Cẩm nương nghe xong cũng rất là cảm động, kéo Thượng Quan mai tay
nói: “Có cảm tình thật tốt, Cẩm Nương từ nhỏ ở nhà là một người số khổ,
không có người thương không có người yêu, hôm nay có lời này của chị
dâu, cũng là lời nói đáy lòng Cẩm Nương trong lúc, hai người chúng ta từ nay về sau nên hai bên cùng ủng hộ , nhất định không thể để cho những
kẻ tiểu nhân bỉ ổi kia thực hiện được gian kế lần nữa.”
Thượng Quan mai vỗ vỗ tay của nàng nói: “Ừ, từ nay về sau, chị dâu ta sẽ thương ngươi, đợi Phụ Vương cùng Mẫu phi trở lại, ngươi không phải
sẽ rảnh rỗi sao, chúng ta liền cùng nhau đến chỗ Thái Tử Phi, tỷ tỷ này
của ta cũng là người sảng khoái, ngươi đi qua đó nhiều hơn, thì sẽ
biết.”
Cẩm nương nghe xong thì nhanh chóng khẽ gật đầu.
Hai người còn nói một chút chuyện nữa, nhưng tâm thần Thượng Quan mai như là có chút không tập trung, Cẩm Nương liền hỏi: “Chị dâu còn có
việc khó xử sao?”
Thượng Quan mai cười khổ nói: “Ai, những ngày này di nương cử ở trong phòng than thở, tướng công nhìn thấy vậy cũng phiền muộn, hắn tâm tình
không tốt, ta cũng khó chịu, kỳ thật, nhiều sự việc đều đã là quá khứ,
nhiều năm như vậy rồi, có truy cứu tiếp cũng không có ý nghĩa gì, đệ
muội, ngươi nha, không nên quá tích cực như vậy đi.”
Nguyên lai vẫn là đảm nhận vai thuyết khách, trách không được ngay từ đầu liền kéo gần quan hệ của hai người, đem nói đến tốt đẹp, vì không
thể đề cặp thẳng vấn đề từ đầu nên mới quanh co, nguyên lai là khiến
mình mềm lòng, không tiện nói lời chối từ nàng.
Cẩm nương nghe xong liền nhíu mi, một bộ dạng rất khó sử: “Ai, ai nói không phải chứ, mấy việc này đều là chuyện của các trưởng bối, chúng ta làm tiểu bối, đừng nói là quản, ngay cả nghe ngóng cũng không nên, ta
chỉ tình cờ mà tra ra được chuyện này thôi, nhưng hiện tại cũng không
dám lộn xộn với những người kia , hôm nay ta đem Vương ma ma tạm thời
giam lại, cũng mời đại phu đến trị thương thế trên người nàng, chỉ đợi
ngày mai mẫu phi trở về để tự mình xử trí.”
Một câu, đẩy được xảo diệu lại sạch sẽ, Thượng Quan mai chỉ có thể
trừng mắt, rất bất đắc dĩ giương tay chỉ trán nàng, giận cười nói:
“Ngươi nha, người ta nói kẻ khôn ngoan luôn nói bản thân đần, như ngươi
vậy mà còn là đần, thì người như ta đây làm sao mà sống.”
Cẩm nương nghe xong thì hắc hắc, ngây ngốc nở nụ cười, Thượng Quan
mai nhìn xem nàng như vậy quả thật muốn trợn trắng mắt luôn, nhất thời
lại cười ra tiếng: “Trách không được nhị đệ thường đối với ngươi mắt
trợn trắng , ngươi… Ngươi thật đúng là một bộ dạng muốn ăn đòn mà.” Nói
xong, thu lại dung mạo tươi cười, than khẽ một tiếng nói: “Nhị đệ đối
với ngươi thật đúng là không chê vào đâu, nghĩ đến chuyện sáng mai Phụ
Vương cùng mẫu phi trở về, mắt thấy tỷ tỷ ngươi phải vào cửa, thật sự là nhiều chuyện phiền toái, ai, không nói nữa, ta phải trở về rồi, còn
phải đưa chút ít thuốc bổ vừa hầm cho di nương nữa.” Nói xong đã đứng
lên.
Cẩm nương một mực đem nàng tiễn đến trong vườn, đang muốn trở về
phòng, thì chứng kiến bên ngoài vườn có một thân ảnh màu xanh lóe lên,
Cẩm Nương nhìn xem thấy rất quen mắt, liền đi tới, quả nhiên thì ra là
Yên nhi, nàng núp ở phía sau một cây đại thụ, rồi hướng Cẩm Nương ngoắc
tay.
Cẩm nương cười đi qua, cũng cùng nàng tránh ở phía sau đại thụ, Yên
nhi vừa thấy cẩm nương liền muốn quỳ, Cẩm Nương nâng nàng lên hỏi: “Chỉ
hai người chúng ta, đừng lấy mấy lễ nghi đau đầu kia ra, nói mau a, xảy
ra chuyện gì?”
Yên nhi nghe xong liền đứng thẳng thân, nước mắt lại chảy ra: “Nhị
thiếu phu nhân, ngài nhất định phải cứu một nhà của nô tỳ a, nhị thái
thái… Nhị thái thái muốn đem cả nhà nô tỳ bán đi.”
Cẩm nương giả bộ như kinh hãi: “Vì cái gì a? Chẳng lẽ các ngươi đã làm sai chuyện gì sao?”
Trong mắt Yên nhi lộ ra một tia phẫn nộ, đồng thời trên mặt cũng mang chút ít không được tự nhiên: “Ngày ấy tam thiếu gia rõ ràng là đã đáp
ứng muốn đem gia tỷ thu phòng, nhưng mà nhị thái thái liều chết cũng
đóng chặt miệng không chịu, điều này cũng thôi đi, còn sai sử mấy nha
hoàn thân cận nàng suốt ngày mắng gia tỷ là hồ ly không đức hạnh, câu
dẫn chủ tử, dùng chết để uy hiếp thượng vị, nên trong cả phủ toàn bộ đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn một nhà của nô tỳ, nương nô tỳ thật sự quá
giận, liền… Liền làm mấy món ăn người nói, không thể ăn chung với nhau,
nhị thái thái ăn xong hậu quả là bị đau bụng như xoắn , kỳ thật, nương
nô tỳ cũng chỉ là muốn cho nhị thái thái chịu khổ, cũng không có tăng
thêm vật liệu lớn vào, thật không có lòng hại người đâu. Về sau, nhị
thái thái cũng sai người đến tra xét, nhưng căn bản không có tra ra nửa
điểm chứng cớ, lại bởi vì có nguyên nhân là tỷ tỷ nên vẫn nhận định là
toàn gia nô tỳ hại nàng, vì vậy…”
Thì ra là thế, xem ra, nhị thái thái tuy không biết độc này đến tột
cùng là như thế nào trúng, nhưng cũng nhạy cảm cực kỳ, lập tức cũng cảm
giác ra là nương của Yên nhi dỡ trò, người này, tuyệt không có thể khinh thường nha.
“Ngươi không có đi tìm tam thiếu gia sao? Hắn hẳn là sẽ giúp cả nhà ngươi mới phải a.” Cẩm nương nghĩ nghĩ rồi nhân tiện nói.
“Ai, tam thiếu gia lại cùng nhị thái thái cãi nhau một trận, nhị thái thái đã ở trước mặt tam thiếu gia đáp ứng tam thiếu gia, nhưng mà…
nhưng mà nhị thái thái người nọ… Nô tỳ thật sự sợ hãi nha, tam thiếu gia hôm nay vẫn còn đọc sách, sẽ có ngày nào đó không ở nhà… một nhà của nô tỳ nhất định sẽ thành thức ăn dưới đao của nhị thái thái, muốn cắt như
thế nào thì cắt như thế đó, nô tỳ quả thật đã hại chết người trong nhà
rồi, ô ô.” Yên nhi vừa nói vừa nức nở, Cẩm Nương nhìn xem cũng không
đành lòng, liền cầm khăn giúp nàng lau lệ.
Yên nhi cảm kích vội tiếp nhận khăn tự mình lau, Cẩm Nương suy nghĩ
một chút nói: “Việc này thật đúng là không dễ làm , ừ, khế thư của các
ngươi là ở trong tay nhị thái thái sao?”
