Edit : Ong MD
Beta : Vô Phương
Đinh Phi Tình nghe Tề Chi Khiêm nói bỗng giật mình, ôm thật
chặt đại bảo bối vào lòng, cố giấu diếm vẻ khiếp sợ trên mặt, nhưng tận trong
đáy mắt lại ẩn chứa sự cảnh giác đề phòng.
Mà đại bảo bối kia thì lại mở to hai mắt tròn như viên bi đảo
qua đảo lại hết sức đáng yêu, rồi bật cười khanh khách, tiếng cười trẻ thơ
trong vắt giữa sát khí dày đặc.
Tề Chi Khiêm ho khan một tiếng, tựa vào sau ghế nhìn Đinh
Phi Tình đang ôm ấp đứa bé trong lòng, chậm rãi cười cười: “Cái bớt hình hoa
anh đào, đứa bé gái này sau khi trưởng thành không biết là có dáng vẻ như thế
nào nhỉ?”
Đinh Phi Tình nghe Tề Chi Khiêm nói vậy thì biết y vẫn nghĩ
rằng đứa trẻ mà cô đang ôm trong lòng là bé gái, nhưng cô cũng không đính
chính. Nếu để cho Tề Chi Khiêm biết đứa trẻ này có thể là Thái tử đời sau của Tần
quốc thì không biết lợi thế mà y nắm giữ sẽ to lớn thêm biết bao nhiêu nữa.
Nghe Tề Chi Khiêm nói một câu mang ẩn ý kỳ lạ như thế, nhất thời nhíu mày trầm
giọng nói: “Ngươi bớt nhằm vào đứa bé này đi.”
Tề Chi Khiêm nghe thấy thế liền nhẹ nhàng nở nụ cười, ngay cả
lúc này sắc mặt rặt ốm yếu, vàng như nghệ thì vẫn không giấu được sự nho nhã, bất
phàm của y, nếu dựa vào tướng mạo và khí chất thì tên này thật sự là một người
hoàn hảo.
Không trả lời câu hỏi này của Đinh Phi Tình, Tề Chi Khiêm
nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, nắng vàng buông nhẹ xuống, rừng
trúc xanh xanh, ngoài cửa sổ quả nhiên là một ngày đẹp trời.
“Sở vương không có tin tức gì, tám chín phần là đã xảy ra
chuyện, dựa theo tuyến đường mà Sở vương đi, ta thấy hẳn là bị người của Độc Cô
Tuyệt đuổi tới rồi. Nếu không thì Tần sao lại đột ngột tấn công Ngụy, khơi mào
chiến tranh như thế được. Ha ha, Sở vương không có ở đó, Sở quốc chỉ là thùng rỗng
kêu to mà thôi, lúc này không tấn công thì còn đợi đến khi nào chứ.” Câu chuyện
vừa mới khơi mào, Tề Chi Khiêm lại đột nhiên chuyển sang một đề tài khác.
Đinh Phi Tình nghe vậy cũng không xen vào, cho dù gã trước mặt
cô đây thủ đoạn rất đê tiện, nhưng nếu xét về đầu óc và mưu lược lại tuyệt đối
thuộc hàng đầu, không cần phải đích thân đến tận nơi cũng có thể phán đoán đúng
đến tám chín phần.
Dừng một chút, Tề Chi Khiêm không chờ Đinh Phi Tình lên tiếng,
lại thản nhiên nói tiếp: “Ta bị nhốt ở trong này, Tề vương lại không làm được
gì, đồng nghĩa với việc hiện tại Tề quốc cũng trống không, cơ hội tốt như vậy,
nếu Độc Cô Tuyệt không lợi dụng thì cũng uổng cho cái danh Tần vương của hắn.”
Ngồi tựa lưng vào ghế, khóe miệng Tề Chi Khiêm vẫn mang theo
nụ cười thản nhiên và lạnh lùng, nhẹ giọng nói: “Theo như ta tính, nếu như Tần
quốc tấn công trực tiếp Tề quốc ta, thì cho dù có cố hết sức cũng không thu được
gì mấy. Ừm, thế mới nói, có thể thâu tóm được Nam Vực thì có tác dụng lớn đến
thế nào, lúc này, ta nghĩ rằng binh mã Nam Vực hẳn là đã đến Hàn quốc, chuẩn bị
tiến thẳng sang Tề quốc ta rồi. Đội binh này sẽ đi từ Hàn quốc thẳng bức vào Tề
quốc, con đường này quả nhiên tốt thật, rất tiện lợi. Chia ra hai hướng để hành
động, thừa dịp chúng ta vắng mặt, diệt luôn hai kẻ địch lớn nhất, thế là Sở – Tề
vắng bóng. Trong khi hiện tại Hàn đã nằm trong tay Tần, Ngụy không có các nước
khác hỗ trợ, chỉ sợ còn không chống đỡ nổi lấy vài ngày nữa là, chỉ còn hai nước
Triệu, Yến, thì đến lúc đó có tức giận cũng không làm gì được. Cao minh, thật sự
là cao minh, bá nghiệp nhất thống chỉ cần như vậy đã thành công rồi.”
