Ads
Lãnh Hoa Đình cùng Cẩm Nương dẫn Dương ca nhi và Anh tỷ nhi trở về phủ, dọc theo
đường đi, Dương ca nhi một bộ dáng tâm sự nặng nề, Cẩm Nương nhìn thấy mà buồn
cười, Dương ca nhi suy cho cùng cũng là đứa nhỏ, mới mười ba tuổi, nhanh như vậy
đã bắt tuyển chọn thê tử tương lai , xác thực có chút khó xử hắn, hơn nữa, trẻ
con tâm tính cũng không trưởng thành, chuyện tình cảm cũng không phải chỉ đơn
giản là thêm hay bớt người, đến tột cùng hắn sẽ thích ai vẫn còn chưa biết
được.
Vỗ vỗ bả vai Dương
ca nhi, Cẩm Nương cười hỏi: "Thế nào, thoáng cái được rồi hai nàng dâu vui đến
ngốc rồi hả?"
Dương ca nhi nhíu
mày chu miêng nói: "Nương. . . . . ." hai má hồng lên, cúi đầu xuống, có chút
không được tự nhiên, vẫn còn dáng vẻ tâm thần không yên .
Cẩm Nương nhìn thấy
liền có chút ít thương yêu, đang muốn lên tiếng, thì Lãnh hoa Đình lại lắc lắc
đầu, "Hắn còn nhỏ, chuyện trọng đại, sợ là hắn trong lòng hắn còn không suy nghĩ
cẩn thận đâu, nàng cũng đừng buộc hắn, mới vừa rồi hoàng thượng hoàng hậu cũng
không lời nói ấn định, tương lai như thế nào vẫn để bọn chúng từ từ quyết định
đi."
Anh tỷ nhi lại là
có chút khinh thường nhìn Dương ca nhi một cái nói: "Ca ca khi nào trở nên đàn
bà thế, ngươi thích công chúa tỷ tỷ thì chọn công chúa tỷ tỷ, thích Uyển tỷ tỷ
thì chọn Uyển tỷ tỷ, một chân đạp hai điều thuyền như vậy là sao?" Quay đầu qua,
nàng giận nhìn Cẩm Nương một cái nói: "Nương à người làm việc cũng quá không
công bình rồi, ngài từ nhỏ liền giáo dục nữ nhi, phải có tự ái tự trọng, nếu gả
thì phải gả cho người chung tình chung thủy, người phản đối nam tử tam thê tứ
thiếp, phụ thân đối với Nương thật là tốt, chúng con đều nhìn thấy được, cũng
rất hâm mộ người, thế nào đến trên người ca ca, ngài liền thay đổi chứ, làm sao
có thể để ca ca vừa cưới công chúa, vừa cưới Uyển tỷ tỷ, như thế đối với công
chúa và Uyển tỷ tỷ thật không công bình. . . . . ."
Cẩm Nương nghe được
liền chấn động, trong lòng cũng áy náy, có lẽ là do tấm lòng cha mẹ, làm người
mẹ, đạo lý lớn đềuhiểu, nhưng đến trên người con gái nhà mình, thì sẽ vì tư lợi,
mà phạm phải hồ đồ, nghĩ lại hai cái cô bé kia mình đều thích, cả hai đều có cá
tính, đều có chỗ khả ái, nhưng cũng đều có các khuyết điểm, tương lai cuộc sống
để bọn nhỏ tự mình chọn thôi. . . . . .
"Dương ca nhi, Anh
tỷ nhi nói vậy cũng đúng, trên chuyện này, Nương quả thật chỉ nghĩ đến lợi ích
của các con, mà không có suy nghĩ thay công chúa và Uyển tỷ nhi, nương vốn cũng
không muốn ai trong hai đứa có bất kỳ chuyện thương tâm nào. . . . . . Nương. .
