Edit : Ong MD
Beta : Vô Phương
Ngọn gió bên ngoài thật lạnh lẽo, nhưng so với những lời này
còn không lạnh bằng, gió sắc bén, nhưng không thể sánh với sự sắc bén như dao
này.
Lời Vân Khinh vừa dứt, một tiếng bịch lớn đã vang lên ngay tức
khắc, Độc Cô Tuyệt khắp người sát khí vờn quanh, sắc mặt xanh mét, giáng một
chưởng vào gã trung niên đang ngồi dưới đất kia, đánh gã bay lên.
Chớp mắt, một ngụm máu tươi phun ra trông như một lưỡi kiếm
màu đỏ ối.
“Cút.” Tiếng gầm đầy giận dữ, giống như một tiếng sấm đánh
giữa không trung, chấn động bên tai mọi người.
Gã trung niên bị đánh bay ra ngoài, loạng choạng bò đứng
lên, vừa hộc máu vừa cười hắc hắc, dường như muốn nói một câu châm chọc gì đó
nhưng lại không thể mở miệng được.
Đội quân thiết kỵ thu đao kiếm lại, gã đứng dậy bước nhanh
lui ra ngoài. Một chưởng vừa rồi của Độc Cô Tuyệt không nhẹ cũng không nặng, đủ
để gã duy trì hơi tàn về truyền lại lời nói của Vân Khinh.
Trong lều tướng quân, khoảnh khắc lặng ngắt như tờ.
“Linh Đang, đừng lo lắng, thằng bé sẽ không…”
Đinh Phi Tình thấy sắc mặt của Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt đều
cực kỳ khó coi, không khí trong lều tướng quân lại vô cùng nặng nề, muốn an ủi
Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt, nhưng lại chỉ nói được nửa câu rồi ngừng lại không
thể nói tiếp được. Dựa vào tình hình này, cả ngón tay của cháu cô cũng đã bị
đưa tới thì làm sao có thể mù quáng an ủi rằng đứa bé không sao được chứ, việc
này cô biết an ủi làm sao đây?
Chậm rãi chờ hơi thở đầy sát khí lắng đọng xuống, Vân Khinh
lạnh lùng nghiêm mặt ngồi trở lại trên ghế, trầm giọng nói: “Muội biết.”
Đinh Phi Tình vừa thấy Vân Khinh nói như vậy liền tỉnh táo lại,
trên mặt không khỏi kinh ngạc nhìn Độc Cô Tuyệt đang đứng bên cạnh.
Độc Cô Tuyệt vốn đang mang vẻ mặt cuồng nộ, nhưng lúc này sắc
mặt đã trầm lắng lại, hoàn toàn không có biểu hiện cuồng nộ và sát khí như vừa
rồi, hai người này chẳng lẽ là do đau lòng quá mức rồi chăng. Đinh Phi Tình vừa
nghĩ đến đây, không khỏi càng thêm lo lắng.
“Đây không phải là ngón tay của con muội.” Vân Khinh cảm nhận
được sự quan tâm của Đinh Phi Tình, liền ngẩng đầu nhìn Đinh Phi Tình, đưa tay
ôm lấy con gái, đôi mắt trong trẻo nhưng cực kỳ lạnh lùng cất lời.
“Không phải của thằng bé, muội làm sao mà biết? A, đúng rồi…”
Nghe Vân Khinh nói vậy, Đinh Phi Tình cảm thấy sửng sốt, nhưng ngay sau đó mặt
mày sáng lạn hẳn lên, vỗ tay một cái đầy vẻ vui mừng.
“Đúng rồi, máu của Thái tử có độc, thuộc hạ sao lại quên mất
được kìa.” Mặc Ly vẫn đứng ở một bên lúc này cũng nói xen vào, nhìn ngón tay và
cuộn vải dính đầy vết máu trong tay, sắc mặt tàn bạo vui sướng lên một chút.
Độc Cô Tuyệt thấy cả hai người đều đã hiểu, mới thong thả gật
đầu: “Vừa rồi khi ngón tay lộ ra, trên mặt tên kia chỉ có biểu hiện vui sướng
khi người gặp họa, không hề có một chút khác lạ và kinh ngạc nào, hiển nhiên là
y cũng không biết điểm đặc biệt của con ta. Hơn nữa nếu như vết máu có thể thấm
qua vải vóc nhiều như thế, thì tất nhiên là khi vừa chặt bỏ ngón tay rồi lập tức
đem bao bọc lại, nên sẽ không tránh khỏi bị dính máu. Máu của con ta nếu như
ngay cả một tên thư sinh yếu đuối mà còn không độc chết được thì không phải là
con ta rồi.”
