Edit : Ong MD
Beta : Vô Phương
Bóng áo xanh lặng lẽ tung bay, xoay tròn một vòng trên không
trung rồi hạ xuống mặt đất.
Từ xa xa, Độc Cô Tuyệt nhìn thấy cảnh tượng đó, hai con mắt
đỏ ngầu của hắn thoáng chốc như sáng rực lên, cảm thấy khối đá lớn nặng nề chặn
trong lồng ngực từ nãy đến giờ như vừa rơi xuống. Lập tức phóng người vọt lên
phía trên, túm lấy cổ chân của Vân Khinh đang liều lĩnh phóng về phía Đinh Phi
Tình, kéo mạnh cô lại.
Ngay tại lúc Độc Cô Tuyệt tóm lấy Vân Khinh kéo xuống, trong
khu rừng trúc rậm rạp đột nhiên vang lên tiếng động mãnh liệt. Cho dù không
nhìn rõ những mũi nhọn bắn vọt vào rừng trúc, nhưng những tiếng xé gió sắc nhọn
kia đã đủ làm cho người ta sởn gai ốc, lông tóc dựng đứng hết cả lên.
Lúc này, khoảng không gian trên đỉnh đầu của cả đám người
Vân Khinh là một rừng chi chít những lưỡi đao nhọn hình tam giác, nhìn giống
như cả đàn châu chấu lướt ngang qua, mang theo mùi tanh nồng đậm và sát khí
khôn cùng, không hề có một khe hở, không hề có một lỗ hổng.
Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt cùng ngã xuống lăn tròn một vòng,
cảnh tượng trên không trung như giáng một cú thật mạnh vào đáy mắt Vân Khinh,
khiến cho trái tim cô không khỏi nảy lên thình thịch. Nếu như Độc Cô Tuyệt
không túm cô kéo lại, thì lúc này cô đang ở giữa không trung, ngay cả chỗ để
tránh né cũng không có nữa, đây là tuyệt sát mà.
Vung đao chém mạnh vào một tảng đá thật lớn bên cạnh cây cột
nơi trung tâm, toàn bộ Xích Long trận ngừng ngay lại, bắt đầu khôi phục lại
nguyên dạng. Cung Nhất chậm rãi thu đao lại đứng ở một bên.
Đã không còn ngàn vạn cơ quan, đã không còn tử địa hung hiểm,
khu rừng trúc lại trở thành một khu rừng tao nhã, thư thái như vốn dĩ, từng cơn
gió lạnh thổi bay bay những tán lá xanh đang che phủ khắp nơi.
Độc Cô Tuyệt thấy khung cảnh trước mắt đã nhanh chóng khôi
phục lại nguyên dạng ban đầu, hiểu là Thánh Thiên Vực đã cho ngừng trận thế lại,
không khỏi cảm thấy hơi chấn động. Xích Long trận này ngay cả hắn mà còn phá giải
không được, thế nhưng Thánh Thiên Vực chỉ cần nhìn tình hình đã phá giải một
cách dễ dàng. Trên phương diện này Thánh Thiên Vực quả là đã cao hơn hắn một bậc.
Độc Cô Tuyệt lập tức ôm lấy Vân Khinh phóng người vào trung tâm của khu rừng
trúc, vọt thẳng về phía Đinh Phi Tình.
“Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?” Người chưa tới nơi, tiếng nói đã
tới trước, Vân Khinh từ xa xa đã hướng về phía Đinh Phi Tình đang được Thánh
Thiên Vực ôm trong lòng cất giọng hỏi. Tuy rằng vừa rồi cô đã thấy Thánh Thiên
Vực cứu Đinh Phi Tình, nhưng không được chạm tận tay thì vẫn không yên tâm được.
“Không sao.” Đinh Phi Tình quay đầu hướng về phía Vân Khinh
vừa mới ổn định lại nét mặt, nở một nụ cười sáng lạn rồi quay sang nhìn Thánh
Thiên Vực ở bên cạnh. Ngoài cười trong không cười, trầm giọng nói: “Đa tạ Thánh
tử cứu giúp, xin hãy buông tay.” Vừa nói vừa giật giật sợi dây trói chặt thân
người mình.
Thánh Thiên Vực vẫn cười tươi rói, thấy thần sắc lãnh đạm của Đinh Phi Tình, vừa khách sáo vừa hờ hững,
không giống thái độ đối với ân nhân cứu mạng một chút nào, đành phải buông Đinh
Phi Tình ra lui về phía sau một bước, giả bộ lắc đầu với vẻ đầy bất mãn: “Coi
thái độ kìa.”
