Edit : Ong MD
Beta : Vô Phương
Thời tiết tiến dần vào cuối xuân, không khí cũng bắt đầu
nóng lên. Ánh nắng vàng rực chiếu rọi khắp nơi, không còn cảm giác mát nhẹ, ấm
áp, đầy ắp sức sống lúc đầu xuân.
Một đội ngũ nhìn thật hỗn độn, đang dàn ra nghỉ ngơi một
cách có trật tự trên một khoảng đất trống sơ sài, đó chính là đội quân mà Vân
Khinh đang dẫn dắt.
Hai tay khoanh trước ngực ngồi trên lưng tuấn mã, Phi Lâm
cúi đầu nhìn Vân Khinh đang ngồi trên mặt đất cho Điêu nhi và Tiểu Hồng Xà uống
nước, hạ giọng chậm rãi nói: “Ngươi đã chuẩn bị chưa mà dẫn bọn họ đi như vậy?”
Vân Khinh nghe thấy vậy thì đưa tay ấn mi tâm, cô cũng đang
phiền não vấn đề này. Ban đầu chỉ có mấy ngàn tân binh, nhưng khi đội ngũ đi
qua từng thành trấn một, đến bây giờ số lượng đã lên tới năm sáu vạn người, thật
sự đã khiến cô bất ngờ.
Phi Lâm thấy Vân Khinh ấn chân mày, liền nhảy xuống khỏi
lưng ngựa, khoanh chân ngồi bên cạnh Vân Khinh, vừa bắt mạch cho Vân Khinh, vừa
nhìn vào tình hình thực tế nói: “Lương thảo của chúng ta nhiều lắm cũng chỉ đủ
duy trì được một ngày nữa thôi, đến lúc đó thì lấy gì cho bọn họ ăn?” Ngày đó bọn
họ cướp được số lương thảo này của Nam Vực vương, nhìn thì có vẻ là nhiều,
nhưng cũng chẳng thấm vào đâu so với số lượng miệng ăn núi lở này.
Dừng một chút, không đợi cho Vân Khinh nói gì, Phi Lâm nói
thẳng vô vấn đề chính: “Huống chi đi tới phía trước hơn trăm dặm nữa chính là
sông Cửu Khúc Long, vượt qua đó thì chính là phạm vi của thế lực Thánh nữ.
Ngươi mang theo nhiều người của Nam Vực vương như vậy, đội ngũ này binh lính
không ra binh lính, dân thường chẳng ra dân thường, cho dù ngươi muốn sắp xếp
cho bọn họ ở phạm vi thế lực Thánh nữ cũng không được, đừng quên rằng trong số
họ tuy có những người cửa nát nhà tan, nhưng cũng có không ít người vẫn còn người
thân thuộc phạm vi thế lực của Nam Vực vương. Hơn nữa bọn họ lại là người của
Nam Vực vương, ngươi cho rằng Thánh Thiên Vực có thể dễ dàng bỏ qua cho bọn họ
sao?
Những lời nói phơi trần sự thật của Phi Lâm càng làm chân
mày Vân Khinh nhíu sâu thêm. Điều này cô đã nghĩ tới rồi, ban đầu vốn chỉ muốn
đem theo mấy ngàn người bị Nam Vực vương vứt bỏ, rồi tìm cho bọn họ một nơi để
trú thân, không nghĩ tới lại đột nhiên mở rộng ra thành một đoàn người thế này.
“Hỏi xem có ai muốn theo chúng ta qua vùng đất của Thánh nữ
không, nếu như không muốn theo thì đem số lương thảo còn lại chia ra, cho…”
“Tiểu thư đi đến nơi nào, thì chúng tôi theo đến nơi đó.”
Vân Khinh còn chưa nói xong, Y Thủy đang đứng một bên đột nhiên vẻ mặt kiên quyết
nhìn Vân Khinh, vô cùng kiên định cất lời.
“Ngươi nghe lén?” Phi Lâm liếc nhìn thoáng qua Y Thủy, cô
gái này phản ứng thật quá mau lẹ.
Y thủy xông lên hai bước, quỳ ở trước mặt Vân Khinh, vươn
hai tay ra kéo tay cô, vẻ mặt lo lắng và thành khẩn nói: “Tiểu thư, xin người đừng
trách Y Thủy nghe lén, Y Thủy đã biết cục diện này sẽ xảy ra, sớm hay muộn gì
tiểu thư cũng sẽ nhắc tới việc giải tán đội ngũ này, cho nên vẫn luôn chú ý mọi
chuyện.”
“Tiểu thư, Y Thủy không dối gạt người đâu, tình huống này
dân nữ cũng đã sớm nghĩ tới, nếu cứ tiếp tục đi mãi như thế này quả thật cũng
không phải là một biện pháp hay. Dân nữ cũng đã hỏi qua mọi người rồi – muốn rời
đi hay là ở lại – mọi người đều quyết định giống như dân nữ, chúng tôi nếu đã
quyết định đi theo người thì nhất định sẽ theo người đến cùng.
