủ nhân, để cho người ta
chữa trị, chẳng qua cứ như vậy mà để nàng chết đi, thật quá dễ dãi với
nàng, nương tử, ta thương tâm, là bởi vì quá mệt mỏi.”
Cẩm Nương nghe hắn nói xong trong lòng có chút rầu rĩ, đúng vậy a,
cho dù là ai mà ngày ngày phải sống trong âm mưu cùng tính toán, ngay cả người thân cận nhất bên cạnh cũng không thể tin tưởng được, thời thời
khắc khắc đều phải đề phòng, dĩ nhiên sẽ mệt mỏi, vừa nghĩ như thế, nàng lại cảm thấy đau lòng , đưa tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần
của hắn, nghẹn lời nói: “Không sợ, tướng công, còn có ta ở bên cạnh
chàng.”
Lãnh Hoa Đình sáng sủa cười một tiếng, thuận thế đem nàng kéo vào
trong lòng, hôn lên trán nàng, nói: “Ừ, đúng vậy, nàng cũng đừng sợ, có
ta ở bên cạnh nàng.”
Hắn chưa bao giờ làm ra cử chỉ thân mật như thế, Cẩm Nương bỗng chốc
bị hắn làm cho đỏ mặt, cúi mặt xuống không dám nhìn hắn, xấu hổ không
thôi, Lãnh Hoa Đình không nghĩ tới ngày thường Cẩm Nương rất thẳng tính
cũng sẽ xấu hổ như thế, nên không khỏi cười ha ha lên, đang muốn trêu
chọc nàng nữa, thì Cẩm Nương giống như con cá nhỏ từ trong ngực hắn
trượt ra, đứng qua một bên, xoay người sang chỗ khác nói: “Ta tới phòng
của nương.” Dứt lời liền đi ra ngoài.
“Vậy ta cũng đi.” Lãnh Hoa Đình cười ở sau lưng nàng nói.
Cẩm Nương nghe thấy vậy thì thân thể cứng đờ, tim đập bùm bùm, nhảy
lên dữ dội, nàng một chút cũng không muốn đối mặt với hắn lúc này, mà
hắn thì lại như muốn thấy bộ dáng túng quẫn của nàng, rõ ràng không thể
nào nói nổi . . . . . .
Lãnh Hoa Đình đã đẩy xe lăn đuổi theo, thanh âm lại trở nên ủy ủy
khuất khuất, “Lại để cho ta tự mình đẩy, nương tử nói chuyện không giữ
lời gì hết.”
Lời của hắn cuối cùng cũng hóa giải túng quẫn của nàng, lúc này Cẩm
Nương mới xoay người lại, nhưng vẫn không dám nhìn mặt của hắn, đẩy hắn
đi ra ngoài.
Ngọc nhi giật mình đứng lặng ở trong phòng, sau một hồi lâu cũng
không nhúc nhích, giống như ngẩn ngơ, mới rồi còn tưởng Gia thương tâm
vì Châu nhi, mình còn âm thầm sầu não một chút, cho là hầu hạ nhiều năm
như vậy, cũng có chút tình cảm . . . . . . Không nghĩ tới, hoàn toàn
không phải là như vậy, Gia. . . . . . cũng hận người phản bội hắn sao.
Phong nhi đi vào quét dọn, liền nhìn thấy Ngọc Nhi như người mất hồn
đứng ở giữa phòng của thiếu phu nhân, hai mắt không khỏi mở to nhìn,
bỗng nhiên liền thấy trong mắt Ngọc Nhi lóe lên lệ sắc, trên mặt lộ ra
bộ dáng dữ tợn, bộ dáng kia cùng khí chất yên lặng trầm ổn ngày thường
của nàng hoàn toàn khác biệt, thì không khỏi ngây ngốc, xoay người lén
lút đi ra ngoài, lại đứng ở cạnh cửa lưu ý động tĩnh ở trong phòng, chờ
Ngọc nhi lấy lại tinh thần, làm ra vẻ mặt đau thương đi ra, Phong nhi
liền đến bên cạnh bàn, cầm khăn lau bàn.
Trong phòng Vương phi, Châu nhi quả nhiên không có chết, chẳng qua là đụng bất tỉnh, Vương Phi đã cho người khiêng nàng mang xuống, tìm người chữa trị, thấy Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình cùng nhau đi tới, thì chỉ
gật đầu một cái, rồi vẫn thấp đầu suy nghĩ cái gì đó.
Cẩm Nương cảm thấy có chút kinh ngạc, hỏi Vương Phi: “Nàng thật sự thừa nhận giết Bình Nhi?”
Vương Phi cau mày liếc nhìn nàng một cái nói: “Không có, nàng lúc ấy
cũng không nói vết thương là do Ngọc Nhi cào mà ra, Ngọc nhi ngay từ đầu cũng đã thừa nhận, sau đó, Nương nói muốn đánh người, thì Ngọc nhi liền phản cung, nói là Châu nhi ép nàng làm nhân chứng giả, không nghĩ tới
Châu nhi rất cương liệt, sau vài lần cũng không nói, bỗng nhiên đâm đầu
đụng vào tường, xem ra, chuyện này còn có bí ẩn.”
Cẩm Nương cũng tràn đầy đồng cảm, bất quá, lời của Châu nhi cũng thật sự khó có thể làm cho người ta tin tưởng, Ngọc nhi cũng không thể chỉ
vì cái hà bao mà cào nàng ta tạo thành vết thương, hơn nữa, cùng lúc bị
thương, trừ phi. . . . . . Ánh mắt sáng lên, chẳng lẽ Ngọc nhi mới là
người hiềm nghi kia? Nghĩ lại, thì cảm thấy không thể nào, Ngọc nhi làm
việc so sánh với Châu nhi trầm ổn hơn nhiều, hơn nữa, Ngọc nhi buổi sang vẫn một mực ở trong viện, cũng không có đi ra ngoài. . . . . .
Đang âm thầm suy nghĩ thì phía ngoài có người báo lại, báo là Tam lão gia cùng Thế tử gia cùng tới.
Vương Phi nghe thấy vậy không khỏi mày nhíu càng sâu, nhưng vẫn nói với Ngọc Bích, “Đi ra đón đi.”
Giọng nói của Tam lão gia từ xa truyền vào, “Vương tẩu, hôm qua ta đi tới cửa hàng rồi, làm ăn rất là tốt, chẳng qua là, chưởng quỹ trong đó
thật không nghe lời, ta muốn đổi một người đắc lực tới.”
“Tam thúc, ngươi đều nói, cửa hàng kia làm ăn rất tốt, vậy cho thấy
chưởng quỹ hiện tại làm việc rất tốt, nhân tài như vậy người không cần,
phải thay đổi cái gì?” Lãnh Hoa Đường ở phía sau Tam lão gia kéo lấy
hắn, muốn đem hắn kéo trở lại.
Tam lão gia làm sao chịu nghe theo, vẫn bước vào trong nhà, “Đường ca Nhi, ngươi quả thật không biết, cẩu nô tài kia căn bản là không đem ta
để vào trong mắt, ta nói cái gì thì hắn một mặt diễn trước mặt ta, mặt
khác, thì đi tìm vương huynh cáo trạng ta, làm cho vương huynh mắng ta
một trận, thật là quá uất ức đi, ta là chủ tử chân chính, đi quản lý,
thì mọi chuyện trong cửa hàng đều phải nghe ta .”
Vương Phi nghe vậy liền trầm mặt, đang muốn nói chuyện, thì Cẩm Nương kịp thời trao đổi một ánh mắt với nàng.
Đang lúc nói chuyện, Tam lão gia đã bước vào phòng, chấp tay lên gật
gật, coi như đã làm lễ với vương phi, Lãnh Hoa Đường thì rất cung kínhh
làm lễ với vương phi, hắn ngước mắt nhìn thấy Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa
Đình đều đang ở bên trong, thì hơi có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó
cười một tiếng, “Tiểu Đình hôm nay cảm giác có tốt hơn chút nào không?”