Nâng hai tay lên khẽ vỗ vài cái, Tề Chi Khiêm chậm rãi gục gặc
đầu, không biết là đang khen ngợi thủ đoạn của Độc Cô Tuyệt hay là đang tán
dương trí thông minh của chính mình.
Đinh Phi Tình liếc nhìn Tề Chi Khiêm thật thâm sâu, chậm rãi
nói: “Tề thái tử quả nhiên là Tề thái tử, có thể thấu hiểu tâm tư kẻ khác đến vậy.”
Dụng binh, tiến lùi như vậy, mà giống như tất cả đều được Tề
Chi Khiêm tận mắt nhìn thấy, nghe qua thì không thể tưởng tượng nổi. Cô rất bất
ngờ, nhưng trận chiến này cũng có thể lắm chứ, tên Tề Chi Khiêm này…
Ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu lên người Tề Chi
Khiêm, khiến cho cả người y toát ra một cảm giác thật bí hiểm.
Mà lúc này bên ngoài cửa sổ cách đó không xa trong rừng
trúc, một người mặc quần áo màu xanh lam đang nằm trên một ngọn trúc xanh biếc,
thân hình đu đưa theo ngọn trúc lúc cao lúc thấp, giống như cả người không có sức
nặng, nhẹ tựa lông hồng.
“Thiếu gia, tên Tề Chi Khiêm này không đơn giản chút nào.”
Cung Bát ngồi trên một cành trúc khác đối diện với Thánh Thiên Vực, vung tay ra
đè thấp giọng nói.
Thánh Thiên Vực khẽ nghiêng người, nét mặt khẽ biến đổi, gật
đầu. Trong tình trạng như thế mà có thể nhìn thấu toàn bộ sự việc một cách triệt
để, thảo nào nhân vật này ở thất quốc có thể gây sóng gió khiến cho Độc Cô Tuyệt
phải mệt mỏi đối phó bấy lâu.
Trên mặt chợt lóe sáng, khóe miệng Thánh Thiên Vực chậm rãi
nở một nụ cười như vui sướng khi thấy người gặp họa, vừa giống như đã nhìn thấy
kỳ phùng địch thủ, lại giống như đang chờ xem kịch vui. Điều này khiến y không
khỏi hứng chí, nụ cười trên môi lại càng gian tà hơn.
Trùng hợp thay, lúc này ở bên cạnh rừng trúc, một gã mặc đồ
đen đang bưng mấy bát thuốc giải đi qua, Thánh Thiên Vực liền giơ tay lên, một
cơn gió nhẹ mang theo đám bụi mù phất qua, nhìn giống như những hạt bụi đất bị
gió cuốn lên, mong manh tràn ngập trong không gian.
Gã mặc đồ đen kia thấy vậy lắc mình một cái tránh cơn gió
mang đầy bụi đất kia, bưng những chén thuốc trong tay tiếp tục bước về phía trước.
Ở bên trong phòng, Đinh Phi Tình và đám người của Tề Chi Khiêm cũng không phát
hiện ra điều gì khác thường.
“Thiếu gia.” Gã kia đương nhiên không phát hiện ra điều gì,
nhưng Cung Thất ngồi trong rừng trúc lại nhìn rất rõ đó là thứ gì, trong cơn
gió kia đã mang theo thuốc giải dạng bột phấn hòa vào trong mấy bát thuốc giải.
Y bất giác nhướn mày lên, quay đầu nhìn Thánh Thiên Vực đang nằm tà tà trên ngọn
trúc.
Thánh Thiên Vực lười biếng không thèm cử động thân mình, cười
cười với vẻ mặt vô tội, giống như chuyện vừa rồi y không hề nhúng tay vào. Cung
Bát và mấy người kia liếc nhau, quay lại nhìn thân hình đang nằm phơi nắng trên
ngọn trúc kia, thiếu gia nhà bọn họ động tay chân, Độc Cô Tuyệt sắp mệt rồi
đây.
Trong phòng, Tề Chi Khiêm nghe Đinh Phi Tình nói, ôn hòa cười
nói: “Đúng vậy, hiểu lòng người, đáng tiếc hiểu hơi muộn.”