Con của hắn, hắn biết rất rõ, nếu là vừa rồi chỉ cần ánh mắt
của tên kia lộ ra một chút thần sắc kinh ngạc, khác thường, thì hắn đã tin
trong đống vải bố trắng này là ngón tay của con hắn, rõ ràng như vậy mà còn
không nhìn ra được thì hắn sẽ không được gọi là Độc Cô Tuyệt.
Lời nói của Độc Cô Tuyệt vừa rơi xuống, Đinh Phi Tình và Mặc
Ly bất giác liếc nhìn nhau. Thì ra Độc Cô Tuyệt đã sớm phát hiện có điều gian
trá, chỉ khổ cho bọn họ còn đơ ra đau lòng muốn chết được.
Đáy mắt Đinh Phi Tình hiện lên một sự thán phục, Độc Cô Tuyệt
có thể tung hoành thất quốc, quả nhiên nào phải hư danh, dưới tình huống như thế
mà còn có thể phát hiện ra sơ hở, không biết nên nói là hắn vốn thiên tính lạnh
lùng, tàn nhẫn, hay là quá mức lợi hại.
Chậm rãi bước qua chỗ Vân Khinh, Độc Cô Tuyệt đưa tay vuốt
tóc Vân Khinh, rồi ôm đầu Vân Khinh tựa vào ngực mình.
“Linh Đang, vậy muội…”
Vân Khinh chắc chắn phủ định đây không phải là của con trai
cô, vậy chuyện này…
Vân Khinh tựa vào người Độc Cô Tuyệt, lạnh lùng nói: “Thánh
Thiên Vực ở bên cạnh, y sẽ không để cho thằng bé phải chịu cảnh này.”
Tên Thánh Thiên Vực này cái gì cũng không chắc chắn, nhưng y
sẽ không trơ mắt nhìn con cô bị hành hạ như vậy, về điểm này cô lại thực sự tin
tưởng Thánh Thiên Vực sẽ không bàng quan đứng nhìn. Nếu Thánh Thiên Vực không
truyền tin tức đến, như vậy đứa bé này nhất định không phải là con cô.
Đưa mắt nhìn Vân Khinh một cái thật sâu, Đinh Phi Tình khẽ lắc
đầu. Bây giờ rốt cục cô đã hiểu được vì sao Vân Khinh có thể ngồi trên địa vị
cao như thế.
Hôm nay nếu người đó là cô thì đã tin mất rồi, dù sao cũng
là con của mình, là máu mủ của mình, nên sẽ bị cái gọi là quan tâm sinh hỗn loạn,
rất dễ bị nhầm lẫn. Vậy mà Vân Khinh lại có thể duy trì sự tĩnh táo như Độc Cô
Tuyệt, tuy rằng nhìn thấu sự việc không giống với việc đoán trước được tiên cơ,
nhưng sự bình tĩnh này cô quả thực không thể bằng.
Khẽ xoa cằm, Đinh Phi Tình trầm ngâm giây lát, trong mắt chợt
lóe sáng: “Vậy nên hai người diễn màn kịch này cho Tề Chi Khiêm xem và muốn y
tin rằng hai người thật sự tin y, và bị y uy hiếp à?”
Nói đến đây, nét mặt Đinh Phi Tình biến chuyển, chậm rãi gật
gù: “Làm cho Tề Chi Khiêm nghĩ rằng hai người không dám động binh thật, thừa dịp
y lơi lỏng cảnh giác, sau đó sẽ đến cho y một đòn sấm chớp, khiến y trọn đời
không thể trở mình, hay lắm, hai người phối hợp tốt lắm.”
Đương nhiên là không hề có một chút điềm báo trước, ngay cả
cô đứng gần như vậy, cũng không hề nhìn thấy Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt làm gì để
trao đổi với nhau, hai người này quả nhiên tâm ý tương thông đã đạt đến độ này.
“Đúng là như thế.” Trong mắt Mặc Ly hiện lên một sự hưng phấn
vô cùng, phụ họa thêm một tiếng.
Độc Cô Tuyệt nghe thấy những lời nói kia thì trong hai tròng
mắt lạnh lùng chỉ hiện lên một nét cười băng giá, tuy không nói gì, nhưng ý kia
đã muốn sáng tỏ tất cả rồi.
“Không phải.” Khi Đinh Phi Tình và Mặc Ly còn đang khen ngợi
Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt cao chiêu, Vân Khinh đột nhiên trầm giọng nói.
