Edit : Ong MD
Beta : Kim NC & Vô Phương
Đồng thanh kêu lên, Mặc Ly, Mặc Ngân cảm thấy giống như đang
bị hoa mắt, trong giây lát đã không thấy tăm hơi của Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh
đâu cả. Thế nên cả hai không khỏi hoảng hốt, bỏ mặc Kỳ vương đang đứng phía trước,
đồng loạt lao tới chỗ Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh vừa biến mất.
Không có một chút dấu vết nào cả, không còn gì cả, chỉ có
duy nhất một hành lang hết sức bình thường và một vách tường liền mạch, không hề
có khe hở, cũng chẳng có cơ quan ẩn giấu bên trong. Hai người họ giống như là tan
biến vào hư không, tựa như căn bản đã không còn tồn tại, biến mất một cách vô
cùng kỳ quái.
Kỳ vương đang đối địch với Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh, nhìn
thấy vậy cũng ngẩn người, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt,
chuyện này là sao?
Thoáng chốc nơi này
liền trở nên hỗn loạn.
Sườn dốc, dốc tới nỗi cố hết sức vẫn không tài nào dừng lại
được. Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh đang liên thủ giết địch, định là trước tiên liều
chết xông ra ngoài. Nhưng đột nhiên bước chân khựng lại, không gian như đảo ngược.
Cho dù hai người thông minh, nhưng vẫn không kịp phản ứng gì thì đã bị cuốn vào
bóng đêm mịt mù, chân lại giống như bước vào một bờ vực không đáy, cứ thế lăn
thẳng xuống dưới.
“Vân Khinh.” Độc Cô Tuyệt phản ứng lại cực nhanh, cảm thấy
có chuyện không ổn, lập tức đưa tay về phía Vân Khinh đang ở ngay phía sau hắn,
đồng thời đem Thượng Quan Kính đang cõng trên lưng nhấc lên, xoay tới phía trước
người hắn để bảo vệ.
“Tuyệt.” Vân Khinh cũng hiểu ngay ra tình thế lúc này, không
suy nghĩ nhiều, liền giơ tay về phía cánh tay Độc Cô Tuyệt đang đưa ra. Hai bàn
tay nắm chặt lấy nhau, một đoàn bốn người cùng lăn xuống.
Lăn hoài lăn mãi, giống
như không hề có điểm dừng cuối, không biết đã qua bao lâu rồi mà vẫn chưa thấy
tới cuối dốc. Chợt Vân Khinh cảm thấy thân mình chấn động, cả người rời khỏi mặt
đất rơi vào khoảng không. Cô hoảng sợ còn chưa kịp kêu lên thành tiếng, đột
nhiên cảm thấy thân người lạnh buốt. Trong nháy mắt tai mũi miệng bị nước cuồn
cuộn chảy ập vào. Là nước, bọn họ đã rơi xuống một con sông rồi.
Nước, những cơn sóng ngầm cuồn cuộn ập lại, Vân Khinh rõ
ràng cảm giác được Độc Cô Tuyệt đang nắm lấy tay cô, cố gắng kéo lên phía trên.
Tuy nhiên rơi từ trên cao xuống, dòng nước lại chảy rất xiết, ngay cả Độc Cô
Tuyệt có dũng mãnh tới mức nào, cũng hoàn toàn không thể chống lại nó. Bọn họ bị
dòng nước cuốn phăng tới chỗ sâu nhất của con sông.
Một tay Vân Khinh ôm chặt lấy Tuyết Vương phi ở trước ngực
che chở, bảo vệ cho bà, tay còn lại thì nắm thật chặt lấy tay Độc Cô Tuyệt. Ngực
cô gần như muốn nổ tung, áp lực nước rất lớn cứ từng hồi từng hồi đánh mạnh vào
người cô như muốn nghiền nát cả thân thể cô. Chẳng lẽ hôm nay phải chết ở trong
này sao? Chẳng lẽ hôm nay kết cục của bọn họ là bỏ mạng chết ở đây?
Ý nghĩ mông lung đó chợt lóe qua đầu, Vân Khinh theo bản
năng càng nắm chặt lấy tay Độc Cô Tuyệt. Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, sống chết
không rời.
Lực nước đập vào rất
mạnh, đẩy nhóm bốn người Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh hướng về nơi sâu nhất của
dòng nước.