Đinh Phi Tình đang đi đến bên cạnh Vân Khinh, nghe thấy vậy
lạnh lùng nói: “Vậy Thánh đại công tử muốn tiểu nữ có thái độ như thế nào? Đại
ân cứu mạng, tiểu nữ lấy thân báo đáp chăng?”
Thánh Thiên Vực nhướng mày cười nói: “Vậy thì không cần.”
“Không cần là tốt.” Thánh Thiên Vực vừa dứt lời, Đinh Phi
Tình lại lạnh lùng nói tiếp một câu: “Thánh đại công tử núp ở một góc xem đến
phút cuối cùng mới ra tay, chắc xem chán rồi nhỉ? Hừ, nếu Thánh đại công tử là
bằng hữu của Đinh Phi Tình thì khi ta thoát thân được nhất định sẽ cho biết
tay, còn nếu là kẻ thù, cái kiểu giả nhân giả nghĩa như thế, Đinh Phi Tình chẳng
những không cảm kích ân cứu mạng, ngược lại còn muốn giết ngài cơ. Nhưng thôi,
niệm Thánh đại công tử vốn bạn chẳng phải bạn, thù chẳng ra thù, nên cứu hay
không cứu là tùy ý thích của ngài. Đinh Phi Tình ta khó tránh khỏi mang ơn cứu
mạng, nhưng tuyệt đối không mù quáng cảm tạ, Thánh đại công tử nếu đã dốc hết sức
mình, Đinh Phi Tình sẽ tự biết xem xét cân nhắc điều kiện để báo đáp, tốt nhất
là miễn đi.”
Một tràng vừa đấm vừa xoa, như vô tình lại như để ý, Thánh
Thiên Vực nhất thời dở khóc dở cười.
Hai tay khoanh trước ngực nhìn chăm chú nét mặt cương nghị của
Đinh Phi Tình, khóe miệng Thánh Thiên Vực cười càng tươi, trong mắt hiện lên một
tia sáng. Với mấy câu vừa rồi, xem ra Đinh Phi Tình đã hiểu hết mọi chuyện, sống
chết ngay trước mắt mà còn trấn định và khôn khéo như thế, không tệ, không tệ
chút nào.
Cung Nhất đứng bên cạnh vẫn yên lặng đứng nghe, trên khuôn mặt
lạnh lùng chợt mỉm cười, thiếu gia của bọn họ phải ngạc nhiên rồi.
“Người đâu?” Thân hình của Độc Cô Tuyệt phóng tới như một
tia chớp, muốn bổ nhào vào ba người trước mặt, liếc mắt nhìn Thánh Thiên Vực, mặt
mày đột nhiên trầm xuống cất giọng hỏi.
Ngày đó hắn đoán rằng, có thể Thánh Thiên Vực đã truy đuổi
theo dấu vết con hắn, xem ra quả nhiên là thật. Nhưng mà nếu như Thánh Thiên Vực
có thể tự ý đi vào Xích Long trận thì tên Tề Chi Khiêm đang bị trúng độc kia
không thể nào là đối thủ của y được, mà lúc này Tề Chi Khiêm vẫn không phạm phải
sai lầm gì, như vậy nguyên nhân tất nhiên là do người này không hề động thủ.
Theo tình huống hôm nay thì xem ra y muốn đứng ở một bên để xem kịch vui đây
mà. Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, vẻ mặt của Độc Cô Tuyệt lập tức trở
nên tàn bạo, trừng mắt nhìn Thánh Thiên Vực.
Tề Chi Khiêm phóng hỏa muốn đốt chết Đinh Phi Tình, chính là
vì muốn dụ hắn đến phá trận này, dùng kế một mũi tên trúng hai con nhạn. Nếu
như hắn không phá được trận thì hắn, Vân Khinh và Đinh Phi Tình đều phải bỏ mạng
ở nơi này, đến lúc đó thì cũng không cần nói đến đại kế gì nữa.
Nhưng theo tình huống hiện tại thì sau khi dẫn dụ hắn đến, tất
nhiên là Tề Chi Khiêm không còn ở đây nữa, và con hắn cũng vậy. Chắc chắn Tề
Chi Khiêm đã chạy thoát từ một đường nào đó mà hắn không biết, nhưng Thánh
Thiên Vực nhất định biết.
Vân Khinh chạy tới bên Đinh Phi Tình, hai tay run run nhanh
chóng cởi bỏ sợi dây thừng trên người Đinh Phi Tình ra.