“Tề thái tử, chuyện đã tới nước này, ta khuyên ngươi nên đầu
hàng sớm một chút, như vậy thì may ra mới có kết cục tốt được.” Đinh Phi Tình
ôm đứa bé, nhìn Tề Chi Khiêm trầm giọng nói.
Tề Chi Khiêm nở một nụ cười chế nhạo: “Kết cục tốt, khụ khụ,
Đinh Phi Tình, từ khi nào thì ngươi cũng học được cách nói mê sảng thế này, suy
nghĩ thế này thì e là là không thể làm được Thượng tướng quân của Hàn quốc được
rồi.”
Sắc mặt Đinh Phi Tình hơi đỏ lên, với lập trường của Tề Chi
Khiêm, với thân phận như này, nhất định
sẽ không thể có cái kết cục nào tốt đẹp được, mà Độc Cô Tuyệt cũng sẽ không
buông tha cho y, cho nên trong hai người thì chỉ có thể có một người sống sót
mà thôi. Cô nói câu đó đúng là nông cạn.
Tề Chi Khiêm nhìn chăm chú Đinh Phi Tình, không cười nữa, chậm
rãi nói: “Thực đáng tiếc, đã sinh ngươi vì sao lại còn sinh nàng. Nếu không có
nàng, tính tình của ngươi ta cũng cực kỳ thích. Dù gì cũng đã định là Thái tử
phi của ta, vì cớ gì mà lại từng bước đi đến ngày hôm nay.” Khẽ lắc đầu, Tề Chi
Khiêm thở dài một tiếng.
Đinh Phi Tình nghe thấy vậy sắc mặt trầm xuống, nhếch mày
lên: “Vậy tại sao ngươi còn làm cho Vân Khinh khó xử? Tề thái tử, thủ đoạn của
ngươi ta thật sự không dám khen ngợi. Lợi dụng người nhà, lợi dụng thân tình, bắt
cóc trẻ con, gây khó dễ muội ấy, lúc nào cũng coi muội ấy là mục tiêu, là bia bắn.
Ngươi như vậy mà cũng dám nói là thích? Cũng xứng đáng để nói chữ thích hay
sao?”
Tề Chi Khiêm nghe Đinh Phi Tình giận dữ quát mắng, cũng không
động đậy, ngón tay gõ gõ ở bên cạnh bàn, thản nhiên nói: “Đinh Phi Tình, ngươi
nhầm rồi, việc ta dùng thủ đoạn gì với việc ta có thích nàng hay không chẳng
liên quan gì đến nhau cả, cho dù ta dùng hết mọi thủ đoạn, cũng không thể chứng
minh là ta không thích nàng.” Dừng một chút, Tề Chi Khiêm lại nói tiếp: “Nhưng
mà, trùng hợp là nàng lại có những mối quan hệ phức tạp đến như vậy, ta cho dù
không muốn động đến nàng cũng không thể nào không động được. Đừng quên rằng ta
là Tề thái tử, không như những người khác, ta có lập trường của ta, chỉ vì người
mình thích mà bỏ qua lợi ích quốc gia, đây không phải là tác phong của ta. Ta
còn thật sự hy vọng nàng chỉ là một người bình thường, như vậy thì ta cũng
không phải hao tâm tốn sức đến thế.”
Nghe những lời nói lạnh nhạt này, sắc mặt Đinh Phi Tình xanh
mét vì giận dữ. Tên này sao có thể nói ra những lời đáng hổ thẹn như thế mà mặt
không đổi sắc, lại còn ra vẻ hết sức đứng đắn nữa chứ.
“Không bị ngươi thích thật sự là vinh hạnh của ta.” Tức giận
đến xanh mặt, Đinh Phi Tình nghiến răng nghiến lợi bật ra một câu.
Tề Chi Khiêm lắc đầu bật cười, cười xong y liền phất phất
tay, phía sau lập tức có người đưa cơm tới.
Đinh Phi Tình đâu phải chưa hiểu gì về gã này, lúc này sáng
sớm cũng không phải sáng sớm, giữa trưa cũng không phải giữa trưa, đưa cơm cái
gì kia chứ, lại còn phong phú như vậy thì ngoại trừ là bữa cơm cuối cùng cho kẻ
sắp chết thì chẳng còn lý do gì nữa.
Lập tức hai mắt trầm xuống lạnh lùng nói: “Ngươi muốn ta
chôn cùng ngươi ở đây ư.” Lúc này Độc Cô Tuyệt đã bao vây tứ phía, Tề Chi Khiêm
có chắp cánh cũng khó mà chạy thoát được. Muốn mạng của cô, hẳn là y cũng đã
xác định là không còn đường sống nữ,a nên muốn lưỡng bại câu thương đây mà.