Vào thời khắc cả Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh đều nghĩ rằng
không thể thoát thân được nữa, lúc bị nhấn sâu chìm dưới đáy nước cũng là lúc
cái chết cận kề ngay trước mắt, thì đột nhiên sức nước mạnh mẽ đang ép vào bọn
họ tự dưng yếu hơn, từ đâu đó bến dưới có một lực đẩy bọn họ nổi lên.
Độc Cô Tuyệt cảm nhận
ngay được cơ hội đó, lập tức quẫy hai chân đạp mạnh trong nước, ôm lấy Vân
Khinh mượn lực kia vọt lên trên.
Trong không gian tối đen như mực, từ phía xa xa như ẩn như
hiện một tia sáng chớp tắt. Nét mặt Độc Cô Tuyệt khẽ biến chuyển, nhanh chóng
ôm lấy Vân Khinh, ngừng thở, cố gắng một mạch kéo theo Vân Khinh, Thượng Quan
Kính và Tuyết Vương phi lao tới chỗ có ánh sáng đó.
Vân Khinh không có võ công, lại bị nhấn chìm ở dưới nước lâu
như vậy, lồng ngực đau đớn dường như muốn vỡ tung ra, cả người không còn một
chút sức lực nào. Nếu không phải Độc Cô Tuyệt ôm chặt lấy cô, chắn hẳn cô đã sớm
bị dòng nước chảy xiết cuốn đi không biết tới nơi nào rồi.
Mà lúc này Vân Khinh chợt thấy ánh sáng le lói từ nơi đó chiếu
đến, tinh thần đang uể oải không khỏi chấn động, vội vàng ôm thật chặt Tuyết
Vương phi trong lòng. Cũng không biết có một sức mạnh to lớn từ đâu mà giúp cô
có đủ sức lực bám chặt lấy Độc Cô Tuyệt liều mạng hướng về nơi đang phát ra ánh
sáng mà bơi đi.
Cô muốn thoát ra
ngoài, cô không thể để cho mẹ mình chết ở nơi này được, tuyệt đối không thể.
Dòng nước chảy xiết, lực đẩy cũng rất mạnh, cả thân người Độc
Cô Tuyệt như cá gặp nước, bơi vọt lên nhanh như tên bắn.
“Ầm.” Một tiếng động phá nước vang lên, Độc Cô Tuyệt ôm lấy
Vân Khinh nhảy khỏi mặt nước.
“Phù, phù….” Vân Khinh kéo Tuyết Vương phi đang ôm trong
lòng lên khỏi mặt nước, nhưng cũng không kiên trì hơn được nữa , tựa vào người
Độc Cô Tuyệt hít thở dồn dập , hít từng đợt từng luồng không khí trong lành.
Ngày thường không biết
không khí quý báu. Chỉ có lúc này mới hiểu được là nó thực sự quý giá đến nhường
nào, khiến cho con người ta khát khao mong muốn có được tới mức nào, nó sảng
khoái, dễ chịu và ngọt lành đến thế nào.
Độc Cô Tuyệt vừa hít thở, vừa ôm lấy Vân Khinh bơi vào trong
bờ.
Đầu tiên giúp Vân
Khinh và Tuyết Vương phi lên trên bờ trước, sau đó Độc Cô Tuyệt mới tung một
chưởng chống hai tay vào bên bờ rồi mang theo Thượng Quan Kính nhảy lên.
Vân Khinh vừa lên trên bờ, không làm gì khác mà ngay lập tức
đặt Tuyết Vương phi nằm xuống, hai tay không ngừng đè lên ngực của Tuyết Vương
phi, giọng sốt ruột lo lắng gọi:“Mẫu thân, mẫu thân ơi.”
Không ngờ rằng Tuyết Vương phi ngay cả một chút phản ứng
cũng không có, Vân Khinh hoảng hốt, trong khoảnh khắc sắc mặt tái nhợt đi, ngón
tay run run không dám đưa ra kiểm tra hơi thở của Tuyết Vương phi.
Độc Cô Tuyệt thấy vậy đưa tay kiểm tra, sờ vào mạch đập trên
cổ Tuyết Vương phi, rồi vỗ vỗ tay Vân Khinh nói: “Hoảng cái gì, bà ấy chưa chết.”
Tuyết Vương phi hôn mê có lẽ vì rất nhiều nguyên nhân, hơi
thở vốn đã như có như không, lúc nãy lại uống quá nhiều nước khiến cho thương
thế nặng thêm nên lúc này mới lịm đi, cũng không đáng lo ngại lắm.