. . . . Xác thực cũng còn nhớ là con có thể chỉ cưới một người thôi, trong suy
nghĩ của nương tình cảm chỉ có thể là duy nhất , nếu như thích một người, cũng
sẽ không có nhiều tấm lòng, đi vui vẻ với mốt người khác. . . . . . Con hiểu ý
nương không ?"
Dương ca nhi cúi
đầu càng thêm thấp rồi, đôi mày rậm thanh tú giống Lãnh hoa Đình đang nhíu
chặt, Cẩm Nương thở dài một hơi, không quấy nhiễu hắn nữa, có một số việc, nên
để chính hắn suy nghĩ cẩn thận mới được.
Lãnh hoa Đình lặng
lẽ kéo tay áo của Cẩm Nương, Cẩm Nương mới vừa nói, thích một người, thì không
có lòng dạ để dung nạp những người khác, lời nói này để hắn nghe thấy rất là vui
vẻ, tuy Cẩm Nương nói thế có lẽ chỉ muốn muốn dạy dỗ Dương ca nhi mà thôi, lại
không nghĩ đến, lời này bị Lãnh hoa Đình nghe, chính là lời nói tỏ tình dễ nghe
nhất thiên hạ, bọn họ là vợ chồng nhiều năm, giờ phút này hắn vẫn cảm xúc mênh
mông, tình ý trong mắt lưu chuyển, chăm chú nhìn lại thấy nhi nữ đang quan tâm
nhìn mình, lại nhìn thấy phong vận của thê tử, thì càng xem càng vui vẻ, năm ấy
chỉ mang lòng đùa cợt mà cưới cô gái này, thế nhưng đã trở thành tình yêu cả đời
hắn, là duyên phận, cũng là vận may a.
Cẩm Nương bị ánh
mắt nóng bỏng kia nhìn chăm chú thì có chút e thẹn, không khỏi nhìn nhi nữ một
cái, rồi không được tự nhiên mà rụt tay, yêu nghiệt này, đang ở trước mặt bọn
nhỏ, cũng không biết thu liễm một chút, hoàn toàn không có dáng vẻ phụ thân
thường ngày, để bọn nhỏ phát hiện, có thể bị mất thể diện đó.
Lãnh Hoa Đình lại
là thản nhiên cười, trên tay tăng thêm lực đạo, đem cẩm mẹ ôi tay cầm được chặt
hơn rồi, phảng phất lúc đó cả cũng không nguyện ý nữa rời
khỏi.
Anh tỷ nhi cũng cảm
giác được tình ý giữa cha mẹ, trong lòng trái lại rất cao hứng, bên tai lại nghĩ
tới thái tử nói, hắn. . . . . . Tương lai cũng sẽ đối đãi nàng như phụ thân đối
với Nương sao? Tương lai, mình cũng có thể có một tướng công chung tình trước
sao như một không?
Trở lại trong phủ,
một nhà bốn miệng vừa lúc đụng phải Hạo ca nhi đang đến cửa nghênh đón, trong
mấy hài tử, Cẩm Nương đối với Hạo ca nhi luôn mềm lòng nhất, hài tử này từ nhỏ
liền không khiến người khác phải lo lắng, cho tới bây giờ cũng không ầm ĩ không
nháo, tuổi nho nhỏ liền lộ ra vẽ trầm tĩnh cẩn thận, lại mang một bộ dáng ôn
nhuận nho nhã, suốt ngày đều mĩm cười thân thiết ấm áp, đối với ai cũng không
phát ra tính tình, trên dưới trong phủ, nhị thiếu gia là được lòng người nhất, ở
trong phủ người có duyên được yêu thích, không ai mà không thích chính là Hạo ca
nhi .