Khẽ cử động những ngón tay, Tề Chi Khiêm giống như mệt mỏi
vô cùng nhắm mắt lại, không để ý chậm rãi nói: “Thỏ khôn có ba ngách (*), ta đã
bố trí nơi này, có lẽ nào lại tự vây khốn mình được. Tuy rằng Độc Cô Tuyệt đã
chiếm lấy tiên cơ, nhưng nếu ta muốn đi thì hắn cũng không ngăn được.”
* Thỏ khôn thì phải đào hang có ba lối ra để khỏi bị chết,
hàm ý con người phải khôn ngoan, trí mưu tự tồn, tạo đường tiến lui cho mình.
Đinh Phi Tình lập tức nghiêm mặt lại, lời này của Tề Chi
Khiêm là…
“Điện hạ, mật đạo đã xong, đã dọn sạch đường.” Không chờ
Đinh Phi Tình kịp suy nghĩ, một tên mặc đồ đen đã vào bẩm báo, mọi việc đã
không cần nghĩ nữa.
“Xích Long trận, Độc Cô Tuyệt không dám vào, bởi vì nếu hắn
xông bừa sẽ bị vây khốn ở nơi này, đã thế thì để ta làm luôn một thể, không chỉ
là đích thân mời hắn vào mà còn giúp mở cho ta một con đường ra.
Tề Chi Khiêm chậm rãi mở to mắt nhìn Đinh Phi Tình: “Còn cần
nhờ sự giúp đỡ của ngươi…” Tiếng nói vừa dứt, ba tên mặc đồ đen đi theo phía
sau y đột nhiên nhảy lên một cái đánh về phía Đinh Phi Tình, ba người liên thủ
đối phó với Đinh Phi Tình, cướp đứa bé cô đang ôm trong lòng.
Từ lúc Tề Chi Khiêm bắt đầu nói chuyện, trong thâm tâm Đinh
Phi Tình lúc nào cũng nhắc nhở cần phải cảnh giác, nên vừa thấy động tác của ba
tên kia, lập tức nhảy ra phía sau, đồng thời rút ra một cây châm, định lấy máu
của đứa trẻ.
Tuy động tác của cô nhanh, nhưng động tác của ba tên kia còn
nhanh hơn, thêm nữa là ngày ngày cô bị ép uống thuốc, công lực bị khống chế khiến
cả người không còn một chút sức lực, lúc này làm sao có thể ngăn cản đám thủ vệ
kia. Đinh Phi Tình vừa cảm thấy hoa mắt, đứa bé đã bị giật ra khỏi tay, còn hai
tay cô thì bị giữ chặt lại.
Đưa tay đón lấy đứa trẻ sơ sinh không khóc cũng không quấy,
Tề Chi Khiêm cúi đầu nhìn, sau đó ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Đinh Phi Tình, chậm
rãi đứng dậy khẽ nói: “Đừng oán ta, là các ngươi bức ta đến bước đường cùng.” Dứt
lời, liền bước đến bên cạnh bưng chén thuốc giải lên uống cạn, sau đó ôm đứa bé
thong thả đi ra ngoài.
Phía sau, Đinh Phi Tình bị một tên hộ vệ buộc chặt lại, rồi
trực tiếp vác đi ra ngoài.
Tại trung tâm rừng hoa đào có dựng một cây cột vững chắc cao
vút, phía trên cùng của cây cột là nơi Đinh Phi Tình bị cột chặt, mà phía dưới
cây cột lại chất đầy củi khô, gió lạnh thổi qua khiến cho những những cành cây
khô va chạm vào nhau xào xạc.
“Điện hạ làm thật sao?” Huyền Tri nhìn lên cây cột thấy sắc
mặt Đinh Phi Tình lạnh như băng, cho tới bây giờ đừng nói là hoảng sợ mà ngay cả
một biểu hiện khác thường cũng không có – hỏi Tề Chi Khiêm một câu. Bọn họ chưa báo cho Độc Cô Tuyệt bất cứ tin tức
gì, thì Độc Cô Tuyệt làm sao biết được tình huống ở nơi này của Đinh Phi Tình
chứ?
Tề Chi Khiêm ôm đứa trẻ lúc này đang mở to hai mắt nhìn y chằm
chằm mà không hề khóc quấy gì, gương mặt không chút thay đổi nhìn thoáng qua
Đinh Phi Tình đang bị cột chặt ở trên cao, lạnh lùng nói: “Hắn chắc chắn sẽ biết.”