Vân Khinh nghe Độc Cô Tuyệt nói như vậy, thở dài một hơi nhẹ
nhõm, lật người Tuyết Vương phi lại, để vị trí chỗ ngực và bụng của bà đặt trên
đầu gối của mình, để cho người Tuyết Vương phi chúi xuống, tư thế gập ngực bụng
dốc xuống này là do năm đó bà bà đã chỉ dạy cho cô. Lúc này, một dòng nước từ
mũi miệng của Tuyết Vương phi chảy xuống dưới, tuy không nhiều lắm, nhưng cũng
là có dấu hiệu của sự sống.
“Khụ khụ……” Ở bên này động tác của Vân Khinh nhẹ nhàng như
thế, bên kia Độc Cô Tuyệt lại dã man hơn, trực tiếp túm lấy chân của Thượng
Quan Kính nhấc lên, dốc ngược đầu Thượng Quan Kính xuống, lắc mạnh hai cái. Thượng
Quan Kính đột nhiên bị dốc ngược lắc mạnh liền phun nước ra, sau đó bắt đầu kịch
liệt ho khan.
Độc Cô Tuyệt thấy vậy
liền thả Thượng Quan Kính xuống đất, ngẩng đầu nhìn cảnh vật xung quanh, bắt đầu
đánh giá .
“Sao rồi?” Vân Khinh thấy Thượng Quan Kính bị Độc Cô Tuyệt
ném xuống đất, vừa ho khan, vừa đang cố gắng đứng lên, cô không khỏi lo lắng
nhìn lại hỏi.
Thượng Quan Kính phun ra một ngụm nước, ngẩng đầu nhìn ánh mắt
lo lắng của Vân Khinh, lắc lắc đầu, bước chân lảo đảo tiến về phía cô, vừa đi vừa
nói:“Đệ không sao.”
Cậu bị uống mấy ngụm nước, cho nên mới bất tỉnh, bây giờ chỉ
cần tỉnh lại thì hẳn là không sao cả.
“Mẫu phi sao rồi?”
Thượng Quan Kính bước lại gần, quỳ gối bên người Tuyết Vương phi, vẻ mặt lo lắng
hỏi.
“Yên tâm, không sao đâu.” Vân Khinh đưa tay xoa xoa mái tóc
ướt sũng của Thượng Quan Kính. Độc Cô Tuyệt đã nói không sao, vậy thì nhất định
sẽ không sao cả.
“Khụ……” Vân Khinh vừa mới nói dứt lời, thân mình Tuyết Vương
phi đang ở trên đùi cô hơi động đậy, ho khan một tiếng.
Vân Khinh mừng rỡ lập
tức lật người Tuyết Vương phi lại, ôm vào trong lòng.
“Khinh…… nhi……” Run rẩy mở nhẹ hai mắt, Tuyết Vương phi nhìn
vào mắt Vân Khinh, trong đó tràn đầy sự lo lắng và quan tâm sâu sắc, bà không
khỏi hơi hé miệng, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Mẫu thân, có con ở đây, sẽ không sao cả đâu.” Vân Khinh nắm
lấy tay Tuyết Vương phi, cười thật tươi với bà. Nụ cười của cô rất dịu dàng, và
cũng rất kiên định.
Thượng Quan Kính thấy vậy cắn chặt răng, đưa tay cầm lấy tay
Vân Khinh và Tuyết Vương phi rồi gật đầu thật mạnh một cái với Tuyết Vương phi.
Tuyết Vương phi nhìn
vào mắt của Thượng Quan Kính, rồi lại quay sang nhìn Vân Khinh. Khuôn mặt bà bị
dòng nước rửa trôi đi vết máu, lộ ra dung nhan tinh xảo tuyệt mỹ trên khuôn mặt
trái xoan tái nhợt. Lúc này bà mới chậm rãi nở nụ cười, nụ cười thư thái và ngọt
ngào.
“Đây là nơi nào?” Lúc này, sau khi Độc Cô Tuyệt quan sát
xung quanh đột nhiên quay lại lên tiếng hỏi.
Vân Khinh nghe vậy không khỏi ngẩng đầu nhìn khắp bốn phía,
chỉ thấy tại nơi bọn họ lao tới, trước mặt không phải là một dòng sông mà đó là
một hồ nước xanh biếc. Những cơn gió thổi tới làm xao động mặt hồ, tạo thành từng
con sóng nhỏ lăn tăn làm nổi bật cảnh sắc núi rừng hùng vĩ bên cạnh, treo trên
bầu trời trong vắt là một vầng trăng trắng bạc, đang không ngừng tỏa sáng,
trông rất đẹp mắt.