Từ khi hắn cùng Tam lão gia đi vào, mặt Lãnh Hoa Đình liền lạnh, lúc
này lại càng ngồi lệch qua một bên trên ghế, hai mắt nhìn cái xà nhà
chạm khắc, giống như không nghe thấy lời của Lãnh Hoa Đường.
Lãnh Hoa Đường cũng đã có thói quen rồi, nên vẫn cười đến vô cùng
thân mật, ngược lại đối với Cẩm Nương nói: “Đệ muội, Tiểu Đình một ngày ba bữa có đúng giờ không? Hắn thích nhất là những điểm tâm nhỏ trong
cung, hôm kia, cuối cùng ta cũng tìm được người giỏi, biết làm các món
điểm tâm đó, hắn là đệ tử chân truyền của đầu bếp trong cung, sáng mai
ta đem người tới viện của các người được không?”
Cẩm Nương nghe vậy liền nhìn về phía Lãnh Hoa Đình, thấy hắn cuối
cùng cũng ngồi thẳng một chút ít, đang muốn chối từ, thì đã nghe hắn
nói: “Đừng có mà bốc phét lừa người, giỏi thì phải làm ra cái vị kia mới được.”
Cẩm Nương nghe vậy không khỏi giật mình, người này do Lãnh Hoa Đường
đưa tới, nếu là một gian tế tới, lại làm đồ ăn, vậy cũng thật khó lòng
phòng bị a, hắn. . . . . . tại sao lại muốn thu về?
Vương Phi nghe xong cũng có chút không tán thành, liền đối với Lãnh
Hoa Đường nói, “Thật vất vả mới tìm thấy người như vậy, nên để ở lại
trong viện của ngươi mới đúng, Mai nhi cũng rất thích ăn điểm tâm nhỏ
trong cung, hôm qua nàng còn nói, thái tử phi điện hạ phái người đưa
tới, nàng mới nhìn đã ăn sạch, Tiểu Đình nếu muốn ăn, các người làm rồi
đưa tới một ít là được.”
Lãnh Hoa Đình vừa nghe liền cong miệng, quát về phía vương phi:
“Không, Tiểu Đình sẽ lấy người để ở trong viện của mình, nương tử cũng
thích ăn, chị dâu nếu muốn ăn, thì đi tìm tỷ tỷ của nàng xin là được, là đại ca đưa cho ta, tại sao lại có thể đổi ý?”
Cẩm Nương nghe xong liền lập tức hiểu ý tứ của hắn, nếu Lãnh Hoa
Đường thật muốn hại người, thay vì đem người ngăn ở ngoài cửa, không
bằng đặt ở trong tầm mắt của mình, đầu bếp kia, nếu muốn làm chuyện gì
thì cũng có người trước mắt coi chừng hắn, nguyên liệu nấu ăn cũng đều
do viện mình chuẩn bị ra, muốn giở trò quỷ, ngược lại cũng không có
phương tiện, điểm trọng yếu nhất chính là, thu vào viện mình, nguội lạnh với hắn là được, nhiều nhất thì không ăn đồ gì của hắn là được, nhưng
nếu là đặt ở trong phủ thế tử, ngược lại sẽ để cho vợ chồng thế tử có
cớ, suốt ngày đưa điểm tâm tới, ăn cũng không được, mà không ăn cũng
không xong, vậy chẳng thà nhận về viện mình.
Như vậy liền nói: “Nương, vừa đúng lúc tướng công thích, vậy chúng ta liền thu nhận nha, cám ơn đại ca quan tâm.” Vừa nói, vừa phúc thân thi
lễ với Lãnh Hoa Đường.
Lãnh Hoa Đường thấy Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình đều đồng ý thu nhận
người của hắn, thì thở phào nhẹ nhõm, tâm tình rất vui vẻ: “Tiểu Đình
còn muốn cái gì, cứ nói với ca ca, ca ca dù nghĩ hết mọi biện pháp, cũng sẽ làm cho Tiểu Đình.” Vừa nói vừa đi gần tới Lãnh Hoa Đình, giơ tay
lên định chạm vào trán hắn, Lãnh Hoa Đình nhướng mày, quay đầu nghiêng
đi, tiện tay liền đem hắn đẩy ra, lạnh lùng liếc hắn một cái.
Tay của Lãnh Hoa Đường ở giữa không trung cứng lại một chút, nhưng
ngay sau đó rất tự nhiên để xuống, “Tiểu Đình, đều đã cưới nương tử
rồi, không thể tùy hứng như vậy nữa.” Nụ cười trên mặt không giảm,
tuyệt không để ý đến sự lãnh đạm của Lãnh Hoa Đình.
Tam lão gia thì mặc kệ, hướng về phía Lãnh Hoa Đường nói: “Ngươi có
người thú vị như vậy, không bằng tặng cho Tam thúc ta là được rồi, Tam
thúc cũng đang lúc thiếu một đầu bếp, ai, chuyện này trước để xuống đi,
Vương tẩu, ta muốn đổi lại chưởng quỹ của hàng thành Đông kia, những nô
tài không nghe lời người liền đuổi cho ta, hoặc là ta trực tiếp tìm
người khác.”
Bên kia Lãnh Hoa Đường liền nhíu lông mày, nói: “Tam thúc, chưởng quỹ cửa hàng thành Đông kia là người làm của phụ vương, lại là người kinh
nghiệm chu đáo, thúc nếu muốn đổi, vậy thì từ nơi nào mà kiếm được người kinh doanh thay thế hắn.”
Tam lão gia rất không bình tĩnh vung tay lên, nói: “Tên tiểu nhân
chết tiệt kia ỷ vào là hạ nhân của vương huynh, căn bản không đem lão
gia ta để vào trong mắt, trong nóng ngoài lạnh, rất khó ưa, không được,
ta phải đổi.”
Lãnh Hoa Đường còn muốn khuyên, thì Cẩm Nương liền cười nói: “Cũng
không có chuyện gì, thì ra là Tam thúc muốn tự mình trông coi cửa hàng
thành Đông, theo tài năng của Tam thúc, nếu người phía dưới đều không
nghe lời Tam thúc, vậy Tam thúc không phải là chỉ có cái danh quản sự
thôi sao, chỉ dùng để bày biện à? Như vậy cũng sẽ không nhìn thấy bản
lĩnh cùng đầu óc kinh doanh của Tam thúc được, Nương, người cũng nên
nghe Tam thúc nha, dù sao Tam thúc cũng đã nhúng tay vào quả lý nửa năm, nếu quản được tốt, vậy tất nhiên là Tam thúc có tài kinh doanh, cửa
hàng giao cho Tam thúc cũng yên tâm, nếu là quản không tốt, Tam thúc
cũng đã thử qua, cũng sẽ không còn sự hy vọng này nữa, chẳng phải tốt
hơn?”
Vương Phi nghe vậy nở nụ cười, nàng có chút hiểu ý tứ của Cẩm Nương,
liền nói: “Tốt lắm, lão Tam, vậy nghe theo ngươi, bất quá, ngươi phải
lập một văn thư, cửa hang ở thành Đông, trong nửa năm này ngươi toàn
quyền chịu trách nhiệm, tất cả hàng hóa toàn bộ do ngươi chủ quản, trong phủ chỉ phái người đến giám thị, ngươi có bằng lòng hay không?”
Tam lão gia cảm thấy Cẩm Nương nói rất vừa ý, ngày thường, trong phủ
hắn tuy là hô phong hoán vũ, nhưng mấy huynh đệ cùng con cháu đều cho
rằng hắn là người ngu ngốc, không có mấy người tín nhiệm, hôm nay lại có người để ý tới hắn, cho hắn cơ hội làm ra một ít thành tựu cho người
khác nhìn thấy, Cẩm Nương nói mấy câu liền nâng lên mấy phần hùng tâm
tráng chí của hắn, hiếm khi dũng cảm dâng tràn liền nói: “Ký liền ký,
xem Tam lão gia ta làm sao kinh doanh cửa hàng đến náo nhiệt rực rỡ, sẽ
không để cho người khác xem thường ta.” Vừa nói, liền tà nghễ liếc Lãnh
Hoa Đường một cái.