“Tiểu thư, nếu không có lương thảo thì chúng tôi có thể nghĩ
biện pháp, con người chỉ cần vẫn còn sống thì sẽ không để mình đói chết, cầu
xin tiểu thư đừng nghĩ đến việc giải tán nhóm chúng tôi.”
Sau khi nói tới đây Y Thủy hơi ngừng lại một chút, hít sâu một
hơi như đã hạ quyết tâm cuối cùng, bình tĩnh nhìn Vân Khinh, nhấn mạnh từng chữ
từng chữ: “Tiểu thư nắm giữ thế lực của Thánh nữ cũng đâu thuận buồm xuôi gió
đúng không, chúng tôi sẽ không gây trở ngại cho người, chúng tôi nếu đã đi theo
người thì nhất định sẽ vì người mà tranh đấu.”
Lời này vừa mới thốt ra, đôi mắt Phi Lâm và Vân Khinh đồng
thời lay động, nhìn Y Thủy một cái thật sâu để đánh giá.
Y Thủy nhìn Vân Khinh và Phi Lâm đang thầm đánh giá mình,
hai tròng mắt không hề chớp nhìn lại Vân Khinh, đôi mắt đó như mang khí khái của
một trang quân tử, bình thản mà phóng khoáng. Những thứ khác thì Y Thủy không
biết, nhưng Vân Khinh thân là Thánh nữ Nam Vực, thế nhưng lại không đến hội họp
với Thánh tử kia mà ngược lại cố tình tránh đi, có thể thấy được ở bên trong có
điều kỳ lạ, điều này thời gian qua cô chỉ cần suy đoán sơ qua cũng đã đoán ra
được phần nào.
Trầm mặc hồi lâu, Phi Lâm đột nhiên lên tiếng: “Thứ chờ đợi
các ngươi ở phía trước có lẽ chỉ là cái chết.”
“Không có tiểu thư, chúng tôi đã chết từ lâu rồi.” Giọng nói
chân thành mà cực kỳ kiên quyết.
Phi Lâm nghe thấy vậy trên mặt lần đầu tiên hiện lên một sự
tán thưởng nồng nhiệt, cười ha hả. Cô nhóc này, rất hợp với sở thích của y.
Vân Khinh cầm ngược lại tay Y Thủy đang kéo tay cô, vỗ vỗ,
trên mặt hiện lên một tia dịu dàng và kiên định, ôn hòa nói: “Là ta lòng dạ hẹp
hòi, xin lỗi mọi người, về sau sẽ không có chuyện này nữa, ta vẫn sẽ mang theo
mọi người. Ta đến nơi nào, thì mọi người cũng đến nơi đó!”
“Đa tạ tiểu thư.” Đôi mắt to tròn của Y Thủy chợt bừng sáng
lên, vẻ mặt vui sướng, ngón tay đưa ra sau lưng làm dấu với thủ lĩnh tạm thời của
cả nhóm vẫn đang ngồi ở phía sau, nét mặt nghiêm túc không ngừng nhìn về bên
này, dấu hiệu kia như bảo rằng hãy an tâm, người thủ lĩnh kia thấy vậy, lập tức
vui vẻ ra mặt.
Giờ khắc này, mặt trời nằm giữa không trung kia cũng mang
theo một chút ấm áp.
Những người bị thương thì cưỡi ngựa, còn những người khỏe
hơn đi bộ theo. Đã qua thời khắc bầu trời mang một màu vàng cam của hoàng hôn,
bầu trời lúc này đang nghênh đón bóng đêm tối tăm, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Vầng trăng từ cuối chân trời từ từ dâng lên, như một lưỡi đao cong cong cắt
trên nền trời, nhẹ nhàng mà đẹp đẽ.
Không ai đuổi theo, cũng không có người công kích, Vân Khinh
và Phi Lâm đã ra sức phòng bị cẩn thận lâu đến thế này rồi, nhưng cả Thánh
Thiên Vực và Nam Vực vương đều không có một chút động tĩnh. Chỉ cần đi về phía
trước mấy chục dặm nữa thôi là ra tới sông Cửu Khúc Long, hai người tuy có chút
khó hiểu nhưng cũng cảm thấy an lòng.
Lại phải nói, đến cả Thánh Thiên Vực và Nam Vực vương đều biết
cô đang đi về phía sông Cửu Khúc Long, chỉ là Thánh Thiên Vực thì không truy đuổi,
còn Nam Vực vương thì thế lực đang bị thu hẹp chỉ có thể lui về mà không thể tiến
lên được vì bị Thánh Thiên Vực đuổi theo sát rạt, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân
Khinh mang theo người đi đến sông Cửu Khúc Long càng ngày càng gần, việc này đã
làm cho Nam Vực Vương tức muốn chết.