Đinh Phi Tình, Mặc Ly lại cảm thấy sửng sốt.
“Ngay cả một đứa trẻ sơ sinh mà y còn ra tay được, con người
tàn nhẫn như thế, muội tuyệt đối không tha cho y.”
Đáy mắt hiện lên sát khí, Vân Khinh ôm chặt con gái vào lòng,
trầm giọng nói: “Mặc kệ là y đã tráo đổi đứa bé, hay là Thánh Thiên Vực ra tay
tráo đổi. Nhưng tên Tề Chi Khiêm này quả thật là đã rắp tâm hại con của muội, mọi
việc khác muội có thể sẽ tha thứ, cũng có thể bỏ qua, nhưng muốn hại con của muội
thì muội tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho y.”
Giọng nói lạnh lẽo quanh quẩn trong lều tướng quân, Vân
Khinh ôm con gái chậm rãi đứng lên, tiến lên từng bước cầm lấy ngón tay của đứa
trẻ sơ sinh đang ở trong tay Mặc Ly, trong mắt hiện lên một sự đau đớn kịch liệt
và phẫn nộ. Đều là người do cha sinh mẹ dưỡng mà nên, con trai của cô là người
thì con của người khác cũng là người, đứa bé sơ sinh kia vô tội, y làm sao lại
có thể ra tay độc ác như vậy được kia chứ.
Thiên hạ phân tranh là chuyện của người lớn, đằng này lại muốn
dùng trẻ con làm vật hy sinh để đổi lấy thắng lợi, tâm địa y quá mức ngoan độc,
loại người như thế làm sao có thể để cho y xưng bá thiên hạ, làm sao có thể để
cho y hô mưa gọi gió cho được. Nếu như không tiêu diệt y thì y còn có thể vì
chính bản thân mình làm ra những chuyện gì nữa đây, còn có thể gây ra tai họa tới
mức độ nào nữa đây.
Cầm chặt ngón tay của đứa trẻ vô tội kia trong tay, nét mặt
Vân Khinh lạnh hơn băng giá, sự giận dữ như gió thổi mưa giông trước cơn bão lớn.
“Cho nên, ta nhất định phải giết y.” Độc Cô Tuyệt ôm Vân
Khinh từ phía sau, đưa tay nắm chặt bàn tay của Vân Khinh đang cầm ngón tay bé
nhỏ kia.
“Ngày mai tấn công thành Hắc Nghi, cho ta bốn vạn binh mã,
ta sẽ đi tiên phong.” Tránh khỏi vòng tay ôm ấp của Độc Cô Tuyệt, Vân Khinh
xoay người lại đối diện với Độc Cô Tuyệt, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
“Được.” Hai tròng mắt Độc Cô Tuyệt chợt lóe sáng, chỉ nói ra
một chữ, dứt khoát, rõ ràng.
Đinh Phi Tình và Mặc Ly nghe thấy vậy trong mắt cũng lóe
sáng. Đây là lần đầu tiên Vân Khinh lãnh binh đi sát phạt, tự mình xông ra tiền
tuyến, xem ra tên Tề Chi Khiêm kia đã hết vận số thật rồi.
“Đi xuống chuẩn bị.” Vung ống tay áo lên, Vân Khinh trầm giọng
phân phó.
“Mạt tướng tuân lệnh.”
Ngoài cửa sổ, sắc trời ngày càng ảm đạm hơn, gió lạnh thổi
vù vù, trời càng lúc càng lạnh, nhưng cũng chỉ như năm trước.
Hai trăm dặm, bốn mươi vạn đại quân tiếp tục hành quân,
không lãng phí thời gian ở nơi này nữa, mỗi người một ngựa mà đi, dù chỉ hao
phí một ngày cũng không thể được, có thể tiến nhanh chút nào hay chút đó.
Nửa đêm, trong vương phủ Lục thành.
“Thật sự là có bộ dạng như thế sao?” Tề Chi Khiêm ôm đứa trẻ
trong tay, khóe miệng thản nhiên tươi cười.
“Bẩm, muôn vạn lần là thật.”
Gã trung niên nọ thở ra một hơi, vội vàng bẩm báo.
Tề Chi Khiêm nhanh chóng tính toán, gật gật đầu, không nhìn
vào tay gã trung niên, chỉ thản nhiên nói: “Hậu táng.”
“Rõ.” Lập tức bên cạnh một tên thị vệ tiến lên, nâng một đứa
bé khác dường như đã không còn chút sức sống đang ở trong tay gã trung niên kia
lên rồi đi ra ngoài.