“Đúng vậy, toàn gia của nô tỳ đều sống trong phủ, khế thư đều do nhị
thái thái trông coi, cả nhà mình, muốn lấy khế, hay chuộc thân đều cần
phải có chủ nhà đồng ý mới được.” Yên nhi bất đắc dĩ nói: “Hơn nữa, nô
tỳ cũng không còn nhiều bạc mà có thể đem toàn gia đều chuộc đi ra ngoài như vậy.”
Cẩm nương ngẫm lại thật đúng là khó xử rồi, bản thân mình lại không
thể thực sự đi theo nhị thái thái đòi toàn gia của Yên nhi, việc này
thật đúng là phải suy nghĩ tìm cách mới được.
Yên nhi thấy cẩm nương trầm ngâm không có lên tiếng, trong nội tâm
liền nóng vội, nàng cũng biết, việc này nhị thiếu phu nhân cũng không
tiện ra mặt, hôm nay nhị thái thái là đem cả nhà nàng hận sâu, ai lại
lúc này mà đi đòi toàn gia của nàng, chỉ sợ liền bị nhị thái thái xem là người sai sử phía sau, chính là… Không cầu nhị thiếu phu nhân, thì có
thể cầu ai đây, tam thiếu gia căn bản không có quyền hành gì, nếu lại vì chuyện này mà náo loạn, chỉ khiến nhị thái thái càng hận cả nhà nàng
hơn.
Vì vậy Yên nhi đáng thương nhìn Cẩm Nương, hi vọng nàng có thể nghĩ được cái ý kiến gì hay.
Cẩm nương xác thực đau đầu , vốn định chặt lòng chặt dạ mặc kệ, nhưng thấy bộ dạng Yên nhi như vậy, lòng lại mềm nhũn, trầm ngâm sau nửa ngày mới nói: “Kỳ thật, vấn đề mấu chốt là ở trên người tỷ tỷ của ngươi,
nguyên nhân lớn nhất mà nhị thẩm tử hận nàng chính là nàng làm ảnh hưởng tới việc hôn nhân của tam thiếu gia, hôm nay tam thiếu phu nhân còn
không có vào cửa, bất kỳ một cái nào thông phòng nào có mang nhị thẩm tử đều không cho phép, ừ, việc này ta có biện pháp , toàn gia các ngươi
nếu là nguyện ý, thì cứ đến trong sân của ta, ta sẽ tìm cách đem bọn
ngươi mang qua.”
Yên nhi vừa nghe xong vui mừng quá đỗi, nằm rạp người vừa muốn bái
lạy, cẩm nương bất đắc dĩ nâng nàng nói: “Việc này còn không nhất định
có thể thành, hơn nữa, sợ nhất chính là tam thiếu gia ôm cứng, không
chịu để cho tỷ tỷ ngươi tới, khi đó, toàn bộ sẽ phiền toái.”
Yên nhi nghe xong liền gật đầu, lại cho cẩm nương hành lễ, mới từ một bên đường nhỏ đi.
Cẩm nương liền trở về nhà, trong đầu bối rối nghĩ phải làm như thế
nào mà mời Lãnh Uyển đến một chuyến trong phòng nhị thái thái mới tốt,
hơn nữa, có thể cùng Lãnh Hoa Hiên nói, nếu như không thích Lãnh Uyển,
liền trực tiếp cùng Lãnh Uyển nói rõ, tin tưởng với tính tình cao ngạo
của Lãnh Uyển, vừa nghe lời nói này liền sẽ chủ động từ hôn, nhưng nếu
đối với Lãnh Uyển có cảm giác, vậy thì phải đối với Lãnh Uyển tốt một
chút, dụ dỗ nàng, làm cho nàng từ nay về sau có thể tiếp nhận mẫu tử Tố
Cầm mới đúng, cái này vẫn có thể xem như cứu mẫu tử Tố Cầm khỏi một con
đường chết.
Trong lúc suy tư trở về nhà, Tú Cô đang lấy cho Cẩm Nương một kiện áo choàng, màu xanh nhạt nhung gấm, trên mặt nổi lên hoa văn thêu thùa, Tú Cô lại dọc theo tà áo dùng kim tuyến thêu thêm hai chiếc lá bên cạnh,
rất là đẹp mắt, thấy Cẩm Nương tiến đến, nàng liền nhíu mi: “Thiếu phu
nhân cũng thiệt là, đi ra ngoài sao lại không choàng thêm bộ y phục, xem bên ngoài thiên hàn địa đống kia, nếu trúng gió thì làm sao .”
Cẩm nương nghe được trong nội tâm ấm áp, Tú Cô đối với nàng rất quan
tâm, chỉ là có khi quá mức cứng ngắt chút ít, nghĩ chuyện cũng không chu đáo chặt chẽ.
“Vô sự , chỉ là có chút việc thôi, đi ra ngoài một chút, thiếu gia ,
còn trong phòng sao?” Cẩm nương thuận miệng đáp lời, vén rèm muốn vào
nhà, Tú Cô liền kéo lấy nàng nói: “Mấy ngày trước đây đã muốn hỏi thiếu
phu nhân rồi, phương thuốc hiện tại của ngươi đã sửa lại, chính là thái y xem qua, mới mở phương thuốc sao? Vậy bệnh… có tốt không?” Trong thần
sắc lo lắng ẩn chứa tia chờ mong.
Cẩm nương lúc này mới nhớ tới, ngày ấy tại trong phòng vương phi xem
bệnh xong cũng không có nói cùng Tú Cô vài tiếng, Tứ Nhi tuy là biết rõ, nhưng nàng là người thận trọng, không có phân phó của mình sẽ không
nhiều lời nửa câu, ngày ấy chỉ lấy phương thuốc mới đưa Tú Cô lấy thuốc, cũng chưa nói đến bệnh tình .
“Lưu y Chính đã tới, nói là tốt lắm, rồi nhưng mà còn muốn điều dưỡng một hồi, mấy ngày nay nhiều chuyện bề bộn, ta đã quên nói.” Tú cô nghe
xong cao hứng chắp tay trước ngực, niệm câu: “A di đà Phật, cuối cùng
ông trời cũng có mắt, khiến thiếu phu nhân hết bệnh, sang năm… Không
chừng sang năm có thể mang bầu, Nhị phu nhân nếu biết rõ, sợ sẽ cao hứng chết đi, sáng mai ta liền sai người đi đưa tin qua đó.”
Cẩm nương nghe được hai mắt liền sáng lên, đối với Tú Cô nói: “Đúng
vậy, ngày đó nương đến đây nói, đại phu nhân bị bệnh , bảo ta trở về
thăm bệnh, ta thật sự là bề bộn váng đầu , đem cái này quên đi. Tú cô,
ngươi chuẩn bị một chút, đợi vương phi trở về, chúng ta trở về Tôn Phủ
đi, a, mang theo chút ít quà tặng, cũng đã qua ngày tết , trước chỉ lấy
chút ít đồ đơn giản thôi, dù sao ngày tết cũng đã tặng rồi.”
Tú cô nghe xong cũng cười, “Vậy ta cũng đi theo thiếu phu nhân cùng
trở về a, trong phủ có một ít bạn già đều có mấy tháng không gặp, cũng
thấy trong lòng nhớ thương , muốn cùng các nàng tán gẫu .”
Cẩm nương nghe xong liền cầm mười lượng bạc cho Tú Cô: “Vậy cũng
được, ngươi cũng có không ít lão tỷ muội trong phủ , một hồi nhìn xem
phải mang gì theo, lấy ra vài thứ, ngươi bản thân cũng vậy a, những bạc
này, là cho ngươi khen thưởng mấy đứa bé trong nhà thân thích.”
Tú cô nghe xong liền vành mắt ửng hồng, ấp úng không chịu tiếp: “Ở
đâu mà cần nhiều như vậy, ta cũng không có cái gì thân thích bằng hữu
quý khí, có một hai trăm tiền vậy là đủ rồi.”
Cẩm nương liền không khỏi phân trần kéo tay của nàng, đem bạc nhét
tại lòng bàn tay nàng nói: “Trước kia thiếu thốn, không có cách nào
khác hiếu kính ngươi, hôm nay vương phi đối với ta cũng tốt, tất cả chi
phí đều là tốt nhất, bạc tiêu hàng tháng của ta cũng không có chỗ dùng , ngươi cầm a, dùng không hết, thì để dàng tương lai khi cưới con dâu
dùng là được.”
