Edit: Tiểu
Tuyền Anh tỷ nhi nghe
được tự nhiên cũng không chịu , nàng kéo lấy tay Linh tỷ nhi khuyên nhủ một
trận, nhưng Linh tỷ nhi vẫn không chịu, điều này khiến cho Cẩm Nương rất khó xử,
giữ đạo hiếu cho cha mẹ quả là lý do khó từ chối, Linh tỷ nhi mới mười ba tuổi,
không có người lớn ở bên cạnh chiếu cố, ở kinh thành làm sao mà sinh sống cho
tốt chứ?
Như thế Cẩm Nương
liền để cho Anh tỷ nhi lặng lẽ thám thính, nhìn xem nguyên nhân cuối cùng mà
Linh tỷ nhi không muốn đi theo là cái gì.
Việc này của Linh
tỷ nhi khiến Cẩm Nương rất khó xử, nhưng cả nhà cũng không có vì một mình nàng
mà trì hoãn hành trình, cũng may cách thời gian lên đường còn có mấy ngày, những
chuyện cần chuẩn bị rất nhiều, cho nên, vẫn còn có thời gian từ từ khuyên
bảo.
Cẩm Nương đang ở trong phòng thu thập, thì phía ngoài có tiểu nha
đầu vội vàng chạy đến nói: "Phu nhân, trong cung có người đến, bảo ngài lập tức
tiến cung."
Cẩm Nương nhăn lông mày một cái, sau đó nhanh chóng quay đầu ...
Hỏi Mãn nhi: "Vương gia ở đâu? Chỉ truyền một mình ta tiến cung sao?"
Mãn nhi đã sớm gả đi, gả một quản sự ở cửa hàng bên ngoài phủ,
nhưng Cẩm Nương đã dùng quen nàng, nên vẫn đem nàng ở lại bên cạnh để sai bảo,
trải qua mười năm, cũng đã thành người thiếp thân tâm phúc nhất của Cẩm Nương,
nàng thấy cẩm Nương hỏi, bận rộn cười nói: "Chỉ nói mời ngài, không nói mời
Vương gia đâu."
Cẩm Nương nghe xong lông mày nhíu càng chặt hơn, Mãn nhi bận rộn
hỏi nha đầu báo tin kia: "Vị chủ tử nào trong cung tuyên chiếu thế?"
Tiểu nha đầu kia nhanh chóng trả lời: "Hồi tỷ tỷ, là người trong
cung của Hoàng hậu nương nương, nô tỳ nhìn có chút quen mặt."
Cẩm Nương nghe thấy lúc này mới thả lỏng, bất quá vẫn nói với Mãn
nhi: "Một hồi ta sẽ mang theo tiểu nha đầu tiến cung, ngươi cứ ở trong phòng chờ
Vương gia, nhất thiết phải nói rõ, là Hoàng hậu nương nương gọi ta tiến cung nói
chuyện a."
Mãn nhi mím miệng, nhẫn nhịn cười đáp ứng, rồi đẩy lấy Cẩm Nương
ra khỏi phòng: "Ngài đừng có bận tâm những chuyện vụn vặt đó nữa, Vương gia
không phải là người bất thông tình lý như vậy, Hoàng Mệnh khó cãi, coi như là
hoàng thượng gọi, thì cũng không thể trách ngài cái gì a?"
Mặt Cẩm Nương hồng một chút, giơ tay lên muốn đánh Mãn nhi, cô
nàng này hiện tại càng ngày càng to gan rồi, lời này cũng dám nói ra chế giễu
nàng.
Vào trong đi thay một than triều phục, Cẩm Nương dẫn theo hai
tiểu nha đầu ra khỏi cửa, ngồi xe ngựa tiến cung.
Hoàng hậu ở Khôn Ninh cung tiếp kiến nàng, lúc Cẩm Nương đi vào,
hoàng hậu đang trong cung đi trở về, làm như có cái gì tâm sự khó có thể giải
quyết, nhìn thấy Cẩm Nương đến, thì bước lên phía trước cầm lấy tay Cẩm Nương,
"Đệ muội, muội đến rồi."
