Edit : Ong MD
Beta : Vô Phương
Sắc trời âm u, những đám mây nặng nề che kín cả bầu trời, áp
lực bao phủ khắp nơi khiến người ta dường như không thở nổi, gió lạnh theo chân
trời thổi đến, phát ra tiếng vù vù xuyên qua không trung giống như như tiếng ma
quỷ than khóc nghẹn ngào, rền rĩ. Ngọn gió thổi qua như những con dao nhỏ xẹt
qua mặt người, không hề thua kém những lưỡi đao thương thực sự trên trận địa
phía trước một chút nào.
Nhịp trống kịch liệt ngay lúc này cũng tạo nên một áp lực lớn,
tiếng trống điên cuồng, huyên náo bức thẳng lên trời, từng tiếng từng tiếng
phát ra từ một mặt trống cực lớn.
Gần bên dưới có một nam tử tinh tráng, chỉ mặc trên mình một
chiếc khố, hai cánh tay rắn rỏi cầm dùi gõ không ngừng, tiếng trống vang lên
như sấm giật chấn động đất trời, vừa hào hùng vừa kích động. Cả người ướt đẫm mồ
hôi, giống như đang ở giữa ngày hè nắng chói chang chứ không phải ngày mùa đông
cuối tháng chín rét buốt. Sự hào hùng, sự tráng kiện đẩy lùi cả khí lạnh muốn
đông cả huyết mạch kia đi thật xa.
Tiếng thét kinh thiên động địa, bốn mươi vạn đại quân đồng
thanh thét lớn, không từ mà biệt, bước đi vô cùng khí thế, mỗi bước chân một nhịp
thở, tỏa ra làn sương khói mịt mờ, nếu tập hợp lại thành nước, cũng đủ để tạo
thành một dòng sông nhỏ uốn quanh.
Binh lính Nam Vực vừa mới thắng trận nên vẫn còn khí thế dào
dạt, bốn mươi vạn binh lính Nam Vực ngẩng cao đầu, hung mãnh tiến công, khắp
nơi sát khí ngập tràn, gặp thần giết thần gặp phật giết phật.
Sát khí bao trùm, nơi nơi chém giết.
Những mũi tên nhọn che kín bầu trời như mang bóng tối bao phủ
cả ban ngày, giống như cả đàn châu chấu bay qua, từ trên bầu trời bay tới, mang
theo hơi thở lạnh lẽo băng giá.
Những chiếc xe công thành từng chiếc từng chiếc nối tiếp lao
đi trong rừng mưa tên, vọt thẳng về cửa thành cao lớn ở phía trước. Thang dùng
để công thành được binh sĩ nâng trên vai, bước đi trong rừng tên như châu chấu
vẫn không chút chùn bước, lớp trước vừa ngã xuống lớp sau đã vùng lên bổ sung
vào, anh dũng, cuồng mãnh, nhiệt huyết, cứng rắn.
Lá cờ đen thêu hình chim ưng bay phần phật trong gió lạnh,
giống như một tòa núi cao lẳng lặng kiên nghị đứng ở giữa trung tâm của đội
quân. Gió thổi không nao núng, kiêu hãnh tung bay giữa không trung, lá cờ màu
đen đó cũng chính là quyền lực tối cao của thiên hạ này.
Độc Cô Tuyệt trưng ra một bộ mặt cực kỳ yêu mị, vừa lạnh
lùng lại vừa vô tình, lá cờ nhỏ màu vàng trong tay vung lên, khí thế tiến công
càng hung mãnh.
Hoa máu nở rộ trên nền tuyết trắng xóa, cực kỳ kiều diễm mà
cũng vô tình đến lạnh người.
“Rầm.” Một tiếng động nặng nề vang lên, chỉ một tiếng rầm,
sau đó, cửa thành bị xe công thành húc vào mở toang ra, binh lính Nam Vực ở
phía trước lập tức thét lên một tiếng điên cuồng, vọt thẳng vào trong.
Mà lúc này ở bên ngoài, dưới tường thành cao cao, trên những
chiếc thang công thành, binh lính cũng đang tràn lên, nối tiếp nhau nhảy vào
trong thành, chém giết với binh lính nước Tề ngay tại đầu thành.
Cổng lớn nước Tề đã mở rộng.
Mặt Độc Cô Tuyệt không chút thay đổi nhìn tình huống phía
trước, vung lá cờ nhỏ màu đỏ trong tay lên, hai mươi vạn binh lính ở giữa đội
quân bắt đầu áp sát về phía trước, đồng thời ở phía sau mười vạn binh lính vẫn
duy trì khoảng cách cũng đang bắt đầu tiến lên phía trước.