Vân Khinh khẽ nhướng mày. Hồ nước, núi cao, nếu cô nhớ không
lầm thì nơi vừa rồi bọn họ đứng là bên trong ngục tối của miếu Thánh Tông mà,
sao lại đột nhiên biến đổi thành chốn bồng lai tiên cảnh thế này?
Trong suy nghĩ vừa
nghĩ tới bốn từ bồng lai tiên cảnh, Vân Khinh đột nhiên phát hiện ra những cơn
gió từ xung quanh thổi tới vô cùng ấm áp, không phải gió lạnh buốt của tiết trời
đông giá, nhưng cũng không nóng bức như những ngày mùa hè, mà dịu nhẹ ấm áp,
mát lạnh, giống như thời tiết xuân thu, nơi này……
Trên mặt Vân Khinh chợt hiện lên vẻ kinh ngạc, cô quay đầu
nhìn lại, chỉ thấy phía sau cách đó không xa có một tòa cung điện sừng sững
ngay tại nơi sông núi tươi đẹp như thế này. Trước cửa điện có chín cột trụ lớn
bằng bạch ngọc đứng sừng sững, trên thân những cột trụ này có hình điêu khắc,
nhưng không phải rồng phượng, mà là những lá cây, những đóa hoa, thoạt nhìn qua
mang lại cảm giác quái lạ dị thường.
Tòa cung điện kia nhìn không hề giống như đại điện của hoàng
cung, ngược lại hơi giống Tông miếu. Cung điện cao khoảng chừng mười trượng, bề
rộng chừng hai mươi trượng, dưới ánh trăng dìu dịu mà sáng tỏ, rạng rỡ đến huy
hoàng.
* 1 trượng = 3,33m
Mà ở phía sau nó, địa thế càng ngày càng cao. Dõi mắt nhìn về
phía xa có thể thấy giữa cảnh núi non xanh biếc kia, một tòa cung điện khác
cũng đang đứng sừng sững nơi đó. Tuy không trắng sáng rạng rỡ như tòa cung điện
nơi này, nhưng nó lại có màu cam, dưới ánh trăng chiếu xuống, sắc cam càng sáng
lóa, cực kỳ chói lọi, dường như còn rực rỡ hơn ánh trăng.
Nhưng khi nhìn thẳng
ra phía sau nữa, chỉ thấy bóng dáng những ngọn núi cao xanh thăm thẳm, ngoài ra
không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì nữa.
Ngọn núi trước mắt cao ngất, trải rộng ra xa, trong đêm đen
bóng dáng núi non trùng điệp hùng vĩ được chiếu rọi xuống in bóng như rồng cuộn,
khiến cho người ta có một loại cảm giác vô cùng bao la, hùng vĩ.
Ở một nơi địa thế tự
nhiên như thế này hẳn là phải có rất nhiều chim thú tụ tập, phân chia, chiếm cứ
không gian làm nơi trú ngụ cho chúng. Nhưng mà từ lúc bọn họ xuất hiện ở trong
này cho đến bây giờ, không hề nghe thấy một tiếng chim kêu, thậm chí còn không
có một tiếng côn trùng rả rích. Nơi này quả thật không hề cảm nhận được dấu hiệu
của sự sống, không gian rất yên tĩnh, tất cả đều vô cùng yên tĩnh đến mức không
hề có một tiếng động nào, tĩnh lặng tới đáng sợ.
Vẻ mặt Vân Khinh đầy hoài nghi, vội vàng quay lại nhìn Độc
Cô Tuyệt, hai người cùng nhìn nhau. Nơi này, cảm giác có vẻ thần thánh như thế
nhưng lại mang một bầu không khí âm u, ai oán, quỷ dị. Hai trạng thái hoàn toàn
trái ngược như thế lại cùng kết hợp ở nơi này, khiến cho bọn họ có một cảm giác
rất đặc biệt, nhưng chắc chắn là cảm giác rùng mình đáng sợ.
Trầm mặc, không thể cảm
nhận rõ được bất cứ thứ gì.
“Thánh nữ cung……”
Trong lúc mọi người trầm mặc, bởi vì Vân Khinh di chuyển đi qua đi lại, khiến
cho Tuyết Vương phi đang được cô ôm trong lòng cũng vòng qua vòng lại theo. Lúc
này khi thấy rõ khung cảnh trước mắt thần sắc hoảng hốt trên mặt Tuyết Vương
phi chợt biến mất, biểu cảm lập tức thay đổi, hai mắt trợn lên cùng vẻ mặt vô
cùng kinh hoàng và khiếp sợ.
