Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 359: Chương 359: Máu tươi tại chỗ




Vân Thiên Vũ nói xong, nhìn về Tiêu Cửu Uyên lại nói tiếp: “Tiêu Cửu Uyên, nếu như hôm nay ta đoạn tuyệt với Vân gia, sẽ không ảnh hưởng ngươi bắt kẻ chủ mưu phía sau chứ.”

Hai mắt Tiêu Cửu Uyên híp lại, phượng mâu hếch lên, trong con ngươi như vực sâu không thể nhìn thấy đáy, song hai mắt hắn khoonh có nửa điểm dao động: “Ngươi muốn cùng Vân gia đoạn tuyệt.”

“Đúng vậy, từ đó về sau cùng bọn họ thề không lưỡng lập.”

Vân gia cũng chưa từng có chuyện gì tốt đẹp, nàng có cần thiết lưu lại sao? Vân Thiên Vũ gật đầu một cái.

Tiêu Cửu Uyên hỏi nàng một vấn đề rất quan trọng.

“Ngươi đoạn tuyệt với Vân gia, sẽ đi đâu dừng chân.”

Tiêu Cửu Uyên nói xong, như có điều suy nghĩ, rất nhanh một chủ ý ở trong lòng hắn thành hình, hắn chợt đứng dậy nhìn Vân Thiên Vũ nói một tiếng: “Bổn vương có chuyện đi ra ngoài một chuyến, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”

Tiêu Cửu Uyên sau khi nói xong bước nhanh tiêu sái, sau lưng Vân Thiên Vũ trợn mắt hốc mồm nhìn bóng dáng cao lớn trong chớp mắt biến mất ở khách sãnh, khuôn mặt im lặng.

Người này đi có phải hay không quá nhanh, đây là sợ rước họa vào thân sao?

Bất quá suy nghĩ một chút lại cảm thấy Tiêu Cửu Uyên không phải là người như vậy, hắn cũng không phải sợ rước họa vào người.

Vậy người này chạy trốn nhanh như vậy làm cái gì.

Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ, ngoài cửa, Diệp Gia cùng Họa Mi chạy vội vào.

Diệp Gia vừa tới liền nóng lòng kêu lên: “Vũ Mao, không xong, bên kia có không ít người hướng tới bên này, thế tới hung tàn, tựa hồ đã xảy ra chuyện gì.”

Diệp Gia vừa mới dứt lời, bên ngoài Tử Trúc Hiên đột nhiên vang lên một đạo Lôi Đình quát chói tai.

“Vân Thiên Vũ, ngươi tiểu tiện nhân. Ra ngoài chịu chết đi.”

Mà theo thanh âm vang dội rơi xuống đất, oanh một tiếng cửa tiểu viện bị người mở ra.

Vân Thiên Vũ sắc mặt không nói ra được lạnh lẽo, ánh mắt tối sầm, xoay người đi ra ngoài, Diệp Gia theo sát phía sau của nàng đi ra ngoài, gương mặt không sợ.

Nhưng ngược lại Họa Mi bên kia, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng phao, hốt hoảng khẩn trương mở miệng: “Tiểu thư, làm sao bây giờ? Ta thế nào nghe người nói chuyện giống như là Lão thái gia, nhưng Lão thái gia không phải là ở nhà cũ Vân gia bên kia sao?”

Vân Thiên Vũ cũng không nói thêm gì, vươn tay vỗ vỗ vai Họa Mi.

Điêu Gia và Tiểu Anh một tả một hữu theo sát Vân Thiên Vũ đi ra ngoài.

Hừ, bọn họ tuyệt sẽ không để cho người khi dễ đến chủ tử.

Cả nhóm người đi thẳng tới bên ngoài cửa Tử Trúc Hiên, ngoài cửa Tử Trúc Hiên vây quanh đông nghẹt người.

Dẫn đầu một vị lão giả thân hình cao lớn, mặc dù lớn tuổi, chòm râu tóc bạc trắng, nhưng tinh thần lại hết sức phấn chấn, một đôi mắt không nói ra được sắc bén, giống như ánh mắt chim hâu hung mãnh, thấy Vân Thiên Vũ ra ngoài, đôi mắt này hung hăng nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ, tựa hồ hận không được ăn Vân Thiên Vũ mới cam tâm.

“Tiểu tiện nhân có phải hay không ngươi cùng ngoại nhân liên thủ giết cháu ngoan của lão phu.”

Vân lão Hậu gia hét lớn một tiếng, chỉ vào Vân Thiên Vũ.

Sau đó không đợi Vân Thiên Vũ nói chuyện, hắn lại giận không kềm được mở miệng nói: “Hôm nay ngươi hãy giao ra người có gan dám giết chết cháu ngoan của lão phu, lão phu sẽ cho ngươi chết toàn thây. Nếu không sẽ làm cho ngươi máu tươi tại chỗ, xác chết không lành lặn.”

Vân Thiên Vũ trực tiếp không khách khí cười lạnh, vừa cười vừa châm chọc nói: “Cháu ngoan, hay cho một cháu ngoan, đây đại khái là chuyện cười khắp thiên hạ.”

Vân Hách rõ ràng là hài tử của Nam Dương Vương Dung Hành, bằng không Liễu thị cũng sẽ không bị Vân Lôi trực tiếp bóp chết, không nghĩ tới Vân lão đầu vẫn mở miệng một tiếng cháu ngoan, đây không phải là chuyện cười vậy là cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.