Vân Thiên Vũ vẻ mặt khó hiểu, ba người này so với lúc trước khác biệt có phải quá lớn hay không, hơn nữa còn làm ra dáng vẻ xem nàng là ân nhân?
Vân Thiên Vũ không biết, những người này ban đầu lên Thiên Mộc Sơn Trang dự thi, kết quả chính là không thể ra khỏi Thiên Mộc Sơn Trang.
Trang chủ Thiên Mộc Sơn Trang từng nói, trừ phi có một người có thể cứu tỉnh phu nhân của hắn, bọn họ mới có thể xuống núi, nếu không bọn họ sẽ nhốt cả đời trên núi.
Bọn họ có ai không có người thân không có bằng hữu, hiện tại bị giam cầm ở Thiên Mộc Sơn Trang, bọn họ muốn về nhà a.
Nhưng mấy năm nay, bọn họ đã thất vọng, tâm ý nguội lạnh.
Không nghĩ tới hôm nay lại nghênh đón được thần y y thuật cao siêu như vậy, bọn họ lại thấy được hi vọng.
Vân Thiên Vũ không quan tâm những người này, cùng nhóm người Tiêu Cửu Uyên đi theo người Thiên Mộc Sơn Trang nghênh ngang một đường đi lên lưng chừng núi.
Đám người phía sau, tất cả đều trợn tròn mắt.
Sau đó a a a, trong lòng mọi người đều sụp đổ, cả đám đều bị mất mặt mũi.
Thì ra cô nương này y thuật thật lợi hại như thế.
Thật trâu bò, thời gian ngắn như vậy, chỉ dùng mắt nhìn liền biết được bệnh tật của mười người này, còn có thể viết ra phương pháp chữa bệnh.
Vậy hôm nay bọn họ có cơ hội thắng sao?
Nhưng bất kể có thể thắng hay không, bọn họ muốn nhìn y thuật của cô nương này lợi hại đến cỡ nào, có thể chữa trị cho trang chủ phu nhân Thiên Mộc Sơn Trang.
Rất nhiều người cũng muốn lên núi nhìn y thuật Vân Thiên Vũ có thật lợi hại không, cuối cùng ngược lại có không ít người từ từ nhìn ra bệnh chứng của mười người này, sau đó viết xuống phương pháp chữa trị, đạt được tư cách lên núi dự thi.
Nhưng đợi đến khi bọn họ lên núi, Vân Thiên Vũ cũng đã chờ rất lâu rồi.
Lúc này chỗ so tài lưng chừng núi tập trung không ít người.
Vị trí chính giữa có một người dáng vẻ tròn đầy, mặt mũi người trung niên hiền lành, bởi vì người trung niên rất mập, cho nên mặt mũi hiền lành cả người giống như Phật Di Đà, mặc dù hắn không cười, cũng khiến cho người khác cảm thấy dễ gần, chẳng qua nếu như nhìn kỹ, có thể nhìn ra tia ảm đạm và ưu sầu trong mắt người trung niên.
Người này chính là Quân Hạo Thiên trang chủ Thiên Mộc Sơn Trang, ngồi bên cạnh Quân Hạo Thiên có không ít người, những người này vừa nhìn chính là người các đại môn phái trên giang hồ, trong đó vẫn còn có Ma Quân Ma Ảnh Cung Phượng Vô Nhai.
Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên vừa xuất hiện, hấp dẫn không ít người chú ý.
Tiêu Cửu Uyên một thân bạch y, mang mặt nạ làm bằng bạc, giở tay nhấc chân không nói ra được cao quý ưu nhã, lúc này hắn thiếu khí phách bén nhọn ngày thường, càng nhiều hơn một chút thản nhiên và xa cách, khiến cho người khác cảm thấy không được đến gần.
Nhưng không ai dám khinh thường năng lực của hắn.
Lại nhìn Vân Thiên Vũ bên cạnh hắn, một thân áo đen, trên đầu còn mang áo choàng màu đen, mặc dù không thấy được mặt, nhưng khi nàng bước đi, phảng phất như nước chảy mây trôi, giở tay nhấc chân thong dong mà thản nhiên, khí độ này tuyệt đối không thua với Tiêu Cửu Uyên mặc bạch y.
Huống chi hôm nay bọn họ một trắng một đen, cho nên vô cùng hòa hợp.
Không ít người đuă mắt quan sát bọn họ.
Nhất là hôm nay Vân Thiên Vũ lần đầu tiên lên núi dự thi.
Hơn nữa nàng dùng thời gian vô cùng ngắn, điều này làm cho Quân Hạo Thiên trang chủ Thiên Mộc Sơn Trang, trong lòng dâng lên hi vọng, một đôi mắt dài hẹp lóe sáng, chăm chú nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ.
Trừ Quân Hạo Thiên bên ngoài, một người khác cũng theo dõi Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ.
Phượng Vô Nhai Ma Quân Ma Ảnh Cung.
Phượng Vô Nhai lại thoải mái ung dung dựa lưng vào ghế ngồi, nhìn hai người kia cách đó không xa, cảm thấy hai người kia có chút quen thuộc, nhưng nghiêm túc suy nghĩ một lần, rồi lại không nghĩ ra được.