Ôm đứa bé, Tề Chi Khiêm cười cười đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt
trắng hồng, đang phun nước bọt phèo phèo của tiểu tử kia, cười to: “Giá trị của
Thái tử tương lai Tần quốc quả nhiên không giống với kẻ khác, ha ha.”
Trước đó y còn tưởng rằng nó là một đứa bé gái, không ngờ lại
là con trai, thân phận này làm sao có thể giống với kẻ khác được chứ. Có đứa bé
này trong tay làm con tin, tại sao y còn phải sợ Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh.
“Chỉ cần có thể giữ chân Tần vương trong vòng mười ngày, hai
mươi vạn binh mã của chúng ta ở hai hướng nam bắc có thể đến được đúng chỗ, đến
lúc đó chúng ta có ba mươi vạn binh mã đóng ở Lục thành, cho dù bọn chúng có bốn
mươi vạn, cũng không làm gì được chúng ta.” Huyền Tri cười tươi rói.
Tề Chi Khiêm nghe vậy giương mắt nhìn thoáng ra bên ngoài, bầu
trời đen thăm thẳm, tuy nhiên cũng không khó để nhìn thấy được trên bầu trời tối
tăm kia vẫn còn có những ngôi sao lấp lánh, xem ra ngày mai sẽ là một ngày thời
tiết tốt, rất phù hợp với tâm tình hiện tại của y, điều đó khiến cho nụ cười
trên khóe miệng của y càng tươi hơn.
Gió lạnh không ngừng thổi, một đêm thật tĩnh lặng.
“Thùng thùng thùng….”
Ánh bình minh mới lóe, một hồi trống đã nổi lên kịch liệt,
vang vọng khắp thành Hắc Nghi, chấn động lên tận trời không.
Ba mươi sáu vạn đại quân áp sát phía sau, bốn vạn quân tiên
phong tập trung ở bên ngoài thành Hắc Nghi. Vân Khinh mặc trường bào màu đỏ
đen, ngồi ngay ngắn trên một con ngựa trắng cao to, đứng ngay ở vị trí đầu tiên
của đội quân. Gió lạnh thổi trường bào màu đỏ đen của cô bay lên phần phật,
phong thái khuynh thành ẩn bên trong dáng hình mềm yếu mỏng manh, đứng ở phía
trước vạn binh, kiên cường và mềm yếu hợp lại với nhau, quả nhiên là tao nhã vô
song.
Tiến lên đối mặt với trận địa sẵn sàng đón quân địch của
thành trì Hắc Nghi, hai tay Vân Khinh đặt trên Phượng Ngâm Tiêu Vĩ, không thèm
nhìn bức tường thành tua tủa những mảnh tre nứa nhọn hoắt cùng với những cây đuốc
vải thấm dầu bắt lửa cháy hừng hực phía trước, thần sắc lạnh lùng mà kiên định.
“Ta chỉ hỏi một lần, hàng hay không hàng.” Giọng nói lạnh
lùng vang lên trong gió lạnh, cuốn thẳng lên không trung, giằng co giữa mấy vạn
binh lính của cả hai bên.
Chỉ là khoảng không yên tĩnh, không có tiếng trả lời, chỉ có
tiếng gió vù vù thổi qua bên tai.
Trên nét mặt lạnh lẽo của Vân Khinh chợt lóe hào quang, năm
ngón tay lướt trên Phượng Ngâm Tiêu Vĩ một cái, một tiếng đàn trong trẻo lập tức
xuyên phá màn không, bao quanh chiến trường.
“Giết.” Bốn vạn binh lính Nam Vực theo phía sau Vân Khinh, lập
tức gầm lên rồi liền phóng ngựa đi theo Vân Khinh xông thẳng về phía trước.
Mười ngón tung bay, tiếng đàn cực kỳ mãnh liệt.
Vô số âm nhận giộng thẳng vào cổng thành nặng chịch kia,
trăm ngàn âm nhận chồng chất nện vào cánh cửa thành, làm phát ra những âm thanh
ong ong trầm đục quanh quẩn khắp nơi.
Làm gương cho binh sĩ, Vân Khinh một mình một ngựa chạy tiên
phong, tiếng đàn kịch liệt cắt vụt chân trời, như những cánh hoa xinh đẹp tung
tay trong gió, bao phủ toàn bộ không gian trên bức tường thành này.