Lộ trình chỉ còn có mấy chục dặm, nhưng để tránh biến cố bất
ngờ, Vân Khinh và Phi Lâm ngày đêm hành quân nhanh chóng hướng về sông Cửu Khúc
Long.
Ánh trăng trong vắt nhưng lạnh lẽo chiếu rọi trên mặt đất,
không gian im ắng, quang cảnh tuyệt đẹp, gió đêm thổi phất qua bầu trời đầy sao
sáng, truyền đến những tiếng gió vi vu, bay bổng.
“Ngủ một chút đi, ngươi không thể để cho cơ thể quá mệt mỏi
được.” Vân Khinh và Phi Lâm cưỡi chung một con ngựa, y đỡ lấy phần eo của Vân
Khinh, thấp giọng nói.
Vân Khinh nghe thấy vậy cảm kích cười, tựa vào người Phi
Lâm, khẽ quay đầu lại nói: “Con không…”
“Vúttt.” Vân Khinh chưa kịp nói hết câu, trong ánh trăng lạnh
lẽo ấy bỗng có một mũi tên sắc nhọn, bóng loáng, xanh biếc đột nhiên xuyên qua
không trung, phá tan không gian tĩnh lặng, phóng thẳng tới Vân Khinh. Mũi tên
này nhanh như chớp, lực mạnh kinh người. Cùng lúc đó, một luồng sương khói màu
đỏ từ bốn phương tám hướng mãnh liệt tỏa ra, tràn ngập khắp không gian nơi này.
Phi Lâm biến sắc, cổ tay lật lại khống chế ngựa, tay còn lại
chụp lấy đại đao trên người, vung một đao lên nhắm về phía mũi tên nhọn kia.
Vân Khinh cũng ứng biến cực kỳ mau lẹ, năm ngón tay nhanh
chóng đặt trên Phượng Ngâm Tiêu vĩ ở bên hông, trầm giọng quát to: “Lui ra phía
sau, cúi thấp, ngừng thở, có độc.” Mười chữ rõ ràng ngắn gọn quanh quẩn trong
không trung, giọng nói vang lên làm tâm can người ta nổi lên một cảm giác thật
lãnh lẽo.
Chỉ nghe keng một tiếng thật vang, mũi tên đang bay tới với
khí thế rào rạt, bị một đao của Phi Lâm chém thành hai nửa, rơi xuống mặt đất,
mà thân hình Phi Lâm khẽ lảo đảo. Rõ ràng là lực từ mũi tên này đã khiến cho hổ
khẩu (*) của Phi Lâm tê buốt, sắc mặt không khỏi biến đổi. Nội lực của kẻ tấn
công này quả thật quá mạnh.
Vị trí giữa ngón cái và ngón trỏ.
Biến cố xảy ra trong nháy mắt, lúc này đám người Y Thủy mới
phản ứng lại được, nhất thời cả đám bối rối, ngựa hí vang còn người thì hét loạn
lên, làm kinh động đám chim chóc ở trong rừng.
“Không được hoảng loạn.” Phi Lâm thét lớn một tiếng, cực kỳ
uy nghiêm.
Vừa mới hét lên, màn sương mù màu đỏ dày đặc kia từ bốn
phương tám hướng tản ra đã phong tỏa khắp trong không gian, chỉ trong nháy mắt
Vân Khinh và Phi Lâm đã bị bao phủ ở trong màn sương mù đó, mọi thứ trở nên mịt
mù, mờ mờ ảo ảo.
Trong màn sương mù màu đỏ đó, có những đốm sáng giống như
ánh sao sớm phía chân trời bay vụt tới từ mọi phương hướng, những mũi tên sắc
nhọn phá không mà đến mang theo âm sắc bén ngọt đến rùng mình, không khỏi làm
cho lòng người cảm thấy run sợ.
Mọi thứ xung quanh thật mông lung, không nhìn thấy rõ bất cứ
thứ gì, ánh mắt lướt đến nơi nào cũng chỉ là một bức màn màu đỏ. Tai chỉ nghe
thấy tiếng những mũi tên nhọn từ bốn phía cắt vụt không gian bay đến. Vân Khinh
khẽ cau mày, rõ ràng là đến để đối phó với cô, bọn chúng muốn mạng của cô.
Không kịp suy nghĩ về nguyên nhân sâu xa, mười ngón tay Vân
Khinh nhanh chóng lướt trên Phượng Ngâm Tiêu vĩ, tiếng đàn âm ngoan, khốc liệt
bay bổng vang khắp một vùng trời, vô số âm nhận chồng chất được phát ra, vây cô
và Phi Lâm vào giữa để bảo vệ.
Phi Lâm vừa thấy hai người bị bao phủ trong sương mù dày đặc,
phản ứng cũng rất mau lẹ, một tay cầm đao, một tay giữ lấy Vân Khinh, phi thân
lên lui về phía sau.
