Edit & beta : Ong MD
Độc Cô Tuyệt đã đến đây, tâm can lạnh lẽo của Vân Khinh chợt
bừng lên như lửa nóng. Là Tuyệt, là Tuyệt của cô đến, chàng đã đến, bọn họ nhất
định sẽ không sao, nhất định là như vậy.
Lòng đang rối loạn như bụi mờ chợt bình tĩnh lại, đôi mắt
sáng ngời, chỉ một tiếng thôi đã thắp lên ngọn lửa hy vọng trong cô.
Tiếng đàn, tiếng sáo cùng dừng lại, Phi Lâm nghe thấy giọng
của Độc Cô Tuyệt, nét mặt liền sáng ngời, hắn đã đến đây nhất định sẽ giải quyết
được vấn đề trước mắt. Y lập tức mang theo Vân Khinh điên cuồng phóng về phía
đám người mặc đồ đen đang xếp thành hàng ngang kia, vận dụng toàn bộ công lực
vào đôi chân, tốc độ còn nhanh hơn lúc nãy gấp nhiều lần. Đám thánh trùng ở
phía sau đương nhiên cũng bị Phi Lâm bỏ lại rất xa, không cần phải bận tâm.
Tiếng vó ngựa xé tan không khí, vang vọng trong màn mưa, cực
kỳ điên cuồng và mạnh mẽ.
“Ầm…”, trong màn mưa ở phía sau hai người đột nhiên vang lên
tiếng vỡ vụn, hệt như có thứ gì đó nện trên mặt đất, phát ra từng đợt âm thanh
va chạm nặng nề.
Ngay sau đó, mùi rượu và dầu hỏa hòa lẫn vào nhau tràn ngập
đất trời, theo dòng nước mưa nhanh chóng lan ra phía sau Vân Khinh và Phi Lâm.
Ánh lửa bùng lên trong làn mưa, từ một ngọn lửa nhỏ trên mặt
đất sau đó thành bức tường lửa màu lam lan rộng khắp, nở rộ trong mưa.
Mưa rất lớn, nhưng bức tường lửa kia còn lớn hơn nhiều lần
so với cơn mưa, trong khoảnh khắc dường như những giọt mưa kia đều bị bốc hơi
giữa không trung. Ngọn lửa màu lam như một ngọn đuốc bốc thẳng lên trời, giương
nanh múa vuốt nở rộ trong đêm mưa tối tăm mịt mù, màu lam lóng lánh chiếu rọi cả
một vùng trời, vô cùng kỳ lạ.
Đây vốn là những thứ dùng để đối phó với Thánh Tông, ngày đó
hắn chỉ mang theo để phòng thân, không ngờ đúng lúc này lại phải dùng tới nó.
Ngọn lửa màu lam kia là do hắn xem trong mười hai quyển nguyên liệu lửa ở Thánh
nữ cung chế tạo thành, cho dù dưới mưa to, cũng có thể duy trì được một thời
gian.
Vút vút. Đám thánh trùng vội vàng phóng lên trên, tốc độ cực
kỳ mau lẹ, ngọn lửa vừa bốc lên không đủ cao để chạm tới chúng. Bình thường
chúng nó không sợ lửa, nhưng ngọn lửa này được đặc chế, cho dù chúng nó lợi hại
thì cuối cùng vẫn là động vật sống.
Chỉ nghe những tiếng chít chít vang lên, mấy con thánh trùng
cùng nhảy vào bất chợt bị bức tường lửa kia liếm phải, lập tức có một mùi máu
thịt bị thiêu cháy bốc lên, bắt đầu phát tán ra xung quanh.
Trong ngọn lửa màu lam kia, có thể nhìn thấy chúng nó đang uốn
éo thân người.
Nhưng chúng cũng quá mạnh mẽ, sau khi phóng qua bức tường lửa
liền mang theo cả thân người đang bốc cháy phóng về phía trước. Chỉ thấy những
đốm lửa như những ngôi sao nở rộ trong màn mưa, xuyên qua làn nước kiên quyết
đuổi theo Vân Khinh và Phi Lâm, cho dù chúng đã bị thiêu mất một bộ phận nào
đó.
Ngọn lửa xanh lam như ánh sáng ngọc bùng lên trong không
trung rồi nhỏ dần nhỏ dần đi, nhanh chóng bị cơn mưa to dập tắt đi, chỉ duy trì
được trong chốc lát.