“Đi rồi.” Thánh Thiên Vực lạnh lùng ném hai chữ, cực kỳ rõ
ràng và lưu loát.
Trong mắt Độc Cô Tuyệt nhất thời lóe ra toàn những tia sắc lạnh,
nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi đâu?”
“Chúng ta là bạn bè à?”
Độc Cô Tuyệt không thèm đáp lại. Bạn! Hắn và Thánh Thiên Vực
mà bạn bè gì chứ, tình địch thì đúng hơn. Gã vẫn nửa thật nửa giả tranh giành
Vân Khinh của hắn với hắn. Bạn bè! Cút! Ai là bạn bè với gã.
Thánh Thiên Vực thấy vậy buông hai tay ra, vẻ mặt tao nhã,
tươi cười nói: “Vậy là xong rồi.”
‘Nếu không phải là bạn bè thì dựa vào cái gì mà ta lại giúp
ngươi, vì sao ta lại phải nói cho ngươi biết’. Ý này của y đã bộc lộ rất rõ
ràng với Độc Cô Tuyệt.
Sắc mặt Độc Cô Tuyệt nhất thời trở nên cực kỳ khó coi, khó
coi cùng cực.
“Ta thấy người nọ cũng không tệ lắm, rất lợi hại, nên đã tiện
tay giải độc cho y.” Nụ cười thanh thoát, rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt tuyệt
sắc. Thánh Thiên Vực không chút để ý, tựa vào một bụi trúc xanh biếc ở phía
sau, thong thả buông lời, như đang nói rằng thời tiết hôm nay đẹp quá, nhàn nhã
hết sức.
“Cái gì?” Đáp lại lời của y không phải là Độc Cô Tuyệt, cũng
không phải Vân Khinh, mà là người mới thoát ra khỏi đống dây thừng, đang chuẩn
bị an ủi Vân Khinh – Đinh Phi Tình.
Đối diện với khuôn mặt xanh mét vì tức giận của Đinh Phi
Tình, Thánh Thiên Vực giương mi lên nói: “Có ý kiến gì sao?”
Đinh Phi Tình tái mặt, kéo Vân Khinh qua một bên, nhìn trừng
trừng Thánh Thiên Vực, tức giận nói: “Có, ngươi không cứu người là chuyện của
ngươi, bỏ qua cho Tề Chi Khiêm cũng là chuyện của ngươi. Ngươi không đi chung một
đường với chúng ta, nên chúng ta cũng không trông mong gì ở ngươi. Nhưng mà
ngươi dựa vào cái gì mà giải độc cho y? Ngươi dựa vào cái gì mà phá hỏng kế hoạch
của chúng ta? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Chúng ta vất vả tính toán sắp đặt tất
cả mọi chuyện nhưng ngươi thích phá là phá, ngươi nói cho ta nghe, ngươi dựa
vào cái gì? Nói!”
Giọng nói giận dữ quanh quẩn ở trong rừng trúc, vô cùng mạnh
mẽ.
Vân Khinh trừng mắt nhìn, cô chưa từng thấy Đinh Phi Tình giận
đến thế, chuyện này…
Bên cạnh, Độc Cô Tuyệt vẫn mang khuôn mặt lạnh lùng nhìn thấy
vậy liền ôm Vân Khinh vào trong ngực, đứng ở một bên nâng cao mày nhìn khuôn mặt
vô (số) tội của Thánh Thiên Vực đang nghe mắng, đáy mắt hắn lóe lên những tia
sáng.
Thánh Thiên Vực bị Đinh Phi Tình mắng cho đến mức lỗ tai ong
ong, xoa xoa lỗ tai, nhìn khuôn mặt phẫn nộ của Đinh Phi Tình, nghiêm chỉnh gật
đầu: “Nói hay lắm, nhưng thật may mắn là con người của ta luôn luôn không mấy
thích xen vào việc của kẻ khác. Nếu như không phải có nguyên nhân riêng thì thật
xin lỗi chứ ta cũng lười lắm, chẳng siêng tới mức chạy tới đây xem náo nhiệt
đâu.”
Một câu trả lời bâng quơ, khiến cả đám người đứng ở đây
không ai hiểu ra sao cả, có hàm ý gì đây?