Thân hình hai người mới vừa rời khỏi thân ngựa thì con ngựa
kia ngay cả một tiếng hí cũng không kịp phát ra, phịch một tiếng liền ngã lăn
xuống. Quả nhiên màn sương mù màu đỏ dày đặc này chứa đựng chất kịch độc.
Phi Lâm lập tức cảm thấy căng thẳng, càng không dám chần chờ,
chụp lấy Vân Khinh phi như bay tránh về phía sau. Tuy rằng Vân Khinh đã từng ăn
qua quả Trường sinh, nhưng hiện tại cô đang mang thai, không thể sơ xuất để xảy
ra việc gì được. Mà y lại không dám hít thở, bởi vậy không thể dùng sáo được.
Ngay cả việc phòng thủ cùng với Vân Khinh mà còn không được thì không ổn rồi,
thực không ổn một chút nào cả.
Tiếng đàn mãnh liệt vang lên, âm sắc càng lúc càng nhanh, âm
nhận theo đầu ngón tay của Vân Khinh như sóng nước cuồng liệt bắn ra, như bão
táp hướng tới bốn phương tám hướng trong màn sương mù dày đặc kia. Màn sương mù
màu đỏ này có chứa chất kịch độc, mà Phi Lâm lại chưa từng ăn qua quả Trường
sinh, nếu như cô không thể mở ra một con đường thoát hiểm thì Phi Lâm sẽ không
duy trì được bao lâu nữa.
Âm nhận tung bay, chống lại những mũi tên nhọn đang phá
không bay đến, chỉ nghe những tiếng va chạm vang lên mãnh liệt, trong màn sương
mù dày đặc tràn ngập âm thanh.
“Mau lui về phía
sau.” Màn sương màu đỏ kia bao phủ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng dày. Phi
Lâm càng lui lại nhanh hơn, thân hình giống như một con chim ưng lớn, cứ thế
bay lượn khắp không trung.
Những bóng người chợt hiện ra, ánh sáng sắc lạnh lóe lên,
trong màn sương mù, tiếng xé gió bắt đầu vang lên, đám người mai phục đã ra
tay.
Trong nháy mắt, bốn phía đều là người, kiếm nhọn, đao bén
như đan vào nhau, lạnh lẽo dị thường.
Sát khí, một luồng sát khí thực sự, lạnh đến mức có thể làm
đông cứng hết tất cả mọi thứ, thời tiết đang vào đầu hè mà trong khoảnh khắc
Vân Khinh và Phi Lâm ngỡ mình đang ở giữa trời đông giá rét, luồng không khí nặng
nề xoay chung quanh hai người, sát khí bén nhọn như thế, cho dù là vào thời điểm
thiết kỵ của Độc Cô Tuyệt ra trận, cũng không có cảm giác nặng nề đến thế này.
Trong lòng Vân Khinh và Phi Lâm chợt có cảm giác ớn lạnh đến
rùng mình, kẻ đến rốt cuộc là loại người nào mà lại dũng mãnh đến vậy. Dây đàn
như muốn bay lên, mười ngón tay của Vân Khinh giống như một chú bướm đang vờn
trên những cánh hoa, luồng âm nhận vô hình như sóng như nước dâng lên, lấy hai
người bọn họ làm trung tâm, điên cuồng dũng mãnh bắn ra bốn phía.
Âm công, loại võ công tốt nhất khi rơi vào tình thế lấy một
chọi một trăm.
Đám người mai phục từ mọi hướng xông ra, dường như màn sương
mù dày đặc này không hề ảnh hưởng đến tầm nhìn của bọn chúng, bởi vì âm nhận của
Vân Khinh đánh vào bọn chúng trong chớp mắt đều bị chúng dùng đao phá giải hết.
“Keng, keng, keng…” Mấy chục âm thanh trầm đục vang lên cùng
một lúc, Vân Khinh cảm thấy âm nhận bắn ra giống như đụng phải tường đồng vách
sắt, đụng vào nghe keng một tiếng rồi bắn ngược trở về. Cả người Vân Khinh rung
mạnh, cổ họng chợt cảm thấy một dư vị ngòn ngọt tanh tanh dâng lên, một ngụm
máu tươi không thể khống chế phun ra ngay trước mặt.
Ôm lấy Vân Khinh, Phi Lâm cảm nhận được Vân Khinh bị đòn tấn
công của mình bắn ngược trở lại, không khỏi cầm lấy tay Vân Khinh siết thật chặt,
càng điên cuồng lui về phía sau.
Đám người kia là loại người nào? Với bản lĩnh của Vân Khinh
mà bị phản đòn ngược mạnh như thế, thì đối thủ sẽ phải mạnh đến mức nào. Tuy
nhiên không đợi cho Phi Lâm kịp suy nghĩ nhiều, gió lốc lại đánh thẳng tới, những
người trong đám sương mù màu đỏ kia dường như đã tới sát bên hai người.