Lập tức trên đầu tường thành truyền đến những tiếng kêu la
hoảng hốt, sợ hãi, trận địa sẵn sàng đón quân địch của thành Hắc Nghi là kiểu
thủ lồng thủ, người này đỡ người kia, nếu không dựa vào tường thành thì sẽ bị rớt
xuống dưới, chỉ cần lảo đảo một cái là sẽ bị đổ về phía sau. Toàn bộ đội ngũ sắp
xếp uy nghiêm kia trong giây lát liền xuất hiện lỗ hổng, trên tường thành trở
nên đại loạn.
“Bắn tên, mau bắn tên.” Trên đầu tường, tên Đô úy trấn thủ
thành trì vừa nhìn thấy tình hình bên dưới lập tức hoảng hốt, hét lớn lên.
Tiếng hô vừa dứt, những mũi tên dài ngắn đủ loại đua nhau
bay vào không trung, phóng đến Vân Khinh đang một mình một ngựa đi tiên phong.
Nhưng cho tên có dài thì cũng đều có tầm bắn của nó, võ công
cao cường cũng chỉ có thể bắn xa trăm trượng, còn binh sĩ bình thường như thế
thì đến khoảng cách năm mươi trượng còn không làm được. Do lúc này Vân Khinh vẫn
còn đứng rất xa ở bên ngoài tầm bắn, những mũi tên nhọn chẳng mảy may làm cô bị
thương được, bởi chúng đều dừng ở trước mặt Vân Khinh.
Mà âm công của Vân Khinh, lại được quyết định bởi chính năng
lực của cô, năng lực mạnh thì âm nhận vô hình mạnh, một hai trăm trượng đều
không thành vấn đề. Trong khoảng cách đó, cô có thể đả thương địch thủ, nhưng kẻ
địch lại không thể gây thương tổn cho cô, như vậy là đã nắm chắc thắng lợi
trong tay.
Vân Khinh nhìn thấy vậy, tiếng đàn càng trào dâng, trường
bào màu đen như muốn bay lên. Ngựa trắng bào đen, khí thế như bão táp.
Vân Khinh càng tiến gần, tiếng đàn càng vang dội hơn, âm nhận
vô hình từ Phượng Ngâm Tiêu Vĩ tỏa ra khắp nơi, dường như từng âm từng âm đều
khiến kẻ địch đổ máu.
Trên tường thành hỗn loạn vô cùng, bọn chúng không làm gì được
Vân Khinh, nhưng Vân Khinh lại có thể sát thương bọn chúng, binh sĩ trên đầu tường
thành làm sao có thể không hoảng hốt cho được.
“Giết.” Phó tướng của Vân Khinh – Y Thủy nhìn thấy như vậy,
lập tức vung thanh đao lên, phóng ngựa liền chạy tới phía sau Vân Khinh. Khi đám
người kia còn đang hoảng hốt, thì một vạn quân tiên phong lập tức vung tay quất
roi phóng ngựa về phía cửa thành.
Ánh đao của kỵ binh, quay nhanh như gió.
“Bắn.” Hai vạn binh lính kéo lên, cùng tràn lên khu vực nằm
trong tầm bắn, đứng xen vào nhau, một vạn tấm chắn bằng giáp sắt dùng để hộ thể
giơ lên che những mũi tên nhọn trên cao đang phóng xuống. Đồng thời một vạn
binh lính còn lại giương cung lắp những mũi tên nhọn nhắm lên kẻ đứng ở trên tường
thành, theo lệnh đồng loạt xuất kích.
Những mũi tên nhọn theo hai hướng đối ngược nhau phóng tới,
tiếng vun vút vang lên không dứt.
Một vạn binh lính còn lại trong bốn vạn quân tiên phong cũng
xông lên, mặc trên đỉnh đầu vốn đang mờ mịt bởi làn mưa tên và khói lửa, đẩy
xe, nâng thang công thành lên, bám theo đội kỵ binh Y Thủy dẫn đi trước phóng
như bay về phía cổng thành Hắc Nghi.
Tiếng đàn vang lên như bão táp, âm nhận vô hình đánh đến đâu
thắng đến đó không gì cản nổi. Trên tường thành, những kẻ bắn tên nhìn thấy
tình cảnh những luồng âm nhận không chạm được cũng chẳng thấy đó mà lại có sức
sát thương lớn đến thế, thì đã bị dọa cho sợ đến mức không dám lộ diện, chỉ dám
bắn loạn xạ xuống dưới.
Ứng chiến như thế thì sao không hỗn loạn, hoàn toàn không có
một chút sức uy hiếp nào.