Chiếc chiến xa cao lớn chở Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh bắt đầu
tiến thẳng vào bên trong lãnh thổ nước Tề.
Vân Khinh ngồi trên chiến xa, đưa ống tay áo che mặt con gái
bé bỏng đang ôm trong lòng. Một nơi đầy máu tươi thế này, con gái cô còn quá nhỏ,
tốt nhất không nên thấy thì hơn. Cho dù bây giờ bé chưa biết gì, nhưng tâm hồn
trẻ con là tinh thuần nhất, nếu có thể tránh xa khỏi những thứ này thì tốt nhất
vẫn là nên tránh đi.
Cúi thấp đầu không nhìn tình hình chiến đấu, Vân Khinh biết
trận chiến này giành được thắng lợi là hết sức bình thường, bọn họ đông đảo thế,
nếu ngay cả một tòa thành trì không có bao nhiêu người gác mà không hạ được, vậy
thì cũng đừng nói đến bá nghiệp thâu tóm thâu tóm lục quốc gì nữa.
Im lặng thở dài một tiếng, cũng không biết vì sao sau khi
sinh hạ hai tiểu bảo bối này, tâm tư của cô đã biến đổi không ít, càng ngày
càng mềm yếu hơn, giống như đã hiểu thêm được sự quý báu của sinh mệnh, sự vô
thường của sống chết. Có lẽ là vì đã trở thành một người mẹ, từ bụng ta suy ra
bụng người, bởi vậy cô hết sức thương cảm cho người khác, cũng như càng ngày
càng không muốn chém giết, không muốn xảy ra cảnh máu chảy đầu rơi và cũng
không thể máu lạnh như trước được nữa.
Nhưng mà cho dù không đành lòng, Vân Khinh cũng không ngăn cản
bá nghiệp thống nhất thiên hạ của Độc Cô Tuyệt, bởi vì như theo như lời Sở Vân
nói về việc bảy nước cùng tồn tại ngày đó (*), chỉ cần một ngày bảy nước vẫn
còn tồn tại, chiến tranh loạn lạc sẽ không ngừng lại dù chỉ một ngày, dân chúng
vẫn phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng. Muốn thực sự chấm dứt cảnh chiến
tranh loạn lạc này, mang lại cho dân chúng một thiên hạ thái bình để họ an cư lạc
nghiệp, thì chỉ có một cách duy nhất đó là thống nhất thiên hạ.
* Xem lại chương 41
Mà để có được thiên hạ ấy, thì nhất định là phải đạp trên
xương trắng dày đặc mới nên.
Cô hiểu rõ, nên không khuyên. Tuy không đành lòng, nhưng cô
càng hy vọng thiên hạ thái bình.
Cánh tay cứng như sắt ôm qua thắt lưng của Vân Khinh, Vân
Khinh suy nghĩ gì, Độc Cô Tuyệt đều hiểu rõ. Cho tới bây giờ Vân Khinh chưa bao
giờ là người máu lạnh, vô tình, trái tim cô vẫn hết sức thiện lương.
“Ha ha.” Ngẩng đầu nhìn Độc Cô Tuyệt một cái, Vân Khinh còn
chưa kịp nói gì, một tiếng cười trong veo từ miệng con gái đang nằm trong lòng
cô vang lên. Vân Khinh cúi đầu nhìn, không biết từ khi nào thì con bé đã kéo ống
tay áo cô ra, hé lộ khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt to đen lay láy nhanh như chớp
chuyển sang nhìn chiến trường chém giết phía trước, trên mặt không rõ là đang
hưng phấn hay là thích thú mà nhìn không chớp mắt.
Vân Khinh vừa thấy vậy, đáy mắt hiện lên sự kinh ngạc: “Con
bé…”
“Vào thành.” Độc Cô Tuyệt nhìn lướt qua sắc mặt có vẻ ấn giấu
gì đó của con gái, mặt hắn loáng thoáng lướt qua sự khen ngợi, sau đó quay đầu
nhìn về phía trước, khôi phục lại vẻ lạnh lùng, vung tay hạ mệnh lệnh vào
thành.
Cùng với lúc Độc Cô Tuyệt vung tay lên, bốn mươi vạn đại
quân băng qua cổng thành tiến vào bên trong thành trì nằm ở biên giới của nước
Tề.