Phi Lâm cảm thấy chấn động toàn thân, xoay ngang thanh đao
đang nắm chặt trong tay lên, tình trạng này giống như ngắm hoa trong sương mù,
y căn bản không nhìn thấy đối phương, chỉ cảm nhận được bằng cảm giác nên lâm
vào thế yếu.
Suy nghĩ thoáng dao động, trường đao trong tay y còn chưa kịp
xuất chiêu thì từ phía chân trời một luồng gió lạnh thổi tới, cuốn nhanh qua,
màu đỏ nồng đậm trong nháy mắt bị gió thổi tản ra, lộ ra bóng dáng của những kẻ
ẩn bên trong.
Sức mạnh của thiên nhiên, sức người có thể bằng được sao?
Trong lòng Phi Lâm chợt mừng rỡ, không kịp nhìn lại, xoay
người một cái trên không trung rồi phóng xuống. Cổ tay khẽ nâng lên, cây sáo
huyết ngọc đã đưa tới bên miệng, Phi Lâm hít vào một hơi rồi bắt đầu thổi.
Không có thanh âm, không có dao động, chỉ có âm nhận vô hình, xé toạc không
gian.
Âm công không tiếng động, Phi Lâm vừa ra tay là dùng toàn lực.
Đám người trong màn sương mù dày đặc nay đã bị hiện thân,
Phi Lâm không còn bị động vì không nhìn thấy mục tiêu nữa. Hơn mười luồng âm nhận
không tiếng động liên tục phóng thẳng tới mười mấy kẻ phía trước, mạnh mẽ tàn bạo.
Cảnh giới âm công của Phi Lâm đâu chỉ cao hơn Vân Khinh một
bậc, đám mặc đồ đen đang điên cuồng phóng đến biết rõ lợi hại, lập tức cúi thấp
thân hình để tránh đòn tấn công của Phi Lâm, không dám lấy cứng đối cứng. Lập tức
lộ ra một khe hở, Phi Lâm mang theo Vân Khinh bay trên không trung rồi vừa vặn
hạ xuống trên lưng ngựa của đám tân binh đang điên cuồng lui về phía sau.
Tất cả mọi thứ nếu dùng lời để kể thì chậm, nhưng thực tế
cũng chỉ trong khoảnh khắc mà thôi.
“Thế nào rồi?” Ôm chặt lấy thân thể mềm nhũn của Vân Khinh,
Phi Lâm trừng mắt nhìn sắc mặt xanh mét của Vân Khinh gầm nhẹ lên hỏi.
Vân Khinh cố gắng lau vết máu bên miệng, hai tay vẫn gắt gao
đặt sẵn trên dây Phượng Ngâm Tiêu vĩ, khẽ lắc đầu. Không muốn Phi Lâm lo lắng
nên nói một câu: “Vẫn tốt…”
Một chút phản lực kia
không ngờ lại mạnh đến vậy, một trận đau đớn ập đến ngực, và bụng cũng đang xuất
hiện những cơn đau loáng thoáng, ngón tay giống như không còn một chút khí lực,
nhưng cô sao có thể để cho kẻ địch thấy được yếu điểm của mình vào lúc này được.
Phi Lâm vừa nghe thấy Vân Khinh trả lời, trong mắt không khỏi
lóe lên một tia sáng đến lạnh người. Vân Khinh mà nói như vậy thì đương nhiên
là bị thương không nhẹ rồi.
Sương mù màu đỏ dày đặc bị gió thổi tan ra, bóng dáng của
đám người ở bên trong lập tức hiển lộ. Là một đám người mặc đồ đen, chỉ lộ ra
đôi mắt lạnh lẽo như băng giá, không hề có chút tình cảm.
Hai mắt Phi Lâm lập tức nhíu lại. Ngày ấy ở trên bờ sông Cửu
Khúc Long, đám người đến ám sát bọn họ không phải chính là đám đồ đen này sao,
bọn chúng là người của Nam Vực vương ư? Không đúng, nếu là người của Nam Vực
vương, thì hành động của bọn chúng tuyệt đối không phải là ra tay hạ sát, Thánh
nữ rơi vào tay gã đó, nhưng còn sống hay đã chết là hai khái niệm hoàn toàn
khác nhau, tự bản thân Nam Vực vương sẽ rất rõ điểm này. Vậy đám mặc đồ đen này
rốt cuộc là ai?
Ý niệm mới vừa thoáng qua đầu, mấy chục tên mặc đồ đen kia
phóng người vào không trung, đánh về phía hai người bọn họ, ngay cả thời gian
hít thở cũng không cho nữa.
Gió đêm vù vù thổi. Trên bầu trời, vầng trăng sáng đang từ từ
ẩn mình vào tầng mây tận phía chân trời, biến tất cả mọi thứ trở nên mù mịt, mờ
mờ ảo ảo, từng luồng gió đêm thổi qua mang theo cảm giác ẩm ướt.
