Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 361: Chương 361: Trục xuất Vân gia




Vân lão đầu không kịp để ý tới Vân Thiên Tuyết, thật nhanh vọt tới bên người Vân Hách, một tay lôi kéo Vân Hách, kích động hỏi: “Vân Hách cháu không có chuyện gì sao? cháu không có...”

Vân lão đầu nói không ra lời, nhưng có cái gì không đúng, người này không phải là Vân Hách, hắn là ai.

Lão nhanh chóng lui về phía sau rút lui, muốn lui ra, không nghĩ tới người này lại gắt gao lôi kéo tay của lão, thật nhanh cho Vân Hách một viên đan dược đặc chế mê hoặc lòng người, cơ hồ là trong nháy mắt, trong lòng Vân lão gia tử, mắt nam tử trước mặt chính là cháu ngoan Vân Hách của lão.

“Hách mà a, cháu không có chết a, cháu không có sao thật thật tốt quá.”

Vân lão gia tử kích động kêu lên.

Phía sau hắn Vân Thiên Tuyết đã phản ứng lại, nàng cẩn thận nhìn người cùng ca ca dáng dấp giống nhau như đúc.

Không đúng, người này không phải là ca ca của nàng, nàng tận mắt nhìn thấy ca ca chết ở trong tay một nam tử hồng y.

Người này đến tột cùng là người nào.

“Tổ phụ, hắn không phải, hắn không phải là ca ca ta.”

Vân Thiên Tuyết tê tâm liệt phế kêu lên, người này là giả, hắn là giả. Hắn không phải là ca ca của nàng, ca ca của nàng rõ ràng bị giết.

Đáng tiếc Vân lão đầu mặt không đồng ý quay đầu trừng Vân Thiên Tuyết: “Tuyết Nhi, ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì, đây chính là ca ca ngươi Vân Hách.” “

Hắn nói xong còn đưa tay lôi kéo Vân Hách giả đứng ở bên cạnh hắn, mặt thân thiết mở miệng nói: “Cháu ngoan, ngươi không có sao tổ phụ an tâm.”

“Vâng, tổ phụ.”

Vân Hách bộ dạng phục tùng cười khẽ, bất quá hắn hơi nhếch đôi mắt lặng lẽ đưa một ánh mắt mị hoặc cho Vân Thiên Vũ.

Vân Thiên Vũ nhìn ánh mắt mị hoặc như vậy, rốt cuộc biết người nầy là ai? Ma Ảnh Cung Ma Quân Phượng Vô Nhai.

Lá gan của hắn có phải hay không quá lớn, giết người tôn tử nhà người ta, còn có thể gan lớn giả mạo tôn tử của người ta, công khai tới cửa.

Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa nhìn Vân lão đầu, Vân lão đầu từ trước đến nay ở cùng một chỗ với Vân Hách, theo đạo lý sẽ phải phát hiện Vân Hách có cái gì không đúng a, nhưng bây giờ lão chẳng những không có phát hiện, còn mặt sủng ái nhìn Vân Hách giả, như vậy chỉ có thể, Vân lão đầu bị Phượng Vô Nhai bỏ thuốc, trong lòng của lão nhận định Phượng Vô Nhai chính là của cháu ngoan của lão.

Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ, đối diện Vân lão đầu đột nhiên như Kinh Lôi lớn tiếng nói.

“Vân Thiên Vũ, mặc dù Vân Hách trở lại, ta cũng không có thể nhẹ nhàng tha cho ngươi, bởi vì ngươi chẳng những khi dễ Tuyết Nhi, lại không vâng lời bản hầu, mắng to bản hầu lão bất tử, mấy chuyện này cũng đủ để trị tội ngươi, hôm nay bản hầu chẳng những muốn giáo huấn ngươi, còn muốn đem ngươi trục xuất khỏi Vân gia.”

Vân lão đầu vừa mới nói xong, Vân Thiên Vũ còn chưa kịp nói chuyện, sau lưng Họa Mi thật nhanh lao ra, bùm một tiếng quỳ xuống nói: “Lão Hậu gia, không muốn a, ngươi không cần đuổi tiểu thư ra khỏi Vân gia đi, tiểu thư nàng là người Vân gia a.”

Họa Mi vừa nói thất thanh khóc rống.

Trong lòng Họa Mi nghĩ, nếu như Vân Thiên Vũ bị trục xuất khỏi cửa, sau này danh tiếng đã có thể khó nghe, cho nên nàng mới khóc cầu xin tha thứ.

Vân Thiên Vũ đang muốn để cho Họa Mi đứng lên, lại thấy đối diện Vân lão đầu bên cạnh Phượng Vô Nhai, mặt tà mị nhìn nàng, hướng nàng phong tình vạn chủng nhẹ nháy mắt, vẻ mặt kia rõ ràng chính là, muốn ta cầu tha thứ sao? Ta có thể giúp ngươi cầu tha thứ, để cho ngươi ở lại Vân gia.

Vân Thiên Vũ trực tiếp cho Phượng Vô Nhai một cái liếc mắt, sau đó quay đầu nhìn về Họa Mi trên đất khóc, trầm giọng nói: “Đứng lên, không cần cầu xin lão, Vân gia ta căn bản không hiếm, từ trên xuống dưới không có một chỗ tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.