Tiếng xe, tiếng vó ngựa, tiếng bước chân vang vọng dưới bầu
trời nặng nề của nước Tề. Đã nhiều năm qua, bởi vì vị trí địa lý phức tạp, nên
xưa giờ chưa có bất cứ quốc gia nào chiếm được chút ưu thế gì với Tề. Hôm nay,
rốt cuộc cánh cổng vào Tề đã rộng mở.
Tiếng hét hò kịch liệt tung bay ở bên trong tòa thành biên
giới này. Ở ngoài thành, đại quân Nam Vực đông nghịt, vây quanh chiến xa của Độc
Cô Tuyệt và Vân Khinh, nghiền nát cửa thành, tiến thành vào tòa thành vốn vang
danh lịch sử này.
Gió bắc nặng nề thổi qua, mang theo mùi máu tanh cuốn thẳng
lên tận trời mây xám xịt, sắc trời vốn đã âm u nay lại càng thêm nặng nề, học
theo bầu trời nặng trĩu, tuyết bắt đầu rơi, mùa tuyết đến.
Công phá cửa thành đầu tiên của Tề, chính thức đặt chân lên
lãnh thổ Tề quốc. Đây chỉ là dự báo cho một sự bắt đầu, bắt đầu công cuộc chinh
phạt Tề quốc.
Cùng với việc bắt đầu này, Độc Cô Tuyệt không hề dừng lại,
thuận theo đà thắng lợi, huy động quân lính bức thẳng tới kinh thành nước Tề.
Nước Tề ở phương hướng này vốn không có bao nhiêu binh lực,
bị bốn mươi vạn đại quân mãnh liệt công kích, tòa thành này nhanh chóng bị đánh
hạ trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Tại mỗi chỗ có treo cờ của Tề đều bị Độc Cô Tuyệt thay bằng
cờ Thiết Ưng của hắn. Lãnh thổ của Tần trên bản đồ, cùng với sự tiến công của đại
quân Độc Cô Tuyệt đang không ngừng mở rộng.
Binh quý thần tốc (*), từ khi chiến sự bùng nổ, Độc Cô Tuyệt
một ngày hành quân tốc độ thấp nhất cũng khoảng năm mươi dặm, tiến thẳng về
phía trước, hắn hiểu Tề Chi Khiêm mang theo ít người nên rất nhẹ gánh, đương
nhiên so với hắn dẫn theo bốn mươi vạn đại quân tốc độ nhanh hơn rất nhiều lần,
kẻ này tuyệt đối không thể coi thường được, cho dù bên cạnh y lúc nào cũng có
Thánh Thiên Vực âm thầm bám theo.
* Binh pháp Tôn Tử. Dụng binh ăn ở tốc độ.
Chỉ có điều với con người Thánh Thiên Vực, về vấn đề an toàn
của con trai hắn thì hắn có thể hoàn toàn tín nhiệm, nhưng mà với phương diện
khác thì tuyệt đối không thể trông cậy vào sự hỗ trợ của y. Không bất thình
lình xuất hiện thêm mớ rắc rối là đã giữ thể diện cho hắn lắm rồi, không thể
trông cậy vào việc y sẽ tiêu diệt Tề Chi Khiêm được. Bởi vậy hắn chỉ còn có một
cách là tiến quân với tốc độ nhanh nhất có thể, nhất định phải đến trước Tề Chi
Khiêm một bước, trước khi y hoàn toàn điều động hết binh lực của Tề, phải chiếm
lấy vị trí có lợi nhất.
Những bông tuyết lả tả rơi, giống như những chiếc lông ngỗng
phủ trên mặt đất, tuyết không quá nhiều, nên chỉ trong chốc lát lập tức bị hòa
tan, hóa nước ướt sũng, hoàn toàn không thể so sánh được với Triệu và Tần, bạt
ngàn là tuyết, giẫm xuống có thể ngập đến tận đầu gối.
Khí hậu nam bắc quả nhiên khác biệt rất lớn, nhưng mà khí hậu
của Nam Vực so với Tề quốc cũng không khác bao nhiêu, bởi vậy những binh sĩ Nam
Vực nhanh chóng thích nghi, tốc độ hành quân, bày binh bố trận tương đối nhanh
gọn. Ngược lại, nhóm thân binh của Độc Cô Tuyệt lại không thể thích nghi ngay
được, cũng may họ đều là binh lính tinh nhuệ thật sự, nên không bị ảnh hưởng
nhiều lắm.
Chiến tranh càng ngày càng lan rộng trên lãnh thổ nước Tề,
lòng người hoảng sợ, nơi nơi tràn ngập bầu hơi thở cuồng loạn.
Màn tuyết trắng không thể che giấu được chiến sự cực kỳ kịch
liệt bên dưới.
