Thời điểm Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên đến nơi, rất nhiều người đang vây quanh bốn phía quan sát mười bệnh nhân kia.
Có người sắc mặt lúng túng, có người nói thầm với người bên cạnh.
Có người vui vẻ, có người thất vọng.
Mặt Vân Thiên Vũ không tý biểu cảm, mặc dù có, người khác cũng không thấy được.
Bởi vì trên đầu nàng mang áo choàng đen, hơn nữa trước áo choàng có một miếng vải mỏng màu đen, người khác căn bản không thấy rõ nàng vẻ mặt của nàng.
Nhưng đoàn người của nàng vừa xuất hiện, cũng hấp dẫn không ít lực chú ý của những người ở đây.
Tiêu Cửu Uyên mang mặt nạ hồ ly tinh xảo , vốn dĩ người tôn quý bất phàm, bởi vì có thêm mặt nạ này, càng thêm thần bí khó lường, phảng phất khí chất cao cao tại thượng.
Vân Thiên Vũ liếc hắn bĩu môi, sau đó chuyên chú nhìn mười bệnh nhân trước mặt.
Bốn phía thỉnh thoảng vang tiếng nghị luận, nói thầm.
Vân Thiên Vũ nhìn từng người một, quan sát, nghiên cứu, cả thể xác lẫn tinh thần của nàng cũng lâm vào trong đó.
Không có bất kỳ thứ gì có thể quấy nhiễu được nàng.
Nàng quan sát bệnh nhân, Tiêu Cửu Uyên liền quan sát nàng, muốn từ động tác của nàng nhìn ra một chút dấu vết, ví dụ như nàng không muốn thay hắn chữa trị, cố ý ứng phó, nhưng nhìn tới nhìn lui, hắn phát hiện Vân Thiên Vũ thật sự rất nghiêm túc kiểm tra bệnh tình bệnh nhân.
Vân Thiên Vũ đã kiểm tra xong, rất nhanh đi tới trước banh dài đặt sẵn giấy bút bên cạnh, bắt đầu viết triệu chứng bệnh của mười người.
Khi nàng bắt đầu viết, liền thu hút sự chú ý của người khác.
Mọi người đều chỉ chỉ chõ chõ, bởi vì những người khác còn đang quan sát, mà nàng đã bắt đầu viết bệnh chứng, điều này có thể sao? Thần tốc a.
Không thể nào, nữ nhân này nhất định là là ra vẻ lừa gạt.
Cho rằng làm như vậy là có thể lừa gạt được đúng không? Thật là mơ mộng hão huyền.
Có người không chút nào che giấu khinh bỉ.
“Giả vờ giả vịt.”
“Ý nghĩ viễn vông, để lát nữa nhìn xem nàng mất mặt ra sao.”
“Nhất định sẽ bị Thiên Mộc Sơn Trang đuổi đi.”
“Ha ha, không biết tự lượng sức mình nên bị mất mặt.”
Mọi người chanh chua nói.
Tiêu Cửu Uyên bên cạnh Vân Thiên Vũ, nghe mấy câu nói như vậy, quanh thân lãnh ý tản ra ngoài, đồng mâu thích giết chóc mà âm trầm, xoay mình trừng những người nói chuyện, uy áp cường đại khiến cho những người này ngay lập tức im lặng, tất cả đều cẩn thận cúi thấp đầu xuống.
Vân Thiên Vũ mặc kệ, viết rất nhanh, rất nhanh bệnh chứng của mười người, cùng với phương pháp điều trị, tất cả đều viết trên giấy.
Nàng viết xong cầm giấy đi tới người chủ trì trước mặt, cầm giấy trong tay đưa tới.
Ba vị thầy thuốc phụ trách khảo hạch, rất kinh ngạc, đã xong rồi, tốc độ thật nhanh.
Nữ nhân này y thuật cao như vậy, không thể nào.
Ba người một người cũng không tin, ba người bọn họ là tuyển thủ đệ nhất cuộc so tài lâu năm của Thiên Mộc Sơn Trang, y thuật có thể nói vô cùng tinh xảo, nhưng chính bọn họ cũng không thể nào trong thời gian ngắn như vậy, chỉ thông qua quan sát liền có thể viết ra mười bệnh chứng, cùng với phương pháp chữa trị.
Nữ nhân này lợi hại như vậy sao? Không thể nào.
Ba người khẳng định suy nghĩ, sau đó cùng nhau nhìn về tờ giấy bệnh chứng trong tay, nhưng rất nhanh bọn họ liền bị hấp dẫn, từng người một nhìn xuống.
Đợi đến khi xem xong rồi, sắc mặt cả ba người đều sợ hãi, nữ nhân này thật là lợi hại, y thuật thật lợi hại.
Có lẽ bọn họ rốt cuộc đã đợi được cao thủ thần y lợi hại, bọn họ có thể lại thấy ánh mặt trời.
Ba người còn kém lệ nóng doanh tròng, tất cả đều kích động đứng lên chạy tới bên cạnh Vân Thiên Vũ.
“Cô nương, mời cô nương lập tức lên núi dự thi.”
“Mời bên này, bên này.”
“Người đâu, mau đi vị cô nương này lên núi.”