Tú cô nghe xong liền lau lau khóe mắt, đem bạc hảo hảo thu về, Cẩm
Nương liền muốn vào nhà xem Lãnh Hoa Đình, Tú Cô thấy nàng tâm tình khá
tốt, liền kéo nàng nói: “Thiếu phu nhân, hôm kia ngươi đã trừng trị
không ít người , hôm nay sợ là có nhiều người đều hận chết ngươi, ngươi
nha, cũng phải có mấy tâm phúc của mình mới được, tất cả phủ trong nội
viện này, phải cần thiết bố trí vài tay mắt, bằng không, trong vòng đen
tối, tin tức gì cũng không biết trước, nếu có chuyện gì xảy ra, sẽ đề
phòng không kịp .”
Cẩm nương nghe được không khỏi kinh ngạc, không thể tin nhìn xem Tú
Cô, cái lời nói này xem như có kiến thức, ngày bình thường cũng không
thấy Tú cô có cái nhìn xa trông rộng thế, không khỏi nghiên đầu, liếc
xéo Tú Cô, Tú Cô bị nàng nhìn đến ngượng ngùng, ngượng ngùng cười nói:
“Như thế nào, chẳng lẽ ta nói không có đạo lý sao? Vẻ mặt ngươi vậy là
sao a, như là không quen biết ta vậy.”
Cẩm nương nghe xong cả cười, nắm tay của nàng nói: “Ngươi nói rất
đúng , ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, thật là may có ngươi giúp ta
nghĩ tới, chỉ là… Cái này thực là chủ ý của ngươi sao?”
Tú cô nghe xong liền càng không được tự nhiên , liếc mắt nhìn cẩm
nương, trong mắt lại lộ ra vẻ đắc ý, cười nói: “Thiếu phu nhân càng ngày càng thông minh, biết rõ ta đây đầu óc không có cơ linh như vậy, chủ ý
này muốn nói thật đúng là không phải ta nghĩ, hôm qua lúc ta cùng Thanh
Ngọc ở chung nói chuyện, là Thanh Ngọc nói, ta thấy lời nói này có lý,
liền tới khuyên thiếu phu nhân , thiếu phu nhân sẽ không nói ta lấy chủ ý của người khác đến tranh công a.”
Cẩm nương nghe xong liền nhíu mi, Thanh Ngọc này quả thật có chút tài cán cùng kiến thức, chỉ là lời nói như vậy vì cái gì không đến nói cùng mình, mà phải mượn miệng tú cô đến nói với mình?
Bất quá, cũng chứng minh nàng ta là người bình tĩnh, không có âm mưu
lấy lòng, người này xác thực có thể quan sát thêm một chút nữa, muốn xem tâm tính như thế nào, mới có thể dùng, nàng vẫn có cảm giác có chỗ nào
không đúng lắm, biểu hiện của Thanh Ngọc quá tốt, lại làm cho mình
tìmkhông được tật xấu của nàng, mà càng là người như vậy, thì càng nhìn
không thấu, càng là cảm thấy lo lắng, xem ra Tú Cô là một lòng cầm đem
nàng ta xem như con dâu, nàng nói cái gì Tú Cô đều sẽ tin tưởng, khảo
sát thử Thanh Ngọc việc này, còn phải dựa vào Trương ma ma mới được,
hiện giờ nàng càng lúc càng tín nhiệm Trương ma ma .
Ngày ấy Trương ma ma trở về, quả nhiên nói cho mình biết trong phòng
trà hương đều có trộn Mạn La hoa, Cẩm Nương ngẫm lại đã tức giận, rồi
bảo Trương ma ma đem tất cả đều gói kỹ cất đi, hôm nay chính mình chỉ
mới dọn dẹp một số người trong nội viện vương phi, nhưng phòng bếp trong phủ, các nô tài từ khâu chọn mua nguyên liệu, rồi phân phát nó đến các
nơi…, sợ cũng có rất nhiều điểm không sạch sẽ, phải cố dọn dẹp từng cái, bằng không, vẫn sẽ có rất nhiều vấn đề xuất hiện.
“Thanh Ngọc nha đầu kia không tệ, bất quá, ta còn muốn khảo sát nàng
một thời gian, nếu thật là tin được, ta liền thăng nàng vào nhà, a,
ngươi dứt khoát ngày mai tìm cha mẹ nàng để cầu hôn xem, nếu như nàng
chịu gả cho Hỉ Quý, ta liền làm chủ hôn tác hợp cho hai người bọn hắn,
chỉ cần nàng gả cho Hỉ Quý, đừng nói là làm đại nha hoàn, dù là vị trí
nhất đẳng quản sự nương tử, ta cũng sẽ cho nàng .” Cẩm nương giống như
cười mà không phải cười đối với Tú Cô nói, như vậy cũng có thể giảm đi
một mối lo lắng của Tú Cô, bằng không, nàng cứ quấn quýt mài , làm việc
cũng không chuyên tâm.
Tú cô nghe xong mừng rỡ, bắt lấy tay Cẩm Nương nhân tiện nói: “Thiếu phu nhân chuyện đó là thật?”
“Ta khi nào thì lừa gạt ngươi?”
“Sáng mai ta sẽ đi, nhà của Thanh Ngọc ở trong đại thông nội viện, ta đều qua đó vài lần rồi, quen thuộc lắm.” Nói xong liền vui rạo rực đi
tới đi lui thu dọn đồ đạc .
Cẩm nương vốn còn muốn nói cái gì nữa, nhưng nhìn nàng chạy trốn vội vả như vậy, không khỏi lắc đầu, đi vào của mình phòng.
Lãnh Hoa Đình ở trong phòng đang nằm lệch người đọc sách, thấy nàng
tiến vào, liền đánh ngáp một cái, duỗi duỗi người nói: “Nương tử hôm nay đã thành người bận rộn rồi, nào có nhiều chị em dâu mà tốt, muốn làm
hảo tỷ muội cùng nàng chứ a, nàng là nương tử của ta, chỉ cần đối tốt
với ta là được.”
Cẩm nương nghe thấy hắn lại đang nói lời vô vị, thì mặc kệ hắn, đi
vòng qua tiến vào nội đường, nàng muốn tìm chút ít đồ sáng mai mang sang cho nhị phu nhân, còn có, sau ngày Ngọc nương gả đi, thì Trinh nương
cũng phải gả, sáng mai cho… nàng một bộ kim ngũ sự làm quà cưới, vừa đi chưa được mấy bước, thân thể liền bị ôm vào trong vòng tay ấm áp, lỗ
tai liền cảm giác một trận đau đớn, nàng không khỏi ai nha một tiếng kêu lên: “Làm gì vậy cắn ta, chàng là tiểu Cẩu sao?”
Vừa mới nói, trên lỗ tai lại bị hắn cắn một cái nữa, tiếp theo, hơi
thở nong nóng phun tại bên tai, cả người đều cảm giác ngưa ngứa, Cẩm
Nương nhanh chóng rụt cổ, muốn xoay người lại.
Cái tên này ngày càng phát ra vô lại , tùy thời tùy chỗ cũng ôm nàng
hôn nhẹ gặm gặm, nhất thời mà không thấy nàng, sẽ chu miệng, phát cái
tiểu tính tình liền, vừa rồi đích thị là thấy mình cùng Thượng Quan mai
hàn huyên tốt một hồi, lại cùng Yên nhi và Tú Cô nói ít lời nói, thì hắn cảm thấy bị vắng vẻ, cho nên lại đang tìm cách trừng phạt nàng .
“Tướng công, ta phải trở về nhà, mấy ngày nay đại phu nhân bị bệnh
trở lại, lần trước nương đến có bảo ta trở về thăm nàng… Ai, tay của
chàng lại đang sờ loạn gì đó, tướng công, hiện tại là ban ngày đó.”
Hai bàn tay to của Lãnh Hoa Đình nhất vạt áo Cẩm Nương lên tìm chỗ
chui vào, cách cẩm y dày đặc mà bắt đầu vuốt ve chỗ co dãn mềm mại của
nàng, Cẩm Nương lắc lắc thân thể trốn tránh, hắn gần nhất số lần chiến
đấu thật sự nhiều hơn, đối với chỗ mẫn cảm trên thân thể nàng mò thanh
thanh sở sở, nhất là trong lúc hai bàn tay to dao động, thì đồng thời
môi dán ở cổ Cẩm Nương rồi hôn thành một đường vòng, thỉnh thoảng còn có thể cắn lên một ngụm, khiến Cẩm Nương cảm thấy vừa đau lại ngứa, chỉnh
thân thể như được xương sụn vậy, tựa vào trong ngực của hắn.