“Boong boong boong boong.” Ba mươi lăm âm chồng nhau liên tục
theo đầu ngón tay Vân Khinh bắn ra, nện vào cánh cổng thành càng ngày càng gần
cô hơn. Một lỗ hổng, hai lỗ hổng, ba lỗ hổng, cánh cổng thành nặng nề không cần
đến xe công thành đụng vào mà đã nhanh chóng hư hỏng nặng, kêu rầm rĩ hở ra một
lỗ hổng lớn.
Ba mươi lăm âm chồng của Vân Khinh ngay cả ngọc thạch còn có
thể phá nát, nói chi đến cánh cửa gỗ được gia cố thêm bằng sắt này.
Mặc mưa tên hỗn loạn, ta cứ tự nhiên vào.
Một mình Vân Khinh lập tức xông vào, không thèm quan tâm đến
ngàn vạn mũi tên nhọn, bởi căn bản chúng không vào được vòng phòng hộ bằng âm
nhận của cô.
Vầng thái dương lộ ra từ giữa những tầng mây, ánh nắng vàng
từng đợt từng đợt chiếu rọi, chiếu lên một bóng người xinh đẹp mặc trường bào đỏ
đen cưỡi ngựa trắng đang tiến thẳng về phía trước, băng qua làn mưa tên, đẹp đến
thoát trần.
Phía sau bốn vạn binh mã tiên phong, Độc Cô Tuyệt suất lĩnh
ba mươi sáu vạn binh mã trấn giữ ở hậu phương. Độc Cô Tuyệt mặc giáp sắt màu
đen, đứng phía trên chiến xa ngắm nhìn Vân Khinh ở đằng trước, nét mặt hưng phấn
tỏa sáng dưới ánh khôi giáp, khiến người ta hoa mắt hoảng hốt.
Vân Khinh như vậy hắn chưa từng thấy, Vân Khinh ở trên chiến
trường dũng mãnh như thế, hắn chỉ mới được nghe nói, nhưng chưa được nhìn thấy
tận mắt bao giờ. Năm đó cô dẫn vạn thú ngàn dặm đi cứu Tần, hắn chỉ thấy được cục
diện cuối cùng, tình huống ngàn năm khó gặp như thế lại chỉ có thể nghe nói mà
không thấy được tận mắt, thật là tiếc nuối. Vậy mà ngày hôm nay đã thật sự là
làm cho hắn được mở rộng tầm mắt, công thành mà cũng có thể làm được như vậy.
Xem ra, Vân Khinh không chỉ biết chỉ huy vạn thú, mặc dù chỉ như thế không đã
chẳng vừa gì rồi.
“Âm công, quả nhiên không hổ là bậc đế vương để đối phó với
quần công.” Đinh Phi Tình ôm đứa bé gái, bình tĩnh nhìn Vân Khinh ở xa xa phía
trước, nét mặt hưng phấn không hề che giấu.
Âm nhận vô hình, lấy một địch trăm, địch ngàn, đây là cảnh
giới tối cao của âm công, là võ công siêu việt trong võ học.
“Cũng là bậc đế vương trong công thành.” Bên cạnh Mặc Ly nói
tiếp một câu.
Đả thương địch thủ mà không làm bị thương chính mình, giết
chết kẻ địch ngay trên doanh trại của chúng mà bản thân lại không hề có một
chút thương tổn, có cô đi tiên phong thì kẻ nào có thể ngăn cản được đây.
Đây là sự công nhận chung của thiên hạ. Chỉ là người biết âm
công thì nhiều, nhưng người tinh thông âm công như Vân Khinh lại quá ít. Nếu
ngay cả những mũi tên mà còn không đỡ được, bị bắn thành con nhím thì mơ gì đến
chuyện công thành. Ai cũng hiểu, có một tướng soái như vậy dẫn đầu công thành
là tối ưu nhất, không khốn nổi lại không có ai có thể dùng được trong trường hợp
này. Bởi vậy khi Vân Khinh vừa mở miệng, Độc Cô Tuyệt cũng không ngần ngại mà đồng
ý với cô luôn.
Gió lạnh lồng lộng thổi, Độc Cô Tuyệt nhìn Vân Khinh ở phía
trước, trong mắt sáng rực biểu lộ sự kiêu ngạo tuyệt đối, Vân Khinh của hắn phải
là như thế.
“Rầm.” Tiếng đàn huyên náo bức thẳng lên trên, sát khí tràn
ngập đất trời, chỉ nghe một tiếng vang rất lớn vang lên, cánh cổng thành nặng nề
bị Vân Khinh phá nát ở giữa, rồi nguyên cả cánh cổng như vỡ vụn ra, hơn một nửa
cổng thành sập xuống, để lộ ra binh mã của nước Tề đang liều mạng đứng phía sau
cổng thành.