Cẩm Nương bận rộn muốn hành lễ, thì hoàng hậu kéo tay nàng nói:
"Ta và ngươi tựa như tỷ muội vậy, ở đây cũng chỉ có hai người chúng ta, đừng có
quá câu nệ những lễ nghi đau đầu kia."
Cẩm Nương vẫn còn là kiên trì đem lễ làm xong, mới đứng lên theo
hoàng hậu cùng nhau tiến vào nội điện, ở trên tú đôn ngồi xuống, sau đó có cung
nhâng đem trà dâng đến, Cẩm Nương thân thể ngồi xong liền nghiên người, đem trà
để ở trên bàn nhỏ bên cạnh. Đợi chờ hoàng hậu lên tiếng.
"Đệ muội nha, sao ngươi lại đột nhiên muốn đi Giang Nam, quả thật
là khó xử chết ta." khuôn mặt của Hoàng hậu nương nương nóng vội, nàng cùng Cẩm
Nương nói chuyện liền không có dung danh xưng bổn cung, đã nói chuyện bình
thường.
Cẩm Nương có chút không hiểu, một nhà mình muốn đi Giang Nam,
không phải là hoàng thượng hi vọng sao? Có thể xây dựng một trụ sở mới để kiếm
tiền thêm nha.
Hoàng hậu nhìn cẩm Nương không hiểu ý của nàng, thì không thể làm
gì khác hơn là thở dài nói: " Vợ chồng các ngươi ra sức làm việc cho quốc gia,
hoàng thượng nhà ta vô cùng cao hứng , chẳng qua là, các ngươi vừa đi, mấy hài
tử cũng sẽ mang đi theo, Kiền nhi cùng Ngọc nhi chúng ta có thể bị khổ sở, mấy
hài tử từ nhỏ đã cùng nhau chơi đùa lớn lên, lần này chia tách sẽ mất vài năm,
cũng không thể không làm, hai đứa nó theo hoàng thượng náo loạn, Kiền nhi thế
nhưng nói muốn theo một nhà các ngươi đi, nói là muốn học kỹ thuật, nhưng ý đồ
thật sự, thì người làm mẫu thân như ta còn không biết sao, nó còn không phải là
không nỡ rời xa mấy hài tử nhà các ngươi sao?"
Cẩm Nương nghe xong thì tim đập lỗi nhịp, thầm nghĩ, những gì nên
đến sẽ đến a, nàng chính vì muốn chia cắt mấy hài tử mới tính toán đi Giang Nam
, chẳng lẽ, vẫn trốn đi không được sao?
Trong lòng khó xử, trên khuôn mặt lại nhẹ nhàng cười: "Thái tử
điện hạ là đang cùng nương nương nói đùa thôi, hắn là quân một nước, muốn học
cũng nên học bản lãnh trị quốc, theo ta đi thì không được, ta chỉ có những kỹ
năng kỳ quái thôi a."
Hoàng hậu cười nói: "Ngươi cũng không cần tự hạ thấp mình, những
kỹ thuật kia của ngươi là căn cơ của Đại cẩm đó, sự xem trọng của hoàng thượng
đối với ngươi vẫn không thay đổi qua, chẳng qua là đúng như ngươi nói vậy, Kiền
nhi là quân một nước, nhiệm vụ quan trọng của hắn chính là làm thế nào thống trị
cả quốc gia, một quốc Quân sao có thể tùy tiện rời khỏi kinh thành chứ?"
Lời nói này rất có lý, Cẩm Nương chỉ có thể gật đầu, thật không
biết hoàng hậu đem nàng gọi đến đây cuối cùng là có ý gì, chẳng lẽ để mình đi
khuyên thái tử, nếu như chỉ là khuyên nhũ, vậy cũng được không có gì, nếu là. .