“Bệnh kệ bà ta, nàng đi thăm làm chi, bà ấy chết đi không phải rất
tốt sao? Vậy thì nương ta liền có thể phù chánh.” Hắn ôm chặc nàng, ôm
nàng ngồi xuống trên giường, rồi ở bên tai nhẹ nói.
Cẩm nương nghe xong liền thở dài: “Không có cách nào khác a, nàng ấy
hôm nay vẫn là chính thê, mẹ ta vẫn phải mang hài nhỏ của nàng, tuy nói
là bình thê , nhưng dù sao cũng không thể vượt qua nàng, nếu ta không
quay về thăm nàng, không chừng nàng sẽ đem cái này cớ tìm nương cùng
hiên ca nhi phiền toái , chàng đi cùng ta nhé?”
“Nàng phải hứa với ta, đi qua đó cũng không cho rời đi tầm mắt của
ta, bằng không ta liền không cho nàng đi.” Hắn lại đang ở bên tai nàng
nói lời vô vị.
“Như vậy sao được, lần này ta đi, còn phải đi vài cái sân nhỏ , chàng là một đại nam nhân, sao có thể đi theo ta qua lại trong nội viện, cái
này cũng không hợp với quy củ nha.” Cẩm nương nghe xong liền nhíu mi,
thằng nhãi này càng lúc càng không nói đạo lý .
“Nàng không đáp ứng thử xem.” Lại đang uy hiếp nàng.
“Ta liền không cần, chàng như vậy là đang kiếm chuyện mà.” Cẩm nương quyết định không nuông chiều hắn.
“Tốt lắm, nàng cũng đừng trách ta a.” Tay hắn lại vòng qua, đem nàng
kéo ngã xuống giường, thân thể liền đè ép lên, trong mắt phượng yêu mỵ
ánh lên, cười tà nói: “Một hồi không cho nàng cầu xin tha thứ ta cũng
không phải là tướng công của nàng” Nói xong, tay liền bắt đầu kéo cổ áo
nàng.
Cẩm nương nóng nảy, liền nhanh chóng đem một tay nắm chặt cổ áo của
mình, giọng điệu mềm nhũng đối với hắn nói: “Chàng không nói đạo lý nha, ta khó khăn lắm mới được về nhà, chàng như thế không phải là đối với ta quá hà khắc rồi sao?”
Lãnh Hoa Đình mới chẳng thèm nghe nàng nói, trên tay tiếp tục làm
việc, Cẩm Nương nổi giận, một tay chống trước ngực hắn, trừng mắt trong
trẻo hỏi: “Chàng đang ép ta phải không?”
Lãnh hoa đình nghe được khẽ giật mình, nhưng cũng lập tức không để ý
tới phản khán của nàng, chỉ phối hợp đem tay của nàng nắm một cái, một
cái tay to bắt lấy hai tay nàng, đưa lên cao, rồi thấp đầu dùng miệng đi cắn mở dây nút áo của nàng.
Một cái còn chưa có cắn mở ra, liền nghe Cẩm Nương oa một tiếng khóc
lớn lên, tiếp theo nước mắt rơi xuống làm ướt mặt của hắn, hắn vừa nghe
liền luống cuống, buông ra tay của nàng, ngẩn đầu lên xem nàng, vội vàng mà hỏi thăm: “Làm sao vậy nương tử, làm đau nàng sao? Ta vừa rồi không
có dùng nhiều sức a, hẳn là không đau, ta đã thử qua…”
Cẩm nương cũng bất kể hắn, vẫn khóc, nước mắt giống như mưa vậy, theo gương mặt chạy xuống dưới, nguyên bản hai mắt trong trẻo hôm nay lại
giống như lũ lụt, khóc đến đất trời u ám.
Lãnh Hoa Đình chỉ cảm thấy nước mắt này toàn bộ đều rót vào ngực của
hắn, khiến tất cả ngũ tạng lục phủ đều thấm ướt, tim cũng đập từng nhịp
căng thẳng, yết hầu phát khô, cuống họng như mất đi tiếng nói, có chút
lơ mơ: “Nương tử… Nàng… Nàng có phải mới ở bên ngoài bị chọc tức hay
không a, nàng nói cho ta biết, ai khi dễ nàbf, ta đi đập nát đầu của
hắn.”
Cẩm nương vẫn tiếp tục khóc, rồi lại bắt đầu oa một tiếng, không đến
thương tâm, như toàn bộ ủy khuất trên thế giới này đều đổ cho nàng một
người gánh chịu, cũng không lên tiếng, chỉ biết thương tâm khóc.
Lãnh hoa đình tim sắp nát ra, cầm khăn càng không ngừng lau lệ cho
nàng, nhưng nước mắt nàng quá nhiều, một cái khăn trong nháy liền ướt
đẫm, bây giờ phải làm sao a, lại khuyên: “Nương tử, đừng khóc , đều là
ta sai rồi, ta cam đoan không cắn nàng nữa? A, Sáng mai giờ tý về nhà,
nàng muốn gặp ai thì gặp người đó, chỉ cần nàng đừng khóc là được, ta
chịu không được cái này a.”
Cẩm nương nghe xong liền khoát tay, vung tay áo lau nước mắt trên
mặt, mở mắt ra nhìn hắn, nức nở nói: “Chàng nói chuyện phải giữ lời,
không… Không cho phép gạt ta.”
Lãnh hoa đình nhanh chóng gật đầu không ngừng, cẩm nương vẫn cảm giác được cái này phúc lợi còn chưa đủ, lại rơi thêm chút ít nước mắt nói:
“Từ nay về sau không cho khi dễ ta, không thể giữa ban ngày… ban mặt…
Làm chuyện kia, còn có, từ nay về sau chàng phải ngoan ngoãn nghe lời,
trong mỗi ngày phải ăn nhiều chút ít rau cỏ, không thể ăn thịt mãi.”
Lãnh hoa đình vừa nghe lời này càng thấy kỳ quặc, như thế nào mà ngay cả mình ăn cái gì món ăn cũng muốn trông coi thế, không khỏi nhíu mi,
Cẩm Nương vừa thấy, lại nhắm mắt, cái mũi hít hít, lại bắt đầu khóc lên.
“Tốt tốt tốt, nương tử ngoan đừng khóc, vi phu tất cả đều nghe theo
nàng, từ nay về sau giữa ban ngày không làm chuyện này … Nương tử, ngẫu
nhiên một hai lần chắc được… A, không, không, theo ý nnàng, cũng không ở ban ngày mà trêu chọc nàng, từ nay về sau ngoan ngoãn nghe lời nàng
nói, mỗi bữa ăn sẽ ăn thêm ba đũa rau quả, đều nghe nàng, đừng có khóc
nữa a.” Lãnh hoa đình đem đầu của nàng nâng dậy, đau lòng kéo vào trong
ngực của mình, vỗ lưng của nàng nói ra.
Cẩm nương đem đầu tựa vào trên vai hắn, vệt nước mắt còn chưa khô,
trên mặt hiện lên vẻ cười đắc ý, hừ, nhìn ngươi dám theo ta đấu, bình
thường lão nương thua đó là nhường cho ngươi sao, nhóc con, ngươi tưởng
ngươi thực vô địch thiên hạ rồi?
Trong mắt Lãnh hoa đình lúc này tất cả đều là lo lắng, đâu biết nàng
lại đang đùa giỡn cơ chứ, dù biết thì cũng không có cách nào khác, hắn
thật sợ nàng dùng chiêu này, nàng vừa khóc, hắn sẽ không hiểu sao mà
hoảng hốt, cho dù biết rõ nàng đang giả bộ, cũng nhịn không được mà muốn sủng nàng, không nhìn được nửa điểm bộ dáng thương tâm rơi lệ của nàng, vỗ vỗ nửa ngày, hắn đột nhiên rất bất đắc dĩ phát hiện một sự thật, thì ra chính mình càng ngày càng có tiềm chất thê nô.