Tiểu Hạo ca nhi
thấy cha mẹ huynh tỷ cùng nhau trở về, thì cười ra đón, cung kính hành lễ cho
Lãnh hoa Đình cùng Cẩm Nương, hài tử mười tuổi liền cho người ta cảm giác Ngọc
thụ lâm phong, tuấn mỹ vô trù, Cẩm Nương càng nhìn con trai của mình càng thuận
mắt, không đợi Hạo ca nhi cúi thắt lưng xuống, nàng liền đem hắn ôm vào trong
lòng, ở trên trán hắn hôn mạnh một cái, đáng thương Tiểu Hạo ca nhi ôm lấy
tráng, bộ dáng vẻ người lớn trước sau như một nhất thời bị mẹ hắn hôn mà tan vỡ,
không đường chọn lựa chỉ phải nghiên đầu, giận nói: "Nương à, trẻ thơ mười tuổi,
đã không phải là tiểu hài tử rồi."
Cẩm Nương nhìn bộ
dạng Hạo ca nhi dở khóc dở cười, dáng vẻ thì buồn bực vạn phần , nàng cười đến
không khép miệng, nàng ưa thích nhất là nhìn dáng vẻ của Hạo ca nhi bị mình phá
vỡ, tiểu hài tử nha, thì nên hoạt bát ngây thơ một chút, tuổi còn nhỏ, mà giống
như Tiểu đại nhân, không thấy mệt sao?
Dương ca nhi một
tay kéo tay Hạo ca nhi xuống, thuận tay đem hắn từ trong lòng Cẩm Nương giải cứu
đi, "Tiểu đệ hôm nay sao được về sớm như thế?"
Hạo ca nhi cảm kích
liếc nhìn Dương ca nhi, trên khuôn mặt liền hồi phục nụ cười ôn nhuận, nhỏ giọng
nói: "Tiên sinh hôm nay đưa bài tập về nhà ta đã làm xong, Linh tỷ tỷ nàng ở
trong phòng cha mẹ đợi đó, hình như là có việc gấp gì, ta cho là bá mẫu bên kia
xảy ra chuyện gì, cho nên, liền đến bên này chờ mọi người."
Anh tỷ nhi nghe thì
nhanh chóng tiến lên kéo tay Hạo ca nhi nói: "Linh tỷ tỷ vẫn không chịu theo nhà
chúng ta cùng nhau đi Giang Nam sao? Tiểu đệ, chúng ta lại đi khuyên Linh tỷ tỷ
đi, để nàng một mình ở kinh thành, trong lòng cha mẹ khẳng định sẽ không
yên."
Ba đứa bé cười cùng
nhau chạy rước, Cẩm Nương lông mày nhăn nhíu, Linh tỷ nhi không chịu đi Giang
Nam, thật ra là chuyện gì, cũng không biết đứa bé kia đến tột cùng là nghĩ như
thế nào, lại không chịu đi Tôn gia, hôm nay lão thái thái thân thể còn khỏe
mạnh, mẹ mình đã sớm phù chánh, thành chính thất của phụ thân , nếu Linh tỷ nhi
đi Tôn gia, sẽ rất được chiếu cố, nhưng hài tử này. . . . . . Nhìn mới mười hai
tuổi, nhưng lại chút lòng dạ, nếu nàng không muốn nói ra, người khác rất khó
biết, hơn nữa, nàng vẫn biết điều hiểu chuyện, mình luôn thương tình nàng không
phụ không mẫu, cho nên đặc biệt thương nàng, nếu nàng chịu đem ý nghĩ trong lòng
nói rõ thì còn dễ một chút, nhưng mà, nghĩ mọi biện pháp, cũng không hỏi được
nguyên do.
Linh tỷ nhi thấy
Anh tỷ nhi cùng huynh đệ Dương ca nhi vui vẻ trở về, thì liền cười hỏi: "Muội
muội cao hứng như thế, chắc lại được Hoàng hậu nương nương thưởng tứ tốt gì
rồi?"
Anh tỷ nhi đối với
việc trong hoàng cung thưởng đồ cũng không quá để ý, từ nhỏ đã bị thưởng quen
rồi, nhiều lần nên thấy bình thường, bất quá, Linh tỷ nhi cũng rất ít nhận được
hoàng thất ban thưởng, nên vừa nghe nàng nói như thế, thì nhanh chóng đem mấy
vòng tay mình được trong cung ban thưởng ra, chân thành địa nói: "... đây này,
tỷ tỷ nhìn xem thích cái nào, thì lấy chút ít đi đi."