Tiếng đàn vang lên, tiếng sáo bay ra, hai người hợp sức với
nhau nghênh đón mấy chục tên mặc đồ đen đang phóng tới kia.
Mà cùng lúc này, bởi vì màn khói độc màu đỏ bị gió thổi bay
đi nên các tân binh đang lui ra phía sau lập tức dừng lại, vừa thấy cảnh tượng
như thế, lập tức đồng loạt rống lên, giương đao xông thẳng tới đám người mặc đồ
đen kia. Họ đang bảo vệ cho tiểu thư của họ.
“Đừng.”, Vân Khinh thấy vậy trong lòng quýnh lên, vội thét
to một tiếng. Không ngờ rằng trong ngực khẽ chấn động, một dòng máu tươi lập tức
theo khóe miệng trào ra, thân mình run lên, tựa vào trước người Phi Lâm ho khan
không ngừng.
Đám người này, ngay cả cô mà còn không đối phó được, thì nói
chi đến những tân binh vốn chỉ là những người dân bình thường, bọn họn xông lên
thì chỉ có nước chịu chết mà thôi.
Vân Khinh vừa dứt lời, phía trước máu tươi đã bắt đầu phun
ra khắp nơi, người của cô đã nhanh chóng ngã xuống. Họ không thể nào ngăn cản
được đám người mặc đồ đen đang phóng thẳng về phía cô đó.
“Tiểu thư chạy mau.” Mấy tân binh cưỡi ngựa đứng chắn ngay
phía trước Vân Khinh và Phi Lâm, vừa thấy tình hình như thế, lập tức từ trên
lưng ngựa nhảy xuống, quay đầu ngựa lại, cuống cuồng thúc vào thân ngựa, thét
lên đầy lo lắng.
“Không được… Các người… Khụ khụ…” Vân Khinh vừa đau vừa vội,
nhưng cả người không còn chút sức lực phải tựa vào trước ngực Phi Lâm, giọng đứt
quãng nói không thành câu.
Hai tay Phi Lâm ấn mạnh trên cây sáo huyết ngọc, nếu âm công
không tiếng động của y chống đỡ không được trong trường hợp này, thì các tân
binh ở phía trước cùng lắm cũng chỉ ngăn cản được một hai tên hắc y nhân này
thôi. Phi Lâm chỉ đành gắt gao bảo vệ Vân Khinh ở trước ngực.
“Đi mau.” Phía trước Y Thủy thấy vậy, quay đầu ngựa lại vung
tay lên liền quất một roi xuống thân ngựa mà Vân Khinh và Phi Lâm đang cưỡi.
Đám người đến đánh lén này mạnh quá, bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ, bọn
họ nhất định không thể để cho Vân Khinh xảy ra bất cứ chuyện gì. Tuấn mã bị quất
một roi đau, liền lồng lên chở Vân Khinh và Phi Lâm hướng ra phía sau chạy như
điên.
“Các ngươi bảo vệ tiểu thư, những người khác đi theo ta.” Y
Thủy giơ roi lên hét lớn một tiếng rồi xoay người cầm lấy một thanh kiếm sắc, lập
tức hướng về phía đám mặc đồ đen kia sẵn sàng nghênh đón.
“Giết.” Tiếng hò hét đinh tai nhức óc vang lên, những người
nào có ngựa liền quay đầu lại hướng về phía Vân Khinh và Phi Lâm phóng đi, những
người nào không có ngựa liền vung đại đao, trường kiếm trong tay lên, liều chết
hướng về phía đám mặc đồ đen mà xung phong. Mấy vạn đối đầu với mấy chục người,
cho dù ngươi có mạnh đến đâu, thì cũng phải khiến ngươi mệt chết.
Từng nhóm, từng nhóm người ngã xuống, lại thêm từng nhóm từng
nhóm một tràn lên, máu tươi nhiễm đỏ cả một vùng, dường như muốn nhuộm luôn cả
những tầng mây đang là đà bay lượn.
Sinh mệnh tại thời khắc này tuy nhỏ bé mà thật vĩ đại.
Tính mệnh làm lá chắn, thề sống chết cản đường.
Gió đêm càng ngày càng mãnh liệt, đêm trăng vốn sáng tỏ, lại
dần dần trở nên ẩm ướt. Những giọt mưa lành lạnh từ phía chân trời thổi đến, từng
giọt từng giọt rơi rụng, nhẹ nhàng hòa lẫn vào không khí đầy bụi bặm.
“Không được”, mắt Vân Khinh đỏ lên, tay ngừng đàn, nắm chặt
dây cương ngựa.
Phía sau, Phi Lâm thấy vậy nắm chặt tay Vân Khinh. Y vốn
không thích những kẻ bị Nam Vực vương lấy làm mồi này, nhưng cảm giác giành cho
họ lúc này lại ngập tràn sự trang nghiêm và kính trọng, trầm giọng nói: “Nếu
ngươi trở về chịu chết, cái chết của họ lại càng không đáng.”