“Thánh nữ cung, là thứ gì?” Độc Cô Tuyệt vừa nghe Tuyết
Vương phi lên tiếng, lập tức trừng mắt nhìn Tuyết Vương phi trầm giọng hỏi.
Tuyết Vương phi tựa vào lòng Vân Khinh, quan sát đánh giá thật
kỹ toàn bộ dãy cung điện phía trước. Những đóa hoa điêu khắc trên những cột trụ
lớn màu trắng ngọc kia, Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt không biết, nhưng bà thì nhận
ra nó ngay. Những hoa văn lá cành kia là hoa lá của Bà Sa song thụ, khoảnh khắc
trên khuôn mặt bà hiện lên vẻ kích động, sau lại là sợ hãi.
“Thánh nữ cung, là nơi để thần thánh ban cho chúng ta con đường
trở về thiên đàng.” Tuyết Vương phi nhìn cung điện thì thào.
Độc Cô Tuyệt và Vân
Khinh vừa nghe không khỏi đồng loạt nhíu mày, trở về thiên đàng ư, cái gì vậy?
“Thánh nữ cung là nơi sau khi mỗi một đại thánh nữ qua đời
trở về. Không ai biết là nó tồn tại từ lúc nào, nhưng theo sử sách ghi lại
thánh nữ cung đã tồn tại hơn một ngàn năm, là nơi cấm địa của chúng ta, không
cho phép bất luận kẻ nào tiến vào. Ta chỉ biết rằng vào thời điểm mỗi một vị
thánh nữ chết, người của thánh cung mới xuất hiện để mang thi thể thánh nữ đi
sau đó biến mất, cũng không can thiệp vào trần thế hay bất cứ việc gì.”
“Nói vào trọng tâm, làm thế nào để rời khỏi nơi này?” Độc Cô
Tuyệt nhíu mày hỏi, hắn không muốn nghe truyền thuyết gì cả, hắn chỉ muốn biết
làm cách nào mới có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này.
Tâm trạng của Tuyết Vương phi lúc này không biết bị cái gì
đó kích động, không hiểu tại sao mà tinh thần rất tốt, tỉnh táo phấn chấn.
Tuyết Vương phi liếc nhìn Độc Cô Tuyệt một cái, cắn chặt
răng nói:“ Trong quyển lịch sử truyền ngôi cho Thánh nữ có ghi. Thánh nữ cung
là thần cung, cửu cửu quy chân, tổng cộng có chín cung, mỗi một cung đều có thần
canh giữ, nếu tự ý xông vào, chết không có chỗ chôn.”
* Xuất phát từ tư tưởng của Kinh Dịch, tức là cửu cửu quy nhất,
nhất là khởi đầu của vạn vật.
Đạo viết: Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật.
Chín trừ tám còn một, vạn vật lại trở lại khởi điểm, quay lại
từ đầu, không ngừng sinh sôi, quỹ đạo không ngừng lặp lại, đó chính là đạo của
trời đất.
Có nghĩa là chín lần
chín lại về điểm xuất phát.
Thượng Quan Kính nghe
đến đó không khỏi rùng mình một cái, xích đến gần bên cạnh Vân Khinh.
“Thần cung? Thật nực cười, điều này chẳng qua chỉ có thể lừa
gạt bọn người ngu muội các ngươi. Cái gì mà thần bảo vệ, đánh rắm còn đáng sợ
hơn.” Sắc mặt Độc Cô Tuyệt trầm xuống, trên mặt hiện rõ sự châm biếm. Thần, thứ
ảo tưởng mơ hồ đó căn bản là không tồn tại. Hắn chỉ tin tưởng vào người thật,
chỉ tin tưởng vào thực lực của chính mình. Cái gì mà thần với chả quỷ, thật là
nhảm nhí, hoang đường.
“Làm cách nào để rời khỏi nơi này?” Dường như không thèm
nghe những lời Tuyết Vương phi nói, Độc Cô Tuyệt trầm giọng hỏi thẳng.
Tuyết Vương phi nghe vậy lại thấy vẻ mặt khinh thường của Độc
Cô Tuyệt, không khỏi khẽ nhíu mày, nhưng cũng không phản bác những lời của Độc
Cô Tuyệt. Bà nhẹ nhàng tựa người vào Vân Khinh, hít sâu một hơi, sau đó cắn
răng nói:“Ta chỉ nhớ trong quyển lịch sử truyền ngôi từng ghi lại, có một đoạn
nói rằng có người đã lạc bước vào thần cung, vượt qua được cả chín cung, thần
cung ban thưởng cho người đó trường sinh bất lão, giải thoát khỏi thử thách
này.”