“Thiếu gia chúng ta giải độc là giải thuốc độc mà thiếu gia đã
hạ, không hề làm liên quan gì đến độc mà các ngươi đã hạ. Nhưng mà độc của các
ngươi có bị thuốc giải của chúng ta giải trừ hay không thì chuyện này không phải
là chuyện của chúng ta. Thiếu gia chúng ta làm việc luôn luôn rất đúng mực,
không giống như người nào đó, cầm lông gà mà cứ nghĩ là lệnh tiễn.” (*) Cung Nhị
từ trong rừng trúc chậm rãi bước ra, mờ mờ tỏ tỏ châm chọc Độc Cô Tuyệt.
* Cầm lông gà làm lệnh
tiễn.
Lệnh tiễn/ thẻ lệnh: Còn gọi là cờ lệnh/ cờ chỉ huy. Ngày
xưa cờ nhỏ, với đầu cán có gắn thêm mũi tên bằng kim loại được dùng để phát lệnh
trong quân đội. Cho nên nó được gọi là lệnh tiễn ( Tiễn: mũi tên). Ý nghĩa của
nó suy rộng ra là hiệu lệnh, chỉ thị của cấp trên. Hiểu nôm na là thấy lệnh tiễn
như thấy cấp trên.
Mặt khác, thời xưa khi truyền lệnh người ta thường cắm vào
giấy viết thư lông vũ của một loài động vật nào đó coi như là dấu hiệu, số lượng
lông vũ càng nhiều chứng tỏ sự kiện càng cấp bách.
“Lông gà” là thứ vô dụng, trong khi lệnh tiễn là thứ mà ta
có thể dựa vào nó để ra lệnh, là thứ vô cùng quan trọng. Về sau người ta dùng
câu tục ngữ “Cầm lông gà làm lệnh tiễn” này để mô tả một người dựa vào thủ trưởng
(hoặc là một người nào đó), lợi dụng quyền uy để sai khiến việc này, điều khiển
việc kia.
Một số trường hợp về “Cầm lông gà làm lệnh tiễn” : giả truyền
quân lệnh, chuyện bé xé ra to, chuyện không quan trọng nhưng lại báo là quan trọng,…
Lời của Cung Nhị vừa dứt, Độc Cô Tuyệt, Vân Khinh và Đinh
Phi Tình bất giác liếc nhìn nhau. Thánh Thiên Vực hạ độc?!
Trong đầu chợt lóe hào quang, Đinh Phi Tình hiểu ngay mọi
chuyện. Thảo nào có một thời gian bệnh của Tề Chi Khiêm tái đi tái lại liên tục,
cô còn tưởng là do độc của đại bảo bối lợi hại, hóa ra là do Thánh Thiên Vực đã
âm thầm ra tay, nếu không, có lẽ hôm nay đã là một tình huống khác rồi.
“Rất xin lỗi.” Đinh Phi Tình là kiểu người một khi đã nhắm
vào ai đó thì sẽ không buông tha, nhưng một khi biết sai thì nhất định sẽ sửa.
Trưng khuôn mặt đầy vẻ xin lỗi nhìn Thánh Thiên Vực.
Có đôi khi không phải chỉ có bằng hữu mới có thể tin tưởng.
Vân Khinh cũng phối hợp rất nhanh, bước theo Độc Cô Tuyệt
phóng ra bên ngoài, vừa đi vừa ngoắc ngoắc Đinh Phi Tình.
“Gã này…” Thánh Thiên Vực nhếch mày. ‘Gan nhỉ, cứ thế đem
con của hắn giao cho mình, chẳng lẽ hắn không sợ mình hại con hắn hay sao?’
Tuy nghĩ vậy, nhưng trong đôi mắt Thánh Thiên Vực lại hiện
lên ý cười. Thật là một kẻ khôn khéo, chỉ cần nói mấy câu là đã nhìn thấu hết mọi
chuyện.
Đưa mắt kín đáo liếc Thánh Thiên Vực một cái. Đinh Phi Tình
thực sự không hiểu được là Độc Cô Tuyệt có ý gì, vì sao chưa làm gì cả mà đã bỏ
đi, ngay cả Tề Chi Khiêm cũng không thèm truy đuổi nữa. Nhưng mà cô hiểu con
người Độc Cô Tuyệt, tên này tuyệt đối không làm những chuyện khiến bản thân hắn
phải chịu thiệt, người mà hắn không tin thì tuyệt đối không dùng, hắn làm như vậy
rõ ràng là đem đại bảo bối hoàn toàn giao cho Thánh Thiên Vực. Dĩ nhiên là cô
hiểu mấu chốt, nhưng cô không thể nghĩ ra được vì nguyên cớ gì mà hắn lại làm
như vậy.
