Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 397: Chương 397: Cuộc so tài y thuật




Đôi mắt Vân Thiên Vũ như có điều suy nghĩ, bây giờ nàng không nghĩ ra trên người mình có gì Phượng Vô Nhai muốn có.

Phượng Vô Nhai thân là Ma Quân đại nhân Ma Ảnh Cung, xưa nay khôn khéo dị thường, vừa nhìn sắc mặt Vân Thiên Vũ, tự nhiên biết nàng hoài nghi hắn có dụng ý khác.

Phượng Vô Nhai cảm thấy rất oan, thật ra thì hắn không có muốn bất kỳ thứ gì từ nàng cả.

Hắn làm tất cả, có lúc ngay cả hắn cũng cảm thấy không thể hiểu, thấy nàng bị người khi dễ, hắn cảm thấy bất bình, liền muốn thu thập người ức hiếp nàng.

Mà nếu hắn nói như vậy với nàng, nàng chắc chắn sẽ không tin.

Suy nghĩ một lát, Phượng Vô Nhai mị hoặc cười một tiếng, tiêu sái nói: “Ngươi quên muội muội bản quân còn phải dựa vào ngươi ngày sau chiếu cố sao, bản quân tự nhiên muốn đối với ngươi tốt một chút, như vậy ngươi mới có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc cho muội muội bản quân không phải sao?”

Phượng Vô Nhai dứt lời, Vân Thiên Vũ ngẫm nghĩ, cũng có thể tiếp nhận lời nói như thế.

Bởi vì Ma Quân Phượng Vô Nhai hết sức thương yêu muội muội, hắn tự nhiên hi vọng mình toàn tâm toàn ý với muội muội của hắn.

Vân Thiên Vũ suy nghĩ, nói với Phượng Vô Nhai: “Ngươi không cần làm gì cho ta, coi như ngươi không làm gì, ta cũng sẽ đối tốt với Tiểu Linh Đang.”

Nàng thật sự xem Tiểu Linh Đang là muội muội của mình.

“Không được, bản quân muốn làm tự nhiên sẽ làm.”

Phượng Vô Nhai nói xong phiêu nhiên nhảy ra ngoài cửa sổ, một đường đi thẳng tới Ly thân vương phủ, một đêm này, Ly thân vương phủ không hề yên tĩnh.

Tiêu Cửu Uyên tự nhiên biết do Phượng Vô Nhai đang giở trò, điều này làm cho hắn không nói ra được tức giận.

Vân Thiên Vũ nữ nhân dối trá này còn nói Phượng Vô Nhai không có quan hệ gì với nàng, không quan hệ mà Phượng Vô Nhai có thể vì nàng bán mạng như vậy sao.

Ngày hôm sau trời vừa sáng, sắc mặt Tiêu Cửu Uyên đen thui xuất hiện trước mặt Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ giống như không thấy, hai người một câu cũng không nói, mang theo thủ hạ của mình, lặng lẽ ra khỏi An Thân Vương phủ, thi triển linh lực đi ngoài thành.

Vốn dĩ có thể ngồi xe ngựa, nhưng Tiêu Cửu Uyên không muốn có người biết bọn họ rời kinh, để tránh kinh động người sau lưng hạ độc hắn.

Bây giờ hắn phải giải độc, sau đó sẽ bắt người hạ độc.

Vân Thiên Vũ không có phản đối, tối ngày hôm qua, nàng đã sắp xếp xong xuôi hết thảy, để Họa Mi ở lại An Thân Vương phủ, cũng dặn dò nghĩa phụ hảo hảo chiếu cố nàng, Tiểu Linh Đang thì ở bên nhà mới chiếu cố bọn Tiểu Báo Tử.

Nàng chỉ dẫn theo biểu tỷ Diệp Gia, cùng với một chồn một chim một đường đi Thiên Mộc Sơn Trang.

Nghe nói Thiên Mộc Sơn Trang nằm trên một ngọn núi cao tiếp giáp giữa Đông Ly và Nam Chiêu, được xây dựng theo địa hình của núi, cực kỳ hiểm trở, nếu không được trang chủ Quân Hạo Thiên cho phép, căn bản không có biện pháp lên núi.

Cuộc so tài y thuật mỗi năm, cũng không có ở bên trong sơn trang cử hành, mà cử hành ở một vũ đài lưng chừng núi bên ngoài Thiên Mộc Sơn Trang.

Mặc dù Quân Hạo Thiên định ra điều kiện hết sức hà khắc, người đạt danh hiệu đệ nhất cuộc so tài nếu không thể cứu tỉnh phu nhân của hắn, phải bị giam ở Thiên Mộc Sơn Trang vĩnh viễn.

Nhưng bởi vì trang chủ Quân Hạo Thiên của Thiên Mộc Sơn Trang chính là thế ngoại cao nhân, nếu như lấy được sự công nhận của hắn, sau này ở các nước Đông Ly Nam Chiêu có thể nói tự do đi lại, coi như hoàng đế cũng cho Quân Hạo Thiên ba phần mặt mũi.

Huống chi Quân Hạo Thiên lại đưa ra hai điều kiện vô cùng hấp dẫn, đầu tiên cứu tỉnh phu nhân của hắn sẽ đạt được dnah hiệu thần y đệ nhất thiên hạ, đối với danh hiệu này, không ai dám dị nghị, bởi vì đã có rất nhiều tuyển thủ y thuật cao siêu dự thi, có người cuối cùng đoạt được hạng nhất cuộc so tài, nhưng vẫn không có cách nào cứu tỉnh phu nhân Thiên Mộc Sơn Trang.

Nghe nói phu nhân Thiên Mộc Sơn Trang ngủ say ba mươi năm, nhưng bà ta vẫn còn sống, chỉ là giống như đang ngủ thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.