Nhưng chỉ cần một chốc như vậy cũng đủ rồi, ai nói tốc độ của
thánh trùng là quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã vượt qua đó thôi.
Không thèm để ý đến tình hình phía sau, Phi Lâm và Vân Khinh
chạy thẳng về phía trước, càng ngày càng gần đám người mặc đồ đen, sắp bước vào
trong phạm vi tầm bắn của những mũi tên nhọn kia.
Hai người không hề dừng lại, bọn họ chỉ đi thẳng về phía trước,
còn tất cả những thứ khác giao cho Độc Cô Tuyệt.
Hai người cứ chạy thẳng một đường, ở hai bên sườn núi gần
sát họ, vô số bóng áo giáp đen bóng hiện ra theo vách núi. Dưới ánh sáng màu
lam yếu ớt cũng đủ nhìn thấy đó là bóng dáng những thiết kỵ của Độc Cô Tuyệt.
Dưới ánh sáng đó, vô số mũi tên nhọn bay tới ngăn đám mặc đồ
đen đang phóng về phía Vân Khinh và Phi Lâm. Ánh sáng bùng lên trong đêm mưa tối
tăm mịt mù, âm thanh như xé toạc màn mưa nổ vang khắp bầu trời.
Đám người mặc đồ đen vẫn bình thản, những kẻ đó chợt vung
đao chém những mũi tên đang bay đến từ bốn phía, những mũi tên nhỏ bé này có là
gì so với năng lực của bọn chúng.
Đương nhiên sao Độc Cô Tuyệt lại không biết điều đó, đối phó
với đám người này, những mũi tên bình thường không có tác dụng gì.
Những mũi tên nhọn màu đen nhanh chóng bị đao chém đứt, tất
cả đều bị chém làm đôi rơi xuống bên cạnh trước khi kịp chạm vào thân người bọn
chúng. Nhưng những mũi tên ấy khi gặp nước lập tức tan ra, mang theo chất lỏng
màu đen thơm ngào ngạt, nhanh chóng lan ra theo dòng nước.
Màu đen, trời đất lúc này cũng toàn một màu đen, nên tạm thời
không ai để ý, càng nhiều tên bị chém đứt dưới chân của đám người mặc đồ đen,
màu đen hòa vào dòng nước mưa càng đậm đặc hơn nữa.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, hàng ngũ chỉnh tề kia, mang
theo đao kiếm sáng loáng điên cuồng đuổi theo Vân Khinh và Phi Lâm đột nhiên đồng
loạt nhảy nháo nhào lên mà không hề dự báo trước. Đôi mắt vốn bình thản kia chợt
hé lộ sự khiếp sợ và hoảng loạn cùng cực khiến cho đội ngũ lập tức xuất hiện lỗ
hổng.
Máu, xuất hiện vừa nhanh vừa mạnh, một mùi hương thiêu đốt
hòa cùng mùi hôi thối của diêm sinh bắt đầu lan ra trong màn mưa, đó là mùi
hương của sự ăn mòn.
Chất lỏng màu đen trên mũi tên hòa tan rất nhanh, phút chốc
đã ăn mòn luôn cả mũi tên kia, lan qua nơi nào nơi đó liền phát ra tiếng kêu
xèo xèo, tất cả đều bị hòa tan. Chỉ cần dính một chút là giống như dính chặt,
không bình thường chút nào, muốn cắt bỏ cũng không được.
Đầu tiên đám người mặc đồ đen kia không hề chú ý cho đến khi
bị chất lỏng màu đen này ăn mòn hai chân, rồi như xâm nhập từ xương mu bàn chân
tiến thẳng lên cổ chân sau đó lan lên rất nhanh, ăn mòn thân thể của bọn chúng.
Máu nhỏ không ngừng trên mặt đất, vết thương càng ngày càng
lan rộng.
Đám người kia thấy vậy bắt đầu nhảy lên không ngừng, bọn
chúng không dám để chất lỏng màu đen dính vào chân, tất cả vội dùng vũ khí
trong tay để chống đỡ thân người nhảy sang bên cạnh.
Tuy nhiên, Độc Cô Tuyệt sao có thể để cho bọn chúng dễ dàng
tránh đi như vậy chứ, những mũi tên nhọn màu đen xé tan không khí, không ngừng
lao vùn vụt về bọn chúng, tạo thành một vòng vây vô cùng vững chắc.
