Bởi vì đại công tử của Vĩnh Ninh Hậu phủ này, lớn lên rất giống Liễu thị, Vân Thiên Vũ cực kỳ chán ghét Liễu thị, cho nên dẫn tới ghét cả Vân Hách.
Phượng Vô Nhai đây là nằm cũng trúng đạn.
Một thân sức quyến rũ không có chỗ dùng, trong lòng tích tụ nhìn Vân Thiên Vũ xoay người đi vào.
Vân Thiên Vũ vừa đi vừa nhìn sau lưng Phượng Vô Nhai phất tay: “Hơi trễ một chút, chúng ta thương lượng như thế nào cứu người.”
“Được.”
Sau lưng Phượng Vô Nhai khẽ cười lên, cười một tiếng khiến cho bao nhiêu cô gái trước cửa, đỏ mặt tâm nhảy dựng lên.
Vị đại công tử Vĩnh Ninh Hậu phủ này, lúc nào thì có sức quyến rũ như vậy.
Đáng tiếc Phượng Vô Nhai xoay người, cũng không thèm nhìn tới những nữ nhân này một lần, cực kỳ lười biếng dẫn người nghênh ngang đi.
Bữa tiệc nam tân cùng nữ tân là tách ra tiến hành.
Vân Thiên Vũ dẫn đám người Diệp Gia chiêu đãi nữ tân khách, nam tân bên kia có lão vương gia cùng Tiêu Dạ Thần chiêu đãi.
Vân Thiên Vũ hiện tại so với khi còn ở Vĩnh Ninh Hậu phủ đã hoàn toàn khác nhau, phu nhân và tiểu thư có mặt, đối với nàng cũng hết sức khách khí, cho dù người trong tứ đại gia tộc, dẫn đầu Yến Bắc vương phủ Yến Thanh Phong, Tô quốc công phủ Tô Phi Yên cũng đối với Vân Thiên Vũ hết sức khách khí, về phần Tưởng quốc công phủ Tưởng Ngọc Khê, mặc dù không có nói thêm cái gì, nhưng cũng không có gây sự với Vân Thiên Vũ.
Người của các gia tộc khác, thấy người của tứ đại gia tộc cũng không có gây sự với Vân Thiên Vũ, tự nhiên càng thêm không dám gây sự với nàng.
Một bữa tiệc, có thể nói khách và chủ đều vui mừng.
Bên kia nam tân, lão vương gia cùng Tiêu Dạ Thần càng thêm chiêu đãi rất chu đáo, ông cháu hai người tối nay cũng rất cao hứng.
An Thân Vương phủ thật lâu không có náo nhiệt như vậy.
Lão vương gia cao hứng cũng uống mấy ly rượu, cuối cùng nếu không phải Tiêu Dạ Thần ngăn trở, lão còn muốn uống nữa.
Nam tân bên kia cũng là khách và chủ đều vui mừng.
Đợi đến khi người khách cuối cùng ra về, bóng đêm đã sâu.
Lão vương gia uống rượu say được người đưa về viện.
Tiêu Dạ Thần dẫn thủ hạ tới đưa Vân Thiên Vũ trở về, cũng quan tâm hỏi: “Tiểu cô cô, tối nay không ai gây sự với ngươi đi.”
Vân Thiên Vũ lắc đầu: “Không có, các nàng đối với ta rất tốt.”
Tiêu Dạ Thần yên tâm, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều lắm, nếu như có người có can đảm gây sự với Vũ Mao, hắn không ngại ra tay dọn dẹp các nàng.
Tiêu Dạ Thần suy nghĩ lại nhìn hướng Vân Thiên Vũ: “Đúng rồi, nghe nói trước Cửu hoàng thúc đến tìm ngươi, sau lại hảo hảo đi như thế nào.”
Vân Thiên Vũ suy nghĩ một chút lắc đầu nói: “Hắn có chuyện bận rộn, cho nên đi.”
Vân Thiên Vũ cũng không muốn để cho Tiêu Dạ Thần liên lụy đến chuyện giữa Tiêu Cửu Uyên và nàng nữa, để tránh Tiêu Cửu Uyên giận chó đánh mèo đến trên người Tiêu Dạ Thần.
Bắt đầu từ bây giờ, nghĩa phụ và Tiêu Dạ Thần đều là thân nhân của nàng, nàng sẽ không không suy tính cho bọn họ.
Tiêu Dạ Thần nghe Vân Thiên Vũ nói, yên tâm, hơn nữa tối nay hắn cũng uống không ít, có chút say rượu, cho nên Tiêu Dạ Thần đưa Vân Thiên Vũ đến Tê Phượng Viện nói.
“Tiểu cô cô, ngươi sớm một chút nghỉ ngơi, ta trở về đi ngủ, đúng rồi, ngày mai sáng sớm ta muốn đi Tây Sơn đại doanh bên kia, ngươi nếu như có chuyện gì có thể để cho thị vệ đưa tin cho ta.”
“Được.” Vân Thiên Vũ gật đầu, đứng ở trước cửa đưa mắt nhìn Tiêu Dạ Thần rời đi, trong lòng có một tia ấm áp, sau đó nàng từ từ dẫn người đi vào Tê Phượng Viện.
Đợi đến khi nàng vào Tê Phượng Viện, đi vào gian phòng của mình, thấy một thân hồng y Phượng Vô Nhai, biếng nhác vô cùng dựa vào nhuyễn tháp trong phòng nàng, lười biếng uống trà, vẻ mặt mị hoặc mà ưu nhã.
Vân Thiên Vũ vội vàng phất tay để cho Diệp Gia và Họa Mi hai người rời đi.
Diệp Gia nhìn Vân Thiên Vũ một cái, vẫn cảm thấy Phượng Vô Nhai người này quá nguy hiểm, nếu để cho Tiêu Cửu Uyên thấy nàng ở cùng Phượng Vô Nhai, chỉ sợ bị chọc tức, đây không phải là chuyện gì tốt a.
Nhưng nghĩ đến đám Tiểu Báo Tử bị Tiêu Cửu Uyên treo ngược ở cửa thành, Diệp Gia lại không nói gì, xoay người đi ra ngoài.