Lãnh Hoa Đường vừa bất đắc dĩ cười cười, vừa nhìn Cẩm Nương một cái, ánh mắt u ám thâm trầm, cũng không biết là suy nghĩ cái gì.
Tam lão gia ký xong văn thư thì cao hứng mà thẳng bước đi. Lãnh
Hoa Đường vẫn còn ở trong phòng, câu có câu không tán gẫu cùng vương
phi, Vương Phi có chút không kiên nhẫn, trong nhà còn có rất nhiều
chuyện không xử lý xong, hắn cứ ngồi đây là muốn làm gì chứ?
Muốn nói đau đầu để tiễn khách, nhưng Đình Nhi cùng Cẩm Nương đều
đang ở đây, cũng không thể nói đuổi con lớn giữ con nhỏ lại, nên không
khỏi có chút buồn bực.
Không bao lâu, lại nghe thấy Tam lão gia lớn tiếng hô: “Nhị ca, ngươi đây là làm cái gì, đại tẩu cũng đã đồng ý chuyện này, ngươi vì sao
không chịu, chuyện này đâu có quan hệ gì với ngươi!”
Cẩm Nương nghe không khỏi quay đầu dò xét nhìn ra ngoài, quả nhiên
một tiểu nha đầu vội vàng báo lại, nói Nhị lão gia kéo Tam lão gia tới.
Cẩm Nương nghe vậy liền nhìn Lãnh Hoa Đường một cái, quả nhiên thấy
trong mắt của hắn hiện lên một tia hiểu rõ, chẳng lẽ Nhị lão gia là do
hắn gọi đến sao? Hắn biết trước Vương Phi sẽ đồng ý chuyện của Tam lão
gia à?
Vương Phi cũng có chút ngoài ý muốn, Nhị lão gia bình thường không
tới bên này, ngày thường đều ở trong phủ lo chuyện quan trường, ngay cả
có chuyện gì, cũng đều trực tiếp đi tìm Vương gia, còn nữa, chuyện trong nội viện còn có Nhị phu nhân, nên hắn không giống Tam lão gia vô hình
vô dạng như vậy, đối với Vương Phi cũng rất là kính trọng, hôm nay làm
sao lại biết được chuyện cửa hàng thành Đông, còn đi tới đây nữa?
Tam lão gia bị Nhị lão gia lôi đi vào, vẻ mặt tức giận, rồi lại có
chút sợ hãi đối với Nhị lão gia, mặc dù cũng ồn ào, nhưng không dám nói
lời thô tục, tuy là rất không tình nguyện, nhưng vẫn đi theo vào.
Nhị lão gia đầu tiên là hành lễ với Vương phi xong, mới kéo Tam lão
gia ngồi xuống, Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đường cũng vội vàng hành lễ với
Nhị lão gia, chỉ có Lãnh Hoa Đình vẫn chỉ lắc lắc thân thể ngả người
tựa vào trong ghế, tựa hồ như muốn khắc them đóa hoa ở trên xà nhà.
Nhị lão gia dường như cũng đã quen hắn như vậy, nên không để ý, chỉ
hỏi Cẩm Nương mấy câu tình huống cuộc sống hàng ngày của Lãnh Hoa Đình,
hỏi chân hắn có đau đớn gì hay không, Cẩm Nương nhất nhất trả lời, đàng
hoàng ngồi ở một bên của Vương phi, bày ra một bộ dáng biết vâng lời,
thấy vậy ánh mắt Lãnh Hoa Đường ngưng lại, đệ muội này vốn cho hắn một
chút cảm giác không giống như vậy, rất thú vị.
“Đại tẩu, cửa hàng thành Đông dính dấp quá nhiều, không nên để cho
lão Tam chịu trách nhiệm, nếu không, xảy ra chuyện gì thì thật không
tốt.” Nhị lão gia đi thẳng vào vấn đề chính, rất là lo lắng mà nói với
vương phi.
Vương Phi nghe vậy liền thở dài, nhìn Tam lão gia một cái, nói:
“Chuyện này ta cũng không có cách nào khác, lão Nhị ngươi cũng đã nghe
đệ muội nói, hôm đó lão Tam chết sống muốn cửa hàng này, mẫu thân cũng ở đây, tẩu tử ta thật là khó xử.”
Lời này cũng là thật tình, Nhị lão gia tất nhiên là đã nghe Nhị thái
thái nói, nghĩ đến, mẫu thân của mình cùng đệ đệ cũng quá mức hồ đồ,
thích ép buộc người khác, ngày thường hắn cũng hay khuyên nhủ qua, bất
quá, bọn họ nơi nào nghe lọt vào tay, mẫu thân bây giờ càng già càng hồ
đồ, cứ mặc cho lão tam càng quấy, cửa hàng thành Đông kia liên quan tới
nhiều đại nhân vật, nếu như bị lão Tam đập phá, thua lỗ tiền bạc là
chuyện nhỏ, đắc tội những người đó thì khó có thể lấy trở về, đại ca
cũng thật là, làm sao mà cũng đồng ý vậy?
“Đại tẩu, về phần nương, ta sẽ đi khuyên, chuyện lão tam với cửa hàng này, tẩu hãy thu hồi đi.” Nhị lão gia suy nghĩ một chút liền nói.
Tam lão gia vừa nghe vậy liền nóng nảy, không nhịn được hét lên:
“Không được, ngươi dựa vào cái gì, ngươi cho rằng chỉ có ngươi có khả
năng sao, ta cuối cùng cũng tìm được chút việc để làm, trước kia các
ngươi buộc ta làm việc, nói ta đần độn, hôm nay ta có được quyết tâm làm một việc quan trọng, các ngươi lại từng bước từng bước ở dưới đất mà
kéo chân ta, nhị ca, ngươi là huynh đệ ruột thịt của ta sao?”
Tam lão gia nói xong mắt cũng đều đỏ, nghẹn cổ, đến giọng nói cũng có chút khàn.
Nhị lão gia nghe vậy liền mắng: “Ban đầu nếu như ngươi nghe lời chúng ta, hôm nay cũng sẽ không khiến mọi người không tin ngươi, còn náo loạn thành như bây giờ, tất cả đều là một mình ngươi tạo thành , nếu ta
không coi ngươi là huynh đệ ruột thịt của ta, ta mới không có lòng đi
quản ngươi.”
Quay đầu lại hướng Vương Phi cung kínhh thi lễ, nói: “Kính xin vương tẩu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
Vương Phi nhìn Tam lão gia thật khó xử, Tam lão gia giận đến mặt đều
tái đi, hướng về phía Nhị lão gia liền nói: “Vương gia cũng đã đồng ý,
nhưng ngươi lại xem thường ta như vậy, chuyện này không mượn ngươi xen
vào, Vương gia đồng ý, chính là tin năng lực của ta, rồi ngươi xem, ta
nhất định có thể quản tốt cửa hàng này.”
Vừa quay đầu đối với Vương Phi nói: “Đại tẩu, tẩu là người thông
tình đạt lý, lão Tam ta hôm nay ghi nhớ phần nhân tình này của tẩu, văn
thư đã kí kia, thì không thể đổi ý, lão Tam ta đi đổi người ở cửa hàng
này, xem ai dám cản ta.” Vừa nói, nhìn cũng không nhìn Nhị lão gia một
cái, liền hướng phía ngoài đi, Lãnh Hoa Đường vội vàng ngăn cản hắn,
khuyên nhủ: “Tam thúc, có lời gì từ từ nói, đừng nóng giận.”
Bên kia Nhị lão gia giận đến nói không được, đối với Lãnh Hoa Đường
nói: “Đường nhi ngươi buông hắn ra, để cho hắn đi, bản thân ta muốn nhìn xem, hắn làm sao chống đỡ qua nửa năm nay.”