“Độc Cô Tuyệt sắp đến rồi, còn không tới hai trăm dặm nữa.”
Trong phủ phiên vương tại Lục thành, Tề Chi Khiêm với vẻ mặt nghiêm túc đang
nghe Huyền Tri bẩm báo lại.
Thời gian vô cùng gấp rút, y vốn định ngày đêm không nghỉ chạy
về Vân thành – kinh đô của nước Tề, nhưng phụ vương của y đúng là bù nhìn rơm.
Cho dù trên đường đi y đã dùng vô số bồ câu truyền tin tức về, nhưng Tề vương lại
không làm nên bất cứ chuyện gì, nếu y vẫn tiếp tục chạy về Vân thành, thì với bản
lĩnh của Độc Cô Tuyệt, hắn nhất định sẽ san bằng Lục thành.
Lục thành là tòa thành lớn duy nhất ở phương hướng này của
nước Tề, nếu Lục thành thất thủ thì mặt sau chính là Vân thành. Cho dù y có đem
binh lực thiện chiến từ nơi khác tập trung hết lại đây, cũng không thể tận dụng
được thành trì này nữa, nếu phải chờ đến Vân thành mới quyết sống mái thì chẳng
khác gì y đã thua rồi.
Trên mặt Tề Chi Khiêm chợt lóe lên sự tàn khốc, nhìn lướt
qua Thu Điền đang ôm một đứa trẻ đứng ở bên cạnh, đáy mắt chợt lóe lên ánh nhìn
lạnh lùng băng giá.
“Thu Điền, mang đại lễ cấp tốc gửi đến cho Độc Cô Tuyệt.” Giọng
nói lạnh đến kinh người.
Thu Điền nhìn thoáng qua đứa trẻ sơ sinh vẫn đang ngủ say
sưa trong lòng, gật gật đầu: “Thuộc hạ đã hiểu.”
Tề Chi Khiêm gật đầu lạnh lùng nói: “Truyền lời của ta, nếu
hắn dám đưa quân vào thêm một bước nào nữa thì hắn sẽ còn nhận được nhiều điều
thú vị hơn.”
“Rõ.” Thu Điền gật đầu thật mạnh rồi ôm đứa trẻ bước ra
ngoài.
Tề Chi Khiêm không nhìn Thu Điền, nét mặt biến chuyển không
ngừng, trầm giọng quát: “Điều Thượng tướng quân Huyền Tri dẫn theo mười vạn
binh mã rời khỏi Thưởng thành, hành quân suốt đêm đến đây, nội trong ngày mai
phải đến Lục thành.”
“Rõ.”
“Điều Thượng tướng quân Trình Lý Nam quay trở lại, dẫn mười
lăm vạn binh mã đi trước đến Vân thành.”
“Điều Thượng tướng quân Vũ Đông về, dẫn theo mười vạn binh
mã gấp rút tiến đến trợ giúp.”
“Điều…”
Những mệnh lệnh liên tiếp từ Tề Chi Khiêm phát ra, một đàn bồ
câu nhanh chóng hướng tới bốn phương tám hướng của Tề quốc bay đi.
Tuyết càng ngày rơi càng nhiều.
Lan thành, bên trong lều tướng quân.
“Bệ hạ, Tề Chi Khiêm sai người mang lễ vật đến tặng.” Mặc Ly
mặc chiến giáp màu đen, cau mày bước vào giữa lều tướng quân, đối diện với Độc
Cô Tuyệt trầm giọng nói.
Lúc trước, khi biết Độc Cô Tuyệt đang ở nước Hàn, Mặc Ly liền
phi ngựa chạy lại đây, Mặc Ngân đang ở Nam Vực nên bên cạnh Độc Cô Tuyệt không
còn ai có thể dùng được.
Bốn mươi vạn đại quân này lại không giống như bình thường, Y
Thủy tuy rằng đối với Vân Khinh trung thành tận tụy, nhưng chỉ nội trong một thời
gian ngắn ngủi như thế, muốn có đủ năng lực chỉ huy, có thể nhìn xa trông rộng
thì không phải chuyện dễ dàng. Nơi này không thể so với Nam Vực, không phải kiểu
nắm quyền lực là nắm cả thiên hạ, nơi này là chiến trường của những đối thủ có
lực lượng ngang nhau, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể làm thay đổi hết tất cả,
Y Thủy chưa đủ kinh nghiệm để chỉ huy trận chiến này.