Thiết kỵ của hắn thuộc hàng tinh nhuệ trong tinh nhuệ, bị
đám người này phục kích một lần ở cung thứ ba của Thánh nữ cung, cho nên lúc
này, chính là lúc ăn miếng trả miếng. Vì ăn miếng trả miếng nên bọn họ dùng
toàn lực ra tay, những mũi tên nhọn bắn lên cao, phóng nhanh như chớp tới vùng
đất chật chội có đám người kia đang đứng, vây chặt bọn chúng vào bên trong, trước
sau trái phải gì cũng không phá vây ra được.
Đám người áo đen kia vừa phải chống đỡ để người không rơi xuống
đất, vừa phải phòng bị những mũi tên nhọn từ bốn phía, khiến bọn chúng luống cuống
tay chân, bản thân mình còn lo không xong, hoàn toàn không có cơ hội ngơi tay.
Những mũi tên nhọn rơi xuống chân đám người áo đen hòa vào
chất lỏng màu đen vốn đã bị nước mưa làm loãng bớt giờ lại đậm đặc hơn. Bọt nước
bắn tung tóe mang theo chất lỏng kia lan khắp nơi, đám người kia dùng kiếm để
chống đỡ, không dám để người rơi xuống đất.
Chất lỏng màu đen có tính ăn mòn, chảy dọc theo vết thương uốn
lượn lan rộng ra, đi qua nơi nào cũng giống như một cái miệng to vô hình cắn nuốt
đám người kia. Vết thương càng lúc càng lớn, càng ngày càng lan rộng, da thịt bị
ăn mòn đến độ xương cốt trên đùi đều lộ ra một màu trắng hếu.
Tất cả chỉ trong khoảnh khắc, mau đến mức Vân Khinh và Phi
Lâm còn không kịp quay lại nhìn.
Nương theo ánh trăng mờ ảo, Vân Khinh thấy cảnh tượng phía
trước chợt giật mình, trừng mắt nhìn, chất lỏng màu đen kia cô đã từng nhìn thấy,
chính là Bích Lạc Phú của Sở Hình Thiên. Tính ăn mòn của loại độc này không gì
sánh kịp, có thể phá hủy hết tất cả mọi thứ. Năm đó ở dãy núi Phỉ Thúy, cô và Độc
Cô Tuyệt từng chịu không ít khổ sở vì Bích Lạc Phú này, không ngờ hôm nay Độc
Cô Tuyệt cũng dùng loại độc này, sao Sở Hình Thiên có thể đưa Bích Lạc Phú cho
Độc Cô Tuyệt được chứ?
Lại nói về Độc Cô Tuyệt, một mình ở trong cung thứ ba cực kỳ
nhàm chán, bên cạnh lại có sẵn Bà Sa song thụ nổi danh xưa giờ. Hắn đã từng bị
Bích Lạc Phú làm cho chịu không biết bao nhiêu đau khổ, nay có điều kiện như vậy,
tất nhiên hắn muốn tìm hiểu về thứ độc dược này.
Sau khi nghiên cứu Thánh nữ độc kinh, tuy rằng không chế được
Bích Lạc Phú, nhưng muốn có được hiệu quả tương tự thì không thành vấn đề. Phải
biết rằng mấy tháng này ở trong cung thứ ba, nhìn thì thấy có vẻ như hắn không
làm gì nhưng thực tế đã làm rất nhiều chuyện.
Những mũi tên nhọn sáng loáng, trong khoảnh khắc, một tên áo
đen ngã từ trên không xuống chất lỏng màu đen kia. Lập tức tay chân y co rúm lại,
tiếng kêu thảm thiết vang lên như muốn xé tan màn đêm, cực kỳ thê lương.
Thói đời này, thể trạng càng khỏe thì đầu óc phản ứng càng mạnh
mẽ hơn.
“Đừng chạm vào chất lỏng màu đen…” Tiếng gào thét lạnh lùng
vang lên trong đêm mưa, cùng với tiếng hét điên cuồng của Độc Cô Tuyệt là vô số
đuốc bắt đầu được thắp sáng lên, soi về phía đám người áo đen đang bị chất lỏng
màu đen ăn mòn.