Lãnh Hoa Đường nghe vậy liền thả Tam lão gia, Tam lão gia cũng không
quay đầu lại mà bước thẳng, Nhị lão gia cũng chờ Tam lão gia vừa đi,
liền khôi phục bộ dáng ôn văn nho nhã, đối với Vương Phi nói: “Lão Tam
là một người lỗ mãng, hắn làm sao mà làm nên chuyện gì, Vương tẩu, không bằng cứ để cho Đường nhi đi giám sát hắn xem sao, Đường nhi cũng nên
học một ít chuyện buôn bán rồi, dù sao hắn cũng là thế tử, tương lai sẽ
kế thừa phần gia nghiệp này, ai cũng hiểu rõ ràng, nếu dựa hết vào phụng ngân (tiền lương) là chống đỡ không nổi cái nhà này, tương lai hắn sẽ là gia chủ, nhất định phải học hết mọi thứ.”
Vương Phi nghe xong mặt mày biến đổi, khóe miệng lộ ra tia kinh ngạc, Lãnh Hoa Đường nên học cái gì, không nên học cái gì, tự có phụ thân hắn là Giản Thân Vương gia tới an bài định liệu, lão Nhị như vậy có phải là quá quan tâm hay không?
Lãnh Hoa Đường rất cung kínhh nghe lời nói của Nhị lão gia, một bộ dạng thụ giáo lắng nghe.
“Lão Nhị, lời của ngươi cũng có mấy phần đạo lý, bất quá, ngươi cũng
nói, Đường nhi là thế tử, hắn học Văn hay là học võ, Vương gia cũng sẽ
an bài thỏa đáng , ta nghĩ, học buôn bán mặc dù tốt, nhưng đây cũng là
việc không nên khoe khoang, chuyện này a, hay là nên hỏi Vương gia mới
phải.”
Vương Phi nói lời này xong không mềm không cứng rắn, nhưng lại đem
lời đề nghị của Nhị lão gia đẩy trở về, Nhị lão gia sẽ không thể nói
thêm cái gì.
Quả nhiên, Nhị lão gia nghe xong, thì không lên tiếng nữa, Lãnh Hoa Đường nghe xong đang muốn nói chuyện.
Thì Cẩm Nương lại giành trước một bước nói: “Nương, tướng công luôn
luôn ở nhà nhàn rỗi vô sự, không bằng để cho tướng công đi theo Tam thúc tới cửa hàng thành Đông, nhìn một chút, có thể học được thêm chút gì
đó, biết đâu chừng, tướng công sau này cũng có thể trở thành một quản sự tốt.”
Vương Phi đầu tiên là cảm thấy trong lúc người lớn đang nói chuyện
Cẩm Nương xen miệng vào là rất không lễ phép, nhưng sau khi nghe nàng
nói xong, lại cảm thấy nàng nói rất có lý, mình trước kia tại sao lại
không nghĩ tới chuyện này, ừ, cũng không phải là không nghĩ, chỉ tại
Đình Nhi căn bản không chịu ra cửa, từ sau khi bị bệnh, thì nơi nào cũng không muốn đi, còn sinh ra sợ hãi cùng người lạ chung đụng, tính tình
từ đó càng trở nên cổ quái, dù mình muốn cho hắn đi ra ngoài học chút ít chuyện kinh doanh, hắn cũng sẽ chẳng thèm ngó tới, nhưng mà hôm nay Cẩm Nương lại nói ra, cũng không biết Đình Nhi sẽ có phản ứng gì.
Vương Phi đang muốn đáp ứng, thì Nhị lão gia đã mở miệng trước, hắn
lạnh lùng nhìn Cẩm Nương một cái, khinh thường nói: “Cháu dâu nói như
thế thật không có đạo lý tốt, Đình Nhi thân có bệnh, có thể nào đi ra
ngoài vất vả, ngươi làm nương tử của hắn nên khuyên hắn dưỡng bệnh tốt
mới đúng, tại sao có thể giựt giây cho hắn ra cửa hồ nháo.”
Vương Phi vừa nghe vậy liền tức giận, cái gì là con của mình đi ra
ngoài học chính là hồ nháo, mặt của nàng lập tức chìm xuống, cười lạnh
nói: “Lão Nhị, Đình Nhi chẳng qua là đi đứng không tiện, đi ra ngoài chỉ học tập sổ sách kinh doanh, hơn nữa có người làm rồi, nên cũng sẽ không mệt đến hắn, cộng thêm nương tử của hắn bên mình, thì càng sẽ không cản trở hắn dưỡng bệnh. Bản thân ta không biết, thì ra trong mắt lão Nhị
ngươi nói chuyện kinh doanh là hồ nháo, nếu đã hồ nháo, vậy thì Đường
nhi càng không thể tham gia rồi, tránh cho Vương gia trở lại mắng ta,
cản trở tiền đồ của thế tử.”
Nhị lão gia tự biết lời nói mới rồi đã nói quá, Vương Phi nói như
vậy, hắn cũng không nên phản bác nữa, nhưng mà lại đảo mắt vòng quanh
nhìn về phía Lãnh Hoa Đường đang ngồi yên bên cạnh.
Lãnh Hoa Đường vẫn là bộ dáng vân đạm phong khinh, tựa hồ lời nói mới vừa rồi của Nhị lão gia cùng Vương phi không có quan hệ gì đến hắn cả,
nhưng mà cũng nhìn qua Nhị lão gia một chút, rồi hắn mới quay đầu đi hỏi Lãnh Hoa Đình:
“Tiểu Đình, ngươi nguyện ý mỗi ngày đi dạo tới cửa hàng không? Nơi đó người đến người đi nhiều, rất là náo nhiệt, ngươi còn có thể làm quen
không ít bạn tốt, còn nữa, cũng có thể học một chút chuyện buôn bán.”
Lời này nghe giống như là quan tâm tới Lãnh Hoa Đình, nhưng thật ra
là cố ý khơi lên tính tình tự bế không được tự nhiên của Lãnh Hoa Đình,
Lãnh Hoa Đường biết rõ Lãnh Hoa Đình có nỗi sợ gặp người khác, còn cố ý
nói cửa hàng thành Đông náo nhiệt như thế nào, còn có thể kết giao bạn
bè mới. . . . . . Lại thêm nữa, Lãnh Hoa Đình từ trước đến giờ chỉ thích thi từ ca phú, chỉ thích gặp văn nhân nhã sĩ, từ trước đến giờ đều xem
thường buôn bán, hừ, người này so với Nhị lão gia càng thêm hắc ám. Cẩm
Nương ở trong lòng oán thầm nói, nhưng mà, nàng cũng có chút nóng lòng,
sợ Lãnh Hoa Đình thật sự phát cáu không chịu đi.
Lãnh Hoa Đình nghe lời nói của thế tử…, hiếm khi đem ánh mắt dừng ở
trên mặt của hắn, rồi khẽ nghiên đầu, giống như là đang đánh giá hắn,
hoặc như là đang suy tư lời nói mới vừa rồi của hắn, một hồi lâu mới lên tiếng: “Ngươi nói là thật sao?” Vẻ mặt hồn nhiên chân chất, nửa điểm
cũng nhìn không ra tâm tư của hắn, tựa như câu nói kia chỉ là bản năng
phản ứng của hắn, không có một chút tâm cơ nào bên trong.
Tiểu Đình đã bao lâu không nhìn mình như vậy rồi? Bị ánh mắt trong
suốt thuần khiết đó nhìn chằm chằm, trong chốc lát Lãnh Hoa Đường cảm
thấy không được tự nhiên, một tia đau lòng lặng lẽ bò lên trong lòng,
nhưng rất nhanh lại bị hắn đè ép đi xuống, rồi rất nghiêm túc nhìn vào
mắt Lãnh Hoa Đình nói: “Dĩ nhiên, đại ca làm sao có thể lừa gạt Tiểu
Đình đây.”
Vương Phi cũng bị lời nói của Lãnh Hoa Đường làm cho hồi hộp, nàng
cũng sợ Lãnh Hoa Đình sẽ cự tuyệt, cho nên dùng đôi mắt trông mong nhìn
nhi tử, hiện tại nàng chỉ có thể ở một bên lo lắng suông, mà không thể
mở miệng khuyên, bởi vì Tiểu Đình tính tình bướng bỉnh, ngươi càng muốn
hắn làm, hắn càng muốn chọc giận ngươi.