. . . .
Hoàng hậu thấy Cẩm Nương không đón ra ý trong lời nói, cũng không
biết phải làm như thế nào nói tiếp, nhất thời hoàn cảnh có chút lúng túng, Cẩm
Nương nhìn vậy liền thử hỏi: "Nương nương có phải là muốn thần đi khuyên thái tử
hay không. . . . . ."
Hoàng hậu nghe vội vàng gật đầu, trong lòng lại là khổ não, Cẩm
Nương rõ ràng là người rất thông tuệ , sao lúc này lại không hiểu ý của mình
chứ. Bất quá, nếu người đã gọi tiến cung đến, thì vẫn phải nói rõ mới tốt, dù
sao cũng phải thử một lần tâm ý của nàng ấy mới được.
"Đệ muội a, tình cảm Kiền nhi đối với Anh tỷ nhi ngươi cũng hiểu
rõ, hắn sở dĩ muốn theo đi Giang Nam còn không phải là vì Anh tỷ nhi sao."
Cuối cùng cũng nói thẳng rồi, cẩm Nương nhất thời cảm thấy đầu
rất đau a, trong lòng của nàng rất không mong Anh tỷ nhi gả tiến Hoàng cung ,
nói thật, Kiền ca nhi là một đứa bé tốt, nhưng mà Hoàng cung chính là chỗ ăn
thịt người, kiếp trước nàng đã xem quá nhiều truyện cung đấu, thủ đoạn giết
người không thấy máu, cơ hồ ngày ngày đều tiến hành, nàng cũng chỉ một nữ nhi
bảo bối là Anh tỷ nhi, làm sao đành lòng để con đến đây, nhưng mà lời này phải
nói thế nào cùng hoàng hậu đây?
Cẩm Nương hắng giọng một cái, có chút khó xử, nhưng khó xử cũng
muốn nói a, "Nương nương, thái tử điện hạ văn tài vũ lược, bề ngoài tuấn dật phi
phàm, Anh tỷ nhi nhà ta a, chính là tiểu nha đầu lỗ mãng, sợ là không thích hợp
ở bên trong cung viện a."
Hoàng hậu cũng rất tán đồng điểm này, nhưng thái tử cứ chết cũng
để ý, nếu là có thể nói thông, thì nàng cũng không cần mời Cẩm Nương tiến cung
mà nói rồi, hoàng hậu không đường chọn lựa đành nói: "Nhưng tính tình Kiền nhi
ngươi cũng biết, hắn từ nhỏ đã thích Anh tỷ nhi, những cô gái khác cũng vào
không được mắt của hắn đi, ngươi cũng nhìn thấy đó, hắn đã mười lăm tuổi, ta vốn
tính toán ở năm nay tuyển chánh phi cho hắn, nhưng hắn lại liều mạng không chịu,
ta muốn chọn cho hắn mấy người tốt làm Thị thiếp, hắn ngay cả đụng cũng không
chịu đụng một cái, ngươi nói. . . . . ."
Cẩm Nương nghe thấy cũng đau đầu, nói thật ra nàng rất thích thái
tử , nếu hắn không phải là sanh ở nhà đế vương, thì quả thật là người thích hợp
nhất với Anh tỷ nhi rồi, hắn tính tình ôn hòa, lại có mưu có kế, khôn khéo có
khả năng, khó được nhất chính là, đối với Anh tỷ nhi sủng lên trời, thay vào
những nam tử khác, thật ít ai chịu được tính tình kia của Anh tỷ nhi, nhưng mà,
nghe giọng nói của hoàng hậu, thật giống như cũng không quá thích Anh tỷ nhi,
Thái Tử Phi tương lại phải được tuyển vào cung, là nhất quốc chi mẫu sau này,
nghĩ đến người phải làm mẫu nghi thiên hạ , thì nàng đối với Anh tỷ nhi vẫn có
chút dung túng, mặc nó tùy tính phát triển, nhưng. . . . . . giáo dục hài tử
như thế, thật không thích hợp làm hoàng hậu a.