“Cháu ta và Tề Chi Khiêm giao cho ngài.” Quay lại nhìn Thánh
Thiên Vực khẽ gật đầu, Đinh Phi Tình nhanh chóng xoay người đuổi theo Độc Cô
Tuyệt và Vân Khinh, cô muốn biết rốt cuộc là Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh đã phát
hiện ra cái gì.
“Thiếu gia, lần này lại mệt nữa rồi.” Cung Nhị nhìn đám người
Độc Cô Tuyệt rời đi, cười cười lắc đầu nhìn Thánh Thiên Vực.
Vốn tưởng rằng sẽ được đùa giỡn với Độc Cô Tuyệt một phen,
không ngờ gã này quá khôn khéo, chẳng những cả đám tụ tập hết ở đây, đã thế còn
ném mớ phiền toái lại đây rồi chạy mất, cứ thế quăng thẳng lên đầu thiếu gia
nhà bọn họ. Bọn họ không những không đùa giỡn được hắn, mà lại còn trở thành
người của hắn, phải ra sức giúp hắn nữa chứ.
Thánh Thiên Vực dựa vào thân cây trúc nhìn bóng dáng của
Đinh Phi Tình rời đi, nhưng chỉ mỉm cười không nói gì, trên mặt y không nhìn ra
được là cảm xúc gì, càng ngày càng làm cho người ta không thể đoán ra được thâm
ý của y.
Sau một lúc ở trong rừng trúc, Độc Cô Tuyệt rõ ràng là đem
chuyện con của hắn đẩy sang cho Thánh Thiên Vực, rồi quay đầu dứt khoát bỏ đi
sau khi đã thông suốt hết mọi chuyện. Bốn mươi vạn đại quân tinh nhuệ của Nam Vực
lập tức tiếp tục lên đường đi xuyên qua lãnh thổ của nước Hàn thẳng tiến về nước
Tề với tốc độ chóng mặt.
Tề Chi Khiêm ra khỏi Xích Long trận, không biết vì sao trên
người lại cảm thấy rất nhẹ nhàng và khoan khoái, dường như chất độc kia đã được
giải khi nào không hay, cả người đều phấn chấn. Mà đám người Huyền Tri và Thu
Điền cũng cảm thấy như thế, đành phải nghĩ là ông trời rủ lòng thương đã trợ
giúp bọn họ.
Lập tức ngày đêm không ngừng nghỉ chạy về Tề.
Cùng thời điểm này, Độc Cô Tuyệt suất lĩnh bốn mươi vạn đại
quân cũng theo một hướng khác đang trên đường tiến thẳng vào Tề. Một trái một
phải, cả hai bên đều ngày đêm không ngừng nghỉ.
Gió lạnh thổi ào ào, hôm nay không khí càng rét lạnh hơn.
Vô số tin tức từ khắp nơi bay tới, rồi lại tỏa ra tứ phía,
giống như những bông hoa tuyết rung rinh trong ngày mùa đông, bận rộn tung bay,
tỏa ra khắp mọi miền thất quốc.
Thế cục thiên hạ dưới tiết trời mùa đông rét buốt, biến hóa
chóng mặt.
Độc Cô Tuyệt suất lĩnh bốn mươi vạn đại quân từ Hàn bức thẳng
vào Tề, mà ở một hướng khác Mặc Vũ suất lĩnh ba mươi vạn tướng sĩ Tần tấn công
Ngụy. Vào một ngày tuyết rơi trắng trời, gió đông rét mướt, chiến tranh bắt đầu
lan tràn trên khắp lãnh thổ nước Ngụy, khói lửa bốc lên, hoa máu nở rộ.
Từng thành trì bị đánh hạ, hết thành này đến thành khác liên
tiếp thất thủ, càng lùi càng sâu. Không có năm nước còn lại giúp đỡ, một nước
bé nhỏ như Ngụy thì dù có căm giận cũng làm được gì, ngay cả một trận thắng còn
không nổi.
Tin tức giữa Tần và Ngụy như tuyết trắng, nhanh chóng bao
trùm khắp mọi nơi. Trong Tần vương cung lúc này, Độc Cô Hành, Sở Vân chỉ ngón
tay lên tấm bản đồ nhìn lãnh thổ của Ngụy từng tấc từng tấc biến thành lãnh thổ
của Tần.
Lửa chiến ngập trời, cực kỳ kịch liệt.
Chỉ chớp mắt đã một tháng trôi qua, trong thời tiết lập đông
băng giá này, một tin tức kinh thiên động địa giữa cái rét lạnh của mùa đông
khiến cho cả bảy nước phải kinh hãi.