Anh tỷ nhi rất hào
phóng, từ nhỏ được cái gì liền đem chia một chút cho Linh tỷ nhi, Linh tỷ nhi
cũng thường sẽ chọn một vài món mà mình thích, những chuyện này vốn cũng không
có vấn đề gì, nhưng mà lúc này, Linh tỷ nhi nghe thấy lời này hai má liền tái
đi, trong mắt xẹt qua một tia u ám, cười khổ nói: "Đây là nương nương thưởng cho
ngươi, ta không tiện lấy, muội muội vẫn nên thu hồi về đi, nhất là đồ Kiền ca ca
đưa cho ngươi, ngươi nên cẩn thận cất giữ mới đúng."
Anh tỷ nghe thì cảm
thấy kỳ quái, cho là Linh tỷ nhi đang khách khí, hai tay cầm đồ liền đưa tới
phía trước: "Thái tử ca ca hôm nay không có tặng ta cái gì cái gì, hắn. . . . .
." Nói đến chỗ này, Anh tỷ nhi nhớ tới hôm nay ở trong cung, lúc thái tử nói
những lời kia, nàng dù sao cũng là con gái, lần đầu tiên có nam tử đối với mình
nói những lời biểu lộ dù sao cũng sẽ xấu hổ .
Linh tỷ nhi nhìn
Anh tỷ nhi xưa nay đại đại liệt liệt nhưng khi nói đến thái tử , hiếm thấy vẻ
xấu hỗ này, trong lòng liền chấn động, sắc mặt xanh hơn một chút, nụ cười đều có
chút cứng lại: "Hắn như thế nào, chẳng lẽ Kiền ca ca lại đi khi dễ ngươi
sao?"
Anh tỷ nhi nghe
được thì xấu hỗ hơn, đưa thứ trong tay hướng Linh tỷ nhi nhét, rồi xoay người
bỏ chạy, vừa chạy vừa nói: "Nha, dù sao cái này cũng đưa cho ngươi, hắn. . . . .
. Hắn như thế nào cũng không liên quan đến ta."
Nhìn bóng lưng Anh
tỷ nhi đi xa, Linh tỷ nhi có chút hoảng hốt, quay đầu nhìn thấy ánh mắt trong
suốt của Dương ca nhi, bên trong còn chứa một tia tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt
nàng lóe lên, "Ca ca sắpđi Giang Nam rồi, nhưng mà Kiền ca ca cùng công chúa
muội muội thì sao?"
"Đúng vậy a, Linh
muội cũng theo chúng ta đi đi, thái tử cùng công chúa cũng sẽ cùng cả nhà chúng
ta Giang Nam đó." Dương ca nhi nhìn Linh tỷ nhi chằm chằm, rồi tùy ý
nói.
Linh tỷ nhi nghe
được ánh mắt liền lóe lên, nghi ngờ hỏi: "Thái tử cũng sẽ đi? Sao có thể chứ,
hắn không phải giúp lấy hoàng thượng quản lý việc triều chính
sao?"
Dương ca nhi nghe
thấy thì cười to: "Hắn a, có người không nỡ rời xa, vì nàng, thái tử cũng không
muốn làm nữa."
Hạo ca nhi nghe
thấy cũng hồ đồ, tin tức này quá mức chấn động, hắn không khỏi nhìn Dương ca nhi
một cái, một bộ dáng trong lòng hiểu rõ, bộ dạng già dặn nói: "Thật sự sao? Kiền
ca ca là vì tỷ tỷ mà muốn đi Giang Nam a."
Linh tỷ nhi nghe
lời này, cũng không ở lại nổi nữa, xoay người liền đi ra
ngoài.