Thấy Vân Thiên Vũ từ bên ngoài đi tới, Tiêu Cửu Uyên mím chặc mỏng môi xoay người nói: “Vân Thiên Vũ, lần này người đi dạo đủ lâu a, bổn vương ở chỗ này chờ ngươi ước chừng hai canh giờ, ngươi mới đi xong.”
Vân Thiên Vũ biết hắn đã biết nàng chính là người lúc trước đánh hắn, đá hắn, cho nên cũng không cùng hắn nữa quanh co lòng vòng, gọn gàng dứt khoát nói: “Thật ra thì ta...”
Nàng đã sớm muốn cùng hắn nói chuyện này, nhưng mỗi lần nghĩ đến hắn sẽ nổi giận, liền nhịn được.
Bất quá Vân Thiên Vũ vẫn chưa kịp giải thích, Tiêu Cửu Uyên đã cuồng bạo giơ tay lên, Lam Linh dày đặc bao quanh cả người hắn, hắn tức giận phát tiết ra ngoài, oanh, oanh tiếng vang không ngừng.
Vô số Lam Linh bên cạnh Vân Thiên Vũ nổ tung, trong phòng rất nhiều đồ vật bị phá hủy, ầm ầm không ngừng.
Những đồ vật nổ tung vỡ vụn kia, không ngừng đập tới Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ không nhúc nhích mặc cho Tiêu Cửu Uyên phát tiết, nàng đã sớm biết hắn sẽ phát điên nổi giận, cho nên tất cả rất bình thường.
Mặc dù Vân Thiên Vũ có phần cảnh tỉnh, nhưng phía ngoài Diệp Gia và Tiểu Linh Đang nghe được sợ hết hồn hết vía, khống chế không được chạy vội đi vào, chẳng qua các nàng người còn chưa có đi vào, Vân Thiên Vũ liền hướng bên ngoài gào lên: “Đi mau, không nên đi vào.”
Bây giờ Tiêu Cửu Uyên cuồng bạo giống như một hùng sư nổi điên, các nàng đi vào, nhất định sẽ bị hắn đánh chết.
Cho nên Vân Thiên Vũ mới có thể quát bảo ngưng lại.
Tiếng bước chân của Diệp Gia và Tiểu Linh Đang dừng lại, cuối cùng cắn răng lui xuống.
Điêu Gia và Tiểu Anh cũng cắn răng lui ra.
Trong phòng, Tiêu Cửu Uyên nghe được Vân Thiên Vũ nói chuyện, lần nữa cuồng bạo giơ tay lên, một đạo Lam Linh oanh đi ra ngoài.
Oanh một tiếng vang, phía sau Vân Thiên Vũ đứng, trực tiếp bị oanh tạc.
Giờ phút này đưa mắt đi xem, cả gian phòng sớm thành một đống phế tích, mà Vân Thiên Vũ đứng trong đống phế tích, sắc mặt không nói ra được bình tĩnh.
Đối diện Tiêu Cửu Uyên nhìn nàng như vậy, trong lòng hỏa khí càng thêm dâng trào, hắn giơ tay lên hận không được một chưởng đập chết nữ nhân này, nhưng cuối cùng đánh ra khỏi tay, như cũ vẫn là phế tích phía sau nàng, mà không phải nàng.
“Ngươi đùa bỡn bổn vương, có phải hay không rất vui vẻ, có phải hay không cảm thấy bổn vương giống như kẻ ngu, Vân Thiên Vũ, ngươi muốn chết.”
Tiêu Cửu Uyên thân thể đột nhiên động, chạy thẳng tới Vân Thiên Vũ, đợi đến trước mặt Vân Thiên Vũ, hắn nhanh chóng đưa tay nhấc Vân Thiên Vũ lên, cái tay còn lại không chút lưu tình bóp cổ Vân Thiên Vũ.
“Ngươi muốn chết, bổn vương thành toàn ngươi.”
Vân Thiên Vũ ngước mắt, thấy Tiêu Cửu Uyên mặt mũi tràn đầy sát khí, con ngươi nhuộm đầy tơ máu, cả người cuồng bạo không ngừng.
Nhưng mặc dù cả người giống như một dã thú phát điên, nhưng lực đạo dưới tay hắn cũng không nặng, hắn nặng nề thở hào hển, thủ hạ muốn dùng lực, nhưng nhìn gương mặt trước mặt này, thế nào cũng hạ thủ không được.
Giờ khắc này Tiêu Cửu Uyên chẳng những oán hận Vân Thiên Vũ, cũng oán hận cả bản thân.
Nữ nhân này đối xử với hắn như thế, hắn vậy mà hạ thủ không được, hắn vì cái gì mà không xuống tay được ?
Vân Thiên Vũ nhìn hắn, ngược lại không có trách hắn xuất thủ, bởi vì đối với Tiêu Cửu Uyên quyền cao chức trọng mà nói, việc nàng làm đối với hắn đúng là thật quá mức.
Cho nên nàng thản nhiên tiếp nhận lửa giận của hắn.
“Tiêu Cửu Uyên, thật ra thì ta đã sớm muốn nói cho ngươi biết, nhưng mỗi lần nói đến khóe miệng lại không dám nói, bởi vì ta biết ngươi sẽ phát điên, sẽ nổi giận, sẽ tức giận.”
Vân Thiên Vũ giải thích, Tiêu Cửu Uyên cũng không có nghe lọt, hắn hiện tại tuyệt đối không tin tưởng Vân Thiên Vũ, nữ nhân này chính là một tên lường gạt.
Nhưng hắn hết lần này tới lần khác không ngoan tâm giết tên lường gạt này được, đây mới là chuyện để cho hắn phát điên tức giận.