Ads
Một tháng sau, Giản thân vương phủ cuối cùng cũng bắt đầu hỉ sự, Thượng Quan Mai
dùng thân phận tỷ tỷ của Giản thân vương phi gả cho Tổng Đốc Giang Nam Lãnh Tốn
làm vợ, một đôi uyên ương số khổ cuối cùng cũng tu thành chính quả, ngày Thượng
Quan Mai xuất giá, Linh tỷ nhi mặc quần áo mới tinh, lúc nhìn mẫu thân lên kiệu
hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cười đến sáng lạn. Nhưng lúc vừa quay người đi,
trong mắt lại ngập tràn nước mắt.
Trước khi Thượng
Quan Mai xuất giá, bèn yêu cầu Linh tỷ nhi sau này cùng theo nàng gả đến nhà
Lãnh Tốn gia, nhưng Linh tỷ nhi lại chết sống cũng không chịu, ngày đó, nàng quỳ
cả ngày trước linh bài của Lãnh Hoa Đường và Ngọc Nương, nàng đã sớm biết thân
thế của mình, nhưng tất cả mọi người lớn nhỏ trong phủ cũng chỉ nói, cha mẹ của
nàng là bởi vì bệnh mà chết, tính cách của cha mẹ cũng được Cẩm Nương bịa ra một
câu chuyện thê mỹ cảm động để tuyên dương, nàng cũng đã nhận thức cha mẹ đều là
người thiện lương có bản lĩnh, chỉ là vận mệnh không tốt với họ, nên khiến họ
đoản mệnh.
Linh tỷ nhi từ nhỏ
đã được Thượng Quan Mai nuôi lớn, xem Thượng Quan Mai như mẹ ruột, Thượng Quan
Mai cũng đối xử với nàng thật lòng thật dạ, hai mẹ con cảm tình rất sâu, Linh tỷ
nhi thấy Thượng Quan Mai cùng Lãnh Tốn thống khổ, chứng kiến hai người bọn họ rõ
ràng có tình cảm với nhau, lại bởi vì một chút thế tục quy củ mà không thể ở
cùng nhau, cho nên, mới suy nghĩ biện pháp tác hợp mẫu thân cùng Lãnh Tốn, nàng
đầu tiên là để Dương ca nhi tìm người giả mạo chữ viết của Lãnh Tốn, viết một
phong thư cho Thượng Quan Mai, nói dối rằng Lãnh Tốn muốn lấy người khác, lại
để cho Lãnh Tốn nhanh trở về, ẩn nấp ở bên trong mật đạo của Lãnh Hoa Đường năm
ấy, lắng tai nghe tiếng lòng của Thượng Quan Mai, lúc này mới giúp cho hai người
khổ sở thành một đôi.
Hôm nay Thượng Quan
Mai gả đi, Linh tỷ nhi càng trở nên cô đơn, trong lòng nàng vẫn nhận định chính
mình là nữ nhi của Giản thân vương phủ, không cùng mẫu thân gã ra ngoài mà bỏ
rơi gia tộc. Hơn nữa, trong trái tim nho nhỏ của nàng vẫn không buông xuống được
một người, chỉ có ở lại Giản thân vương phủ, mới có cơ hội cùng người kia gặp
gỡ.
Sau khi Thượng Quan
Mai gả đi, Cẩm Nương lại phái thêm một ít người cho Linh tỷ nhi sai khiến, yêu
cầu chiếu cố việc ăn uống và cuộc sống hàng ngày của Linh tỷ nhi, Linh tỷ nhi
đối với Cẩm Nương cũng kính trọng và vâng lời, nàng cũng biết, sau khi mẫu thân
gả đi, nơi nàng có thể dựa vào, cũng chỉ có Nhị thúc cùng Nhị thẩm, huống chi,
Nhị thẩm còn là dì của nàng.
Lãnh Hoa Đình cuối
cùng cũng thỉnh cầu Hoàng thượng xin đi Giang Nam, Hoàng Thượng rất vui, nhiều
năm trước kia hắn vẫn trông mong Cẩm Nương có thể xây dựng một trụ sở mới cho
Đại Cẩm, nhưng Cẩm Nương một mực từ chối, trong đó nguyên do hắn cũng rõ ràng
một chút, Cẩm Nương sợ chính mình lại giống như lão hoàng đế, sẽ nghi kỵ hai vợ
chồng, nhưng chính hắn cũng có tư tâm, hắn không muốn để Cẩm Nương rời khỏi kinh
thành quá lâu, cho nên, một mực cũng không thúc ép, hôm nay Cẩm Nương đã chủ
động đưa ra đề nghị, hắn vẫn lấy quốc gia đại sự làm trọng, huống chi, xây dựng
trụ sở xong, thì cũng chỉ ba năm, đến lúc đó, lại kêu cả nhà tiểu Đình trở về là
được. Chỉ cần bọn hắn một nhà không rời khỏi Đại Cẩm, thế nào cũng tốt
cả.