Toàn bộ đều ngạc nhiên, binh lính nước Tề đứng sau cổng
thành trừng mắt nhìn cánh cổng đổ từ trên cao xuống ngay trước mặt, lại nhìn
sang đám người liều mạng đã hạ hơn một nửa cánh cửa thành, rồi quay lại nhìn
nhau thần sắc cực kỳ quái dị.
Chưa từng thấy cánh cổng thành nào lại bị phá sập nhanh đến
vậy.
Một tiếng kêu nhỏ cùng với tiếng đàn dữ tợn vang lên, Vân
Khinh đi trước làm gương, thân người hơi ngửa ra phía sau ngã vào trên lưng ngựa,
hai chân kẹp chặt vào bụng ngựa, tiếng đàn trong tay không ngừng phát ra, phóng
ngựa lên cánh cổng thành chỉ còn không tới một nửa vọt vào bên trong thành.
Bóng ngựa trắng bay lên không trung, bốn vó tung bay, chở
Vân Khinh nhảy qua nửa cánh cửa thành còn lại, phóng như bay vào thành Hắc
Nghi.
Binh sĩ nước Tề vây kín ở cổng thành, trơ mắt nhìn vó ngựa
bay qua chóp mũi bọn chúng, người đó đã vọt vào thành, lần đầu tiên phá thành
nhanh đến vậy, chuyện thật như đùa.
“Giết.” Y Thủy theo sát phía sau, chỉ huy một vạn binh lính
noi gương theo Vân Khinh phóng ngựa vọt qua nửa cánh cửa thành bị phá bay vào
bên trong. Nhớ lại ngày đó, bọn họ chỉ là một đám dân chúng bình thường, phối hợp
với Vân Khinh và Phi Lâm, từ thế lực của Nam Vực vương chạy tới bên sông Cửu
Khúc Long.
Tiếng đàn tung hoành, tiếng chém giết chấn động đất trời,
trong thành Hắc Nghi giây phút trở nên đại loạn.
Bên ngoài thành, ba vạn binh lính Nam Vực nhìn thấy vậy càng
tấn công hung mãnh hơn, ép chặt về thành Hắc Nghi. Binh khí sắc bén, xe công
thành, thang công thành không ngừng đáp trên tường thành.
“Đã xong.” Độc Cô Tuyệt nhìn cảnh tượng ở xa xa, trong mắt
không che giấu được sự kiêu ngạo, Vân Khinh đã xông vào thành, đại cục đã định.
“Quá nhanh.” Mặc Ly trừng mắt nhìn, lần đầu tiên công thành
nhanh chóng như thế, cho dù thực lực của đối phương không quá mạnh, nhưng cũng
thật sự là quá nhanh.
“Nếu nàng muốn, còn có thể nhanh hơn.” Độc Cô Tuyệt giương
cương ngựa lên, chuẩn bị hướng về phía Vân Khinh tiến đến. Vân Khinh không muốn
giết nhiều người, nếu như tâm của cô đủ ngoan độc, không phải chỉ đả thương những
binh lính phụ trách bắn cung trên tường thành, mà là thẳng tay sát phạt thì tốc
độ của cô còn có thể nhanh gấp đôi.
“Xem ra về sau tốt nhất là đừng nên chọc Linh Đang tức giận,
nếu không thì…hắc hắc…hừ hừ.” Đinh Phi Tình khẽ hếch mặt lên, nhìn Độc Cô Tuyệt
phía sau cười hai tiếng âm hiểm.
Độc Cô Tuyệt không thèm quan tâm đến lời của Đinh Phi Tình,
phóng ngựa chạy về phía trước, vừa chạy vừa cực kỳ tự tin nói: “Nàng sẽ không tự
giận chính bản thân mình.”
Nét mặt Đinh Phi Tình nổi mấy vạch đen, tên cuồng ngạo kia…
Cột cờ trên tường thành Hắc Nghi bị hạ xuống, thay vào đó là
lá cờ thêu hình đại ưng màu đen của Độc Cô Tuyệt bay phấp phới trong không
trung. Trường bào màu đỏ đen của Vân Khinh bay bay phía trên tường thành, hồng
nhan làm say lòng người, cứng rắn mà lại mềm nhẹ.
Gió lạnh thổi qua tường thành lạnh đến thấu xương.
Lục thành.
“Ngươi nói cái gì, bọn chúng đánh hạ Hắc Nghi thành, đang hướng
về phía Lục thành ư?” Sắc mặt Tề Chi Khiêm trở nên nặng nề, dường như không tin
nổi.