Mưa không ngừng rơi xuống, những cây đuốc vừa thắp lên liền
bị dập tắt, chúng được châm lên liên tục rồi không ngừng bị dập tắt. Ánh sáng lập
lòe yếu ớt, nhưng cũng soi rọi toàn bộ khu vực tối tăm thật rõ ràng.
Tiếng bước chân của thiết kỵ, trong đêm tối Độc Cô Tuyệt
phóng ngựa chạy đến như điên.
Những mũi tên nhọn đồng loạt bắn lên cao, rồi điên cuồng
phóng về từng tấc đất nơi những tên hắc y nhân kia đang đứng, không để cho bọn
chúng bất kỳ cơ hội trốn thoát nào.
“Đón lấy.” Phi Lâm chạy điên cuồng, vừa nhìn thấy Độc Cô Tuyệt
phóng ngựa tới từ phía đối diện, y hét lên một tiếng, cầm cánh tay Vân Khinh
xoay một vòng, ném cả người cô vào không trung về phía Độc Cô Tuyệt. Nếu y mang
theo Vân Khinh thì không thể di chuyển một khoảng cách xa đến như vậy.
Độc Cô Tuyệt liếc mắt nhìn, tung một chưởng đánh trên lưng
ngựa, thân hình bắn ra như ánh chớp, giơ tay chuẩn bị đón lấy Vân Khinh được
Phi Lâm tung lên không trung.
Cùng lúc đó, Phi Lâm đạp thật mạnh trên mặt đất, cả người
bay lên, giống như một con chim ưng lớn tung cánh bay lên trời, phóng qua đỉnh
đầu đám mặc áo đen, bay ra phía sau bọn chúng.
Những mũi tên nhọn dày đặc ở dưới chân hắn, trong ánh lửa yếu
ớt, Độc Cô Tuyệt thúc ngựa vượt lên trên, đám người kia xông thẳng lên rồi té
ngã trong chất lỏng màu đen. Tuy rằng bọn chúng kêu la thảm thiết nhưng vẫn liều
chết ngoan cố xông tới để chống lại.
Trong màn mưa, Độc Cô Tuyệt bay vào không trung ôm lấy Vân
Khinh, nhẹ nhàng xoay người. Phi Lâm dùng lực thật vừa vặn đưa Vân Khinh đến chỗ
hắn, hắn yên tâm ôm chặt lấy Vân Khinh, quay người ngồi xuống ngựa đang ở phía
dưới.
Vân Khinh cảm giác được cánh tay rắn chắc, vòm ngực rộng lớn
của hắn, chợt buông tay khỏi Phượng Ngâm Tiêu vĩ, hai tay vòng lên ôm chặt lấy
cổ Độc Cô Tuyệt, ôm chặt, thật chặt.
Giờ khắc này nằm trong lòng hắn, vùi đầu vào ngực hắn, Tuyệt
đã đến, cho dù có trời sụp đất nứt, cô cũng không sợ.
“Đi.” Tiếng thét lạnh như băng vang lên ngay sau đó, một tay
Độc Cô Tuyệt ôm chặt Vân Khinh, một tay giương roi, quay đầu ngựa lại chạy như
điên.
Mặc Ngân theo sát bên cạnh hắn, nhảy lên đón Phi Lâm từ giữa
không trung, rồi phóng ngựa xoay người đuổi theo.
Thiết kỵ của Độc Cô Tuyệt đến đi thần tốc, chỉ trong phút chốc
cả nhóm đồng loạt lui về phía sau, tiếng sắt va chạm vào nhau hệt như sét đánh.
Đám hắc y nhân bị vây trong vùng chất lỏng màu đen, vừa thấy
đám người Độc Cô Tuyệt rút đi, hơn nữa chất lỏng đó cũng đã bị nước mưa hòa tan
và rửa trôi đi rất nhiều, nên bọn chúng vội vàng đuổi theo.
Nhưng bọn chúng còn chưa kịp hành động gì, đám thánh trùng
đuổi theo Vân Khinh và Phi Lâm đã điên cuồng vọt lên, chui thẳng vào thân thể
chúng.
Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên khắp một vùng, càng thêm
thê thảm và khủng khiếp, trong màn mưa đêm nghe giống như tiếng quỷ gào khóc
thê lương.