Dứt lời, lại ngẩng đầu nhìn Đinh Phi Tình, chậm rãi nói: “Nếu đám người Độc Cô
Tuyệt đến nhanh một chút thì ngươi có thể giữ được mạng sống, nhưng nếu như bọn
chúng đến chậm vậy thì chớ có trách ta. Hy vọng còn có thể nhìn thấy ngươi, người
từng được chọn làm Thái tử phi của ta.” Vừa dứt lời, Tề Chi Khiêm quay người lại,
gã hộ vệ đứng ở phía sau lập tức đỡ y bước nhanh đi.
Một cây đuốc bay theo một đường cong trong không trung rơi
xuống đống củi khô, bắn ra những bông hoa mang màu lửa đỏ, tuy không ở trong
bóng đêm đậm đặc nhưng cũng nhanh chóng sáng ngời như có thể đốt cháy hết mọi
thứ xung quanh.
Đám người kia nhanh chóng lui xuống, ở trong vùng đất trời
này chỉ còn lại một mình Đinh Phi Tình bị buộc chặt ở trên cao, ngọn lửa đỏ ở
phía dưới bốc lên, gió lạnh thổi mái tóc đen nhánh của cô bay bay, lửa đỏ và
tóc đen như muốn đan xen vào nhau.
Giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, Đinh Phi Tình nhìn về phương
xa, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, không phải cô lo lắng cho mình, mà là lo lắng
cho Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt.
Nếu như Độc Cô Tuyệt
có thể phá giải Xích Long trận thì hắn đã vào từ lâu rồi chứ không kéo dài tới
tận bây giờ, rõ ràng hắn là có tâm nhưng lực không đủ. Nếu thật sự đúng như lời
của Tề Chi Khiêm nói thì khi Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt đến đây chẳng phải là mất
mạng hay sao? Nghĩ đến điều này, Đinh Phi Tình lại càng lo lắng hơn. Chỉ tại cô
vô dụng, ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có, tất cả đều tại cô hết.
Lửa càng lúc càng lớn, thiêu đốt bên dưới Đinh Phi Tình.
Mà lúc này bên trong vương cung nước Hàn lại là khung cảnh
vui mừng náo nhiệt, trên chính điện, Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt đang ngồi trên
cao, bên dưới các triều thần vừa khen tặng, vừa chúc mừng, những lời chúc tụng
kia thật cung kính khiêm nhường hết mực.
Giữa buổi đại lễ, một thiết kỵ của Độc Cô Tuyệt đột nhiên bước
lên trên điện, ghé vào bên tai Độc Cô Tuyệt nói vài câu.
“Lửa lớn gì?” Độc Cô Tuyệt nháy mắt biến sắc, mặt trở nên nặng
nề, Vân Khinh đang ngồi gần hắn nên cũng nghe thấy, sắc mặt đại biến.
“Vị trị nào?” Độc Cô Tuyệt nhanh chóng dò hỏi lại.
“Bẩm, tại trung tâm.”
“Trung tâm?” Độc Cô Tuyệt cau mày, nét mặt không ngừng biến
động, Vân Khinh vẫn nhìn chằm chằm Độc Cô Tuyệt, cô biết hắn đang tính toán
phương hướng và vị trí.
“Chết tiệt, bị phát hiện rồi, bọn họ đang gặp nguy hiểm.”
Nét mặt trở nên nghiêm trọng, Độc Cô Tuyệt kêu lên một tiếng, sắc mặt xanh mét,
vung tay áo lên, nhanh như chớp vọt ra ngoài điện.
Dựa theo vị trí của Xích Long trận thì trung tâm chính là
nơi bọn Tề Chi Khiêm đang ở, ngọn lửa bốc lên từ nơi đó, tất nhiên là không có
khả năng do Đinh Phi Tình ra tay rồi, đã không phải Đinh Phi Tình thì chỉ còn Tề
Chi Khiêm. Nhưng y lại không thiêu hủy cả khu rừng mà chỉ khoanh vùng lại tại một
vị trí nhất định, điều đó biểu thị cái gì cũng quá rõ ràng rồi.
Vân Khinh không biết Độc Cô Tuyệt tính toán phương vị ra
sao, và ngọn lửa lớn kia là dự báo cho cái gì, nhưng chỉ cần một câu ‘bọn họ
đang gặp nguy hiểm’ kia đã khiến cho trái tim cô như treo ngược lên. ‘Bọn họ’ ở
đây là ai, đâu cần phải nghĩ nữa.