Còn Thượng tướng quân tài năng Đinh Phi Tình, tuy rằng tài
chỉ huy tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì, nhưng dù sao nơi này cũng là Tề,
là mẫu quốc của cô. Không giúp Tề Chi Khiêm phản công Tần, đã xem như là thông
tình đạt lý, hiểu được ý muôn dân thiên hạ rồi, giờ lại còn muốn cô suất lĩnh
binh mã tấn công Tề là chuyện không thể, cho nên Đinh Phi Tình không đứng trong
đội ngũ tướng chỉ huy.
Bởi vậy, khi Độc Cô Tuyệt tấn công vào thành trì ở biên giới
nước Tề, Mặc Ly đã tới đây tiếp nhận tất cả mọi sự vụ trong quân ngũ, chấp chưởng
bốn mươi vạn đại quân.
Đang ngồi trong lều tướng quân cùng thảo luận tình hình chiến
sự với Vân Khinh và Đinh Phi Tình, Độc Cô Tuyệt nghe thấy vậy liền ngẩng đầu
lên, đáy mắt chợt lóe lên một ánh nhìn thật tàn khốc: “Cho mang vào.”
Bên cạnh, Vân Khinh và Đinh Phi Tình nhìn nhau, trong mắt đều
hiện rõ cảm giác bất an. Tề Chi Khiêm phái người đến tặng lễ vật, y có thể đưa
cái gì? Y có cái gì để đưa nữa đây.
Giọng nói của Độc Cô Tuyệt vừa dứt, Mặc Ly giương tay lên,
phía sau lập tức có một đội binh lính áp giải một người mặc trang phục thường
dân của nước Tề bước vào.
“Tần vương bệ hạ, Hàn vương bệ hạ.” Người tới khoảng bốn
mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú, đầy dáng vẻ thư sinh, nhìn như một kẻ có tri thức
hiểu lễ nghĩa, nhưng y vừa mở miệng ra lại mang theo một sự châm chọc cùng cực.
Vân Khinh hơi nhíu mày, y gọi cô là Hàn vương bệ hạ, nói ra
thì cũng không sai. Phụ vương cô đem vương vị của nước Hàn truyền lại cho cô,
nhưng cả thiên hạ này đều biết việc này chẳng qua chỉ là một cách nói mà thôi.
Hàn cũng đã là của Tần, cô chẳng qua chỉ hữu danh vô thực,
mà gã trung niên này chỉ mới nói một câu, đã tràn ngập ý khiêu chiến với quyền
uy của Độc Cô Tuyệt, xem ra, kẻ đến không có ý tốt.
Độc Cô Tuyệt sắc mặt tàn bạo, tựa vào ghế lạnh lùng nhìn gã
đàn ông trung niên trước mặt, không nói gì, toàn thân toát ra khí lạnh, làm cho
căn phòng vốn đã không ấm áp nay lại càng thêm nặng nề, lạnh lẽo như băng đá.
Đội quân thiết kỵ của Độc Cô Tuyệt đi theo gã nọ vào, vừa thấy
vậy, lập tức vút một tiếng, đồng loạt rút nửa thanh trường kiếm ra khỏi vỏ, ánh
kiếm sắc lạnh bên ngoài cửa sổ, chỉ trong nháy mắt mà sát khí đã tỏa ra hừng hực.
Nhưng mà gã nọ lại như không cảm giác được gì, trong tay cầm
một cái hộp gỗ, không quỳ, cứ thế nghênh ngang đứng giữa lều, gã thấy vậy ngược
lại còn lạnh lùng cười nói: “Tần vương bệ hạ, hôm nay ta phụng mệnh Thái tử điện
hạ đến đây đưa lễ vật này cho Tần vương bệ hạ và Hàn vương bệ hạ, hy vọng hai vị
thích.” Dứt lời, liền giơ cao cái hộp gỗ trong tay lên, nhếch cao mày nhìn Độc
Cô Tuyệt, thái độ cực kỳ vô lễ.
Hai nước giao chiến, không giết sứ giả (*), nhưng điều này với
Độc Cô Tuyệt thì cũng chẳng có tí tính ràng buộc nào. Độc Cô Tuyệt và Tề Chi
Khiêm hận thù chồng chất khắp cả bảy nước ai nấy đều biết. Nếu đã dám đến trước
mặt Độc Cô Tuyệt truyền tin, vậy hẳn là phải giác ngộ được rằng chỉ còn một con
đường chết, huống chi hôm nay lại còn đưa lễ vật như vậy. Bởi vậy gã này mới có
một vẻ mặt kiêu căng như thế, dù sao thì đều phải chết, ta còn phải cung kính với
ngươi làm gì.
