Phượng Vô Nhai nói xong thân hình vừa động lắc mình vào Vĩnh Ninh Hậu phủ.
Sau lưng mấy tên thủ hạ gương mặt hắc tuyến, rất muốn hỏi quân thượng đại nhân của mình một chút: “Ngươi nói là muội muội nào a.”
Bất quá thủ hạ cũng chỉ dám suy nghĩ một chút, cũng không dám đi tìm chết.
Trong đêm tối, một đội người chậm chạp chạy thẳng tới An Thân Vương phủ.
Trước cửa phủ, Tiêu Cửu Uyên nhìn Tiêu Dạ Thần, khóe môi nở nụ cười tự tiếu phi tiếu, sau đó hắn quay đầu nhìn về Vân Thiên Vũ: “Sau này ngươi an tâm đợi ở An Thân Vương phủ đi, không ai có thể tùy tiện khi dễ được ngươi.”
Hắn nói xong xoay người liền tự rời đi, sau lưng Vân Thiên Vũ cũng không có nói cám ơn, bởi vì nói tạ ơn đã có vẻ quá nông cạn.
Chuyện mà Tiêu Cửu Uyên làm đối với nàng, ngày khác nàng nhất định sẽ báo đáp lại cho hắn.
Lão vương gia An Thân Vương phủ Tiêu Lăng Phong đi tới trước mặt Vân Thiên Vũ, cười híp mắt mở miệng: “Nữ nhi ngoan, chúng ta về nhà.”
Tiêu Dạ Thần cũng tỉnh thần, mặt mũi cởi mở ôn hòa vui vẻ: “Đúng a, chúng ta về nhà.”
Vân Thiên Vũ nhìn một chút lão vương gia An Thân Vương phủ, lại nhìn Tiêu Dạ Thần, trong lòng dòng nước ấm bắt đầu khởi động, nàng khẽ cười gật đầu: “Ừ.”
Cả đoàn người vào An Thân Vương phủ.
An Thân Vương phủ không thể so với các nhà khác, dân số hết sức đơn giản, nặc đại Vương Phủ, chỉ có hai người lão vương gia Tiêu Lăng Phong cùng thế tử Tiêu Dạ Thần.
Lúc trước Tiêu Lăng Phong đi Vĩnh Ninh Hậu phủ, đã ra lệnh người trong phủ, dọn dẹp một tòa viện tốt nhất trong vương phủ, hiện tại Vân Thiên Vũ tới đây trực tiếp được người dẫn vào viện tử đã được thu xếp ổn thỏa này.
Lão vương gia Tiêu Lăng Phong cùng Tiêu Dạ Thần dẫn Vân Thiên Vũ đến cửa viện, sau đó ra lệnh cho nha hoàn An Thân Vương phủ, chăm sóc Vân Thiên Vũ thật tốt.
Đợi đến Vân Thiên Vũ dẫn người vào viện, Tiêu Lăng Phong xoay người dẫn Tiêu Dạ Thần một đường vào thư phòng.
Trong thư phòng, Tiêu Lăng Phong bộ mặt như có điều suy nghĩ nhìn tôn tử của mình một cái.
Chẳng bao lâu sau, tôn tử của lão trong lúc vô tình đã trưởng thành, Tiêu Lăng Phong vui mừng đồng thời lại cảm thấy lo lắng.
“Thần nhi, ngươi thích Vân nha đầu có phải hay không?”
Vốn dĩ Tiêu lão vương gia cũng không biết cháu trai của lão thích Vân Thiên Vũ, nhưng tối nay hắn và Tiêu Dạ Thần đi tới Vĩnh Ninh Hậu phủ, khi nhìn thấy rất rõ ràng, người cháu này thích Vân nha đầu.
“Tổ phụ.”
Tiêu Dạ Thần kêu nhỏ một tiếng, không nghĩ tới ý niệm này lại bị tổ phụ biết.
Tiêu Lăng Phong nhìn hắn, chậm rãi nói: “Thần nhi, ngươi thật muốn cho ta nhận thức Vân nha đầu làm nữ nhi sao? Ngươi phải biết nếu như ta nhận con bé làm nghĩa nữ, sau này danh phận của nó sẽ là của cô cô của cháu, cuộc đời này cháu không thể đối với con bé sinh ra bất kỳ ý niệm gì, nếu như cháu thích nàng, ta có thể nhận con bé làm cháu gái, mà không phải nữ nhi.”
Mặc dù Tiêu Cửu Uyên để cho hắn nhận Vân Thiên Vũ làm nghĩa nữ, nhưng so với tôn tử của mình, thì tôn tử quan trọng hơn, nếu như cháu trai không muốn lão nhận Vân Thiên Vũ làm nghĩa nữ, hắn có thể nhận Vân Thiên Vũ làm cháu gái nuôi.
An Thân Vương gia nhìn Tiêu Dạ Thần, nhìn một cái liền nhìn ra nổi khổ trong lòng Tiêu Dạ Thần.
Bất quá Tiêu Dạ Thần rất nhanh cười rạng rỡ, nhìn về Tiêu lão vương gia nói: “Tổ phụ, ngươi đừng lo lắng cho con, từ đây về sau Vũ Mao nàng chính là thân nhân của ta, không còn gì khác.”
Hắn biết Vân Thiên Vũ nói một không hai, nếu nàng nói bọn hắn là bằng hữu, thì đối với nàng chẳng quan cũng chỉ là bằng hữu mà thôi, không có những thứ khác như tình yêu nam nữ.
Cuộc đời này bọn họ không thể trở thành vợ chồng, trở thành thân nhân cũng không lỗi không phải sao?
Tiêu Dạ Thần nhẹ cười lên, mặc dù trong lòng có đau, nhưng nụ cười trên mặt lại là thật tâm.
Hắn nhìn Tiêu Lăng Phong nghiêm túc nói: “Gia gia, ngươi yên tâm đi, sau này con chỉ xem nàng là thân nhân của con, mà không phải như con thích nữ nhân.”