Hoàng Thượng khi ấy
liền đồng ý Lãnh Hoa Đình, một nhà Lãnh Hoa Đình liền bắt đầu chuẩn bị lên đường
đi Giang Nam, sau khi hạ triều, Hoàng Thượng trở về hậu cung, vừa đến trong cung
hoàng hậu ngồi xuống, thì có người truyền báo thái tử đến, Hoàng thượng cho
người mời thái tử vào.
Thái tử tiến vào,
sau khi hành lễ, lại nói với Hoàng Thượng: "Nhi thần muốn cùng Giản thân vương
đi Giang Nam, học tập cải tạo thuỷ lợi cùng cơ giới, tương lai tìm cách đem
những kỹ thuật nắm trong tay hoàng gia."
Hoàng Thượng dùng
ánh mắt lợi hại nhìn thái tử, ánh mắt hàm chứa ý dò xét, thái tử vẫn bộ dáng vân
đạm phong khinh cúi thấp đầu, con mắt nhìn chòng chọc vào chân, quyết không
ngẩng đầu đối mắt cùng Hoàng Thượng.
Hoàng hậu ngược lại
nở nụ cười, nhìn thoáng qua nhi tử, đau lòng cùng cảm động, Hoàng Thượng thu ánh
mắt trở về, lại thở dài nói: "Ngươi nếu thật muốn học, việc này hàng năm ngươi
có thể tìm Vương thẩm của ngươi học, hơn mười năm qua cũng chưa nghe ngươi nói
muốn học, hôm nay một nhà bọn hắn muốn xuống phương nam, ngược lại ngươi rất là
lo lắng."
Thái tử nghe được
mặt trở nên hồng, lại cúi đầu, thế nào cũng không cùng đối mắt với Hoàng Thượng,
cũng không hề nói chuyện, cúi người, bảo trì tư thế hành lễ không thay đổi, lại
làm Hoàng Thượng tức giận thiếu điều muốn gõ đầu hắn, "Ngươi cũng đã biết ngươi
là thái tử, hôm nay đã mười lăm tuổi rồi, không ở cạnh trẫm học tập chính sự,
lại muốn đi Giang Nam, ngươi... Thực làm trẫm thất vọng."
Thái tử lúc này mới
ngẩng đầu lên, con mắt sáng long lanh, sắc mặt lại có chút hồng hồng: "Phụ
hoàng, nhi thần tâm ý đã quyết, cầu phụ hoàng thành toàn."
"Ngươi... Trừ phi
ngươi không cần thái tử vị này, bằng không thì, đừng bao giờ ... cùng trẫm muốn
nhắc lại việc này nữa." Hoàng Thượng nghe được giận dữ, đứng lên, phất tay áo
muốn đi.
Hoàng hậu nhìn thấy
nóng nảy, vội vàng trừng mắt liếc thái tử, chạy đến trước mặt hoàng thượng:
"Hoàng Thượng, chút ít tâm tư kia của Kiền nhi ngài còn nhìn không thấu sao? Hắn
chính là không nỡ xa Anh tỷ nhi ah, những năm này, hắn cố trông nôm, che chở,
cưng chìu Anh tỷ nhi, so với trưởng công chúa còn muốn cưng chiều
hơn."
Hoàng Thượng nghe
thấy liền quay đầu trừng mắt liếc thái tử, lắc lắc đầu, thở dài nói: "Ngươi cũng
biết, Vương thẩm ngươi vì sao nhiều năm như thế không đi Giang Nam, đến bây giờ
lại đi?"
Thái tử nghe thấy
mặt trắng bệt, nhưng vẫn cắn răng không nói chuyện.