* Ngày xưa các quốc gia cổ đại ở TQ, khi giao chiến với nhau
thì có một quy luật bất thành văn đó là hai nước giao chiến cho dù có chuyện gì
xảy ra sẽ không giết sứ giả, tuy nhiên trong lịch sử cũng có một vài kẻ không
làm theo điều này.
“Lễ vật.” Độc Cô Tuyệt lạnh lùng lặp lại một lần, trên mặt
chợt lóe lên sát khí, cả người lạnh lẽo hơn.
“Sao vậy, Tần vương bệ hạ không dám nhận sao? Có phải sợ rằng
Thái tử điện hạ ta đã giở trò gì trong cái hộp này hay không?” Gã nọ cười lạnh
một tiếng, coi rẻ nhìn Độc Cô Tuyệt nói: “Thất quốc đồn đại rằng Tần vương Độc
Cô Tuyệt không sợ trời không sợ đất, nhưng hôm nay xem ra chẳng đúng chút nào cả,
cũng chỉ là một con chuột nhát cáy mà thôi.”
Tiếng nói vừa dứt, Độc Cô Tuyệt còn chưa lên tiếng, thì Mặc
Ly đứng ở bên cạnh gã đã tiến lên một bước, vừa đoạt lấy chiếc hộp gỗ trong tay
gã vừa đảo chân qua tung một cước thật mạnh vào gã.
Một tiếng răng rắc vang lên, gã đàn ông đang đứng hết sức
nghênh ngang kia bỗng nhiên mềm rũ, quỳ rạp xuống đất, biến sắc, sắc mặt kiêu
căng chuyển thành đau đớn và tái nhợt. Những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu từ hai
bên thái dương rịn ra. Dường như một cước kia của Mặc Ly khiến gã tổn thương nặng
nề.
“Ở trong này, không tới phiên ngươi càn rỡ.” Vẻ mặt Mặc Ly hết
sức giận dữ, sát khí lóe ra, trầm giọng quát.
Ngồi ở trên cao, hai mắt Vân Khinh khẽ động, nếu cô nghe
không lầm thì vừa rồi xương đùi của gã này đã bị Mặc Ly đá gãy nát rồi.
Không ngờ gã nọ cũng vô cùng kiên cường, cứng rắn chịu đựng
không rên lấy một tiếng, hai tay chống trên mặt đất, rõ ràng là tư thế ngồi, nhất
quyết không quỳ trước mặt Độc Cô Tuyệt.
Độc Cô Tuyệt thấy vậy cũng không thèm để ý tới, có thuận
theo hắn hay không cũng không quan trọng, y có thể không quỳ, thì hắn cũng có
thể giết.
Đưa mắt nhìn cái hộp gỗ trong tay Mặc Ngân, Độc Cô Tuyệt nhướng
mày lên.
Mặc Ly thấy vậy suy nghĩ một chút, đặt cái hộp lên mặt đất,
chuẩn bị tinh thần. Lúc nãy tên kia đưa mắt nhìn y, trong ánh mắt toát lên sự
khinh bỉ, cẩn thận với hộp gỗ kia hay không không phải vấn đề, nhưng mặt mũi
thì phải để ý. Nhưng nếu chỉ vì vấn đề sĩ diện mà dễ dàng đặt bản thân vào vòng
nguy hiểm, thì bệ hạ bọn họ chưa bao giờ dạy. Huống chi Tề Chi Khiêm là loại
người gì, thứ hắn đưa thì làm sao mà tốt đẹp gì được cơ chứ.
Chiếc hộp gỗ dễ dàng bị mở ra, bên trong không hề có cơ
quan, độc dược hay ám khí, ngồi từ góc độ của Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh, chỉ
nhìn thấy bên trong hộp có một cuộn vải trắng nằm dưới đáy hộp, xem ra bên
trong hộp này không có gì khác ngoài cuộn vải trắng này. Ý gì đây?
Mặc Ly thấy vậy bước lên một bước, nhíu mày lấy cuộn vải ra,
thoạt nhìn qua thì cũng không ẩn giấu thứ gì sau lớp vải trắng, cuộn vải đó đã
được quấn lại và có dạng cỡ một nắm tay, bên trong dường như đang bao lấy một
thứ gì đó.
Mặc Ly khẽ dùng sức ấn ấn, trên mặt khoảnh khắc hơi biến sắc
khẽ liếc mắt nhìn về phía Độc Cô Tuyệt, trên mặt hiện lên ý muốn nói gì đó.
