Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 357: Chương 357: Tức giận phát điên




Vân Thiên Vũ một dáng vẻ ngươi tốt nhất nên hiểu rõ ràng, trên đời không có thuốc hối hận, khiến cho Phượng Vô Nhai không nhịn được ha ha cười lên.

Cười một tiếng như hoa khai, nở rộ không bị cản trở, hắn khoát tay áo một cái nói: “Tốt lắm, ngươi làm cho bản quân vui vẻ, đi nhanh đi.”

Vân Thiên Vũ lườm hắn một cái, lời này có tốt như vậy để cười sao, hắn sẽ không lúc gặp rủi ro nguy hiểm sao? Suy nghĩ xoay người liền đi, một đường chạy thẳng tới Vĩnh Ninh Hậu phủ.

Trên đường, Vân Thiên Vũ thả Điêu Gia cùng Tiểu Anh ra ngoài, Điêu Gia thật nhanh nói: “Chủ tử, đại ma đầu kia không tin lời của ngươi.”

“Hừ, đến lúc đó thật sự gặp nạn, chủ tử không cần cứu hắn, để cho hắn chết đi là được.”

Tiểu Anh rất tức giận nói, chủ tử của chúng nó rất lợi hại, Ma Quân kia thế nhưng không tin, đợi đến hắn gặp rủi ro, bọn chúng liền nhìn hắn chết là được rồi.

Hừ, Tiểu Anh ghét hắn, ai kêu dáng dấp của hắn đẹp như thế.

Nói đến người này là người có dáng vẻ xinh đẹp hơn so với nó, cho nên ghen tỵ.

Một người một điêu một chim, rất nhanh đến bên ngoài Vĩnh Ninh Hậu phủ, Vân Thiên Vũ cẩn thận chạy vào Vĩnh Ninh Hậu phủ, lặng lẽ tránh khỏi thị vệ Hậu phủ và thủ hạ của Tiêu Cửu Uyên trong tối, một đường hướng Tử Trúc Hiên chạy tới.

Các nàng người còn chưa có vào Tử Trúc Hiên, liền phát hiện bên trong Tử Trúc Hiên ngọn đèn dầu sáng choang.

Tình huống này có chút dị thường a.

Diệp Gia cùng Họa Mi ở bên trong Tử Trúc Hiên sẽ không vô duyên vô cớ đem tất cả đèn thắp sáng, điều này nói rõ bên trong Tử Trúc Hiên có chuyện.

Biểu tỷ Diệp Gia lấy loại phương thức này thông báo cho nàng đây.

Tử Trúc Hiên sẽ có tình huống thế nào đây?

Vân Thiên Vũ nghiêm túc suy nghĩ một chút, khẳng định một chuyện, Tiêu Cửu Uyên rất có thể ở bên trong Tử Trúc Hiên, cho nên Diệp Gia không phái người ra ngoài thông báo cho nàng, để tránh đưa tới Tiêu Cửu Uyên hoài nghi, bởi vì Tiêu Cửu Uyên người này rất khôn khéo.

Vân Thiên Vũ nghĩ thông suốt chuyện này, lập tức lui đến một góc nhỏ bên ngoài Tử Trúc Hiên, nhanh chóng đem y phục trên người mình thay đổi, mặc lại y phục trước kia của nàng, sau đó lại cẩn thận ở trên mặt dán lên vết sẹo, đeo lên cái khăn che mặt, cuối cùng nàng xác nhận trên người của nàng không có khuyết điểm nào, mới chậm rãi mang theo Điêu Gia cùng Tiểu Anh một đường đi vào Tử Trúc Hiên.

Đợi đến khi nàng đi vào khách sãnh Tử Trúc Hiên, quả nhiên thấy biểu tỷ Diệp Gia cùng Họa Mi hai người đang chờ ở bên ngoài.

Diệp Gia vừa nhìn thấy quần áo của nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được bật cười, biểu muội quả nhiên thông minh dị thường, vừa nhìn liền hiểu điều nàng muốn thông báo.

Diệp Gia suy nghĩ đón, lôi kéo Vân Thiên Vũ tay nói: “Vũ Mao, ngươi thế nào tản bộ mới trở về a, vương gia đã qua một lúc rồi, ngươi mau vào đi thôi.”

Vân Thiên Vũ phối hợp tiếp lời Diệp Gia: “Ác, ngươi thế nào không sai người gọi ta a, tránh cho vương gia chờ lâu.”

Vân Thiên Vũ vừa nói nhấc chân hướng khách sãnh đi tới, Điêu Gia cùng Tiểu Anh còn muốn vào nhà, bị Diệp Gia thật nhanh ngăn cản.

“Không muốn chết chớ vào đi.”

Ly thân vương gia tối nay hỏa khí rất lớn, hai tiểu gia hỏa này mà làm ầm ĩ, nếu như trêu chọc vương gia, chỉ sợ hắn có thể một chưởng đập chết bọn chúng.

Điêu Gia cùng Tiểu Anh trợn mắt trừng vào khách sãnh, đáng tiếc cuối cùng thật không có can đảm vào khách sãnh.

Bên trong khách sãnh, Vân Thiên Vũ đi vào liền thấy Tiêu Cửu Uyên quanh thân dày đặc lệ khí, dáng vẻ cả người đều mất hứng, thần sắc không nói ra được tàn khốc, một đôi đồng mâu càng thêm hiện ra màu đỏ thắm sáng bóng, hắn giờ phút này tựa như một dã thú nổi điên.

Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Cửu Uyên như vậy, tự nhiên biết hắn tại sao lại cuồng bạo giận dử như thế.

Vốn là cho rằng chuyện vạn vô nhất thất*, cuối cùng vậy mà thất bại, đối với một người luôn luôn cuồng vọng duy ngã độc tôn như Tiêu Cửu Uyên mà nói, là một đả kích không nhỏ, hắn tự nhiên tức giận phát điên.

Vạn vô nhất thất*: chuyện mà tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.