Hoàng Thượng nhịn
không được liền vỗ đầu thái tử nói: "Ngươi tính tình quật cường cũng không biết
là giống ai, hai vợ chồng Vương thúc cùng Vương thẩm của ngươi tình cảm so với
vàng còn cứng hơn, Vương thẩm ngươi chỉ cầu một đời một thế một đôi người, trong
mắt nàng không cho phép chứa dù chỉ nửa hạt cát, tính tình kia của nàng, làm sao
mà để Anh tỷ nhi gả vào hoàng gia? Ngươi thân làm thái tử, tương lai nhất định
sẽ có nữ nhân tam cung lục viện, Vương thẩm ngươi tuyệt đối không cho phép như
vậy, lại nói, tính tình kia của Anh tỷ nhi vô cùng nhất tự nhiên thanh thoát
không ràng buộc, làm sao chịu được quy cũ trong cung, nàng cũng không thích hợp
làm Thái Tử Phi của ngươi ah."
Thái tử nghe được
cả người chấn động, bướng bỉnh quỳ gối trước mặt hoàng thượng: "Phụ hoàng, nhi
thần là thật tâm thích Anh tỷ nhi, nhi thần tin tưởng, Anh tỷ nhi cũng nhất định
sẽ thích nhi thần, cầu phụ hoàng thành toàn."
Thái tử cái gì cũng
đều tốt, chỉ là có cái tính cứng đầu, Hoàng Thượng cũng không có biện pháp với
hắn, kỳ thật, nếu nói ra, Hoàng Thượng cũng rất nguyện ý cùng Giản thân vương
phủ kết thông gia, tuy nói cả hai cùng là tôn thất, nhưng bởi vì cách vài đời
rồi, sớm thoát năm đời, cũng không cũng coi là cận thân, Tông Nhân Phủ đối với
việc này cũng không quá phản đối, giống như Lãnh Hoa Hiên cưới Lãnh Uyển cũng là
một chuyện, nhưng là, hắn đã tìm hiểu qua Cẩm Nương rồi, biết rõ Cẩm Nương sẽ
không đáp ứng, cần gì phải cưỡng cầu, hắn đối với thái tử ôm rất nhiều hy vọng,
thái tử hiền đạt tinh cán (hiền lành, thấu tình đạt lý, tinh anh, mẫn
cán), làm vua rốt tốt, Đại Cẩm giao trên tay thái tử chỉ có càng thêm củng
cố, nhưng là, hắn không muốn bức Cẩm Nương ah...
"Kiền ca nhi, không
phải phụ hoàng không thành toàn, mà là... Vương thẩm của ngươi, nàng không thích
hoàng gia, sợ là muội muội của ngươi cùng Dương ca nhi, cũng là rất khó, Vương
thẩm của ngươi, chính là nhìn mọi chuyện quá thông thấu, nàng thầm nghĩ muốn
bình an vui thích, đối với Hoàng quyền cùng tiền vàng đều rất đạm bạc, nàng
không muốn cùng hoàng gia thiết lập quan hệ, vì vậy sẽ không có khả năng cùng
chúng ta kết thân đâu, ngươi vẫn nên sớm chết đi phần tâm tư này đi
ah."
Hoàng Thượng giống
như dỗ dành khuyên bảo nói.
Thái tử bướng bỉnh
cúi xuống, nghe lời này của Hoàng Thượng, thì ngẩng đầu lên, trong mắt là kiên
quyết, "Phụ hoàng, nếu như, mình đi nói chuyện với thẩm nương, nếu nàng đem Anh
tỷ nhi gả cho ta, tương lai, trong hậu cung của ta, chỉ có một mình Anh tỷ nhi
thôi, nếu không sẽ không thích nữ nhân nào khác, nàng biết thì sẽ đáp ứng
ta."
"Làm càn, như thế
là ảnh hưởng đến huyết mạch của hoàng gia, ngươi sao lại có thể như vậy được?"
Hoàng Thượng tức giận thiếu điều muốn lấy chân đạp thái tử.
Nhưng trong tâm lại
cảm động sự kiên trì của thái tử, hắn này cả đời này có một việc vẫn còn tiếc
nuối, nếu như nhi tử có được sở nguyện, hắn cũng vui mừng ah.
"Không được, Kiền
nhi, có đạo lý nào mà thái tử chỉ lấy một người, tương lai ngươi kế thừa đại
thống cũng quyết không thể chỉ có một mình hoàng hậu, như thế là quá bất hiếu
rồi, còn có quy chế của tổ tiên nữa." Hoàng hậu cũng nói.