Độc Cô Tuyệt vừa thấy Mặc Ly đột nhiên biến sắc, sau đó lại
nhìn hắn có ý muốn nhắc nhở, thì cảm giác bất an lại càng thêm trầm trọng, lập
tức quay đầu nhìn Vân Khinh nói nhỏ: “Nàng…”
“Mở ra…” Độc Cô Tuyệt mới nói được một chữ, Vân Khinh đột
nhiên ngăn lời Độc Cô Tuyệt lại, bình tĩnh nhìn chăm chú vào cuộn vải trắng nho
nhỏ trong tay Mặc Ly, nét mặt rất kiên quyết, hai bên thái dương gân xanh nổi đầy,
năm ngón tay nắm chặt vào tay vịn của chiếc ghế dựa bên cạnh, thẳng người lên.
Trái tim cô nhảy lên kịch liệt, ở trong đó là thứ gì? Thứ gì
mà ngay cả Mặc Ly cũng biến sắc, thứ gì mà chỉ trong nháy mắt lại làm cho Độc
Cô Tuyệt muốn cô rời khỏi đây? Là thứ gì mà cô không thể tự mắt mình nhìn thấy
được? Hoặc là Mặc Ly cho rằng cô tốt nhất không nên nhìn thấy thứ đó? Cảm giác
bất an trong lòng lại càng tăng, trái tim cô như nhảy ra khỏi lồng ngực, thình
thịch, thình thịch, âm thanh kia nghe thật nặng nề, giống như tiếng sấm giật
đùng đùng ở bên tai.
Bên cạnh, Đinh Phi Tình đang ôm tiểu bảo bối, thấy dáng vẻ của
Vân Khinh như vậy cũng vội đứng lên, hai mắt nhíu chặt lại.
Độc Cô Tuyệt thấy vậy biết rằng muốn khuyên bảo Vân Khinh rời
đi là không thể, có đôi khi trực giác của Vân Khinh lại vô cùng nhạy bén, đáng
sợ đến kinh người. Hắn lập tức bình tĩnh quay lại nhìn Mặc Ly gật đầu.
Mặc Ly cắn chặt răng nhìn Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt một cái,
hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, bắt đầu mở cuộn băng vải đã được quấn chặt
trong tay ra.
Mở ra một lớp ở bên ngoài, trên mảnh vải trắng loáng thoáng ẩn
hiện nhiều đốm màu đỏ sậm, nổi bật trên nền vải trắng, vừa như mơ hồ nhưng lại
cũng rất rõ ràng.
Bàn tay nắm chặt lại thêm chút nữa, trên người Độc Cô Tuyệt
sát khí dần dần lộ ra, hai mắt bắt đầu trừng lên như yêu ma.
Sau khi mở đến tầng thứ hai, những đốm màu đỏ sậm lại càng
rõ ràng hơn, hiển nhiên màu đỏ sậm lấm tấm ở lớp ngoài kia là do thấm từ thứ
bên trong kia ra.
Đinh Phi Tình nhìn đến lúc này, hai mắt đột nhiên trợn to
lên, ôm tiểu bảo bối liền đứng lên cao hơn một chút, những vết lấm tấm màu đen
trên bề mặt miếng vải kia là vết máu.
Tề Chi Khiêm có thể đưa thứ gì cho Độc Cô Tuyệt và Vân
Khinh? Cái gì mà có thể có máu thịt? Cái gì mà ở thời điểm như thế này lại có
thể đưa tới đây? Tề Chi Khiêm cũng sẽ không phí công làm những việc vô ích, y
đưa cái gì Đinh Phi Tình dường như đã biết, điều này khiến cho trái tim cô càng
thêm căng thẳng.
Chậm rãi mở lớp vải thứ ba ra, màu hồng nâu lấm tấm lại càng
rõ ràng, càng lan rộng, thứ gì bên dưới tầng vải dưới cuối cùng kia, hầu như đã
có thể nhìn ra hình dáng. Mặc Ly vốn là một nam tử đã từng trải qua cảnh chém
giết, đổ máu trên chiến trường, vậy mà tay cũng đã hơi run lên.
Năm ngón tay của Vân Khinh bấu chặt vào tay vịn của ghế dựa,
tựa như muốn đâm sâu vào trong thớ gỗ cứng rắn kia, cả người căng lên như dây
cung, nét mặt hết sức lạnh lùng, không có biểu hiện gì khác, lạnh đến kinh người.
Bên cạnh, gã trung niên ngồi ở dưới đất thấy vậy, khóe miệng
nở một nụ cười vô cùng lạnh lùng, trong ánh mắt là niềm vui sướng khi thấy người
gặp họa, lẫn với sự khinh bỉ sâu sắc.