Vân Khinh nghe vậy, xoay tay bắt lấy tay của Phi Lâm, cắn chặt
răng. Không, sao vậy được, sao cô có thể làm như vậy được đây.
Cắn chặt răng một cái, Vân Khinh buông tay Phi Lâm ra, nhanh
chóng bắt lấy cương ngựa, gằn từng chữ một: “Lâm trận bỏ chạy, làm sao có thể
khiến chúng dân tin phục.” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lẽo, xuyên thấu qua
tầng mưa, vang dội cả vòm trời. Vân Khinh hung hăng kéo cương ngựa, bốn vó của
tuấn mã tung bay lên không, hí dài một tiếng.
“Chúng ta liên thủ, sao lại không thắng được.” Quay đầu ngựa
lại, Vân Khinh vung roi ngựa lên, kiên quyết nhất định phải quay trở lại.
Phi Lâm nhìn thấy vậy, tuy rằng khẽ lắc đầu nhưng đáy mắt lại
hiện sự tán thưởng. Đây mới là Vân Khinh mà y biết, hiền hòa nhưng cốt cách
thanh cao. Là y sai rồi, mấy vạn người đối phó với mấy chục người, cho dù bọn
chúng có bản lĩnh thông thiên thì đã sao, nay đâu giống xưa, phải chật vật chạy
trốn không nên là bọn họ, mà phải là kẻ địch.
Mưa càng lúc càng lớn, những hạt mưa giã mạnh vào mặt đất,
xói mòn cả cỏ xanh.
“Đi.”
“Cạch…” Phi Lâm còn chưa dứt lời, đột nhiên từ hai bên đường
phóng tới vô số những viên màu trắng tròn kích cỡ như quả trứng gà, rơi ngay
phía sau bọn họ, những viên tròn nhỏ màu trắng đó trong đêm đen lại thấy vô
cùng rõ ràng.
Khóe mắt Vân Khinh vừa đảo qua, lập tức sắc mặt biến động cực
mạnh, điên cuồng hét lên: “Chạy mau.” Vừa quay đầu ngựa lại, vừa chạy như điên.
Thánh trùng của Thánh Tông, nào phải loại bình thường. Đây
hoàn toàn không phải là so về võ công cao hay thấp, thứ này lợi hại như thế
nào, Vân Khinh hiểu rất rõ.
Phi Lâm thấy vậy cũng biến sắc, ngày đó ở Tần quốc, y cũng
đã từng thấy qua sự lợi hại của nó. Lập tức không nói một lời, ôm Vân Khinh phi
thân nhảy lên, tốc độ của tuấn mã quá chậm, không thể chạy lại lũ sâu bọ này.
Nhóm tân binh kia chạy theo để bảo vệ Vân Khinh, mặc dù
không biết lợi hại thế nào, nhưng thấy Vân Khinh cực kỳ gấp rút như thế, cũng
không kịp suy nghĩ nhiều mà vội chạy theo cô.
“Oành.” Đống trứng màu trắng rơi trên mặt đất trong nháy mắt
liền vỡ tan ra, đám tiểu trùng xanh bóng mấp máy bò ra giữa màn mưa, hóa thành
một màu xanh lục sáng chói như ánh chớp, ngay lập tức đuổi theo những bóng người
đang chạy ở phía trước.
“Aaaa” Tiếng kêu thê lương thảm thiết trong khoảnh khắc
quanh quẩn tận phía chân trời, làm cho người ta lông tơ dựng đứng.
Các tân binh trước đó còn không biết vì sao phải chạy, lúc
này vừa thấy dáng vẻ của đồng đội khi chết, lập tức kinh hãi đến mất cả hồn
vía, những tiếng kêu sợ hãi nổi lên khắp bốn phía, cứ vậy bất chấp tất cả chạy
như điên về phía trước.
Nhưng mà, đám sâu màu xanh kia một khi đã nếm qua máu thịt của
con người lại lớn nhanh như thổi, lớn thêm một lần thì tốc độ nhanh gấp đôi, lớn
thêm một lần nữa thì tốc độ lại gấp đôi thêm nữa, thân hình càng lúc càng lớn,
tốc độ càng lúc càng nhanh.
Những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, cảnh tượng
hỗn loạn không gì tả nổi, không gì khủng khiếp hơn, truyền lan ra khắp cả vòm
trời, như tiếng ma than quỷ khóc.
Máu, nhanh chóng lan tràn trên mặt đất, mưa mang theo máu
loãng uốn lượn chảy khắp, nơi nơi chỉ còn một màu đỏ tươi của máu.
Mưa càng lúc càng lớn, giống dòng sông từ phía chân trời
tuôn chảy ngược xuống.