Suy nghĩ kỹ thật lâu, cẩm Nương mới thử nói: "Hai cái hài tử đều
còn nhỏ mà, Anh tỷ nhi mới mười tuổi, thái tử điện hạ tuy nói tuổi lớn hơn một
chút, nhưng cũng không vội ở nhất thời sao, nương nương ngài quá nóng lòng chút
ít rồi, chúng ta sau khi chia ra, không chừng, sau khi chúng lớn lên, sẽ có ý
nghĩ khác hơn, Anh tỷ nhi hiện tại cũng không quá biết chuyện nam nữ, nếu không,
hãy chờ cả nhà ta từ Giang Nam trở về rồi nói lại?"
Hoàng hậu nghe cẩm Nương nói vậy cũng thấy có đạo lý, chẳng qua
là, nàng đang muốn lên tiếng, thì thái tử đang đứng ở phía ngoài đã tiến vào,
hành lễ xong, hắn hướng Cẩm Nương xá một cái: "Thẩm Nương, Kiền nhi biết đều
người nghi ngại, Kiền nhi cũng biết nguyên tắc của người, mẫu hậu hôm nay nếu
cùng đã ngài đem lời nói thật ra, thì Kiền nhi cũng sẽ đem lời trong lòng để bày
tỏ, bất kể tương lai như thế nào, trong lòng của Kiền nhi chỉ có một mình Anh tỷ
nhi, Kiền nhi không sợ vi phạm tổ chế, tương lai, nếu Anh tỷ nhi tiến cung, hậu
cung của Kiền nhi cũng chỉ có một mình nàng, nhưng Kiền nhi sợ là Anh tỷ nhi đi
ở Giang Nam qua lâu, sẽ quên mất Kiền nhi a." Thái tử tuy tuổi còn nhỏ, nhưng
hắn tính tình trầm tĩnh ổn trọng, cũng không dễ dàng nói ra lời thật, Cẩm Nương
nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của thái tử, nhìn thấy sự kiên quyết ẩn sâu trong mắt
của hắn, trong lòng có chút cảm động, nhưng vẫn không có lên tiếng, lúc này,
trưởng công chúa cũng đi vào, cẩm Nương vừa nhìn liền đau đầu rồi, trưởng công
chúa thích Dương ca nhi là toàn kinh thành đều biết, nhưng Dương ca nhi thật
giống như đối với Uyển tỷ nhi có tình ý a.
Hiện trường thoáng cái liền loạn hẳn nên, Cẩm Nương nhất thời
cũng không biết phải trả lời hai đứa bé cùng hoàng hậu như thế nào, chỉ phải đẩy
sang nói muốn cùng Lãnh hoa Đình thương lượng một chút, liền muốn cáo từ thối
lui khỏi, lúc này, thái tử lại cản nàng, nói đã cho người đi mời Vương thúc
rồi, xem ra, tên tiểu tử này, không nhận được câu trả lời sẽ không bỏ qua.
Không bao lâu, Lãnh hoa Đình dẫn hai hài tử tiến cung, sau khi
hắn hiểu mọi chuyện, lông mày cũng nhăn lại, bất quá, hắn so sánh với Cẩm Nương
càng rõ rang hơn, hắn trực tiếp đối với hoàng hậu nói: "Việc này đúng là người
lớn chúng ta quá ép buộc rồi, cứ để bọn nhỏ tự quyết định đi, chẳng qua là bọn
nhỏ vẫn còn nhỏ, chúng ta trước tiên đem lời nói uyển chuyển một chút, nếu không
sợ tương lai bọn chúng đổi ý sẽ không tốt."
Hoàng hậu nghe thấy cũng cảm thấy có lý, liền gật đầu đồng ý,
Lãnh hoa Đình trước hết hỏi Dương ca nhi: "Ngươi có nguyện ý cùng công chúa
đính hôn không?"