Khóe miệng Nhị lão gia cũng ngậm ý cười, ai cũng biết đứa cháu này
không thích đi ra ngoài nhất, Đường nhi thật đúng là biết cách nói
chuyện.
“A, vậy thì tốt quá, nương tử, sáng mai, ngươi hãy theo ta đi.” Nhưng thật ngoài ý muốn của tất cả mọi người, Lãnh Hoa Đình nghe xong thì vui vẻ ra mặt, vỗ tay nói, bộ dáng tựa như ánh ban mai, như một hài tử muốn được ra ngoài chơi đùa, trong giọng nói đều ẩn chứa mong đợi.
Vương Phi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, Lãnh Hoa Đường cùng Nhị
lão gia nghe vậy thì hơi khựng lại, hai người đồng thời khó hiểu nhìn
Lãnh Hoa Đình, hắn. . . . . . làm sao lại đổi tính rồi.
Chỉ có Cẩm Nương mới biết, đây là đáp án theo nàng dự liệu, có lẽ
trước kia hắn rất hận đời, cho nên mới muốn trốn tránh tất cả ngoại
giới, đem mình phong bế trong ở một nơi nhỏ bé của mình, nhưng hôm nay,
hắn đã đáp ứng nàng, trong những ngày còn sống, phải đàng hoàn yên ổn ở
bên cạnh nàng, nếu muốn vững vàng ở bên cạnh nàng, thì dĩ nhiên phải cố
gắng nhìn nhận hoàn cảnh chung quanh, hơn nữa muốn có cuộc sống thanh
thản, tốt đẹp, thì tất nhiên tiền và quyền, thì không thể thiếu.
“Tiểu Đình, ngươi thích là tốt rồi, chỉ là, đến lúc đó, thật sẽ có
thật rất nhiều người vây xung quanh nhìn ngươi, ngươi. . . . . . chịu
được sao?” Lãnh Hoa Đường còn chưa có từ bỏ ý định, lơ đảng nói, hắn cảm thấy Tiểu Đình không có giống như trước kia, tâm trí Tiểu Đình thật chỉ có mười hai tuổi sao?
“Hừ, nương tử nói, bọn họ nhìn ta, là bởi vì ta lớn lên đẹp, người
đẹp thì tất cả mọi người đều thích, nếu đã thích Tiểu Đình, thì Tiểu
Đình tại sao lại phải chán ghét, nương tử, nàng nói đúng không?” Lãnh
Hoa Đình liếc Lãnh Hoa Đường một cái, vừa lấy lòng nói với Cẩm Nương, bộ dáng kia, vừa ngây thơ vừa nghịch ngợm, Lãnh Hoa Đường đứng thẳng lên
lại đem hoài nghi mới vừa rồi đè ép đi xuống, Tiểu Đình, bất quá là bị
Cẩm Nương ảnh hưởng mà thôi, tiểu hài tử nha, luôn đối với người trong
lòng mình ngàn y trăm thuận, đối với người trong lòng cũng tín nhiệm
nhất, tựa như năm đó, Tiểu Đình cũng rất tín nhiệm mình, cho nên. . . . . .
“Ngươi đi là được, cháu dâu chỉ là phụ nhân, làm sao có thể đi ra bên ngoài xuất đầu lộ diện, thật không có quy củ.” Nhị lão gia lạnh lùng
nói với Lãnh Hoa Đình.
Lãnh Hoa Đình vừa nghe vậy, miệng nhếch lên, vành mắt cũng đỏ luôn,
nước mắt liền rơi xuống, hướng về phía Vương Phi hô: “Nương, nhất định
phải để cho nương tử cùng đi, nương tử không đi, Tiểu Đình sẽ sợ, sẽ có
rất nhiều tỷ tỷ tới sờ Tiểu Đình, Tiểu Đình không thích, Tiểu Đình chỉ
cần nương tử phụng bồi, tới chỗ nào cũng được, Nhị thúc, ngươi đáng
ghét, ngươi không tốt, ngươi cố tình không cho Tiểu Đình học việc, nương tử của Tiểu Đình thật biết điều, nàng có thể trợ giúp Tiểu Đình, ta
không thích ngươi, chán ghét Nhị thúc.” Hắn khóc đến như hoa đào gặp
mưa, trong lòng quýnh lên, khuôn mặt xinh đẹp như bị lây nhiễm một tầng
diễm sắc, bề ngoài giống Vương phi đến bảy phần, bởi vì trên khuôn mặt
nhiễm một tầng diễm sắc càng thêm xinh đẹp rạng rỡ, Nhị lão gia nhìn
thấy tim đập loạn nhịp, trong mắt lộ ra một tia kinh dị.
Vương Phi đã sớm bị hắn khóc đến tâm can đều đau, liên tục không
ngừng trả lời: “Ừ, được rồi, để cho Tiểu Đình mang theo Cẩm Nương đi, sẽ để Cẩm Nương đi theo, mau đừng khóc, Nhị thúc cũng chỉ là quan tâm con, sợ người khác nói nương tử của con không tuân thủ quy củ đấy.”
Lãnh Hoa Đường cũng không muốn nhìn Lãnh Hoa Đình khóc, đã bao nhiêu
năm, mặc dù hắn lấy được rất nhiều thứ của Lãnh Hoa Đình, hoặc là nói,
hắn hy vọng Tiểu Đình không thể đứng lên, tâm trí vĩnh viễn ở lại tuổi
mười hai, nhưng nơi nào đó trong đáy lòng, vẫn thương yêu hắn, vẫn không muốn nhìn thấy hắn khóc. . . . . .
“Tiểu Đình đừng khóc, sáng mai đại ca cũng cùng ngươi đảm nhiệm chức
vụ, đại ca giúp ngươi đuổi đi những người xa lạ kia, không để cho bọn họ gần thân thể của ngươi, Tiểu Đình cũng sẽ không cảm thấy phiền toái.”
Lãnh Hoa Đường nhẹ giọng dụ dỗ nói.
Nhị lão gia nghe cũng tiếp lời nói: “Nếu như Đường nhi đi theo, vậy
thì không sợ, Đường nhi làm việc chững chạc kiên định, Vương tẩu, sáng
mai sẽ để cho Đường nhi cùng vợ chồng Tiểu Đình đi thành Đông đi.”
Vương Phi vốn định phản đối, nhưng bọn hắn mỗi câu đều là tốt cho
Đình Nhi, nàng cũng không thể nói cái gì nữa rồi, chỉ đành phải nói mấy câu hợp với tình hình là cảm tạ, bất quá, rốt cuộc, có giống như ý
nguyện của Nhị lão gia là Lãnh Hoa Đường sẽ xen vào việc của cửa hàng
thành Đông kia hay không, thì sau này phải nhìn Cẩm Nương cùng Đình Nhi
cơ trí hay không.
Nhị lão gia cùng Lãnh Hoa Đường cùng nhau cáo từ.
Bọn họ vừa đi, Vương Phi liền đi vào trong phòng mình, Cẩm Nương rất thức thời đẩy xe lăn giúp Lãnh Hoa Đình cùng nhau tiến vào.
Lãnh Hoa Đình nước mắt nói đến là đến, nói đi là đi, không có người
xem, hắn lại khôi phục bộ dáng lạnh như băng, đối với khả năng biểu diễn của hắn, Cẩm Nương quả thật phục sát đất, thật là thiên tài a, nơi này
làm sao lại không có trao giải vàng Oscar a.
Vừa vào nhà, Vương Phi liền nói với Cẩm Nương: “Hôm qua quả thật có
người đem điểm tâm đến Thạch Đình, Ngọc Bích đã tra hỏi qua các bà tử
gác cửa, vào thời gian đó có ba người đi qua hậu viện, một chính là Châu nhi, một người khác là gã sai vặt, làm việc ở đó, một là nhi tử của
Trương quản sự người ở bên cạnh Vương gia, còn một người nữa, chính là
Đỗ bà tử trong viện thái tử.”
