Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 369: Chương 369: E ngại Tiêu Cửu Uyên




Hai đại thân vương phủ, trong tay đều có hai vạn thân binh, nếu như cùng ở chung một chỗ, cũng có đề cao thân phận rồi (nguyên tác: ủng binh tự trọng).

Mặc dù trong quá khứ An Thân Vương phủ Tiêu Dạ Thần và Tiêu Cửu Uyên có quan hệ rất tốt, nhưng khi thật sự gặp chuyện, hai nhà chưa chắc liên thủ, nhưng hiện tại cũng không đồng dạng như vậy.

Vân Thiên Vũ chính là vị hôn thê của Tiêu Cửu Uyên, hoàng đế tự nhiên không muốn tứ phong Vân Thiên Vũ trở thành Quận chúa.

Nhưng An Thân Vương không để ý tới những thứ này, hắn nhìn hoàng đế nói: “Coi như hoàng thượng không chịu hạ chỉ tứ phong Vân nha đầu làm Quận chúa, nàng cũng là nghĩa nữ của ta, cũng là Quận chúa, hoàng thượng nếu không nguyện, ta cũng không miễn cưỡng.”

An Thân Vương gia nói xong tức giận hung hăng xoay người muốn rời đi.

Sau lưng trên đại điện, sắc mặt hoàng đế thay đổi vài lần, cuối cùng vẫn gọi An Thân Vương lại.

Nếu như hắn không chịu hạ chỉ tứ phong cho Vân Thiên Vũ thành Quận chúa, chuyện này truyền đi nhất định sẽ chọc người trong thiên hạ buồn cười, mọi người nhất định sẽ nói hắn không khoan dung độ lượng, lòng dạ nhỏ mọn, chỉ sợ An Thân Vương phủ cùng Ly thân vương phủ liên thủ, cho nên mới phải không đồng ý hạ chỉ tứ phong Vân Thiên Vũ làm Quận chúa.

Hắn cũng không muốn chịu trách nhiệm danh tiếng như vậy.

Hoàng đế gọi Tiêu Lăng Phong đang đi ra ngoài lại.

“Vương thúc, nghĩ gì thế, trẫm đây là tình thế khó xử mà thôi, cũng không phải là không muốn tứ phong Vân Thiên Vũ làm Quận chúa, mà là sợ Vân gia không đồng ý chuyện như vậy, chuyện này truyền đi, tất nhiên sẽ là vương thúc phải rước lấy phiền toái.”

Hoàng đế vừa nói dứt lời, Vân Lôi bộ dạng giống như nhận được ám hiệu, ầm một tiếng quỳ xuống.

“Hoàng thượng, An Thân Vương làm như vậy rõ ràng là khinh người quá đáng, lão vương gia ngài hoàn toàn là ép mua ép bán, Vũ nhi là người của Vân gia ta, lão vương gia trắng trợn cướp đoạt nữ nhi của thần.”

Tiêu Lăng Phong trực tiếp bị Vân Lôi chọc cho tức cười, tối ngày hôm qua, bọn họ thiếu chút nữa giết Vân nha đầu, hôm nay vậy mà có mặt ra ngoài khóc lóc kể lể, thật là cười nhạo hắn.

Tiêu Lăng Phong cười lạnh nhìn về Vân Lôi nói.

“Vân Lôi, lúc trước ta còn không biết ngươi là loại người dối trá âm hiểm như thế này, hiện tại coi như là lĩnh giáo, ngươi cho rằng ngươi vừa khóc vừa nháo như vậy, bổn vương chỉ sợ ngươi không được, hơn nữa ngươi coi tất cả mọi người đều là kẻ ngu hay sao, lúc trước ngươi đối với Vân nha đầu như thế nào, hiện tại lại như vậy, muốn nháo kiểu nào, hay là nói Vân nha đầu có thứ gì, hay ngươi có tính toán khác? Ngươi ngược lại cùng mọi người nói một chút.”

Tiêu Lăng Phong cũng muốn nhìn Vân Lôi có thể vô liêm sỉ tới cỡ nào.

Lão xác định hắn ta có thể ở trên điện nói, bởi vì Vân nha đầu thiên phú kinh người, cho nên hắn muốn đem nàng trở về.

Văn võ bá quan không phun nước miếng đầy mặt hắn ta, mắng hắn ta không biết xấu hổ.

Vân Lôi tự nhiên cũng biết chuyện này, cho nên sẽ nói không ra là bởi vì Vân Thiên Vũ có thiên phú kinh người, hắn mới có thể muốn mang nàng trở về, nếu không hắn mặc kệ nàng chết sống.

Trong đại điện, Vân Lôi không nhìn Tiêu Lăng Phong, mà là nhìn về hoàng đế, khóc nói.

“Hồi hoàng thượng, thần đối xử với nữ nhi có được hay không, đó là chuyện nhà của thần, không thể bởi vì thần đối với nữ nhi có thiên vị, cho dù thần không đúng, nhưng nữ nhi của thần nhận lão vương gia làm nghĩa phụ, vậy người làm phụ thân như thần mặt mũi biết đặt nơi nào.”

Vân Lôi một câu nói xong, lại nói tiếp: “Ta muốn hỏi một chút các vị đại nhân ở đây, chẳng lẽ các người đối xử với nữ nhi trong nhà bình đẳng cả sao? Chẳng lẽ liền bởi vì các ngươi hơi có tý thiên vị, liền cho phép người bên cạnh tới giành nữ nhi của mình sao?”

Vân Lôi nói lời này, lập tức ở trong đại điện nhấc lên một tràn tiếng nghị luận, cuối cùng không ít người chỉ trích lão vương gia ỷ thế hiếp người, nữ nhi nhà người ta cũng muốn đến cướp làm nghĩa nữ, người ta đối xử với nữ nhi như thế nào thì cũng là chuyện của người ta.

Trong điện, Vân Lôi không khỏi có chút có chút đắc ý.

Vân Thiên Vũ, ngươi nghĩ kết thân trèo cao với người khác, đừng có nằm mơ, ngươi thân nữ nhi Vân gia, sinh là người Vân gia, chết là quỷ Vân gia.

Vân Lôi trong lòng đang suy nghĩ, trên đại điện, đột nhiên có tiếng chầm chậm vang lên nói: “Hoàng thượng, thần cho là vẫn nên tuyên Vân Thiên Vũ vào điện hỏi một chút, xem một chút nàng vì sao phải đoạn tuyệt với Vân gia, muốn nhận thức lão vương gia làm nghĩa phụ.”

Người vừa mở miệng nói chuyện, trong đại điện trong nháy mắt yên tĩnh lại, bởi vì người mở miệng nói chuyện là Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên.

Tiêu Cửu Uyên lên tiếng, không ai dám tùy tiện bác bỏ, bởi vì Tiêu Cửu Uyên không giống với An Thân Vương thân thiện, người này từ trước đến nay thô bạo, thủ đoạn tàn nhẫn, bọn họ nếu như trêu chọc khiến hắn mất hứng, tất nhiên sẽ khiến hắn trả thù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.