Xoay người đưa con gái đang nằm trong lòng cho Thượng Quan
Lăng Thiên, Vân Khinh phóng người lên đuổi theo Độc Cô Tuyệt. Tất nhiên là Tề
Chi Khiêm đã phát hiện ra, tỷ tỷ và con trai cô…
“Đi!” Một tiếng quát lạnh vang lên, lập tức bên ngoài đại điện
tiếng gót sắt vang lên như bão táp, đám người Độc Cô Tuyệt phóng như bay ra
ngoài vương cung, để lại cả đám người trong điện ngơ ngác không rõ là đã xảy ra
chuyện gì.
Lướt nhanh như gió, chỉ một lát sau Độc Cô Tuyệt và Vân
Khinh đã đến khu rừng hoa đào ở bên ngoài Viễn thành, khói đen cuồn cuộn bốc
lên từ giữa khu rừng hoa đào, tuy rằng không lớn, nhưng lại khiến cho người ta
lo lắng tột cùng.
“Đi theo ta.” Một tiếng quát điên cuồng vang lên, thân hình
Độc Cô Tuyệt phóng lên như ánh chớp vọt vào bên trong khu rừng hoa đào, phía
sau Vân Khinh và đội thiết kỵ cũng phóng như bay đuổi theo.
Quanh quanh co co, cả đám nhanh chóng bước vào ven khu rừng
trúc, vừa đưa mắt nhìn một cái, tim của Vân Khinh như muốn ngừng đập.
Giữa rừng, một bóng người bị cột chặt trên cây cột cao cao,
hiên ngang nghênh đón từng cơn gió thổi qua, không phải Đinh Phi Tình thì còn
ai. Tuy rằng nhìn từ rất xa, nhưng cô tuyệt đối không lầm, tuyệt đối không lầm
được.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ.” Sắc mặt Vân Khinh tái nhợt như tờ giấy trắng,
thả người định vọt vào khu rừng trúc.
“Không được xông bừa, nếu lộn xộn ra ngoài ngay cho ta.” Sắc
mặt Độc Cô Tuyệt trầm xuống, giữ chặt Vân Khinh quát lên cực kỳ hung dữ.
“Ta biết rồi.” Mặc dù Độc Cô Tuyệt hung dữ quát ầm lên,
nhưng Vân Khinh hiểu hắn muốn tốt cho cô, nên lập tức đáp lại hắn.
“Tất cả chuẩn bị tinh thần, xông vào.” Độc Cô Tuyệt quát một
tiếng, hắn đã nghiên cứu Xích Long trận mấy ngày nay, cũng đã nắm tương đối,
nhưng mà muốn phá trận thì chưa đủ, nhưng lúc này không thể do dự được nữa, chỉ
có thể xông vào mà thôi.
Phía sau không ai trả lời, đội thiết kỵ của hắn lấy hành động
thực tế để làm câu trả lời.
“Đi!” Vung một kiếm cắt vụt qua không khí, Độc Cô Tuyệt dẫn
đầu đội thiết kỵ vọt vào Xích Long trận. Lọt vào trong tầm mắt là một vùng núi
đá hỗn loạn, bên này một đống, bên kia một tảng, hoang vắng mà lạnh lẽo.
Vừa thả người nhào vào, mọi người mới vừa bước xuống một bước,
những đống đá kia đột nhiên bay vụt lên, nhắm thẳng vào đám người Độc Cô Tuyệt,
những tảng đá bay ầm ầm, tạo ra những tiếng động như sấm nổ.
Vân Khinh nghiêm mặt lại, mười ngón tung bay trên Phượng
Ngâm Tiêu vĩ, âm nhận chồng chất lập tức vọt ra nghênh đón những tảng đá đang
lao đến từ bốn phương tám hướng.
Một tiếng ầm thật lớn vang lên, âm nhận vô hình đánh thẳng
vào những tảng đá đang bay loạn xạ, một trận bụi đá mù mịt đầy trời, bắn tung
tóe ra tứ phía. Mà ngay khoảnh khắc khi những tảng đá kia nổ tung thành bụi đá,
những tảng đá lớn khác lại một lần nữa phóng tới tiếp tục vây khốn mọi người,
lượt đá này còn to và nhanh hơn lượt trước.
Độc Cô Tuyệt vung nhuyễn kiếm quét qua không trung, đánh mạnh
về các tảng đá. Đội thiết kỵ phía sau cũng đã rút binh khí ra khỏi vỏ chống lại
trận tấn công bằng đá ở chung quanh.
Trong thoáng chốc, nơi này ngập tràn trong sát khí, tiếng va
chạm mãnh liệt vang lên. Kiếm khí tung hoành, tiếng đàn mạnh mẽ, một vùng toàn
màu trắng bạc lóe ra, bụi đá bay tán loạn. Bóng người chuyển động, tấn công mạnh
bạo.
