Lúc này, tuyển thủ dự thi đã rối rít tới quảng trường lưng chừng núi.
Chủ sự thống kê, hôm nay tuyển thủ dự thi tổng cộng có hơn hai mươi vị.
Trừ tuyển thủ được thông qua dưới chân núi, còn có nhiều quán quân mấy năm trước tới dự thi, như thế liền có hơn hai mươi người.
Quân Hạo Thiên hạ lệnh, tranh tài lập tức bắt đầu.
Cuộc thi đầu tiên của ngày hôm nay chính là từ quảng trường một trăm loại dược liệu trong quảng trường bên trên tìm ra mười loại dược liệu trân quý, tuyển thủ phải trong thời gian một nén hương phải hoàn thành, nếu quá giờ sẽ thua.
Hai mươi mấy người lập tức ra sân, ai cũng không dám trì hoãn.
Mọi người đều lấy mâm bạc nhanh chóng đi tìm dược liệu.
Vân Thiên Vũ cũng không gấp, chậm rãi đi theo phía sau người khác tới đống dược liệu.
Người khác lòng như lửa đốt tìm kiếm, còn nàng, không những không gấp, mà chỉ đứng ở bên cạnh, trước dùng mắt nhìn, xem xét một chút trong đống dược liệu này có dược liệu mình cần lấy hay không, khi tìm thấy rồi mới từ từ đi tới lấy dược liệu.
Vân Thiên Vũ nghiêm túc lấy dược liệu, cách đó không xa hai người đàn ông chăm chú nhìn nàng.
Một là Tiêu Cửu Uyên mặc bạch y, Tiêu Cửu Uyên muốn nhìnVân Thiên Vũ có nghiêm túc dự thi hay không, hay chỉ ứng phó qua loa.
Một người khác mặc hồng y, xinh đẹp tà mị Phượng Vô Nhai, Phượng Vô Nhai nhìn Vân Thiên Vũ, từ từ nhíu chặc mày, nghĩ tới một người, vốn nên ở kinh thành ngoài ngàn dậm, sẽ không xuất hiện ở chỗ này đi.
Hắn nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn về Tiêu Cửu Uyên mặc bạch y.
Mặc dù Tiêu Cửu Uyên mặc bạch y, đeo mặt nạ, nhưng Phượng Vô Nhai theo dõi hắn, từ từ xác nhận thân phận của Tiêu Cửu Uyên.
Cho nên cô gái một thân áo đen dự thi kia, thật sự là Vân Thiên Vũ.
Phượng Vô Nhai biết tin tức này, trong lòng vô cùng tức giận, hai mắt hoa đào trong nháy mắt tràn đầy lửa giận, bàn tay nắm chặt, bỗng nhiên đứng dậy, giống như một đóa hoa, phiêu nhiên chạy thẳng tới Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên vừa nhìn Phượng Vô Nhai đột kích, tự nhiên biết Phượng Vô Nhai đã nhận ra thân phận của hắn, đồng thời cũng nhận ra thân phận của Vân Thiên Vũ.
Hắn biết Vân Thiên Vũ tới dự thi, cho nên tức giận như thế.
Vân Thiên Vũ còn nói nàng cùng Phượng Vô Nhai không có quan hệ, điều này có thể sao?
Khóe môi Tiêu Cửu Uyên cười lạnh châm chọc, xoay người giơ tay lên, một đạo linh khí cường đại nghênh đón, cùng một chưởng của Phượng Vô Nhai mạnh mẽ đối kháng, ầm ầm tiếng vang không ngừng.
Linh lực bạo phát trên quảng trường, rất nhiều tảng đá bị đánh bay, quảng trường lập tức vô cùng hỗn loạn.
Tuyển thủ dự thi không nhịn được la hoảng lên, không ít người chạy loạn né tránh.
Vân Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn một cái, thấy Phượng Vô Nhai và Tiêu Cửu Uyên đánh nhau, không khỏi mặt đầy hắc tuyến.
Phượng Vô Nhai lại phát điên gì thế, đang yên đang lành tại sao cùng Tiêu Cửu Uyên đánh nhau, coi như hắn nhận ra thân phận của nàng và Tiêu Cửu Uyên, cũng không đến nổi đánh nhau đi.
Bên kia Phượng Vô Nhai một chưởng thất bại, lần nữa đánh ra linh lực oanh tạc Tiêu Cửu Uyên.
Hắn vừa đánh vừa vô cùng phẫn nộ nói: “Tiêu Cửu Uyên, ngươi biết rõ cuộc so tài Thiên Mộc Sơn Trang đại biểu cái gì, lại vẫn để cho Vân Thiên Vũ dự thi, trái tim của ngươi làm bằng cái gì vậy?”
Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng đáp lại: “Nàng là vị hôn thê của bổn vương, hình như cùng các hạ một chút quan hệ cũng không có, bổn vương nghĩ không ra các hạ tức giận vì cái g?”
Tiêu Cửu Uyên nói xong, Phượng Vô Nhai giật mình. Đúng vậy a, hắn tức giận như vậy làm cái gì.
Nhưng hắn chính là tức giận.