Cẩm Nương nghe xong liền nói: “Nương tra rõ như vậy, thì ba người kia người nào hiềm nghi lớn nhất?”
Vương Phi lắc đầu, “Bà tử trông vườn nói, Châu nhi đi qua, trong tay cũng không có cầm đồ gì, nên rượu cùng điểm tâm kia không có khả năng
là nàng cầm tới, mà Trương Toàn thì chỉ đúng lúc vâng mệnh Vương gia làm việc, đến phía sau viện lấy quyển sách ở trên bàn đá, cũng chỉ là đúng
dịp mà thôi, bà tử kia là hiềm nghi lớn nhất, lúc ấy mặc dù không nhìn
thấy nàng cầm đồ trong tay, nhưng y phục lại ăn mặc rất rộng rãi, lại là người hồi môn tới từ trong nhà mẹ đẻ thế tử phi. . . . . .”
Đỗ bà tử này thật đúng là người bị nghi ngờ lớn nhất, Cẩm Nương nghe
vậy liền giật mình, chân tướng đang ở trước mắt, nhưng nàng có chút cảm
thấy không đúng, nếu nói trong phủ này người không muốn mình hạ sinh hài tử trước đương nhiên là Thế tử phi rồi, nhưng nàng cảm thấy Thương Quan Mai không phải là người có tâm kế như vậy, hoặc là nói, mưu trí của
nàng ấy còn không có cao như vậy, hoặc là. . . . . . Trong mắt nàng vừa
hiện ra gương mặt tuấn dật của Lãnh Hoa Đường.
“Đại ca sáng mai không phải là muốn cùng hai chúng ta đi thành Đông
sao? Sáng mai sau khi trở về, tất nhiên phải cảm tạ ý tốt của đại ca,
Cẩm Nương gả tới đây cũng đã nhiều ngày, còn không có đi qua bái phỏng
chị dâu nha.” Cẩm Nương bỗng nhiên cười nói.
Vương Phi nghe cũng cười, nói: “Vậy phải chuẩn bị vài thứ mới đúng,
đi tới viện người ta bái phỏng, đương nhiên phải đem theo lễ vật rồi.”
Vừa nói liền đi vào trong nội thất, lấy một cái hộp nhỏ đi ra ngoài,
giao cho Cẩm Nương, “Đây là đôi vòng tay dương chi bạch ngọc, năm đó, là vật di mẫu của ta tặng cho ta, ta đeo cũng đã nhiều năm, con cầm đem
tặng cho quận chúa đi.”
Cẩm Nương mở cái hộp ra coi, quả nhiên một đôi vòng ngọc ánh sáng
trong suốt, tỏa ánh sang ngọc oánh nhuận bóng loáng, nhìn quả thật vô
cùng đẹp, Cẩm Nương tới giờ cũng đã gặp không ít thứ tốt, nên biết rằng
cái vòng tay này giá trị cũng không rẻ, nên không khỏi do dự đứng lên
nói: “Nương, vật này là trưởng bối đưa cho ngài, sao lại chuyển giao cho người khác, huống chi, chẳng qua chỉ là bái phỏng bình thường mà thôi,
không cần phải đưa lễ vật nặng như vậy.”
Vương Phi nghe vậy liền trừng mắt nhìn nàng: “Chỉ là đồ vật thôi, giữ lại cũng không có chỗ dùng, nhưng nàng là người tâm cao khí ngạo, lại
là quận chúa cao quý, không thể so sánh với những người xuất thân thấp
hèn khác, con nhìn thái độ của nàng với Lưu di nương thì biết, nếu như
đưa lễ nhẹ, sẽ khiến nàng xem thường con, cầm đi đi, nói với nàng, ngọc
này đã được khai quang, có thể phù hộ nhiều con nhiều phúc.” Dứt lời,
Vương Phi cả cười .
Cẩm Nương không thể làm gì khác hơn là nhận, lại nghĩ tới chuyện Châu nhi, hôm đó Châu nhi đi về phía sau viện, chẳng lẽ thật sự là đi giết
Bình Nhi sao? Nếu như Châu nhi là hung thủ, vậy Đỗ bà tử kia chính là
đồng lõa, đến tặng rượu để mê hoặc bà tử trông chừng, nói như vậy, Bình
Nhi bị giết cũng rất lâu trước khi được phát hiện, chỉ là, người sau
lưng Bình Nhi là ai, chẳng lẽ nàng chỉ vì muốn bò lên giường Lãnh Hoa
Đình mà hại mình? Không đúng, nếu là như vậy, Châu nhi cần gì phải đi
giết nàng diệt khẩu, chỉ có thể nói rõ một chút, chủ tử của Châu nhi
cùng Bình Nhi sợ là cùng là một người, hoặc Châu nhi lợi dụng một lòng
muốn đi lên của Bình Nhi mà giựt giây nàng ấy tới hại mình, hơn nữa, còn che chở cho nàng ta ở trong viện, khiến cho Tú cô khó phát hiện dược đã bị đổi.
Càng nghĩ càng hồ đồ, thấy vẻ mặt của Vương Phi cũng ngưng trọng, nói vậy cũng là đang suy tư vấn đề này, liền nói: “Nương, đến dâng lễ là
phải làm, nhưng nói không chừng người giết Bình Nhi là người khác, dù
sao Châu nhi thân thể yếu đuối, muốn giết Bình Nhi cũng không phải là
chuyện dễ dàng như vậy, cuối cùng con cảm thấy, vẫn có điểm kì quặc.”
Vương Phi nghe liền gật đầu, đối với bọn họ nói: “Sáng mai đi tới
viện thế tử, nhìn nhiều hơn một chút, cũng nên học người ta một ít việc
quản lý trong viện.”
Cẩm Nương bị lời nói này của Vương Phi làm cho không hiểu ra sao,
nàng nghi ngờ nhìn Vương Phi một chút, lại thấy Vương Phi ngáp một cái
nói: “Các con cũng nên về đi, ta cũng đã mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, một
lát để cho Thanh Thạch đem sổ sách trong phòng bếp nhỏ qua chỗ con, để
cho con điều tra tốt cho ta, để xem bênh cạnh nên giữ những người nào,
nếu như dám ở dưới mắt ta làm những việc mờ ám, mặc dù là người của ta,
nhưng vẫn phải trừng trị thật nghiêm khắc.”
Cẩm Nương nghe được càng thêm choáng váng, Vương Phi rõ ràng rất là
khôn khéo, làm sao lại nhìn không ra vấn đề trong phòng bếp chứ, là quá
tin tưởng Vương ma ma rồi, cho nên, ngày thường chỉ quan tâm tới chuyện
bên ngoài, đối với trong viện của mình thì lại sơ sót hay là. . . . . .
Càng nghĩ càng hồ đồ, nàng nhìn Vương Phi mang bộ dáng không muốn bị
quấy rầy, nên không thể làm gì khác hơn là mang theo đầy bụng nghi ngờ
trở lại.
Vừa về tới trong nhà, Tú cô đang cầm bao đồ chờ, còn đè ép tiểu nha
đầu quỳ trên mặt đất, Cẩm Nương thấy liền có chút hiểu rõ, xem ra, để
cho Tú cô tra đồ đạc đã có chút kết quả đi.
Đem Lãnh Hoa Đình đẩy mạnh vào trong nhà, Tú cô liền đi theo vào,
Ngọc nhi vẫn như bình thường đi vào hầu hạ Lãnh Hoa Đình rửa mặt, sau
khi từ trong phòng trở ra, ánh mắt liền hồng hồng, Cẩm Nương liền biết
nàng đang nhớ tới Châu nhi, cũng khó trách, từ nhỏ đã ở cùng nhau, lại
cùng hầu hạ một vị chủ tử, tình cảm tự nhiên là sâu, hôm nay Châu nhi
trọng thương khó mà qua khỏi, lại là bởi vì Ngọc nhi không có giúp đỡ
nàng che giấu, cho nên, Ngọc nhi tất nhiên là vừa thẹn vừa thương tâm .
“Ngọc nhi, cho ngươi nghỉ hai ngày, hai ngày sau lại đến, dù sao ở chỗ Gia cũng có ta.”