Thấy nàng không nức nở nữa, Lãnh Hoa Đình đem nàng kéo qua, cầm khăn
sạch sẽ đem mặt của nàng lau một cái, bất đắc dĩ nói: “Xem đi, biến
thành mặt mèo khóc rồi, mắt đều sưng lên, cũng không sợ để người khác
nhìn thấy mà chê cười.”
Cẩm nương nghe xong liền chu miệng, hừ nhẹ một tiếng nói: “Nhìn xem
chàng còn khi dễ ta không, sáng mai ta sẽ khóc cho nương xem, nói là
chàng khi dễ ta khóc.”
Lãnh hoa đình nghe xong thì gấp gáp, chỉ kém chút là cầu xin nàng :
“Nương tử, không nên làm như vậy a, vừa rồi yêu cầu của nàng ta đều đáp
ứng rồi, không thể ở trước mặt nhạc mẫu làm ta mất mặt mũi a, sáng mai
để lão nhân nan2ng cảm thấy ta không tốt, đem nàng bắt về, vậy phải làm
sao bây giờ?”
Cẩm nương nghe được thì ngước lên, dùng đầu đi đụng hắn : “Lại nói
bậy, sao nương có thể đem ta bắt trở về được, cô nương gả đi như nước
giội ra ngoài, làm sao mà thu trở về.”
“Ha ha, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. A, nương tử, chân của ta lại
đang đau, nàng giúp ta xoa xoa a, nàng theo như huyệt vị xoa là thoải
mái nhất .” Cũng không thể cứ như vậy làm cho nàng thắng, quá tiện nghi
cho nàng, trên mặt Lãnh Hoa Đình lộ ra vẻ mặt vẻ đau xót, đột nhiên lớn
tiếng đối với Cẩm Nương nói.
Lúc này đến phiên Cẩm Nương hoảng hốt , bề bộn bò qua giúp hắn xoa chân.
Lãnh hoa đình liền thư thích nằm ở trên giường hưởng thụ tài nghệ mát xa càng ngày càng tinh xảo của nàng.
“Hôm kia nàng bảo tìm người, ta đã sai A Khiêm tuyển vài người quan
trọng rồi, sẽ đem nhốt chung một chỗ với ca ca và nương của Ngọc nhi,
nhất định có thể từ trong miệng các nàng lấy được chút ít tin tức hữu
dụng gì đó.” Hắn nhàn nhã nói.
Cẩm nương nghe xong liền cười, thật đúng là tâm linh tương thông với
hắn, nàng cũng nghĩ như thế, trong những người thân tộc của Vương ma ma, có mấy người chịu trách nhiệm trọng yếu ở tại trong nội viện của vương
phi, những người kia, sợ cũng biết rõ ít nhiều, dùng thủ đoạn này của
Lãnh Hoa Đình, hẳn là rất nhanh liền có thể hỏi ra một ít tin tức hữu
dụng gì đó.
Hai người ở trong phòng nằm một hồi liền thay đổi quần áo, chỉnh sửa lại đầu tóc.
Ngày thứ hai buổi trưa, Vương Gia cùng vương phi rốt cục đã trở lại,
Vương Gia bởi vì triều đình có việc, nên vừa xuống xe, đã cưỡi ngựa đến
trong nha môn, vương phi mặt mang ý cười đi vào sân nhỏ, Cẩm Nương cùng
Thượng Quan mai một đường đem nàng đón vào, thấy khóe mắt đầu lông mày
của vương phi đều là ý cười, trong nội tâm Cẩm Nương cũng cao hứng, xem
ra, thời gian cùng Vương Gia du sơn ngoạn thủy đã rất vui vẻ, rồi nàng
không khỏi hâm mộ, không biết khi nào thì bản thân tướng công mới có thể chính đại Quang Minh đứng lên, rồi mang theo nàng ra đi du sơn ngoạn
thủy mới tốt a.
Nghiên nghiên đầu, chứng kiến trong mắt Thượng Quan mai cũng mang
theo hâm mộ cùng chờ mong, không khỏi cười một tiếng, lôi kéo Thượng
Quan mai tay nói: “Chị dâu, yên tâm đi, nếu ngươi muốn, tùy thời lúc nào đó bảo đại ca mang ngươi đi một chuyến là được, chúng ta có vài cái
thôn trang, ngươi muốn đi chơi nơi nào cũng được.”
Thượng Quan mai nghe xong gương mặt tươi cười có chút cứng lại, nhìn
vương phi liếc một cái, rồi lẩm bẩm nói: “Đi cái gì a, mấy ngày nữa, tỷ
tỷ nhà của ngươi phải xuất giá đến đây, người ta là tân hôn yến, lại là
người mới, cho tới bây giờ cũng chỉ có người mới cười, khi đó còn có ai
có thể thấy được ta a.”
Vương phi nghe xong liền quay đầu nói: “Tiểu thiếp vĩnh viễn đều là
tiểu thiếp, sao có thể so với ngươi, ngươi chỉ để ý làm tốt chuyện của
mình là được, nếu nàng không an phận, ngươi tìm di nương đi trị nàng là
được, di nương rất có thủ đoạn.”
Lời này cũng là sự thật, bất quá, do vương phi nói ra, tất nhiên là
cảm khái rất sâu a, năm đó Lưu di nương vào phủ, sợ cũng không có ít lần cùng vương phi gây hấn, vương phi lại là người lười biếng tính toán
cùng trù tính, tất nhiên cũng đã nếm qua không ít thiệt thòi, cho tới
bây giờ, người đắc lực bên cạnh mình nhất cũng là gian tế, ai, không
biết một hồi cùng vương phi nói đến chuyện của Vương ma ma,
Ngọc bích lập tức ra tới hầu hạ vương phi thay quần áo, lại để cho
vương phi rửa mặt, pha một chén trà sâm để vương phi giải lao nâng cao
tinh thần, kỳ thật tinh thần vương phi rất tốt, trong lòng chỉ băn khoăn chuyện trong viện, vì đã ra khỏi nhà rất nhiều ngày, cũng không biết
Cẩm Nương có thể trấn giữ được những người trong nội viện không.
Lúc ở trên núi, kỳ thật Vương Gia vẫn là có tai mắt đi lên báo cáo
chuyện phát sinh trong phủ, nhưng Vương Gia một lòng muốn cho vương phi
nhàn hạ vài ngày, nên hỏi cái gì cũng chỉ nói, vô sự, dùng những lời này ứng phó cho qua với nàng, nàng cũng lười nghĩ quá nhiều, dù sao Cẩm
Nương cũng rất thông tuệ, lần này lúc rời đi, Vương Gia lại trao quyền
cho nàng, nên tin tưởng dùng thủ đoạn của nàng, tất nhiên có thể trị
được bọn ác nhân kia
Trong nội tâm Thượng Quan mai kỳ thật cũng có chuyện muốn cùng vương
phi thương lượng, mà hôm nay nàng cũng đang muốn cùng Cẩm Nương đem quan hệ tiến gần thêm một bước kéo, nên liền cùng ngồi một chỗ ở trong nội
đường, không có ý muốn rời đi.
Cẩm nương nhìn thấy cũng có chút khó xử, dù sao đang ở trước mặt
Thượng Quan mai, sợ vương phi sẽ thấy mất mặt, nhưng vương phi lại tuyệt không chú ý, chủ động hỏi lên: “Cẩm nương, đã xét xử một số người
chưa?”
Cẩm nương nghe được thì ngẩn ra, đang muốn nói chuyện, thì Thượng
Quan mai ngược lại đã cười nói trước: “Con dâu phải chúc mừng mẫu phi ,
được một người dâu khôn khéo lại có năng lực, mấy ngày nay nàng như mang theo sấp chớp mà xử trí nhiều người, con dâu nhìn xem đều cảm thấy mát
lòng, đại khoái nhân tâm a.”
Vương phi nghe xong trên mặt liền cười, nhưng trong nội tâm lại kinh
ngạc, thời điểm ra đi, Thượng Quan mai không phải đối với chuyện Cẩm
Nương chưởng gia có ý kiến rất lớn sao, như thế nào hiện tại lại quay
đầu nói tốt cho cẩm nương đây? Đang suy nghĩ , thì chợt nghe cẩm nương
cười nói: “Đâu phải chỉ là công lao một mình ta, cũng làm phiền chị dâu
ủng hộ rất nhiều , bằng không, ta cũng không có thê thuận lợi làm xong
mọi chuyện.”
