Bạch Diệu khoát tay áo một cái về phía Diệp Gia, ý bảo mấy người bọn họ lặng lẽ lui xuống.
Trong phòng hai người cũng không có ngủ, chẳng qua là người nào cũng không nói gì, cứ giằng co như vậy, từ từ cơn buồn ngủ của Vân Thiên Vũ kéo tới, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Chẳng qua là nàng mới vừa nhắm mắt lại, liền nghe được dưới lầu truyền đến tiếng vang ầm ầm không ngừng, kèm theo tiếng vang còn có giọng nói: “Người tất cả trong ba gian phòng này đều cút ra ngoài, lập tức cút.”
Đi kèm với giọng nói đó là một trận gào khóc thảm thiết, còn có tiếng đánh nhau.
Tất cả mọi người bị thức tỉnh bởi âm thanh bỗng nhiên phát ra này, mọi người kinh hoảng nhìn tình huống bên ngoài.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ trong phòng, hai người cũng bị kinh động, lật người ngồi dậy.
Bên ngoài có người nhẹ gõ cửa: “Chủ tử, Ma Quân Ma Ảnh Cung Phượng Vô Nhai tới, hắn đã đuổi mấy người bên gian phòng cách vách chúng ta.”
Tiêu Cửu Uyên vừa nghe đến ba chữ Phượng Vô Nhai, ánh mắt phát lạnh, ánh nhìn lạnh thấu xương bay thẳng đến Vân Thiên Vũ.
Tại sao bọn họ tới Thiên Mộc Sơn Trang, Phượng Vô Nhai cũng tới Thiên Mộc Sơn Trang.
Vân Thiên Vũ thật sự cạn lời, đây là chuyện gì vậy, nàng thật sự không biết Phượng Vô Nhai sẽ tới Thiên Mộc Sơn Trang.
Vân Thiên Vũ theo bản năng ngẩng đầu nhìn về Tiêu Cửu Uyên, liền thấy con ngươi Tiêu Cửu Uyên hắc cháy lên ngọn lửa nóng bỏng, vô cùng phẫn nộ nhìn chằm chằm nàng.
“Vân Thiên Vũ, đây chính là ngươi nói không có quan hệ sao?”
Vân Thiên Vũ nhún vai một cái: “Ta thật không biết tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này, hơn nữa tại sao vương gia không suy nghĩ một chút, nếu như ta thật sự liên thủ với hắn, hắn cũng phải im lặng hành động, mà không phải phô trương như vậy lộ diện chứ.”
Vân Thiên Vũ nói xong, Tiêu Cửu Uyên ngược lại nghe lọt tai, lửa giận trong lòng ít đi một chút, bất quá sắc mặt vẫn như cũ rất khó coi, hừ lạnh nói: “Tốt nhất không đừng để bổn vương tra được ngươi và Phượng Vô Nhai có quan hệ gì, nếu như bị bổn vương tra được, bổn vương không chặt ngươi thành tám khúc.”
Tiêu Cửu Uyên nói xong, cũng không nhìn Vân Thiên Vũ tối mặt, mà ra lệnh cho Bạch Diệu bên ngoài: “Không cần để ý tới bọn họ, nhưng mấy người các ngươi tất cả đều dịch dung đi, đừng để cho Phượng Vô Nhai nhận ra các ngươi.”
“Vâng, thuộc hạ hiểu.”
Bạch Diệu lắc mình liền đi.
Trong phòng lần nữa yên tĩnh lại, Vân Thiên Vũ lười phải nói nữa, nhắm mắt lại ngủ.
Tiêu Cửu Uyên vẫn nhìn nàng, từ từ cũng nhắm mắt.
sáng sớm ngày hôm sau, người của Ma Ảnh Cung đều đã đi trước, Vân Thiên Vũ nghe được động tĩnh thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ngước mắt nhìn thấy ánh mắt bí hiểm của Tiêu Cửu Uyên, ánh mắt dường như đang suy đoán tâm tư của nàng.
Vân Thiên Vũ im lặng, không bao giờ muốn cùng hắn ở cùng một chỗ, đứng dậy liền đi ra ngoài.
Tiêu Cửu Uyên cũng tùy ý đứng lên, đoàn người xuống lầu ăn chút gì, tiếp tục đi Thiên Mộc Sơn Trang.
Dưới chân núi Thiên Mộc Sơn Trang, có rất nhiều cao thủ lợi hại canh giữ, người không có thông qua cửa khảo hạch đầu tiên, trên căn bản không được đi đến đấu trường lưng chừng núi.
Trận khảo hạch đầu tiên có mười bệnh nhân, mười bệnh nhân đều có vài chứng bệnh khó điều trị, tuyển thủ dự thi không thể dùng tay chẩn mạch, chỉ có thể xa xa quan sát, sau đó viết xuống triệu chứng và phương thuốc để chữa trị.
Viết xong giao cho quản sự Thiên Mộc Sơn Trang, nếu như toàn bộ đều chính xác, cửa thứ nhất đã vượt qua.
Nói thật ra cửa thứ nhất quả thật khó khăn, có rất nhiều người sẽ bị loại.