Thân thể ướt đẫm, sự đau đớn ở phần ngực và bụng lại càng
tăng lên, những cơn đau nhói ở trong bụng cũng chậm rãi lan tràn ra. Năm ngón
tay Vân Khinh lướt trên Phượng Ngâm Tiêu vĩ, sức lực mấy ngón tay phát ra mạnh
đến mức như muốn đập tan huyền cầm.
Con của cô, không thể để nó xảy ra chuyện gì được.
Tiếng đàn, không ngừng vang vọng trong màn mưa, lúc này sức
lực của cô không đủ để duy trì vòng bảo vệ quá rộng, chỉ đành tạo một bức tường
chắn ngay phía sau Phi Lâm nữa thôi, cũng không biết có thể ngăn cản đám thánh
trùng đã biến đổi này được hay không nữa. Thứ này chỉ nghe theo lệnh của người
nuôi dưỡng chúng, ngay cả cô có thể điều khiển vạn thú, cũng chẳng thể khiến
chúng nghe lời.
Phi Lâm mang theo Vân Khinh chạy điên cuồng, có muốn cũng
không thể sử dụng âm công được.
Một âm bị lạc, lập tức tia chớp màu xanh lục xuyên qua bức
tường, hướng tới chân Phi Lâm, cắn.
Phi Lâm biến sắc, không kịp nghĩ nhiều, vung một đao lên liền
hướng tới chân mình tự vát một nhát, một mảng da thịt bị cắt lìa ra dưới lưỡi
đao bén nhọn. Ngay vị trí đó, con thánh trùng vừa đâm xuyên da thịt, nghe phịch
một tiếng, bị lưỡi đao của Phi Lâm chém ngọt, đứt đầu bay đi.
Vân Khinh cảm nhận được động tác của Phi Lâm, không khỏi cảm
thấy căng thẳng, mười ngón lại tung bay, dùng toàn bộ tâm lực ấn trên dây đàn,
âm nhận vô hình tầng tầng lớp lớp chồng chất ở phía sau Phi Lâm, tăng cường
vòng phòng hộ thêm một lần nữa.
Bụng của cô càng lúc càng đau.
Phi Lâm cắn răng một cái, không thèm quan tâm đến thương thế
của mình. Lại lần nữa tăng nội lực lên, thân hình phóng đi như tia chớp, muốn
thoát khỏi sự truy đuổi của chúng nó, chỉ có thể nhanh hơn so với chúng nó mà
thôi. Chỉ cần chúng nó không ngửi thấy mùi máu tanh thì sẽ dừng lại, nếu không
thì chỉ còn con đường chết.
Thân hình như sao băng, tung bay rồi xoay người một cái
trong không trung, Phi Lâm và Vân Khinh vừa liếc mắt nhìn tình cảnh trước mắt,
trong lòng giống như bị dội vào một thùng nước lạnh, lạnh đến tê cứng người.
Ở phía trước cách đó không xa, một đội người mặc đồ đen đã
bày trận thế, những chiếc khăn trùm đầu màu vàng mang theo sát khí rùng mình nhắm
về phương hướng của bọn họ, thiết kiếm, trường đao, ngập tràn sát khí.
Dưới chân không thể ngừng, chỉ có thể hướng về phía sau, chỉ
còn có một cơ hội mà thôi.
Đưa cây sáo nhỏ tới bên miệng, tiếng đàn cũng ngừng bảo vệ,
trong nháy mắt Vân Khinh và Phi Lâm hai người tâm ý tương thông, năm sáu ba
mươi, bảy bảy bốn chín âm chồng nhau, hỗ trợ lẫn nhau, liên thủ phóng ra.
Âm nhận vô hình xé toạc khoảng không, lao thẳng tới đám người
mặc đồ đen ở phía trước.
Lập tức thấy đao vung lên nhưng thân hình lại bất động, năm
sáu gã đứng phía trước đội hình bất ngờ đồng loạt ra tay, đao vung lên, hướng về
phía luồng âm nhận của hai người đã phát ra mà chém tới, sức ép mãnh liệt ép thẳng
vào màn mưa, khiến những hạt mưa đồng loạt bắn thẳng về phía trước.
“Rầm.” Một tiếng va chạm đối nghịch nặng nề vang lên, thân
thể Vân Khinh và Phi Lâm đồng thời nhoáng lên một cái, hai ngụm máu tươi cùng
phun ra, rơi xuống cùng với nước mưa, thế mà đối phương lại hoàn toàn không có
một chút xây xát hay động đậy gì.
Một ý niệm cùng lúc chợt lóe lên trong đầu Vân Khinh và Phi
Lâm, chẳng lẽ hôm nay là ngày chết của bọn họ.
“Hướng thẳng về phía trước, không cho phép dừng lại.” Ý niệm
trong đầu hai người vừa mới chợt lóe lên, đột nhiên một giọng nói cực kỳ lạnh
lùng mà cuồng vọng phá không xuyên đến, vừa âm ngoan vừa bạo liệt.
Giọng nói này là Độc Cô Tuyệt, Độc Cô Tuyệt đến đây rồi.