Vương phi thấy càng khó hiểu, bất quá, hai người các nàng không gây
cãi nữa, như thế rất tốt, nên liền buông lỏng tâm nghe Cẩm Nương bên
dưới kẻ lại.
Cẩm nương nghĩ nghĩ một lát mới từ từ nói ra: “Nương, ta đem một đám
người nhà của Vương ma ma toàn bộ bắt lại, có bán, có đánh, có giam,
những người quan trọng thì chờ ngài trở về xử trí .”
Vương phi tuy là sớm có chuẩn bị tâm lý, lại không có nghĩ đến sẽ
nghiêm trọng như vậy, một nhà Vương ma ma ở trong nội viện nàng có bao
nhiêu người nàng so với ai khác đều hiểu rõ hơn, lúc ở trên núi, nàng
liền nghĩ, Vương ma ma có lẽ chỉ là vì chút ít tham lam mà thay người
làm việc thôi, đối phó với Cẩm Nương bất quá là bởi vì Cẩm Nương chặt
đứt đường tài lộ của nàng, nhưng lòng vẫn hướng về chính mình, trung với mình, không nghĩ tới…
Cẩm nương xem vương phi sắc mặt hơi trắng bệch, thì dừng một chút, có chút không đành lòng nói thêm gì nữa, vương phi lại nói với nàng nói:
“Không cần bận tâm ta, nhiều năm như vậy, các nàng đều xem ta là người
ngu, ta bất quá là không thích cùng các nàng tranh đấu, chỉ cần làm được không quá mức, ta sẽ mắt nhắm mắt mở coi như xong, hôm nay xem ra, ta
là sai rồi, ngươi nói đi, ta chịu được.”
Cẩm nương nhân tiện nói: ” Lưu bà tử chị dâu của Vương ma ma đã cung
khai, chỉ ra và xác nhận rất nhiều năm trước Vương ma ma đã bị Lưu di
nương đón mua, chính là Lưu di nương như thế nào tiến phủ… Vương ma ma
cũng giúp không ít sức.”
Lời này giống như một cái búa tạ đập vào trong lòng vương phi, nàng
khiếp sợ đến thân thể run lên, thiếu chút nữa tự trên mặt ghế té xuống,
Ngọc Bích nhanh chóng đi qua vịn lấy vương phi, sắc mặt vương phi tái
nhợt, trong mắt liền hiện tia oán hận, nhưng lại nén xuống đối với Cẩm
Nương nói: “Nói tiếp đi.”
Cẩm nương lại cảm thấy những chuyện tiếp theo rất vớ vẫn , bởi vì là
tối trọng yếu nhất chính là điểm này, nàng thoáng cái liền đưa ra ngoài, chính là muốn làm cho vương phi khiếp sợ, thì những chuyện nói tiếp,
nàng liền có thể tiếp nhận đươc tốt.
“Con dùng danh nghĩa tham ô, bãi bỏ chức vị nhất đẳng quản sự của
Vương ma ma, lại đem nàng đưa đến phòng giặt quần áo, thân thích nàng
ước chừng hai mươi mấy người, bán mười người, đánh sáu bảy người, những
người bị đả thương vẫn giam giữ, còn không có bán đi, chỉ chờ nương ngài trở lại đến thẩm vấn .”
Vương phi nghe xong liền gật đầu, đối với Cẩm Nương mỉm cười nói:
“Tốt lắm, ta biết rồi, hai người các con đi xuống đi, ta muốn yên tĩnh
một mình.”
Cẩm nương liền biết rõ, nàng muốn một mình đi gặp Vương ma ma, đây là nỗi đau trong lòng vương phi, nàng không muốn làm cho người khác thấy
quá nhiều.
Thượng Quan mai cũng rất hiểu điểm này, trong nội tâm lại càng thêm
đồng tình với vương phi, nghĩ lại Lưu di nương thật hèn hạ, rồi nghĩ đến Tôn Ngọc nương sắp vào cửa, trong nội tâm nàng bay lên một cổ bi thống
của đồng bệnh tương liên, kính cẩn thi lễ cho vương phi một cái, chân
thành khuyên nhủ: “Mẫu phi, muốn lái nữa, đừng quá khó chịu trong lòng,
vì những người kia mà thương tâm là không đáng.”
Vương phi nhẹ gật đầu, phất phất tay, đem hai người con dâu đuổi đi.
Người vừa đi, vương phi liền giúp đỡ Ngọc Bích đứng lên, “Nhốt ở đâu, mang ta đi.”
Vương ma ma bị Cẩm Nương đánh mười đại bản, nằm lỳ ở trên giường
không thể động đậy, cũng may Cẩm Nương đã dặn dò qua, nên mười đại bản
này cũng không đánh mạnh nhất, hiện giờ tuy là đau nhức, nhưng cũng
không muốn cái mạng già của nàng, trong lòng lại đang tại tính toán,
phải làm như thế nào khi vương phi trở về, tính theo thời gian, vương
phi hôm nay nên trở về rồi, Lưu bà tử đáng hận này, lại không để ý đến
thân tình ân nghĩa, trước mặt mọi người lại vạch trần nội tình của mình, việc này… Sợ là khó khăn.
Đang nghĩ ngợi, thì ngoài cửa chi nha một tiếng mở ra, Vương ma ma quay đầu, liền chứng kiến vương phi vịn Ngọc Bích đi vào.
Vương ma ma vành mắt ửng hồng, giãy dụa lấy liền bắt đầu lên tiếng,
buồn bã kêu một tiếng: “Chủ tử, người đã trở lại.” Thanh âm kia, muốn có bao nhiêu ủy khuất thì có bấy nhiêu ủy khuất.
Ngọc bích nhìn thấy trong lòng cười lạnh, lại là chiêu này, muốn lợi
dụng mềm lòng vương phi để tránh được một kiếp này sao, hừ, thiếu phu
nhân đã sớm biết tới điểm này , vì thế nàng liền đối với vương phi nói:
“Chủ tử, ngài ngồi trước , Vương ma ma bị thương cũng không nặng, thiếu
phu nhân chỉ là trừng phạt nhỏ với nàng mà thôi, chỉ bị thương da thịt,
không có đả thương gân cốt .”
Lời này vừa nói ra, Vương ma ma đang muốn tiếp tục giả bộ yếu ớt liền lòi ra giả tạo, vương phi tại hừ lạnh một tiếng, đối với ngọc bích nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không đối với nàng mềm lòng nữa.”
Tiếp theo nàng hướng Vương ma ma nói: “Ta tự hỏi đối đãi với ngươi không tệ, vì sao phải phản bội và bán đứng ta?”
“Chủ tử! Nô tỳ không có a, ngài đừng nghe bọn tiểu nhân xấu xa nói
lung tung, nhị thiếu phu nhân tuy tuổi còn nhỏ, nhưng dã tâm lớn lắm,
nàng muốn đuổi nô tỳ đi rồi, sẽ đạt lấy chưởng phủ chi quyền từ tay
người.”
“Ngọc bích, đánh nàng vài bạt tay cho ta.” Đến lúc này mà còn muốn
hãm hại Cẩm Nương, vương phi thật sự là phẫn nộ đến tột đỉnh, Cẩm Nương
chỉ là một tiểu cô nương, mới vào phủ chưa tới nửa năm, mà có thể tạo ra nhiều chuyện trong quá khứ thế xao? Cái lão già này quả nhiên cực kỳ
xảo trá.
Ngọc bích cũng không chậm trễ, đi qua đó, không chút khách khí nắm
lấy tóc Vương ma ma, vung lên vài cái tát tai, bốp bốp mấy tiếng giòn
vang lên, đánh đến hai mắt Vương ma ma nổ đom đóm, đánh xong, còn tỉnh
táo lui về, nhưng vẫn không quên dùng khăn chùi tay, khinh bỉ đem khăn
ném xuống đất.
Vương mụ mụ thấy vậy thiếu chút nữa tức đến ngất đi, lại kêu đau nói: “Chủ tử…”
“Nói, vì sao phải phản bội và bán đứng ta!” thanh âm Vương phi lạnh lùng, lại hỏi một câu.