Độc Cô Tuyệt rút lui cũng vì đám thánh trùng này, bởi trong
đêm tối hắn không biết rõ chúng có bao nhiêu con, cho nên nhất định phải cẩn thận.
Trời tạo nghiệt còn có cơ may, tự tạo nghiệt không thể sống
sót, lấy thánh trùng để làm vũ khí tấn công, không ngờ cuối cùng nó lại phản
công lên chính mình.
Mưa vẫn rơi rả rích, thời tiết đầu hạ thật trong lành nhưng
cũng thật lạnh lẽo.
Ôm chặt lấy Độc Cô Tuyệt, Vân Khinh vùi đầu vào ngực hắn,
nghe tiếng thình thịch trong lồng ngực hắn, như vậy là vẫn còn sống, như vậy là
vẫn yên ổn. Tuyệt của cô, Thiên Mạch rốt cục cũng đã được giải, thật tốt quá,
thật tốt quá.
Di chuyển được một khoảng, vùng núi rừng phía trước thấp
thoáng mấy gian nhà tranh, Độc Cô Tuyệt vừa nhìn thấy không nói lời nào, vội
vàng vọt lên, ôm Vân Khinh xuống ngựa liền đá văng cánh cửa đang khép hờ rồi chạy
vào.
“Thế nào? Thế nào? Có bị thương không” Bước từng bước vào
bên trong gian nhà tranh để có chỗ trú mưa, tâm tình của Độc Cô Tuyệt mới hơi
trấn tĩnh lại. Nhưng nghĩ đến việc Vân Khinh phải chịu một trận mưa to như thế,
mặt mày của hắn đen sì lại, vội vàng sờ khắp người Vân Khinh, xem thử cô có bị
thương chỗ nào hay không.
Mặc Ngân đi theo phía sau, nhanh chóng châm đèn bên trong
gian nhà, ánh đèn ảm đạm lập tức tràn ngập gian phòng, nhè nhẹ chiếu sáng khắp
nơi. Mặc Ngân nhìn nhanh khắp gian, nhà bụi bặm rất nhiều, xem ra nơi đây là
nơi trước đây người dân trong núi dùng làm chỗ nghỉ ngơi tạm thời khi lên rừng
săn thú.
Dưới ánh đèn leo lét, Độc Cô Tuyệt nhìn thấy sắc mặt Vân
Khinh tái nhợt, bên miệng có vết máu, lập tức biến sắc, hoảng hốt hỏi: “Ở đó bị
thương phải không?” vừa nói vừa áp bàn tay lên lưng Vân Khinh.
Vân Khinh cảm thấy như có một dòng nước ấm áp từ trong ngực
bốc lên, chạy khắp toàn thân, những cơn đau trong ngực trong bụng từ từ dịu xuống,
cô vội hít sâu một hơi định khí lại…
Âm công phản phệ, bị nội thương hẳn là rất nghiêm trọng, Phi
Lâm đi theo vào, mặt trầm như nước, đứng phía trước Vân Khinh nói rất nhanh:
“Dùng thuốc phải thận trọng, cơ thể Vân Khinh bây giờ không thể dùng thuốc bừa
bãi được.”
Độc Cô Tuyệt vừa nghe vậy, tay vốn đang đặt bên hông định lấy
một viên thuốc liền dừng lại, ánh mắt nhìn chăm chú trên thân thể ướt đẫm nước
mưa của Vân Khinh. Vùng bụng cô hơi nhô lên, nơi đó đang bao bọc cho sinh linh
bé nhỏ bên trong, là con của hắn và Vân Khinh.
“Tuyệt.” Vân Khinh ôm cổ Độc Cô Tuyệt, nhìn ánh mắt của Độc
Cô Tuyệt đang dừng trên bụng cô, cố gắng mỉm cười, nhẹ nhàng kêu hắn một tiếng.
Đang cúi đầu chợt nghe cô gọi, Độc Cô Tuyệt đang thất thần
liền bừng tỉnh lại, ôm lấy Vân Khinh vào phòng bên trong, vừa đi vừa trầm giọng
quát: “Đi đun nước ấm, các ngươi canh giữ ở đây.”
Vừa bước vào bên trong phòng được mấy bước, Độc Cô Tuyệt lập
tức cởi bỏ quần áo ướt trên người Vân Khinh, không thể để cô mặc quần áo ướt được.