Ngọc nhi nghe vậy thì ngẩn ra, không nghĩ tới Thiếu phu nhân sẽ chủ
động để cho nàng nghỉ ngơi, nên phục hồi tinh thần liền lập tức thi lễ
một cái, “Tạ thiếu phu nhân ân điển, Ngọc nhi. . . . . . hiện tại trở
về” Vừa nói, vừa vội vã đem khăn đã giặt sạch trao cho Cẩm Nương, khom
người lui ra ngoài.
Thấy trong nhà không có người khác nữa, Tú cô đem bao quần áo trong
tay mở ra nói: “Trong phòng Bình Nhi quả nhiên có một bao Bạch sâm cùng
một bọc Hồng sâm, xem ra, thuốc là do Bình Nhi đổi lại không sai rồi,
chẳng qua là, nô tỳ ở trong phòng bếp trên giường của nha đầu Kim nhi
cũng lục soát được một ít bao Bạch sâm, hỏi nàng , nàng liền nói là để
bản thân uống, nô tỳ tất nhiên không tin, hôm nay đem nàng tới đây, chờ
Thiếu phu nhân tới xử trí.”
Cẩm Nương nghe vậy liền gật đầu, lại hỏi: “Trong phòng những người khác có tra ra cái gì không?”
Tú cô liền lại lấy ra một cây ngọc trâm thượng hạng, nói: “Đây là vật tìm được dưới gối của Châu nhi, cây trâm này cũng không phải là vật
bình thường, ít nhất cũng trị giá năm mươi lượng bạc, Châu nhi không
phải nói phụ mẫu nhà nàng bị bệnh sao? Bởi vì trong nhà cũng không dư
dả, cho nên nàng mới tặng bạc cho lão nương dưỡng bệnh, nếu là như thế,
thì sao lại có vật tốt như thế này, coi như là các chủ tử khen thưởng,
cũng có thể bán nha, nhưng nàng lại đem đặt tại bên cạnh gối, sợ là bởi
vì rất yêu thích, cho nên, lúc nào cũng sẽ lấy ra nhìn.”
Cẩm Nương cũng cảm thấy Tú cô phân tích có đạo lý, không khỏi hỏi
Lãnh Hoa Đình: “Tướng công, vật này là tướng công thưởng cho Châu nhi ?”
Lãnh Hoa Đình đang cầm xem quyển sách cầm trên tay, nghe nàng nói
vậy, không khỏi xem thường một cái, sẵng giọng: “Ta có đồ tốt nhất định
đều sẽ để lại cho nương tử, đưa cho người khác làm cái gì.”
Cẩm Nương nghe hắn đáp lời này là đã tốt lắm rồi, cho nên đối với hắn khẽ mỉm cười, vừa muốn nói hai câu dễ nghe, thì đã nghe hắn bổ sung:
“Những người khác đều coi được, chỉ có nương tử của ta là quá xấu, cho
nên, có đồ đẹp đều phải để lại cho nương tử trưng diện.”
Cẩm Nương nghe vậy nụ cười trên mặt liền cứng lại, tức giận đến da
đầu tê dại, bước tới, hai tay không chút do dự liền nhéo mặt hắn nói:
“Đúng, chàng nhìn thật tốt, chàng đẹp nhất, ta là người xấu xí, ta hiện
tại sẽ đem chàng biến thành người xấu xí, để phụng bồi ta làm một đôi
xấu xí.”
Lãnh Hoa Đình cũng không phản kháng, mặc cho nàng nhéo, khuôn mặt
diễm lệ không gì sánh được kia, bị Cẩm Nương nhéo thành bánh quả hồng,
đôi môi cũng bị nàng kéo thành một đường thẳng tắp, rất giống cậu bé Bọt Biển, Cẩm Nương càng xem càng thú vị, không khỏi ha ha cười lên.
Tú cô chưa từng gặp hai người bọn họ đùa giỡn như thế, nên đứng ở một bên gấp đến độ không xong, Thiếu phu nhân cũng thật là, thể diện gia là quan trọng nhất, nàng thế nhưng giống như tiểu hài tử trêu chọc khuôn
mặt của Gia, đây chính là đối với phu quân đại bất kính a, nếu như Gia
lại nổi giận thì Thiếu phu nhân muốn phản bác cũng không được, nên không khỏi ở trong phòng ho khan vài tiếng, hi vọng Thiếu phu nhân không nên
tiếp tục chơi nữa.
Cẩm Nương cười đủ rồi, lại cảm thấy rất thích, mỗi ngày nhìn về phía
khuôn mặt yêu nghiệt này, đã đủ tự ti, vậy mà hắn còn thỉnh thoảng mắng
nàng xấu, làm cho nàng càng thêm đối với dung mạo của mình không hài
lòng, rốt cục cũng có cơ hội biến hắn thành xấu, trong lòng liền có một
loại khoái ý xấu xa, tựa như đem một tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ của
người khác đập nát, nên nàng cười đến thấy răng không thấy mắt, làm sao
còn nghe đến tiếng ho khụ khụ của Tú cô.
Lãnh Hoa Đình cũng đã nghe thấy, rất muốn nói chuyện nhưng miệng lại
bị Cẩm Nương kéo ra, nên nói không rõ tiếng, nhưng nhìn Cẩm Nương cười
đến không tim không phổi, hắn cũng thấy rất vui vẻ, trải qua mấy ngày
nay thật sự là quá buồn bực rồi, chuyện xấu một cái lại tới một cái,
khiến cho nàng hiếm khi mặt mày được giãn ra, việc này làm cho nàng cười lên cũng tốt, cho nên còn cố ý đứng nhăn nhăn cái mũi, đem mặt vo thành một nắm, da thịt trên mặt liền toàn bộ chen chúc thành quái dị, chỉ còn một đôi mắt phượng trong trẻo, nhìn tựa như một tiểu hồ ly.
Hai người chơi một trận xong, Cẩm Nương mới đưa cây trâm kia lại cho
Tú cô, nói với nàng: “Sáng mai tìm người đi phía ngoài tra một chút, xem cây trâm này là mua từ đâu, mua giá bao nhiêu, hi vọng là có thể tra ra một chút ít dấu vết.”
Lãnh Hoa Đình lại nói: “Tra cái gì, đây là đồ trong cung, ngươi nhìn
phía sau cây trâm kia, có phải có khắc dấu hiệu của tương tác doanh hay
không?”
Cẩm Nương lấy ra nhìn lại, quả nhiên có dấu hiệu, không khỏi thốt ra hỏi: “Châu nhi làm sao lại có đồ ở trong cung chứ?”
“Loại đồ vật này hạ nhân làm sao mà có được, trong phủ chỉ có người
trong hồi sự phòng mới có cơ hội nhận được phần thưởng quý trọng như
vậy, xem ra, gã sai vặt của phụ vương sợ rằng cũng không phải là người
đơn giản.” Lãnh Hoa Đình rất tùy ý nói.
Lời của hắn làm Tú cô chấn động, lời này của thiếu gia nghe thấy
thành thục rất nhiều, chẳng lẽ tâm trí của thiếu gia tốt lên? Nhưng mà
thỉnh thoảng hắn lại quậy phá, bộ dạng khóc rống giống như một đứa bé,
ai, có lẽ, thỉnh thoảng cũng có lúc thanh tỉnh.
“Tướng công, ý ngươi là, cây trâm này là do gã sai vặt đi hậu viện
đưa cho Châu nhi ? Hắn cùng Châu nhi là quan hệ như thế nào?” Cẩm Nương
nghe cũng cảm thấy kinh ngạc, chuyện này làm sao càng ngày càng phức tạp lên.
“Ngươi trước đi hỏi chuyện cái nha đầu bên ngoài kia, rồi mới tính
đến chuyện cây trâm này sau.” Lãnh Hoa Đình nhìn nàng, thấy đôi mi thanh tú kia nhíu lại, thì không khỏi có chút đau lòng, nhẹ giọng nói.