“Chủ tử… Ta không có…”
“Ngọc bích, mang châm đến, nếu nàng không khai thật, đâm mù một con
mắt rồi nói sau.” Vương phi giận không kềm được, đối với Ngọc Bích ra
lệnh.
Ngọc bích đã sớm chuẩn bị xong, Vương Phi chỉ mới mở miệng, nàng liền cầm một cây châm đặc biệt dài ở trong tay, lạnh lùng đến gần Vương mụ
mụ.
“Chủ tử, là ngươi có lỗi với ta trước, ta bất quá chỉ là đem việc
ngươi làm ác trả lại cho ngươi mà thôi, hừ!” Vương mụ mụ thu hồi vẻ mặt
nhu nhược thê lương, lớn tiếng đối với vương phi quát.
Vương phi giận dữ, giọng nói run run hỏi: “Chuyện bậy bạ, ta khi nào
làm chuyện có lỗi với ngươi, bản thân ngươi từ lúc nhỏ đã phục thị ta,
ta xem ngươi như nữa người mẹ của mình, tất cả sự vật trong phòng toàn
bộ giao cho ngươi, biết rõ ngươi tham lam, nhưng vẫn hết lần này tới lần khác dung túng ngươi, ngươi ở đây trong phủ so với một nửa chủ tử còn
muốn phong quang hơn, ngươi… Lại nói ta làm chuyện có lỗi với ngươi,
ngươi quả là con chó già ngu ngốc, ta thật uổng công nuôi con sói hoang, hôm nay nếu không nói rõ ràng, ta sẽ đem cả nhà ngươi đánh chết.”
Trong mắt Vương ma ma liền lộ ra hoảng sợ, đây là lời nói vô cùng tàn nhẫn mà nàng nghe được từ trong miệng vương phi, trong nội tâm không
khỏi càng phát ra sợ hãi, nhưng nghĩ lại dù sao cũng là chết thôi, nên
vẫn phải đem chuyện nói rõ rang ra, liền cắn răng nói: “Ngươi cũng biết
là ta từ nhỏ đem ngươi nuôi lớn, nhiều năm như vậy, ta ngay cả con của
mình đều không chăm sóc được như thế, ta đã toàn tâm toàn ý đối đãi với
chủ tử ngươi, nhưng mà ngươi thì sao? Hừ, tỷ tỷ mà ta yêu thương, năm đó mắc phải quái bệnh, cần phải có băng sơn Tuyết Liên mới có thể cầu
mệnh, ta ba lần bốn lượt cầu ngươi, ngươi không cho cũng thôi đi, lại
đem cho thuốc giả, khiến tỷ tỷ ta mất mạng dưới liều thuốc đó, ngươi…
Ngươi cũng quá độc ác đi a, chỉ vì nàng hầu hạ ngoại thất chi nữ sao?
Cũng bởi vì Lưu di nương cùng ngươi có sung đột, mà ngươi lại xuống tay
hung ác như thế… Ngươi, lúc trước có từng nghĩ qua ân nghĩa chủ tớ của
chúng ta không? Hôm nay lại đến đây giả vờ tốt, thì cho dù là ai cũng sẽ lạnh lòng.”
Vương phi nghe xong không giải thích được, kinh ngạc nói: “Ngươi nói
hưu nói vượn gì đó, năm đó khi ngươi đòi băng sơn Tuyết Liên, ta đã nghĩ biện pháp đi vào nội cung, tìm Lưu phi nương nương phải nhiều lần cầu
xin mới có được, những thứ trong nội cung, ở đâu ra đồ giả chứ? Hơn nữa
còn là tự tay ta giao vào trong tay ngươi, lúc ấy chính ngươi cũng nhìn
thấy, ngươi… Ngươi đúng là muốn mang chuyện tình mười mấy năm trước ra
vu oan cho ta sao? Ta là người thế nào ngươi không rõ sao?”
Vương mụ mụ nghe xong trong đầu lập tức nhớ lại, năm đó vương phi quả thực là tận tâm tận lực đi tìm dược, nhưng mà, vì sao tỷ tỷ ăn một lần
dược này xong liền chết đi, hơn nữa, còn có bệnh trạng như trúng độc,
chính mình tự tay đút thuốc cho nàng, tận mắt thấy nàng chết…
“Ta cùng với tỷ tỷ ngươi không oán không cừu, nàng bất quá là cái hạ
nhân hầu hạ người khác, ta hại nàng làm chi? Đầu óc của ngươi giỏi như
thế sao không nghĩ tới việc này a? Nàng bị phát bệnh kỳ quặc, hơn nữa
chết càng kỳ quặc, ngươi không đi tìm người hại nàng, ngược lại đổ oán
trách lên đầu ta, nếu ta có tâm kế như thế, sao còn bị ngươi lừa mấy
chục năm?”
Vương ma ma càng nghe càng cảm thấy có lý, trong đầu hồi tưởng lại
những hành động năm đó của Lưu di nương, tỷ tỷ của mình dù đối với Lưu
di nương quan trọng thế nào, thì cũng chỉ là một nô tỳ, nhưng Lưu di
nương lại xem nàng như mẹ mình, ân cần bưng trà đưa nước đến không bình
thường, lúc ấy mình nhìn thấy cũng không quá lưu ý, lại nghĩ đến những
năm tâm cơ cùng thủ đoạn mà Lưu di nương sử dụng, tim của Vương ma ma từ từ chìm xuống, giọng run run nói: “Thật không phải là chủ tử ngươi
sao?”
Vương phi thật hiếm khi không tức giận mà còn cười: “Ngươi hôm nay
bất quá chỉ là người sắp chết, ta có cần lừa ngươi không? Hơn nữa ngươi
còn có cái giá trị gì để ta lừa gạt, chủ tớ tình nghĩa nhiều năm như
vậy, ngươi đối với ta không tốt ta cũng không hạ thủ được như những
người khác, nếu ngươi không tin, hiện tại có thể tìm đại phu năm đó chữa bệnh cho tỷ tỷ ngươi đến, cho dù trải qua hơn mười năm thì đã sao, luôn luôn sẽ có dấu vết để lại để tra được.”
Cuối cùng Vương ma ma suy nghĩ cẩn thận lại, Lưu di nương là ai,
vương phi là ai, nhìn cũng đã mấy chục a, mà mình thật sự là đầu óc heo, làm sao lại đi tin Lưu di nương chứ, ngày ấy, Lưu di nương sở dĩ tự
mình sắc thuốc, tự mình mớm thuốc cho tỷ tỷ, vì muốn để mình tin tưởng,
là vương phi đã ra tay hại chết tỷ tỷ, nàng ta tâm kế thâm trầm, thủ
đoạn độc ác cực kỳ a…
Vương ma ma đột nhiên giống như bị điên vậy, liên tục tự tát vào
miệng mình, trong mắt đều vô cùng hối hận, “Chủ tử, là nô tỳ sai lầm,
ngươi… Ngươi đánh chết nô tỳ a, những năm này, nô tỳ không ít lần hại
ngươi, không ít lần hại ngươi a.”
Vương phi nghe xong cũng thương tâm, cả giận nói: “Ngươi là đồ ngu
xuẩn, ta một lòng đối đãi với ngươi, ngươi lại nghe theo lời nàng, nói
đi, ngươi làm thế nào cùng nàng cấu kết, đã làm chuyện gì? Từng cái nói
ra.”
Vương ma ma nghe xong thì mang vẻ mặt vẻ xấu hổ, nghẹn ngào nói: “Chủ tử, ngươi đừng quá tức giận, vì một lão chó già như nô tỳ mà làm bị
thương thân thể mình là không đáng, nô tỳ sẽ từng cái nói cho ngươi biết là được.
Năm đó, Lưu di nương thấy ngươi cùng Vương Gia tình đầu ý hợp, nàng
chỉ gặp qua Vương Gia một lần, liền nổi lên ý đính, muốn cùng ngươi, tỷ
muội cộng thị Nhất Phu, đáng tiếc Vương Gia đối với nàng liếc mắt một
cái cũng không có, vì vậy nàng liền bảo ta, dùng danh nghĩa của ngươi đi mời Vương Gia đến một tiểu trang u tĩnh để hẹn hò, Vương Gia nhìn thấy
là ta, tự nhiên tin tưởng, nàng ta liền ở trong trà hạ độc, lệnh cho nô
tỳ đưa Vương Gia uống, đó là thuốc mê hoặc tâm trí con người, lúc Vương
Gia hồ đồ, liền… Liền cùng nàng… những việc về sau ngươi cũng đã biết,
ta cũng không cần nói nữa.”
