Vân Thiên Vũ thật ra muốn mặc kệ hắn tức giận phát điên, nhất là nghĩ tới tên này lúc trước ở trong địa lao Ly thân vương phủ còn uy hiếp nàng, lột da, chém eo cái gì, nghĩ đến đây cái, nàng đã cảm thấy ghê tởm, đã cảm thấy hắn đáng đời.
Bất quá nàng nếu không lên tiếng hỏi ý, chỉ sợ Tiêu Cửu Uyên sẽ nghi ngờ.
Cho nên Vân Thiên Vũ mặt quan tâm nói: “Tiêu Cửu Uyên, ngươi làm sao vậy, tâm tình không tốt? Người nào trêu chọc ngươi.”
Vân Thiên Vũ nói mặc dù là quan tâm, nhưng những lời này tựa như dao găm đâm vào lòng Tiêu Cửu Uyên, tâm tình của hắn càng không xong, nâng lên một đôi đồng mâu thâm thúy khát máu, âm trầm nhìn Vân Thiên Vũ nói.
“Bổn vương tâm tình không tốt, ngươi tựa hồ đặc biệt cao hứng.”
Vân Thiên Vũ lập tức lắc đầu, tỏ rõ thái độ: “Làm sao có thể chứ, vương gia tâm tình không tốt, ta rất khó chịu.”
Vân Thiên Vũ nói xong bày ra một dáng vẻ ta rất khó chịu, Tiêu Cửu Uyên trợn mắt nhìn nàng một cái: “Giả.”
Bất quá hắn nhìn khăn che mặt trên mặt Vân Thiên Vũ, bỗng nhiên cảm thấy cái khăn che mặt kia thật quá chướng mắt, Vân Thiên Vũ mang khăn che mặt, giống như ngăn cách tất cả hỉ nộ ái ố trên mặt nàng, làm cho người ta cảm thấy bộ dáng của nàng có chút mơ hồ.
Tiêu Cửu Uyên suy nghĩ, không vui nói: “Lấy khăn trên mặt xuống đi.”
Vân Thiên Vũ cả kinh, đang yên lành muốn nàng lấy khăn che mặt xuống làm cái gì, chẳng lẽ nam nhân này đã hoài nghi nàng.
Nàng đang suy nghĩ Tiêu Cửu Uyên lại nói một câu: “Thật chướng mắt.”
Vân Thiên Vũ nghe thấy thở phào nhẹ nhõm, thì ra hắn nhìn khăn trên mặt nàng thấy chướng mắt, cũng không có hoài nghi nàng.
“Vương gia, ta sợ hù dọa ngươi.”
“Bổn vương đã hoàn toàn miễn dịch, cho nên ngươi không cần mang khăn che mặt nữa, tốt nhất lấy xuống đi.”
Tiêu Cửu Uyên lạnh nhạt nói, Vân Thiên Vũ chỉ cảm giác trái tim nhỏ run rẩy một cái, phải biết lúc trước nàng ở bên ngoài Tử Trúc Hiên, tùy ý ở trên mặt dán một chút ít vết sẹo, nàng không thể bảo đảm vết sẹo trên mặt không có sơ hở, nếu như lấy khăn che mặt xuống, có thể hay không để cho hắn phát hiện ra sơ hở.
Vân Thiên Vũ thật nhanh suy tư, làm sao có thể từ chối yêu cầu của Tiêu Cửu Uyên, đối diện Tiêu Cửu Uyên híp lại đồng mâu nhìn nàng.
Hai người nhất thời không nói gì.
Đột nhiên trong đêm tối, mơ hồ truyền đến âm thanh binh binh bang bang va chạm, hết sức kịch liệt, thanh âm này rõ ràng là có người trước đại môn Vĩnh Ninh Hậu phủ.
Tiêu Cửu Uyên cùng Vân Thiên Vũ hai người quay đầu nhìn ra ngoài, sắc mặt hai người cũng có chút khó coi.
Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng nói: “Đây là cháy nhà sao? Hay báo tang.”
Hiện tại tâm tình hắn không tốt, nhìn ai cũng chướng mắt, nhìn cái gì cũng nổi giận.
Vân Thiên Vũ ánh mắt lại u ám sa sầm, nàng nghĩ đến chuyện lúc trước Vân Lôi đến tìm nàng, Vân Lôi nói Vân gia lão gia tử mang theo một đám người chạy tới thu thập nàng, hiện giờ không phải là Vân lão gia tử đi.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ, đồng mâu không nói ra được âm lãnh, ngón tay nắm chặc đứng lên.
Nếu như thật là Vân gia lão gia tử tới đây, hôm nay nàng cùng Vân gia hoàn toàn ân đoạn nghĩa tuyệt, từ đó về sau cùng Vân gia nữa không nửa điểm quan hệ.
Vẻ mặt Vân Thiên Vũ không có tránh được ánh mắt của Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên mâu quang thâm trầm nhìn nàng nói: “Ngươi biết người đến là ai?”
Lần này Vân Thiên Vũ ngược lại không có giấu giếm Tiêu Cửu Uyên, chậm rãi gật đầu nói: “Nghe nói Vân Thiên Tuyết nữ nhân kia thấy được ngày đó Vân Hách bị giết, cho nên nàng ta chạy tới nhà cũ Vân gia nói cho Vân gia lão gia tử biết, Vân gia lão gia tử xưa nay thương Vân Hách nhất, tự nhiên sẽ không bỏ qua cho ta, không có gì bất ngờ xảy ra, người đập cửa chính là Vân lão gia tử đã tới.”