Thượng tướng quân Mặc Vũ của Tần, dẫn ba mươi vạn đại quân
chỉ trong vòng một tháng đã đánh vào ngàn dặm lãnh thổ của Ngụy, thẳng đường
công thành đoạt đất, không bại một trận nào.
Ngày lập đông, mặt trời đã lên cao, Mặc Vũ chỉ huy quân đội
đánh vào vương cung của Ngụy quốc vương. Ngụy vương không dám nghênh chiến, mang
theo vàng bạc châu báu và tiểu Hoàng tử vội vàng bỏ trốn, toàn bộ vương cung rộng
mở, binh tướng nước Ngụy ngay cả khi còn tâm muốn liều chết chiến đấu một trận
thì cũng bất lực, có tâm nhưng lại không có sức nên thế trận tan tác đành phải
chấp nhận thất bại, đầu hàng.
Tuy nhiên với một đại tướng cơ trí như Mặc Vũ thì Ngụy vương
có thể chạy trốn tới nơi nào được chứ. Gần một ngày sau đã bị bắt về, ký thư đầu
hàng ngay trước mặt vạn dân.
Ngụy sụp đổ tan nát cùng với chính điện của Ngụy vương cung,
hoàng tộc Ngụy vương bị bắt giữ bằng hết. Mặc Vũ ra lệnh phóng hỏa thiêu cháy
biểu tượng tượng trưng cho sự tồn tại của Ngụy quốc – Ngụy vương cung.
Ngọn lửa lớn bùng lên giữa đất trời, thiêu rụi toàn bộ vương
cung của nước Ngụy, từ nay về sau Ngụy quốc đã không còn tồn tại.
Ngụy hàng, chỉ hai chữ này đã làm chấn động đến cả bốn nước
Tề, Sở, Triệu, Yến. Ngụy hàng, Ngụy quốc vương bị giết, mọi thứ xảy ra nhanh
quá mức khiến các nước không biết phải phản ứng thế nào.
Ngay lúc này địa giới của nước Ngụy đã không còn tồn tại
trên bản đồ nữa, đã được đưa về sáp nhập vào bản đồ của Tần. Từ nay về sau,
trong những cuộc chiến phân tranh biên giới này, đã không còn Ngụy nữa, sự việc
kinh thiên động địa như thế này, mà chỉ xảy ra trong vòng một tháng.
Vẫn thờ ơ đứng nhìn, đến lúc này Triệu và Yến không khỏi
kinh hoảng. Từ lúc bắt đầu họ vẫn nghĩ Tần giống như trước đây, cùng lắm là
công thành chiếm đất thôi chứ không đánh tận giết tuyệt đến vậy. Chỉ cần Ngụy
vương dâng lên hơn mười tòa thành thì tất cả mọi chuyện lại trở nên bình thường
như trước mà thôi. Nhưng vạn vạn lần cũng không thể ngờ được, lần này Tần thực
sự tấn công mạnh mẽ, chỉ một trận chiến vang dội đã diệt luôn Ngụy, sạch sẽ dứt
khoát.
Lúc này, bọn họ đã bắt đầu thích ứng với sự thật hiển nhiên
này, thố tử hồ bi (*), ba mươi vạn thiết kỵ của Tần đóng quân sát bên vào thời
điểm này không khỏi khiến họ hoảng sợ, ba mươi vạn binh mã này hoàn toàn có thể
tiêu diệt cả một quốc gia như họ đó.
* Thố tử hồ bi: con thỏ chết thì con chồn thương xót.
Ý nói: đồng loại thì thương xót lẫn nhau.
Trong hòan cảnh này ý nói nhìn cảnh ngộ của nước Ngụy mà các
nước còn lại không khỏi xót xa cho chính bản thân mình.
Mà ở phía sau, Mặc Chi suất lĩnh hai mươi vạn binh mã tăng
cường trấn thủ biên giới ở dãy núi Phỉ Thúy giữa Yến và Tần. Nơi này từng là
nơi tập trung bốn mươi vạn binh mã của bốn nước Tề, Sở, Yến, Ngụy để tấn công
vào biên quan của Tần.
Đồng thời, Mặc Lâm cũng suất lĩnh hai mươi vạn binh mã di
chuyển tới phía đông bắc, đóng quân ở biên giới nước Triệu.
Một cuộc điều động binh mã quy mô lớn như thế, cho dù Tần
chưa làm bất cứ thứ gì khác cũng đã làm cho Triệu và Yến cực kỳ sợ hãi.