Dương ca nhi cũng mười ba tuổi rồi, đương nhiên cũng hiểu chút ít
tình hình, hắn nhìn về phía khuôn mặt trưởng công chúa đang nóng lòng nhìn hắn,
đôi mắt to tựa hồ cũng muốn ngấn lệ, trong lòng hắn chấn động, tuy nói hắn rất
thích trêu chọc nàng, nhưng lúc nhìn thấy nàng khóc, trong lòng vẫn khó chịu ,
nhưng mà, có nên cưới nàng không, vậy còn Uyển tỷ nhi thì sao đây? Dương ca nhi
do dự, người cả phòng đều nhìn hắn, thật lâu, hắn mới hít thật sâu một hơi, hỏi
trưởng công chúa: "Ta. . . . . . cũng thích ngươi, chẳng qua là, ngươi là công
chúa, ngươi nếu gả cho ta, ta sẽ không giống người khác đối xử với ngươi, ngươi
cũng biết, Uyển tỷ nhi nàng. . . . . ."
"Ta biết, ngươi cũng thích nàng, ta không ngần ngại, ta. . . . .
. Ta không có ở đây trước mặt ngươi ra giá công chúa nữa, ngươi. . . . . . Ngươi
không nên bỏ lại ta, cùng lắm sau này ta sẽ cùng Uyển tỷ nhi chung sống hòa bình
là tốt rồi, ta sẽ không khi dễ nàng." Công chúa không đợi Dương ca nhi nói xong
liền khóc nói, nàng thật tại là sợ Dương ca nhi cự tuyệt nàng, tương lai nàng sẽ
không có cơ hội nữa.
Hoàng hậu cũng là đã sớm biết tình nghĩa và quan hệ của Uyển tỷ
nhi cùng Dương ca nhi, nghĩ lại lời nói trước đó của Lãnh hoa Đình, là do bọn
nhỏ tự quyết định, nếu nàng không chịu, thì quá không giữ lời, hơn nữa, cái này
cũng không phải là quyết định cuối cùng, vì bọn nhỏ đều còn nhỏ, ít nhất phải ba
năm sau mới có thể chính thức thành thân, mọi chuyện đều có chuyển cơ, hoặc là,
tương lai nếu Dương ca nhi thật có thể thành nhân tài, chỉ cần công chúa nguyện
ý, thì nàng cũng không tiện phản đối , hoàng hậu cũng là người có tầm nhìn xa
trông rộng, nên biết hạnh phúc của nữ nhi mới là quan trọng nhất.
Cho nên, hoàng hậu cũng không thế nào phản đối, Dương ca nhi nghe
công chúa nói thế bên miệng liền lộ ra nụ cười, cầm khăn giúp công chúa lau lệ,
cười nói: "Ngươi thật thích khóc, sau này ít khóc chút đi, ai nói ngươi khi dễ
nàng, nàng cũng không phải là người dễ trêu , sau này phải biết khôn một chút,
đừng để nàng khi dễ người là tốt rồi, nhưng mà ta cũng sẽ bảo vệ ngươi."
Hoàng hậu nghe lời này trong lòng càng hài lòng, theo những lời
nghe thấy , kỳ thật Dương ca nhi vẫn rất bảo vệ công chúa , công chúa dù sao
cũng là hoàng gia , nàng cũng không sợ cô gái khác sẽ khi dễ công chúa, bất quá,
có lời này của Dương ca nhi, nàng càng vui hơn mà thôi.
Công chúa nghe bận rộn gật đầu, lại là nói: "Ta biết, lòng của
nàng mắt của nàng so với ta nhiều hơn, có một số việc, kỳ thật ta cũng nhìn ra
được, chỉ là ta không thích suy nghĩ mà thôi, bất quá, Uyển tỷ nhi đối với Dương
ca ca cũng là thật lòng , sau này, chúng ta chỉ cần đồng lòng, tất cả đều vì tốt
cho ngươi, sẽ không gây nhau nữa, ngươi yên tâm đi."