“Đủ rồi, không cần mở ra nữa, mang đi đi.” Đinh Phi Tình sắc
mặt xanh mét, cắn chặt môi dưới đột nhiên quát lớn một tiếng.
Mặc Ly vừa nghe lập tức năm ngón tay dừng lại, tính sẽ nhận
lấy rồi mang đi.
“Mở ra cho ta.” Giọng nói lạnh lùng như băng giá bật ra, đáy
mắt của Vân Khinh lạnh đến không thể tả, sự lạnh lùng này đến cả băng giá mùa
đông còn không bằng nổi, làm cho Mặc Ly rùng mình một cái. Vương hậu bọn họ
chưa từng có vẻ mặt lạnh lùng đến thế.
Thong thả gật gật đầu, sát khí tỏa ra từ người Độc Cô Tuyệt
đã bao phủ khắp lều tướng quân.
Mặc Ly thấy vậy hung hăng siết chặt bàn tay lại, bàn tay run
run bắt đầu mở lớp vải cuối cùng.
Một đoạn của ngón tay đã ngã sang màu xanh tím, đốt tay nho
nhỏ, ngăn ngắn, kích cỡ này không phải của người lớn, da thịt sưng tấy lên, có
vẻ như là của một đứa trẻ sơ sinh trắng trẻo mập mạp. Trên đoạn ngón tay đó vẫn
còn điểm xuyết một vệt máu đỏ mới đông lại, vết máu nhè nhẹ theo bề mặt bị cắt
đứt chảy xuôi xuống dưới bên dưới, bởi vậy mới thẩm thấu ra đến mấy tầng vải trắng
ở bên ngoài.
Đáng lẽ lúc này ngón tay đó nên là của một đứa trẻ trắng trẻo
mập mạp, nhưng nay nó lại lẳng lặng nằm trên mảnh vải trắng này, rõ ràng đến vậy.
“Tề Chi Khiêm!” Một tiếng gầm rống chợt vang lên, mặt Độc Cô
Tuyệt đầy cuồng nộ, hung hăng vung ra một chưởng đánh lên mấy cái bàn dài bên cạnh.
Những cái bàn này vốn được làm từ gỗ đào đỏ, nhưng bị một chưởng kia, tan tành thành
khói bụi, văng khắp lều.
“Tần vương bệ hạ, Hàn vương bệ hạ, có vừa lòng với lễ vật của
Thái tử điện hạ ta trao tặng không?” Chờ cho đến khi cuộn vải trắng kia được mở
hẳn ra, gã trung niên nọ vẫn không nói gì cho tới lúc này chợt cười hắc hắc,
nói tiếp: “Thái tử điện hạ ta nói, hai vị bệ hạ nếu còn dám dẫn quân làm loạn
trên lãnh thổ Tề quốc ta, thì chờ đợi các ngươi ở phía sau sẽ còn là lễ vật hậu
hĩnh hơn nhiều.”
Dứt lời, bàn tay trong tay áo vung lên, quay ngược lại hướng
vào tim của mình đâm xuống. Xem ra gã đã sớm có chủ tâm, chuẩn bị sẵn cái chết
cho mình.
“Tang.” Một tiếng đàn lạnh lẽo vang lên, âm nhận đánh rơi ám
tiễn trong tay gã, những thiết kỵ đứng sát bên lập tức hành động, chĩa những
mũi kiếm vào người gã, ngăn gã có những hành động bất thường khác.
“Vân Khinh.”
“Linh Đang.”
Độc Cô Tuyệt và Đinh Phi Tình vừa thấy động tác của Vân
Khinh lập tức đồng thanh kêu lên, Độc Cô Tuyệt vội bước tới đưa tay kéo Vân
Khinh lại. Đó là đầu ngón tay của con trai bọn họ, Vân Khinh lúc này hẳn rất
đau đớn.
Không để ý đến Độc Cô Tuyệt và Đinh Phi Tình, Vân Khinh vẻ mặt
lạnh như băng nhìn gã nọ, chậm rãi đứng lên, trên mặt chợt lóe sát khí, không
có biểu hiện gì khác, lạnh đến dọa người, gằn từng chữ một: “Trở về nói với Tề
Chi Khiêm, Vân Khinh ta từ hôm nay trở đi vĩnh viên không đội trời chung với y.
Trên đời này, có y thì không có ta, có ta thì không có y.”
Lời nói tuyệt tình hòa lẫn vào gió đông, bay lên tận trời
cao.