Bởi vậy cả hai nước Triệu, Yến liền thảo một phong thư khẩn
cấp gửi tới Sở – Tề, một bên theo đường núi dùng thư hỏa tốc tám trăm dặm kịch
liệt, một bên dùng bồ câu đưa tin, lúc này, bọn họ nhiễu loạn toàn bộ mọi
phương thức chuyển tin trên mặt đất lẫn không trung để truyền thông tin quan trọng
này đi.
Thế cục càng ngày càng khẩn trương.
Gió lạnh thổi vù vù mang theo hơi thở lạnh giá mà hoảng hốt.
Mặc cho bên ngoài biên giới tình hình ngày càng khẩn trương,
cùng với ngọn lửa chiến tranh lan tràn tán loạn. Bên trong dãy núi giữa biên giới
Tần và Yến lại hết sức yên tĩnh thanh bình như chốn thế ngoại đào nguyên, ngoại
trừ thỉnh thoảng có tiếng hổ gầm vang lên thì quả thật là một nơi yên tĩnh đến
kinh ngạc.
“Ngụy đầu hàng!” Phi Lâm nhìn bức thư trong tay do Độc Cô
Hành dùng bồ câu đưa tới, khẽ gật đầu.
“Rốt cục thì cũng đã đến phiên chúng ta lên sân khấu, cánh rừng
này đã yên tĩnh đến mức muốn ngủ mê luôn rồi.” Mộ Ải vặn vặn người như đang khởi
động, tiếng xương cốt kêu răng rắc.
Bọn họ đã phải di chuyển qua lại trong núi rừng này cũng lâu
rồi, vừa phải đuổi theo Sở Hình Thiên vừa không để cho y chạy thoát, đã vậy lại
còn phải nắm chắc thời cơ để có thể tiêu diệt y, hơn nữa còn phải làm sao để y
không phát hiện ra là bọn họ cố ý, nhiệm vụ này thật là gian nan mà.
“Đi.” Đưa cây sáo huyết ngọc lên bên miệng, một tiếng sáo lảnh
lót xuyên thấu qua mọi ngõ ngách trong núi rừng. Trong khoảnh khắc, cả đàn dã
thú đang nằm yên tĩnh bỗng đứng bật dậy, thét dài một tiếng, theo hướng tiếng
sáo phát ra tiến tới như bão táp.
“Bệ hạ, bọn chúng lại đuổi tới rồi.” Thiết Hổ mặc y phục màu
xanh thẫm, sắc mặt xanh không kém gấp giọng nói.
Sở Hình Thiên nhìn cảnh tượng kia với ánh mắt sắc lạnh, cổ
tay vung lên, hung hăng chém một kiếm vào một thân cây lớn bên cạnh, thân cây
phát ra âm thanh răng rắc như run sợ rồi ngã xuống.
“Ngoaooo.” Không đợi cho Sở Hình Thiên nói tiếng nào, một tiếng
hổ gầm xé mây bạt trăng từ hướng bắc truyền đến như bão táp.
Mà cùng lúc này từ ba hướng còn lại đông, tây, nam tiếng hổ
gầm, sói tru, báo rống, cùng vang lên. Những tiếng gầm rú bao phủ khắp đất trời,
đập vào lỗ tai kẻ khác ong ong, tiếng gầm rú kia dường như gần trong gang tấc,
như là đang kêu gào ngay bên tai họ.
“Không ổn, bệ hạ, chúng ta bị bao vây.” Thiết Báo thét to một
tiếng, vô cùng kinh hoàng.
Lời nói của y vừa thốt ra khỏi miệng, đàn dã thú từ bốn
phương tám hướng đã xuất hiện. Từ phía đông là Phi Lâm cưỡi Bạch Hổ vương, suất
lĩnh đàn hổ lớn đang chạy đến. Phía bắc là một con hổ đen đang mang theo Mộ Ải
trên lưng, dẫn theo đàn sói hoang của chúng. Phía tây là một con hổ lông vàng
chở theo Tiểu Tả, dẫn theo một đám báo đẹp đẽ lại mạnh mẽ. Còn từ phía nam là một
con hổ vằn được Tiểu Hữu cưỡi đến, đi theo phía sau cậu là một đàn linh cẩu. Bốn
người từ bốn phía kéo đến vây kín nơi này lại.
Từng cơn gió lạnh thổi qua, quần áo của bốn người bay lên phần
phật, mà ở phía sau họ là vô vàn mồm miệng đỏ lòm như máu mở lớn để lộ những
hàm răng nanh trắng dày đặc, dưới ánh mặt trời chiếu rọi làm phát ra những tia
sáng lạnh lẽo mà hung tàn.