Trên cây cột, vì Đinh Phi Tình bị treo cao hơn rừng trúc,
hơn nữa mặt lại hướng về phía nam, nên mọi tình huống trong rừng đều thu vào
đáy mắt. Trong đám bụi mịt mù phía trước, giữa một trời đá bụi liên tục có bóng
người chớp lên, tiếng đàn lảnh lót nhưng lại mang theo sự giận dữ và lo lắng
xuyên qua không trung bay đến bên tai cô, Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh đến rồi.
Đinh Phi Tình cắn chặt môi dưới, Linh Đang ngốc này, đã biết
rõ là không phá được trận mà còn đến. Hai đứa ngốc này, thật là ngốc nghếch mà.
Ngọn lửa bên dưới càng ngày càng cao, những đóa hoa lửa bốc
cháy hừng hực dưới chân cô, không khí bị thiêu đốt, một luồng hơi cực nóng bốc
lên, độ nóng có thể so với cung thứ ba tại Thánh nữ cung ngày đó, khiến mồ hôi
cô tuôn ra như tắm. Những cơn gió lạnh thổi qua không có chút tác dụng, chẳng
những không làm mát dịu đi được chút nào, mà ngược lại còn thổi cho ngọn lửa
kia bốc lên mãnh liệt hơn.
“Vút.” Những mũi tên nhọn bay đầy trời, rậm rạp như đàn châu
chấu, lao thẳng về đám người Độc Cô Tuyệt vừa mới lao ra khỏi trận đá.
Ôm chặt Vân Khinh, Độc Cô Tuyệt không kịp suy nghĩ nhiều,
xoay người ngay tại chỗ, hướng về góc chết của những mũi tên vọt tới. Vân Khinh
dù bất ngờ bị Độc Cô Tuyệt ôm chặt, tiếng đàn trong như nước vẫn điên cuồng bắn
ra, chống lại những mũi tên nhọn đầy trời kia. Chỉ trong thoáng chốc, những tiếng
keng keng dày đặc không ngừng vang lên.
“Vào Khôn.”
“Giẫm Ly.”
“Tiến Khảm.”
Mệnh lệnh hà khắc không ngừng vang lên, Độc Cô Tuyệt dẫn thiết
kỵ xoay tròn đi trong trận thế, nếu có thể phá giải thì lập tức phá giải, nếu
không thể phá giải thì sẽ xông thẳng vào.
Đây là các vị trí trong quẻ bát quái, gồm có 8 vị trí: Càn,
Tốn, Khảm, Cấn, Khôn, Chấn, Ly, Đoài. Xích Long trận được bố trí thêm cả bát
quái trận cho nên lúc này Độc Cô Tuyệt đang phá Bát Quái trận.
“Ầm!!!” Một tiếng nổ vang lên, con đường phía trước mặt Độc
Cô Tuyệt vốn đang quang đãng, bỗng một luồng khói đặc từ dưới mặt đất bốc lên.
Mà trong luồng khói đặc kia, Vân Khinh nhìn thấy rất rõ mặt đất ở phía trước nứt
ra, để lộ ra nơi đó tất cả đều là những ngọn giáo dài đến một thước được dựng
thẳng dưới lòng đất, những mũi giáo màu đen nhọn hoắt, dưới ánh mặt trời càng
làm cho người ta ớn lạnh.
“Bệ hạ, đi thôi.” Đội thiết kỵ theo sát ở phía sau vừa nhìn
thấy, lập tức bốn người liên thủ hợp sức lại đỡ một người thứ năm đứng lên
trên, đồng loạt vận sức hỗ trợ người đó bay vọt qua. Chỉ trong giây lát, bóng
đen đó bay vọt vào làn khói đặc ở hai bên rừng trúc phóng thẳng về phía trước.
Đưa tay ra bắt lấy ngọn trúc ở trước mặt, thân hình còn chưa hạ xuống đã mượn lực
một lần nữa bay về phía trước, thân mình từng người trong đội thiết kỵ phóng
lên thành một đường cong duyên dáng trong không trung, liên tục vọt về phía trước.
Phía sau, Độc Cô Tuyệt ôm lấy Vân Khinh, phi thân bay lên
phía trên những thiết kỵ đã được phóng lên ở đằng trước kia, rồi khẽ chạm mũi
chân vào trên người họ, phóng như bay về phía trước. Những thiết kỵ đã vọt lên
trước có góc độ khác nhau, tốc độ cũng khác nhau, mượn lực của bọn họ để đưa Độc
Cô Tuyệt và Vân Khinh tiến lên phía trước, tiến vào rừng trúc. Ở phía sau hắn,
đội thiết kỵ cũng dùng phương thức như thế, liên tục bay vụt qua trận chông.