Mọi người đang bàn
bạc, thì trưởng công chúa không biết từ đâu cũng biết tin tức này, cũng ầm ầm
tiến vào, miễn cưỡng hành lễ, thấy ca ca quỳ xuống, nàng cũng quỳ theo: "Phụ
hoàng, nhi thần cũng muốn đi theo đến Giang Nam, Dương ca nhi như con ngựa
hoang, nếu ta không giữ chặt hắn, lòng của hắn sẽ bay đi, nhi thần cũng không
muốn để Dương ca nhi vui vẻ bên người khác."
Hoàng Thượng nghe
được phẫn nộ, nổi giận nói: "Lớn mật, ca ca ngươi đã hồ đồ, ngươi cũng đến giúp
vui."
Vành mắt Công chúa
phiếm hồng, muốn khóc, nhỏ giọng đến bên cạnh Hoàng Thượng, ôm lấy chân hoàng
thượng nói: "Phụ hoàng xưa nay hiểu rõ nhi thần nhất, tâm tư nhi thần ngài cũng
minh bạch, nhi thần, từ nhỏ liền thích Dương ca nhi, mặc dù Dương ca nhi không
thích nhi thần tùy hứng hung hãn, nhưng nhi thần có thể sửa, có thể học hiền
lương đoan trang, tính tình không còn con nít nữa, có thể chỉ làm dân chúng bình
thường, không cần làm công chúa, không ở trước mặt hắn mà lên mặt, không ở trước
mặt hắn mở kiêu căng, ta..."
"Đứa nhỏ của ta,
ngươi là kim chi ngọc diệp ah, ngươi... Vì cái gì muốn ủy khuất chính mình như
thế, hảo nam nhi trong thiên hạ còn rất nhiều, làm sao mà chỉ có thể yêu mình
hắn?" Hoàng hậu nghe được cái mũi cũng chua xót, chính mình cưng chìu hài tử như
châu như ngọc, lại muốn hèn mọn như thế trước mặt người của Giản thân vương
phủ.
"Hoàng Thượng, ngài
là cửu ngũ chí tôn, Giản thân vương phủ bọn hắn lại như thế nào, cũng chỉ là
Vương gia, ngài hạ chỉ, chiêu Dương ca nhi làm phò mã, cưới Anh tỷ nhi làm Thái
Tử Phi, xem bọn hắn dám không chịu đáp ứng, đó chính là hoàng mệnh." Hoàng hậu
thật không nỡ để hai đứa con trai con gái của mình chịu thiệt, mặt lạnh nói với
hoàng thượng.
Hoàng Thượng trừng
mắt liếc hoàng hậu, hai tiểu hài tử làm càn, nàng cũng theo, thiệt
là...
Bất quá, đúng thế,
lấy việc này thử vợ chồng tiểu Đình cũng tốt, bọn hắn một mực có lòng nhàn vân
dã hạc, một lòng chỉ muốn rời khỏi triều đình, trãi qua cuộc sống thảnh thơi,
nhưng mà, nhân tài như thế, làm sao có thể bỏ qua đây?
Cẩm Nương biết được
Hoàng Thượng đồng ý chuyện đi Giang Nam, cả nhà liền hứng khởi, cùng nhau bắt
đầu chuẩn bị, sau khi Anh tỷ nhi cùng Dương ca nhi biết rõ, cũng vui vẻ không
kìm chế, hưng phấn bắt đầu thu thập, chỉ có Linh tỷ nhi, vài lần nàng bồi hồi
trước phòng Cẩm Nương, dáng vẻ giống như muốn nói, lại giống như
không.
Cẩm Nương biết được
liền kêu nàng vào, hỏi nàng nguyên nhân, Linh tỷ nhi nói: "Vốn là muốn theo thẩm
nương cùng nhau đi Giang Nam, nhưng là, Linh tỷ nhi bỏ không được phụ thân và
mẫu thân, muốn ở lại kinh thành giữ đạo hiếu cho bọn hắn."
Cẩm Nương nghe được
trong nội tâm liền cảm động, Linh tỷ nhi từ nhỏ liền hiểu chuyện lại nghe lời,
trái tim nhỏ bé có thể một lòng hiếu thảo, cũng là chuyện tốt, nhưng sau khi
Thượng Quan Mai gả đi, cũng là đi Giang Nam, cả nhà mình vừa đi, thì chỉ còn lại
một mình tiểu cô nương nàng ở lại trong phủ, chuyện này làm sao được đây? Thượng
Quan Mai đã uỷ thác cho nàng chiếu cố Linh tỷ nhi thật tốt.