Chỉ nghe roẹt một tiếng, chiếc áo trước ngực Vân Khinh lập tức bị xé rách, lộ
ra da thịt bên trong. Tuy nhiên không đợi Độc Cô Tuyệt tiếp tục, con tiểu Hồng
Xà đang nằm ngủ trong lòng Vân Khinh bị quấy nhiễu, đột nhiên phóng ra, cắn lên
bàn tay của Độc Cô Tuyệt.
Độc Cô Tuyệt không hề nghĩ tới trong ngực Vân Khinh lại giấu
rắn nên không phòng bị, đương nhiên bị cắn một cái. Trên bàn tay hắn hiện lên một
đốm tròn màu đen rồi nhanh chóng lặn vào da thịt.
Sau khi cắn một phát, tiểu Hồng Xà uốn người di chuyển, dừng
trước ngực Vân Khinh, đầu đuôi cuộn tròn lại, ngẩng đầu lên trong tư thế tấn
công.
Tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức Vân Khinh
không kịp kêu lên.
“Tuyệt, mau ép độc ra, mau lên, Tuyệt.” Vân Khinh vội nhào đến,
giọng nói gấp gáp run rẩy, tiểu Hồng Xà độc như thế nào, cô biết rất rõ, chất độc
của nó cũng giống Điêu nhi, vốn rất hiếm thuốc giải.
Cầm lấy bàn tay Độc Cô Tuyệt, Vân Khinh không chút nghĩ ngợi
liền cúi đầu xuống định hút máu độc cho hắn.
Độc Cô Tuyệt biến sắc, xoay bàn tay tránh động tác của Vân
Khinh, ra sức rút lại bàn tay của hắn đang trong tay cô.
Vân Khinh không lường trước được sức của Độc Cô Tuyệt lại mạnh
như vậy, cả người cô lảo đảo ngã ra phía trước, thân thể bị chấn động, bụng cô
vốn đang bị đau, giờ lại càng đau hơn nữa, Vân Khinh vội đưa tay ôm lấy bụng,
khẽ rên lên một tiếng, trên chóp mũi mồ hôi ứa ra thành hột.
Độc Cô Tuyệt vừa nhìn thấy, mặt mày hoảng hốt, vội vàng ôm
chặt lấy Vân Khinh, đôi mắt đỏ ngầu điên cuồng hét lên: “Sao lại thế này? Khó
chịu chỗ nào, nói mau.”
Ở gian ngoài, Mặc Ngân đang băng bó vết thương cho Phi Lâm
và Tiểu Hữu, nghe thấy giọng hoảng hốt của Độc Cô Tuyệt, chẳng cần suy nghĩ nhiều
lập tức xông vào.
“Bụng ta đau quá, con của chúng ta…” Một tay bám chặt lấy
cánh tay của Độc Cô Tuyệt, mồ hôi lạnh đang ứa ra trên mặt Vân Khinh.
Phi Lâm thấy vậy không thèm quan tâm đến thương thế của
mình, cầm cổ tay của Vân Khinh lên bắt mạch. Tiểu Hữu lúc này cũng không ngại
ngùng phân biệt nam nữ gì nữa, giật lấy cái chăn trên giường phủ lên người Vân
Khinh, vừa làm vừa vội vã nói: “Mau cởi quần áo của sư muội ra, mau lên.”
Mặc Ngân đưa tay áp lên lưng Vân Khinh, trợ lực giúp cô chống
lại lạnh giá.
Sắc mặt Độc Cô Tuyệt cực kỳ khó coi, vừa cầm chặt tay của
Vân Khinh, vừa nhanh chóng đưa tay vào trong chăn cởi bỏ quần áo ướt của Vân
Khinh, đồng thời cúi đầu sát bên tai Vân Khinh, nói vô cùng kiên định: “Đừng sợ,
đừng sợ, đã có ta ở đây, nàng đừng sợ.
Đừng sợ, đừng sợ, Vân Khinh nghe thấy giọng nói khàn khàn của
Độc Cô Tuyệt lặp lại bên tai cô, bàn tay càng bám chặt hơn vào cánh tay hắn.
Không sợ, có Độc Cô Tuyệt bên cạnh, cô không sợ bất cứ thứ gì.