Cẩm Nương nghe được thì hắc tuyến, không nghĩ đến công chúa lại
rộng lượng cùng thông tình đạt lý như thế, nàng tự hỏi mình quả thật không cách
nào cùng cô gái khác chia sẽ người chồng, còn phải hòa thuận chung sống, nên
trong lòng không khỏi than thở, đối với công chúa càng thêm cái vài phần tình
cảm.
Dương ca nhi nói chuyện xong, Lãnh hoa Đình Hựu hỏi Anh tỷ nhi,
thái tử liền ngăn lại: "Vương thúc, bây giờ ngài không nên hỏi nàng, nàng còn
nhỏ, không hiểu được việc này, bất quá, ta sẽ đợi nàng, sẽ cố gắng đợi nàng,
tương lai, cho dù trong lòng của nàng có người khác, ta cũng sẽ đoạt nàng trở
lại."
Lãnh Hoa Đình nghe được liền cười ha ha, hắn thích tính tình của
Kiền ca nhi, vui hơn khi hắn có phần tự tin này, nên không khỏi nhìn về phía Cẩm
Nương, hắn biết cẩm Nương xem trọng một đời một thế một đôi người, nhưng mới vừa
rồi nàng không có phản đối Dương ca nhi cưới hai cô gái, chẳng qua là làm cha mẹ
đều sẽ ích kỷ, nhi tử mình có thể hưởng tề nhân chi phúc thì không sao , nhưng
lại không muốn để nữ nhi bị khổ này, cho nên, sầu lo trong lòng nàng cũng là lo
lắng của hắn.
Cẩm Nương cũng cảm thấy thái tử như thế khiến nàng cảm động,
nhưng nàng vẫn hỏi Anh tỷ nhi: "Nương lần này sẽ không ép con, Hoàng cung là chỗ
thế nào chắc con cũng biết, tương lai Kiền ca nhi phải làm hoàng đế , hoàng đế
tựu nhất định sẽ có tam cung lục viện, tần phi mỹ nhân, nếu con làm hoàng hậu,
mà muốn độc bá hậu cung, thì sẽ bị chúng đại thần chỉ trích , con. . . . . . Còn
muốn không?"
"Nương à, nào có phức tạp như người nghĩ vậy, tương lai, nếu thái
tử ca ca thích người khác, nhiều nhất con cùng hắn xa nhau là được, hơn nữa có
ca ca ở đây, chính mình cũng có thể nuôi sống mình, không sợ a, không sợ, nếu là
tương lai con không nỡ xa thái tử ca ca, hết thảy đau khổ đều do hắn gây nên, là
do con tự mình muốn vậy, cũng không trách được ngài đúng không?" Anh tỷ nhi lại
rất gọn gàn dứt khoác, một khuôn mặt bất mãn không cần , nhưng mà khi nói thái
tử sẽ vui vẻ cùng người khác, ánh mắt đen bóng của nàng sang lên nhìn thái tử
.
Hoàng hậu nghe xong không khỏi cười, mấy đứa bé này thật có chủ
kiến , trắng đen rõ rang cũng là kiêu ngạo của nữ nhân.
Việc này nói đến vậy rồi, thì cũng quyết định như thế, xem như là
vui vẻ cả đôi đường. Không bao lâu sau một nhà Cẩm Nương, liền dời đến Giang
Nam, mà Linh tỷ nhi, tự nhiên cũng vẫn theo đi Giang Nam, phân tâm tư của nàng,
có thể thành công hay không, cũng phải nhìn tạo hóa cảu chính nàng nữa, bất quá,
sau khi Anh tỷ nhi biết việc này, cũng đã hỏi qua thái tử, thái tử nghe xong rất
kinh ngạc, chỉ nói một câu, "Trừ muội ra, ta nhìn ai cũng là một dáng vẻ, không
có gì khác biệt."