Khoảng cách với Đinh Phi Tình càng ngày càng gần, gần đến mức
Vân Khinh có thể thấy ngọn lửa dữ tợn kia sắp vây quanh người Đinh Phi Tình, có
thể nhìn thấy khuôn mặt toàn một màu đỏ của Đinh Phi Tình, và ở phía sau mái
tóc đen dường như sắp bốc cháy, bay múa trong không trung.
Trái tim như bị siết lại, Vân Khinh liều mạng hướng tới phía
trước, nhưng mà Xích Long trận này không chỉ là thế trận cơ quan, mà còn là thế
trận vây khốn nữa. Rõ ràng là nhìn thấy ngay trước mắt, thế mà quay người lại
đã thấy thật xa xôi, đi như thế nào cũng thể không đến gần được. Điều này khiến
cho Vân Khinh lo sợ đến muốn khóc, hai mắt đỏ bừng.
“Tỷ tỷ, tỷ đừng sợ, chờ muội, muội tới ngay đây, chờ muội.”
Giọng nói đầy lo lắng truyền từ xa đến, gần như vang vọng khắp rừng trúc.
Nhìn Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt liều mạng lao về phía trước,
mắt Đinh Phi Tình đỏ lên, thần sắc không có một chút bối rối hay hoảng sợ, mà
ngược lại trên mặt còn mỉm cười, cao giọng trả lời: “Được, ta chờ muội, đi chậm
một chút cũng không sao, ta bây giờ vẫn còn rất tốt, mọi người cần phải cẩn thận.”
Cùng lúc với câu nói này của Đinh Phi Tình, khu rừng trúc ở phía trước mặt Vân
Khinh và Độc Cô Tuyệt đột nhiên nổ ầm một tiếng, từ phía trên khu rừng trúc bắn
ra những lưỡi đao hình tam giác sắc nhọn, bao trùm toàn bộ rừng trúc, nhắm thẳng
tới Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh – những kẻ đã không tuân thủ nguyên tắc phá trận,
dám xông bừa vào đây. Những lưỡi đao
hình tam giác phơi mình dưới ánh mặt trời, khiến chúng tản ra những luồng khí cực
kỳ lạnh lẽo như băng giá.
Rứt dây động rừng, đây chính là chỗ lợi hại của Xích Long trận.
“Cẩn thận.” Đinh Phi Tình đang bị treo trên cao vừa nhìn thấy
tình huống này, sắc mặt vốn đang bình tĩnh liền biến sắc, điên cuồng hét lên.
Nhưng mà ngay khi tiếng hét vừa dứt, cây cột vốn đang bị lửa
nóng hừng hực vây quanh thiêu đốt rốt cuộc cũng không chịu nổi sức nặng ở phía
trên, kêu răng rắc một tiếng rồi gãy ập xuống. Trong nháy mắt, Đinh Phi Tình liền
rơi thẳng xuống biển lửa ở phía dưới.
“Khôngggg!!!”
Tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên, Vân Khinh không thèm
quan tâm tới những thứ khác nữa, phóng người lao về phía đống lửa.
“Không được lại đây.” Khuôn mặt đỏ rực, cả người Đinh Phi
Tình như sao băng rơi xuống, nhưng tiếng quát lại rất cứng rắn, lớn đến chói cả
tai người.
Tề Chi Khiêm đã từng nói, trong Xích Long trận, giữa không
trung mới là nơi nguy hiểm nhất.
Y phục màu xanh lam bay phần phật trong lửa, giống như một
con chim phượng hoàng màu lam, kiên cường không chút sợ hãi, càng làm nổi bật
lên phong thái xinh đẹp nhất của cô. Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chờ ngọn lửa nóng
rực kia vây lấy người mình.
“Làm cho ta thất vọng quá. Trận thế nho nhỏ như thế này mà
cũng không vượt qua được.” Một giọng nói trêu tức chợt vang lên bên tai, Đinh
Phi Tình cảm thấy cả người được một đôi tay cứng như sắt đột nhiên ôm lấy. Một
thân thể mát rượi áp sát lên người cô, tráng kiện mà mạnh mẽ, khiến cô bất giác
kêu lên một tiếng rồi mở mắt ra. Trước mắt cô là một khuôn mặt đang cười hết sức
gian tà, dung mạo tuyệt sắc, ngoại trừ Thánh Thiên Vực còn ai vào đây được nữa.