“Chết tiệt, lại động thai.” Phi Lâm cắn răng, sắc mặt xanh
mét, lần trước cô đã bị động thai một lần, nếu lần đó không phải nhờ con tiểu Hồng
Xà kia tìm được mật của Bách niên Ô kiền thì Vân Khinh đã không qua được cửa đó
rồi.Lần này lại tiếp tục bị động thai nữa, chết tiệt.
“Lại ư?” Độc Cô Tuyệt nghe thấy chữ này chợt ngẩng đầu lên
nhìn Phi Lâm, sắc mặt cực kỳ dọa người.
Lúc này, Phi Lâm cũng không để ý tới sắc mặt khó coi của Độc
Cô Tuyệt, nhanh chóng lấy một gói nhỏ trên người ra. Thật may mắn ngày đó y
không cho Điêu nhi ăn thịt con Ô kiền kia mà lấy lại phơi nắng giã nhuyễn ra,
xem ra hôm nay có công dụng rồi đây.
“Sư phụ, mau… cứu Tuyệt… chàng bị Xà nhi… cắn.” Nửa thân người
đau đớn đến ứa mồ hôi lạnh ra nhưng Vân Khinh vẫn cố gắng ngẩng đầu lên, nhỏm
người dậy nhìn Phi Lâm, giọng nói đứt quãng.
“Cái gì?” Phi Lâm vừa nghe thấy chợt chấn động, liền ngẩng đầu
lên nhìn về hướng Độc Cô Tuyệt, bị tiểu Hồng Xà cắn ư?
Độc Cô Tuyệt càng cầm chặt tay Vân Khinh, cũng không thèm
nhìn Phi Lâm quát lên: “Cứu nàng trước, mau lên, không cần quan tâm đến ta.”
Phi Lâm vừa nghe thấy vậy tâm can như muốn chết đi, tại sao
bao nhiêu chuyện lại kéo đến cùng một lúc như thế này, tiểu Hồng Xà độc ra sao,
bọn họ đều biết rất rõ.
Liếc mắt nhìn con tiểu Hồng Xà lúc này đã bị Điêu Nhi kéo đến
bên mép giường, trán Phi Lâm bắt đầu đổ mồ hôi.
Y duỗi tay ra nhanh như chớp, cầm lấy cổ tay của Độc Cô Tuyệt,
hắn giật mạnh tay, định giằng ra khỏi tay Phi Lâm, giận dữ hét: “Không nghe lời
ta phải không?
“Nếu như ngươi chết, nàng có sống được không?” Phi Lâm nghiến
răng nghiến lợi mắng trả lại Độc Cô Tuyệt.
Độc Cô Tuyệt vừa nghe thấy cả người lập tức cứng đờ, cúi đầu
nhìn Vân Khinh đang nằm trong lòng mình. Tuy rằng cô đang đau đớn như muốn ngất
đi nhưng đôi mắt lại lo lắng không ngừng, hắn bất giác siết chặt tay.
“Ta sẽ không chết, nàng yên tâm.” Độc Cô Tuyệt ôm chặt Vân
Khinh rồi cúi người hôn thật sâu lên trán Vân Khinh, hôn thật lâu rồi mới luyến
tiếc rời đi.
Lúc này Mặc Ngân vừa nghe xong, tâm tư không yên, nhìn Phi
Lâm vô cùng lo lắng, vội vã nói: “Trên người bệ hạ còn độc, độc Thiên Mạch vẫn
chưa được giải hết. Vì bệ hạ biết Vương hậu có chuyện nên vội vã đến đây, nếu
chất độc phát tác…”
“Câm miệng.” Mặc Ngân còn chưa nói xong, đột nhiên Độc Cô
Tuyệt hét lớn chặn ngang lời của Mặc Ngân.
Mặc Ngân đang nói chợt nghe Độc Cô Tuyệt quát vội dừng lại,
nhìn theo bóng dáng hắn, cắn răng kêu lên: “Bệ hạ.”
Bảy ngày bảy đêm chạy tới đây không ngừng nghỉ, trên đường
đi cũng không hề nghỉ ngơi, mới đến đúng thời điểm then chốt. Khi bọn họ nghe
thấy tiếng hét hò vang vọng cùng tiếng kêu gào thảm thiết thì bệ hạ bọn họ liều
lĩnh như thế nào chỉ có bọn họ mới được chứng kiến tận mắt.