Trong tình cảnh đó, Sở Hình Thiên còn chưa có bất cứ hành động
nào, đã bị Phi Lâm vây khốn ở bên trong.
“Ngoaooo.” Một tiếng hổ gầm chấn động núi rừng, khiến chim
chóc bay tán loạn, lá cây rơi rụng ào ào.
Sở Hình Thiên mặt không chút thay đổi đứng yên tại chỗ, tuy
là cả người lem luốc, nhưng trong hoàn cảnh này vẫn không hề lộ ra một chút biểu
hiện gì của bại tướng, cả người vẫn toát ra khí chất đe dọa kẻ khác, không hề
kém cạnh.
“Sở Hình Thiên, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi.” Phi
Lâm ngồi ở trên mình Bạch Hổ vương, cầm cây sáo ngọc trong tay, nhìn Sở Hình
Thiên chậm rãi nói.
“Muốn mạng của quả nhân thì phải coi bản lĩnh của ngươi đã.”
Sở Hình Thiên vung một kiếm ra chỉ thẳng vào Phi Lâm, giọng nói vừa lạnh lùng vừa
quyết tuyệt.
Phi Lâm cười, ra vẻ không hiểu, nhướng mày nói: “Vậy để ta
xem thử, hôm nay Sở Vương có còn cơ hội để có thể trốn thoát khỏi tay ta nữa
hay không?”
“Nói qua lại với y có được gì đâu, mau tốc chiến tốc thắng
đi thôi, ta đang rất nhớ thế giới tươi đẹp của ta, có rượu ngon mồi thơm, a thật
tuyệt.” Giọng Mộ Ải cao vút từ một hướng khác truyền đến, âm sắc ẩn chứa nội lực
mãnh liệt, nhất thời khiến bên trong núi rừng vang vọng lên những tiếng động rầm
rầm ù ù thật mạnh.
Thiết Báo và Thiết Hổ thấy vậy, sắc mặt không khỏi càng khó
coi hơn. Ở trước mặt họ mà lại bàn luận về rượu về mồi, xem ra thật sự là coi
thường họ quá mức. Điều này lập tức khiến cho cả đám Hoàng tuyền thiết vệ đều nắm
chặt vũ khí trong tay, trận này e là trận liều mạng cuối cùng.
Chậm rãi đưa cây sáo huyết ngọc tới bên miệng, đàn dã thú
cũng đã sẵn sàng liều chết, giờ chỉ chờ ra lệnh một tiếng thì tứ phía sẽ cùng
xông lên đánh.
Mà lúc này Thượng Quan Kính vốn đã bị người của Sở Hình
Thiên bắt giữ hơn một tháng nay cũng không suy tính cân nhắc nặng nhẹ, thích hợp
hay không gì nữa cả, đột nhiên hướng tới Phi Lâm vẫy tay liên tục, cao giọng
hét lên: “Cẩn thận một chút, cẩn thận một chút, nói chúng nó cắn cho chuẩn người,
ta cùng…”
“Đừng kêu, đừng kêu nữa.” Bên cạnh, Tuyết Vương phi thấy vậy,
lập tức biến sắc, sốt ruột khẽ kêu.
Nếu như Phi Lâm đuổi theo đến tận đây thì khẳng định là đã
biết hai người ở nơi này, trong khoảng thời gian này đám người của Sở Hình
Thiên không dùng hai mẹ con họ làm lá chắn, là vì bọn chúng không coi hai người
là người ngoài. Nhưng lúc này mà kêu lên như vậy, không phải là đã nhắc nhở cho
đám người của Sở Hình Thiên về sự hiện diện của họ hay sao.
Câu nói ra còn chưa hết, một thanh kiếm lạnh lẽo đã đặt lên
ngang cổ, khí lạnh từ thanh kiếm khiến Thượng Quan Kính rùng mình một cái, cổ
như bị bóp nghẹn lại…
“Không muốn chúng sống thì cứ tới đây.” Thiết Báo và Thiết Hổ
mỗi người cầm một thanh trường kiếm đặt trên cổ Thượng Quan Kính và Tuyết Cơ,
quay về phía Phi Lâm lạnh giọng quát to.
Tuyết Cơ thấy vậy thở một hơi thật dài, dù sao Thượng Quan
Kính cũng còn quá nhỏ. Tuy đã trải qua không ít chuyện, nhưng dù sao thì vẫn chỉ
là một đứa trẻ, còn thiếu kiên nhẫn.