“Bẩm, đúng ạ. Binh mã của bọn chúng đang di chuyển khá
nhanh, Tần Vương hậu đi tiên phong, hầu như không người nào có thể kháng cự. Với
tốc độ như vậy, có khả năng chỉ vài ba hôm nữa sẽ đến Lục thành.” Sắc mặt Huyền
Tri cực kỳ khó coi, bẩm báo lại.
“Chết tiệt, hay cho kẻ máu lạnh Độc Cô Tuyệt, quả nhiên là
ngay cả con ruột mà cũng không cần.” Trên mặt Tề Chi Khiêm ánh sáng lạnh chợt
lóe qua, nổi lên một tia sát khí.
“Thái tử điện hạ, bây giờ chúng ta nên ứng phó thế nào?” Thu
Điền cau chặt mày, hiện tại ở Lục thành chỉ có mười vạn binh mã, những đội binh
khác đều còn đang trên đường đi, cho dù có đến cũng không kịp. Vốn tưởng rằng
có thể giữ chân Độc Cô Tuyệt được mấy ngày, không ngờ rằng việc đó lại kích
thích bọn chúng đến mức này, khiến cho nhịp tấn công lại càng lợi hại hơn, hoàn
toàn không cần đến mạng sống của con hắn, tình hình này bọn họ nên làm thế nào
đây.
Giương mắt nhìn thoáng qua bầu trời bên ngoài cửa sổ, Tề Chi
Khiêm lạnh lùng nói: “Đã đến đây, vậy thì…”
Có Vân Khinh đi đầu làm tiên phong, trong khi bên này nước Tề
chỉ có vài thành trì mà lại không có bao nhiêu thủ vệ, khả năng có thể ngăn Vân
Khinh là quá thấp. Một đường chém giết thẳng tiến, chỉ cần thời gian ba ngày đã
bức đến bên ngoài tường thành của Lục thành.
Mặt trời dù đã lên cao, nhưng bị ngăn lại bởi những đám mây
đen âm u, nặng nề bay bổng ở trên bầu trời, làm cho người ta có cảm giác vừa
giơ tay lên là có thể chạm tới bầu trời kia. Những trận tuyết trắng lớn từ trên
trời tung bay xuống, rơi rớt lả tả, thoáng chớp mắt đã tràn ngập cả không
trung, biến nơi đây thành một thế giới màu trắng.
Bốn mươi vạn đại quân dàn trận ở bên ngoài Lục thành, những
bộ giáp sắt màu xám đứng trong tuyết trắng tung bay tán loạn lại càng thêm lạnh
lẽo, âm trầm.
Đối diện với bốn mươi vạn đại quân, bên ngoài Lục thành, mười
vạn đại quân sắp thành hàng ngay ngắn, trong tay nắm chặt trường mâu, kiếm sắc,
sát khí dày đặc, đến độ làm cho những bông tuyết cũng không dám hạ xuống nơi
này.
Hoàn toàn tĩnh lặng, vậy mà giữa không gian im ắng này, lại
nổi lên một bầu không khí chém giết hết sức nặng nề.
Những bông tuyết tung bay giữa không trung, nhìn rất đẹp mắt.
Ở phía trên bức tường thành cao cao phía sau mười vạn binh
sĩ nước Tề, có một cây cột thật dài hướng ra ngoài, trên ngọn cây cột buộc chặt
một bọc tã lót, lảo đảo trong không trung, nhẹ nhàng đong đưa qua lại.
Bọc tã lót bị treo dựng thẳng lên, để lộ hoàn toàn khuôn mặt
của đứa bé sơ sinh ở bên trong, gió đông lạnh lẽo thổi qua khiến cho trán của
bé đỏ rực lên, đồng thời cũng làm lộ rõ cái bớt hoa anh đào nho nhỏ trên đó, giữa
làn tuyết trắng lại càng nổi bật.
Lúc này, đứa bé kia dường như không chịu nổi thời tiết rét lạnh
cho nên khóc ré lên, tiếng khóc bất chợt vang lên giữa không gian tĩnh lặng, hết
sức đột ngột.
Bên dưới đứa bé này, là một loạt những mũi nhọn của gươm đao
được bố trí, sắp xếp hỗn loạn, dày đặc, những mũi gươm đao kia vừa nhọn vừa dài
dựng thẳng đứng, vươn mình trong gió. Trong màn tuyết trắng lại càng nổi bật
hơn, ánh sáng tỏa ra còn lạnh lùng hơn màu tuyết.