Vân Thiên Vũ ngây ngẩn cả người, lúc nãy Tiêu lão vương gia còn một bộ dáng tôn quý, như thế nào chỉ trong chốc lát, liền biến thành tính tình Lão Ngoan Đồng.
Tiêu Dạ Thần tự nhiên nhìn thấu Vân Thiên Vũ khốn hoặc (hoang mang, không biết xử trí như thế nào), khẽ cười giải thích: “Gia gia tính tình rất tốt, nói thật ra chính là một lão đầu tử bình thường.”
Tiêu Dạ Thần vừa mới nói xong, Tiêu lão vương gia giơ tay lên bóp một cái vào ót của hắn: “Tại sao gọi lão đầu tử bình thường, ta là một lão đầu tử rất đặc biệt, biết không?”
Tiêu Dạ Thần trở mặt một cái xem thường, quay đầu nhìn về Vân Thiên Vũ nhún vai một cái: “Ngươi thấy chưa, không khó khăn chung sống, cho nên ngươi đừng lo lắng vào An Thân Vương phủ sau sẽ có cái gì khó chịu.”
Tiêu Dạ Thần sau khi nói xong, nghiêm túc nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Vũ Mao, hoan nghênh ngươi trở thành một thành viên của An Thân Vương phủ ta, sau này chúng ta sẽ là người thân tốt nhất.”
Tiêu Dạ Thần dứt lời, lão vương gia Tiêu Lăng Phong nhìn Vân Thiên Vũ cười híp mắt nói: “Tới đây, nữ nhi ngoan, ta rất tịch mịch a, ngươi đã đến rồi có thể bồi ta nói chuyện, ta cũng sẽ không cô đơn tịch mịch như vậy.”
Tiêu lão vương gia bày ra một dáng vẻ ta thật rất cô đơn tịch mịch.
Vân Thiên Vũ nhịn không được bật cười, không biết tại sao thấy Tiêu lão vương gia, nàng nghĩ tới nghĩa phụ, cảm thấy lão rất thân mật gần gũi.
Hai người bọn họ tính tình thật ra thì có chút giống nhau, đều có điểm tính tình của Lão Ngoan Đồng.
“Hảo, nghĩa phụ.”
Vân Thiên Vũ tôn trọng kêu một tiếng.
Tiêu lão vương gia lần này thật sự cao hứng, ban đầu lão nhận thức Vân Thiên Vũ là bởi vì Tiêu Cửu Uyên nhờ cậy, nhưng bây giờ lão thật sự rất thích Vũ Mao tiểu nha đầu này, bởi vì việc nàng làm thật sự là hợp tâm ý của lão a, nhất là lúc trước một chưởng đánh bay cửa Vĩnh Ninh Hậu phủ, thoải mái, nên làm như vậy.
Tiêu lão vương gia càng nghĩ càng cao hứng, Tiêu Dạ Thần tự nhiên cũng cao hứng, hắn đi tới trước mặt Vân Thiên Vũ, minh lãng mở miệng cười: “Vũ Mao, chúng ta trở về An Thân Vương phủ đi.”
Vân Thiên Vũ còn chưa kịp nói chuyện, sau lưng Tiêu Cửu Uyên đi tới, hai mắt Tiêu Cửu Uyên thâm trầm nhìn Tiêu Dạ Thần nói: “Tiêu Dạ Thần, nàng là cô cô của ngươi, nhớ gọi cô cô.”
Một câu nói như dao găm đâm vào Tiêu Dạ Thần, Tiêu Dạ Thần trong lòng mơ hồ đau đớn, bất quá rất nhanh khôi phục như thường, cười nhìn về Vân Thiên Vũ: “Cô cô.”
Vân Thiên Vũ hơi gật đầu một cái, sau đó quay đầu nói với Tiêu Cửu Uyên: “Chuyện đêm nay, cám ơn ngươi, Tiêu Cửu Uyên.”
Tiêu Cửu Uyên phượng mi nhẹ dương, con ngươi Liễm Diễm, tâm tình rất là thoải mái: “Ngươi biết là tốt rồi.”
Hắn nói xong nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Tốt lắm, đi thôi. Bổn vương đưa ngươi đi An Thân Vương phủ, sau này ngươi an tâm đợi ở An Thân Vương phủ sống qua ngày đi, không ai có thể tùy tiện khi dễ ngươi nữa.”
Cho dù cuối cùng hắn không cưới nàng, nàng cũng có thể có được sự chiếu cố rất tốt.
Quận chúa An Thân Vương phủ, không phải ai muốn khi dễ là có thể khi dễ.
“Được.”
Cả đoàn người lên xe ngựa, chậm rãi một đường rời khỏi Vĩnh Ninh Hậu phủ, đi An Thân Vương phủ.
Sau lưng đại môn Vĩnh Ninh Hậu phủ, một người biếng nhác xiêu vẹo dựa vào cửa, trên mặt người nọ tràn đầy không thú vị, trong miệng bất mãn nói thầm: “Thật là không thú vị a, cứ như vậy đi, uỗng phí một mảnh chân tình kia của bản quân.”
Người này chính là Phượng Vô Nhai lúc trước giả trang Vân Hách, Phượng Vô Nhai lời vừa rơi xuống, chỗ tối thủ hạ thật nhanh lắc mình ra ngoài: “Quân thượng đại nhân, chúng ta phải về Ma Ảnh Cung sao?”
Phượng Vô Nhai trừng mắt: “Trở về cái gì trở về, bản quân có thể không trông nom muội muội sao?”