Vương phi nghe được chấn động, kinh sợ tự trên mặt ghế đứng lên nói: “Vương Gia khi đó biết rõ ngươi làm ra chuyện này, vì sao…”
“Vương Gia không biết, vì thuốc này mê hoặc tâm trí, nên trong mắt
Vương Gia nhìn thấy tất cả đều là ngươi, tưởng rẳng cùng ngươi… Hơn nữa, thuốc này khi tỉnh lại, hắn sẽ quên hết chuyện vừa xảy ra.” nét mặt già nua của Vương ma ma đỏ bừng nói.
“Chuyện sau này Vương Gia làm sao mà nhận biết, vì nàng ta náo loạn,
nói là Vương Gia chiếm đi trong sạch của nàng, Vương Gia phải chịu trách nhiệm mới được a.”
“Về sau nàng cũng sợ ta khai ra mọi chuyện, lại sai người đến lừa gạt Vương Gia vài lần, thừa cơ hội ở trên người Vương Gia lưu lại ấn ký,
còn lấy đi vật bên mình của Vương Gia, chủ tử chẳng lẽ đã quên, năm đó
nhị đẳng nha đầu Hoàn nhi trong viện của ngươi bị Vương Gia một chưởng
đánh chết, là tại vì Vương Gia xấu hổ biến thành giận dữ.” Vương ma ma
lại nói tiếp.
“Hắn cũng quá mức hồ đồ vô dụng , chiêu thuật như thế, trúng qua một
lần thì thôi, vậy mà trúng thiệt nhiều lần, uổng công hắn còn là một
Thiết Mạo Tử Vương .” Vương phi trầm giọng thống hận nói.
“Cũng trách không được Vương Gia, năm đó, Vương Gia toàn tâm toàn ý
muốn cùng ngươi kết thân, lại không biết ở nơi nào mà nghe nói, trong
lòng ngươi vốn có người khác, năm đó Dụ Thân Vương không phải là cùng
Vương Gia cùng lúc đi Quốc Công phủ cầu thân sao? Dụ Thân Vương chính là thân đệ đệ của hoàng thượng, địa vị cũng tôn quý vô cùng, lại phong lưu tuấn dật, tuấn tú lịch sự, Vương Gia tự nhiên là sợ ngươi đối với hắn
lòng có thương nhớ… hơn nữa nô tỳ cũng nói chút ít… Nói chút ít lời nói
tốt, thì Vương Gia càng hoang mang… Nàng ta lại cố ý chế ra vài chứng cứ giả… Khiến Vương Gia hiểu lầm ngươi thật sự cùng Dụ Thân Vương hữu
tình… Cho nên…” Vương ma ma lắp bắp, gương mặt già nua sưng thành cái
đầu heo, nói chuyện cũng không quá lưu loát, chỉ là trong mắt nang vẫn
có thể nhìn ra sự xấu hổ cùng đau lòng, đoán là, thật sự hối hận.
“Nguyên lai những chuyện đó, đều là ngươi và nàng cùng nhau giở trò,
bất quá, hai người các ngươi dù sao cũng là phụ, thì sao có thể làm được nhiều chuyện như vậy, tất nhiên còn có người ở sau lưng giúp đỡ các
ngươi a.” Vương phi chán nản ngồi ở trên mặt ghế, ung dung nói ra.
“Xác thực là có một người nam nhân, nhìn qua ăn mặc cũng rất là tôn
quý, nhưng nô tỳ lại không biết hắn, Lưu di nương chỉ nói là biểu huynh
bên nhà mẹ nàng, nô tỳ một mực suy nghĩ, nhà mẹ nàng bất quá là cửa nhỏ
nhà nghèo thôi, lấy đâu ra thân thích như vậy, bất quá, khi đó nô tỳ
cũng không cần biết nhiều chuyện, nên cũng không nghĩ nữa…” Vương mụ mụ
lại giải thích nói.
“Đường nhi… Cũng là có trong lúc đó a.” Vương phi chỉ cảm giác tim
mình như chìm đến đáy cốc, nói chuyện cũng bị mất hết khí lực, như muốn
hư thoát, càng miệt mài theo đuổi, càng làm cho nàng thương tâm trầm
thống, chính mình những năm này, còn có thể sống được an lành, sợ là do
Vương Gia che chở.
Nữ nhân kia nếu không phải thấy Vương Gia đối với chính mình quá mức
tình thâm, e là mình đã chết rồi, cùng nàng tranh giành như vậy, chỉ sợ
đã sớm ra tay giết mình …
“Đúng vậy, kỳ thật, trước đó mấy lần, Vương Gia cũng không biết mình
làm cái gì, thuốc này chỉ khiến cho Vương Gia như nằm mộng xuân vậy,
tỉnh lại thì, chỉ cho là mình ngày suy nghĩ đêm nằm mơ, cũng không biết
là mình đã thực sự làm những chuyện kia.
Nhưng có một lần nàng đã hạ dược nhẹ cho Vương Gia, khi Vương Gia
tỉnh lại thì phát giác mình cùng nàng nằm ở một giường, thiếu chút nữa
tức giận muốn đánh chết nàng, nhưng nàng là muội muội của ngươi, còn nói Vương Gia sớm đã cùng nàng hoan ái nhiều lần, mà trong đầu Vương Gia
cũng thực sự có chút ít trí nhớ mơ hồ… Nàng còn nói Vương Gia đối với
nàng như thế chính là bội tình bạc nghĩa… Nàng lại có mang… Vương Gia
mới không hạ thủ được, vừa vặn lúc này nhị lão gia cùng Dụ Thân Vương
không biết vì sao đúng lúc đến đây, phá vỡ chuyện này… Về sau, lại náo
loạn đến Quốc Công gia, Quốc Công gia tuy là tức giận, nhưng rốt cuộc
cũng là nữ nhi ruột thịt của mình… vì thế buộc Vương Gia không thể không nạp nàng làm thiếp… những chuyện sau đó nữa thì ngươi cũng biết.”
Vương phi nghe đến tim đều muốn nát đi, trách không được khi đó Vương Gia trong lòng còn có áy náy, một mực vẫn muốn cùng chính mình giải
thích, nhưng chính mình lại không chịu tin , thiếu chút nữa đã từ bỏ cửa hôn nhân này, nếu không phải phụ thân cương quyết ép, nàng thật đúng là không gả cho Vương Gia , chính mình còn không vào cửa, hắn đã có nữ
nhân khác… Còn có hài tử… nếu ai yêu đuối một chút thì đã tức chết rồi,
sớm biết như vậy nên gả cho Dụ Thân Vương thì không phải chịu tội này…
Chẳng qua, trong lòng vẫn là đối với hắn có tình, tuy chỉ là một ít…
Nhưng một ít này đủ để làm cho mình khó có thể quên, nếu không phải là
người thân nhất bên cạnh mình đi lừa gạt hắn, hắn làm sao lại trúng kế
tiện nữ nhân kia, chẳng lẽ hết thảy mọi chuyện đều đã được số phận an
bài sao?
Vương phi không muốn hỏi tiếp nữa, lảo đảo đứng lên, Ngọc Bích nhanh
nhẹn cẩn thận vịn nàng, Vương Phi đi ra tới cửa chỗ, thì nghe thấy phịch một tiếng, quay đầu l nhìn lại, chỉ thấy Vương ma ma quỳ sấp trên mặt
đất, đối với nàng mãnh liệt dập đầu, vừa ngẩng đầu lên: “Chủ tử, chủ tử, nô tỳ tự biết nghiệp chướng nặng nề, không dám cầu chủ tử có thể tha
cho nô tỳ, nhưng chủ tử ngươi nhất định phải bảo trọng thân thể, không
nên bị nô tỳ làm tức giận, nô tỳ không thể tiếp tục phục vụ chủ tử …
bệnh của Đình ca nhi… hôm nay nô tỳ nghĩ lại cũng thấy rất kỳ quặc, ngài nhất định phải cẩn thận điều tra, phải cẩn thận đại thiếu gia a, là nhi tử do nàng ta sinh, tâm địa sợ là… Sợ là so với nàng ta còn muốn độc
hơn.”