Cẩm Nương vừa nghĩ cũng đúng, vừa đẩy hắn ra khỏi phòng, gọi Kim nhi
chính là tiểu nha đầu kia bị dọa sợ đến run run, cúi đầu, đang âm thầm
thút thít.
Nghe được thanh âm xe lăn, nha đầu kia ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng
lên, đối với Lãnh Hoa Đình nói: “Thiếu gia, Nhị thiếu gia, nô tỳ là Kim nhi, Kim nhi a, ngài còn nhớ rõ nô tỳ không?”
Cẩm Nương nghe vậy không khỏi nhìn về phía Lãnh Hoa Đình, chẳng lẽ
hắn cùng với Kim nhi này có cái gì dính dấp à? Nhưng khi nhìn khuôn mặt
hắn lạnh lùng, trong mắt có chút mờ mịt, tựa như đang nhớ lại, lại như
không kiên nhẫn, nhưng vẫn không có lên tiếng.
Kim nhi thấy vậy vội nói: “Ngài không nhớ rõ sao, khi ngài còn bé,
thường cho nô tỳ ăn đường, còn nói nô tỳ là quỷ nước mũi, bẩn muốn chết, thật ra thì, chẳng qua lúc đó nô tỳ bị ngài chọc cho khóc lưu lại nước
mũi .”
“Ngươi là quỷ nước mũi kia? A, nhớ rồi, thì ra đã lớn như vậy rồi,
bộ dạng cũng thay đổi, nên không nhận ra , bất quá, chỉ là quỷ nước
mũi.” Lãnh Hoa Đình trên dưới đánh giá Kim nhi, trên mặt liền lộ ra một
nụ cười .
“Nô tỳ vốn làm việc vặc ở trong Đông phủ, vượt qua thật là nhiều
người, mới đến trong viện này, nô tỳ biết có tay nghề làm thức ăn ngon,
nghĩ tới trước kia Nhị thiếu gia luôn cho nô tỳ đồ ăn ngon, nên nô tỳ
cũng muốn đến Tây phủ làm cho thiếu gia ngài ăn, coi như là báo đáp ân
tình khi còn bé của ngài đối với nô tỳ, nhưng mà, Tú cô hôm nay đột
nhiên đến bắt nô tỳ , nô tỳ cũng không biết phạm vào chuyện gì, nô tỳ
vẫn thành thật, cho tới bây giờ cũng không trộm qua đồ trong phòng bếp,
tại sao lại bắt nô tỳ.” Kim nhi nói liên miên không dứt, vẻ mặt sinh
động, nhưng cũng thanh thuần khả ái, nhìn rất thật thà chất phác, không
giống như là người biết mưu tính sâu xa, ngay cả Cẩm Nương nhìn thấy,
cũng có mấy phần thích.
Tú cô nghe vậy liền đối với Lãnh Hoa Đình nói: “Gia, nô tỳ cũng là
phụng chỉ thị của Thiếu phu nhân, ở trong phòng Kim nhi tra ra một bọc
Bạch sâm, nàng lại làm việc trong phòng bếp, còn là một gương mặt lạ
hoắc, nên cũng không thể trách nô tỳ không nghi ngờ.”
Kim nhi nghe liền vội lên, cũng không đợi người hỏi, đã nói: “Kim nhi thể hư nhược, vừa hư nhược hỏa vượng, muốn giảm hỏa thì phải dùng bạch
sâm, đó là bà bà của Kim nhi dùng vài lượng bạc mua dược cho Kim nhi
chữa bệnh, không tin, các người có thể đi hỏi bà bà của ta, Trương thẩm
Tử ở trong đại viện cũng biết nha.”
Cẩm Nương nghe xong cả cười, tuy nói là tra chuyện, cũng không có thể phàm là có người có Bạch sâm liền hoài nghi người ta có quỷ a, nhưng
mà, Tú cô nói cũng không có sai, chuyện của Kim nhi cũng thật trùng hợp, bất quá muốn chứng minh thật hay giả thì cũng đơn giản, tìm đại phu tới chẩn mạch cho Kim nhi, rồi tra hỏi bọn hạ nhân trong viện, là có thể
biết được.
Cho nên liền nói: “Kim nhi, ngươi đứng lên trước đi, chuyện này quá
mức trùng hợp một chút, ngươi giấu Bạch sâm ở trong phòng, cũng khó
tránh hiềm nghi, nên cũng không trách được Tú cô, chẳng qua là thanh
giả tự thanh, một lát nữa để cho người ta chẩn mạch cho ngươi, nếu như
ngươi thật là trong cơ thể hư nhược hỏa, Bạch sâm này là dùng để chữa
bệnh, vậy thì không có việc gì rồi, ngươi vẫn sẽ ở trong phòng bếp làm
việc lặt vặt.”
Nhưng trong lòng lại nghĩ tới, không biết Kim nhi này cùng Lãnh Hoa
Đình thanh mai trúc mã như thế nào, nghe giọng nói của nàng, đúng là khi còn bé đã nô đùa cùng nhau, nhưng mà, không nghĩ tới tiểu nha đầu này
còn có lòng nhớ tới hắn. . . . . . Ai biết là có lòng nhớ tới hay còn có chút tâm tư khác, còn là từ trong Đông phủ tới, không bằng trước giữ
lại, từ từ quan sát, nhìn xem trong Đông phủ có phải muốn giở trò quỷ gì hay không, nói không chừng, Kim nhi này chính là nội gian, đưa qua để
theo dõi.
Kim nhi nghe vậy bận rộn dập đầu tạ ơn, dừng lại khóc, nói thẳng
Thiếu phu nhân là người tốt, trước sau vẫn bộ dáng ngây thơ thản nhiên.
Lãnh Hoa Đình nhìn cũng có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ vào
mặt Kim nhi nói: “Mau trở về rửa mặt đi, nhìn mặt ngươi kìa, lại thành
quỷ nước mũi, bẩn muốn chết.” Trong giọng nói cũng có mang theo tia vui
mừng.
Cẩm Nương không khỏi nâng mặt nhìn Kim nhi, một khuôn mặt tròn trịa
nhỏ nhắn, da rất trắng, ánh mắt cũng là lớn to tròn, linh động hữu thần, cái miệng nhỏ nhắn đầy đặn khẽ hướng về phía trước cong lên, mặc dù coi là không phải rất đẹp, nhưng cũng thanh tân khả ái, rất làm người ta
yêu thích.
Kim nhi cười hì hì lui xuống.
Cẩm Nương nói với Lãnh Hoa Đình: “Chuyện cây trâm này, có muốn đi hỏi Nương hay không?” Dù sao gã sai vặt cũng là thủ hạ của Vương gia, mình
đi tra hỏi thật không thích hợp.
Lãnh Hoa Đình nghe gật đầu, nhưng rất miễn cưỡng , một bộ dạng không
còn sức lực, lẩm bẩm nói: “Ngươi nói A Khiêm chết tiệt này đi nơi nào
rồi, người này gần đây luôn biến mất thần không biết quỷ không hay.”
Lời này của hắn cũng xoay chuyển quá nhanh đi, làm cho Cẩm Nương nhất thời không chuyển kịp, một hồi lâu mới nói: “Sợ là đi đến Tương Tác
doanh, mới vừa rồi còn tại đây mà? Bất quá, hắn không phải từ trước đến
giờ đều như thế sao? Thật đúng là không có gì kỳ quái a.”
Lãnh Hoa Đình vừa nghe xong liền hướng nàng trợn mắt trắng, bĩu môi
nói: “Người của ta, nàng cũng muốn so đo với ta.” Vừa nói đẩy xe lăn đi
vào bên trong phòng, Cẩm Nương bất chấp cùng hắn so đo, bận rộn ở phía
sau hỗ trợ đẩy, “Chưa biết chừng, một chút A Khiêm sẽ cầm xe lăn mới về
a.”
Lời Cẩm Nương nói còn chưa dứt, đã nghe Lãnh Khiêm ở bên ngoài nói:
“Thiếu phu nhân thật đúng là đoán như thần, tại hạ thật sự cầm xe lăn
trở lại, thiếu gia, mau tới thử một chút!”