Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 370: Chương 370: Tiêu Cửu Uyên phát hiện chân tướng




Trong đại điện an tĩnh không tiếng động, mọi người cùng nhau nhìn về thượng thủ hoàng đế.

Hoàng đế sau khi trầm tư một chút, trầm giọng hạ lệnh: “Tuyên Vân tiểu thư vào cung.”

Thái giám lĩnh mệnh rời đi, trong điện, hoàng đế không hề nói đến chuyện này nữa, mà hỏi chuyện chính sự thượng triều, chúng thần liên tiếp dâng lên sổ con, tựa hồ đem chuyện mới vừa rồi quên đi, cả Lão vương gia An Thân Vương phủ cũng bị lạnh nhạt thờ ơ.

Bất quá lão vương gia cũng không để ý, nhìn chung quanh, thượng khán hạ nhìn, tạm thời xem náo nhiệt.

Dù sao hắn đối với chuyện triều chính cũng không quan tâm, lão chỉ quan tâm hôm nay hoàng thượng có hạ chỉ tứ phong Vân nha đầu làm Quận chúa, nếu như hoàng thượng không hạ chỉ, lão và hắn không xong.

Trong điện, hoàng thượng cùng triều thần xử lý xong chánh sự, canh giờ đã không còn sớm, Vân Thiên Vũ được thái giám dẫn vào cung, tuyên vào đại điện.

Trên đại điện, mọi người đồng loạt nhìn cô gái đi tới cửa điện, nữ tử mặc váy yên la màu xanh nhạt thêu hoa đào màu hồng, thắt lưng màu hồng, theo nàng di chuyển, đai lưng nhẹ nhàng lắc lư, thướt tha lay động.

Mặc dù trên mặt che một khăn lụa trắng, nhưng hơi thở quanh thân vẫn như cũ làm cho người ta không thể dời mắt, mọi người vẫn nhìn nàng, cho đến nàng đi vào giữa đại điện.

Không ít người không nhịn được suy nghĩ, nữ nhân này thật sự là Vĩnh Ninh Hậu phủ Đại tiểu thư Vân Thiên Vũ sao? Từ khi nào nàng trở nên không giống người thường như vậy, hơi thở nhàn nhạt trong trẻo lạnh lùng kia, hòa lẫn với linh khí trên người, không nói ra được lưu quang dật thải (tràn đầy ánh sáng).

Lúc này, trong điện trong lòng mọi người cũng có một ý niệm, mặc dù nữ nhân này bị phá hủy dung nhan, vẫn như cũ thật hấp dẫn người khác.

Trong điện, Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch nhìn Vân Thiên Vũ như vậy, nghĩ tới Vân Thiên Vũ đã từng nói, dáng dấp của hắn không anh tuấn bằng Tiêu Cửu Uyên, năng lực không mạnh bằng Tiêu Cửu Uyên, tài lực không có nhiều như Tiêu Cửu Uyên, hắn cái gì cũng không bằng Tiêu Cửu Uyên, cho nên nàng tình nguyện ẩn giấu chính mình cũng không muốn gả cho hắn.

Tiêu Thiên Dịch nghĩ tới đây, trong lòng đau nhói không dứt, khóe môi cười tự giễu. Bất quá rất nhanh đáy mắt dâng lên thâm trầm, Vân Thiên Vũ, sớm muộn có một **** sẽ biết, ta mới phải là rồng trên cao kia.

Tiêu Thiên Dịch trong lòng hận ý liên tục, bên kia Tiêu Cửu Uyên âm trầm đến đáng sợ, bởi vì hắn nhìn Vân Thiên Vũ từ bên ngoài đại điện đi tới, dáng người thoải mái linh động kia, cùng với giở tay nhấc chân đại khí lẫm nhiên, khiến cho hắn đột nhiên nghĩ tới một người.

Người có can đảm đánh hắn, đá hắn, cũng đối với hắn hạ độc, Tiêu Cửu Uyên càng nghĩ càng cảm thấy hai người phù hợp, từ từ sắc mặt của hắn thay đổi, con ngươi bốc cháy lên ngọn lửa giận dử, ngón tay cũng nắm chặc, hắn cảm giác mình bị người đùa bỡn.

Đường đường Ly thân vương Đông Ly quốc, lại bị người đùa bỡn như vậy, khiến cho hắn nổi giận.

Hắn thật muốn bước lên chất vấn Vân Thiên Vũ, nữ nhân kia có phải nàng hay không, có phải nàng hay không.

Hắn đối xử nàng như vậy, nàng đùa giỡn hắn rất vui vẻ sao?

Nhưng Tiêu Cửu Uyên biết, nếu hắn cứ như vậy hỏi nàng, nữ nhân này sẽ không nói.

Đúng vậy, hắn nếu không tự tay vạch trần diện mạo nàng, nàng là sẽ không thừa nhận.

Nữ nhân dối trá này.

Tiêu Cửu Uyên trong lòng trong nháy mắt có ngọn lửa dày đặc thiêu đốt, nghĩ đến chuyện hắn làm vì nàng, hắn liền tức giận không dứt.

Nhưng lý trí khiến cho hắn bình tĩnh lại, hắn không thể để cho nữ nhân này phát hiện điều gì, hắn muốn tự tay xé nát diện mạo thật của nàng, hắn cũng muốn nhìn một chút nàng nói như thế nào.

Giờ khắc này trong mắt Tiêu Cửu Uyên toàn bộ không có nửa điểm ấm áp, lãnh khốc khát máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.