Bảy ngày bảy đêm, ngày mai chính là ngày thứ tám, không có
dòng nham thạch nóng chảy trong cung thứ ba, y thật sự không biết bệ hạ của y sẽ
làm sao để vượt qua cửa này. Thế mà bây giờ lại còn nghe bệ hạ của bọn họ bị độc
vật cắn, cho dù có thuốc giải có lẽ cũng không dùng được nữa rồi. Tình cảnh như
thế này bảo y phải chấp nhận như thế nào, phải thừa nhận ra làm sao đây?
Lần đầu tiên đôi mắt Mặc Ngân đỏ lên, hai tay siết chặt, vì
sao lại như vậy?
“Ngươi…” Phi Lâm biến sắc, nhìn Độc Cô Tuyệt thật lâu rồi cắn
răng chậm rãi lắc đầu, khẽ thở dài.
“Tuyệt.” Mặc dù Vân Khinh đang đau đớn nhưng đầu óc lại cực
kỳ tỉnh táo, lúc này nghe Mặc Ngân nói như thế, tuy rằng chưa nói xong nhưng
cũng không khác biệt nhiều lắm. Cô run run đưa cánh tay đang run rẩy lên vuốt
ve hai má Độc Cô Tuyệt, đôi mắt mịt mờ sương khói.
“Ta không sao, nàng phải lo cho mình trước, nghe không?” Độc
Cô Tuyệt cầm lấy hai tay Vân Khinh đang vuốt ve trên má hắn, nhẹ nhàng nói.
Vân Khinh ngửa đầu nhìn Độc Cô Tuyệt, lúc này cô mới nhìn thấy
khuôn mặt của hắn cực kỳ mỏi mệt và tiều tụy, đôi mắt đỏ ngầu. Bảy ngày bảy
đêm, đi tới mấy ngàn dặm, lội sông vượt núi. Người này, là liều mạng chạy tới
đây, ngay cả mạng sống cũng không cần, cứ thế mà chạy tới. Chỉ vì cứu cô, ngay
cả mạng sống của mình, hắn cũng không màng tới.
“Không được suy nghĩ lung tung.” Nhìn vào đôi mắt mịt mờ
sương khói của Vân Khinh, Độc Cô Tuyệt siết chặt bàn tay cô khẽ quát lên.
Dực vương với khuôn mặt yêu diễm, tàn nhẫn, lạnh lùng tuyệt
tình, hiện nay cũng là quân vương khiến cho tứ phương kinh sợ. Độc Cô Tuyệt,
đây là Tuyệt của cô, là người mà cô yêu nhất.
Chậm rãi lắc đầu, đáy mắt Vân Khinh trong veo như làn nước
mùa thu, bình thản nhìn Độc Cô Tuyệt, giọng nói nhẹ nhàng lại cực kỳ bình tĩnh:
“Ta yêu chàng, đời này chàng có đi đâu, ta cũng phải theo chàng, chàng không được
bỏ ta lại.”
Giọng nói nhẹ nhàng, thản nhiên truyền đến trong đêm mưa
gió. Trên có trời cao, dưới có suối vàng, có chàng thì có ta, có ta thì có
chàng, không rời không bỏ, sống chết bên nhau.
Căn phòng chìm ngập trong sự tĩnh lặng, mọi người đều đồng
loạt cắn chặt răng, mọi sự kiên cường như bị thổi bay vào hư ảo, ai nấy cũng chỉ
biết quay đầu đi. Tiểu Hữu vốn vẫn trầm lặng, lúc này ôm chặt lấy tấm chăn, giống
như muốn xé nát mảnh vải thô ráp này ra. Đôi mắt Mặc Ngân đỏ ửng, cắn răng như
muốn ngăn cảm xúc trào dâng.
Đây là tình cảm như thế nào chứ, chỉ mấy từ ít ỏi, không phải
lời thề son sắt với đất trời, cũng không phải bài ca dõng dạc bi tráng, mà chỉ
giống như cơn mưa đầu hạ lúc này, mang theo dòng nước mát lành tràn vào lòng
người, rửa trôi hết bụi trần.
“Ngốc quá.” Hai mắt đỏ ngầu, Độc Cô Tuyệt ôm chặt Vân Khinh
vào trong ngực, như muốn nhập Vân Khinh làm một vào thân thể hắn, nhanh như vậy
mà cũng mạnh mẽ đến thế.