Từ nhỏ bà đã phải học những điều liên quan đến Thánh nữ, nên
đối với Thánh nữ cung và Thánh điển (*) đương nhiên là biết rất nhiều. So với
Tuyết Lê lại càng hiểu biết sâu rộng hơn. Vốn tưởng rằng những kiến thức này đều
vô dụng, không ngờ rằng hôm nay lại được dùng đến. Nhưng làm sao mà chỉ trong
chớp mắt đã từ ngục tối của miếu Thánh Tông mà đến thẳng nơi cấm địa Thánh nữ
cung thế này, thì chính bà cũng không hề biết, hóa ra Thánh nữ cung và miếu
Thánh Tông lại có liên quan đến nhau.
* Thánh điển: ý nói những điển cố ,điển tích, câu chuyện
liên quan đến Thánh nữ.
Nét mặt Vân Khinh khẽ
chấn động, ngẩng đầu nhìn Độc Cô Tuyệt, mặt mày sáng ngời nói: “Ý là……”
“Ngay khi vượt qua được cả chín cung”, xem ý của lời nói này
cô có thể lý giải được. Người kia đã vượt qua được cả chín cung trong Thánh nữ
cung, thứ được ban thưởng chính là “trường sinh bất lão”. Không phải chỉ có quả
trường sinh trong truyền thuyết mới có thể làm cho người ta trường sinh bất lão
hay sao? Nhưng là nói giải thoát khỏi thử thách này, chỉ sợ không phải giải
thoát, căn bản chính là không giữ lại được? Như vậy nói tóm lại chính là, muốn
rời khỏi đây nhất định phải xông qua chín cung kia.
Vẻ mặt Độc Cô Tuyệt cũng hơi thay đổi, suy nghĩ của hắn và
Vân Khinh không bàn mà lại hợp như vậy. Khẽ quay đầu nhìn thánh nữ cung, nơi
này địa giới liền một mạch, uốn lượn đi lên. Xung quanh nơi này toàn bộ là vách
núi đá và vực sâu thăm thẳm, căn bản là không có đường ra. Lúc này bọn họ đang ở
vị trí thấp nhất phía dưới, bốn phía
xung quanh ngoại trừ cái hồ nước kia, không còn gì khác nữa. Muốn rời khỏi nơi
này chắc chắn chỉ có một con đường duy nhất là phải xông qua Thánh nữ cung này
mà thôi.
Tuyết Vương phi nhìn qua sắc mặt của hai người, khuôn mặt bà
không khỏi lộ ra vẻ lo lắng, vội vàng nói: “Đừng xông vào, một khi thất bại thì
sẽ tan xương nát thịt. Lịch sử ngàn năm nay, ta cũng chỉ thấy duy nhất một đoạn
ghi chép như vậy thôi. Về sau cũng chưa từng có kỳ tích nào khác, đừng …”
“Chẳng lẽ ở lại đây lại có thể sống?” Tuyết Vương phi còn
chưa nói xong, vẻ mặt Độc Cô Tuyệt đột nhiên trở nên tàn bạo, quát lớn.
Tuyết Vương phi thoáng chốc ngẩn người, thì thào nói không
ra lời.
Nơi này núi non hoang vu, không có chim thú, không có sự sống,
nhìn qua chỉ thấy mấy ngọn cỏ xanh, chẳng lẽ bọn họ ở tại chỗ này có thể sinh sống
được? Nếu thế chẳng phải là chỉ mấy ngày phỏng chừng sẽ đói chết hay sao, huống
chi bên ngoài còn có cả đống chuyện đang chờ bọn họ giải quyết, sao hắn có thể
ngồi im một chỗ ở nơi này?
“Đi.” Độc Cô Tuyệt một tay ôm vào bên hông Vân Khinh, đỡ cả
người Vân Khinh và Tuyết Vương phi đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía tòa cung điện
bạch ngọc phía trước. Trên mặt Độc Cô Tuyệt chợt lóe lên một sự lãnh lẽo, định
cất bước đi. Tại sao lại đến đây, bây giờ hắn không thèm nghĩ nữa, trước mắt rời
khỏi đây mới là điều quan trọng nhất.
“Chín cung của Thánh nữ cung, mỗi cung đều có các thần canh
giữ. Cho dù có thể không phải là thần nhưng có thể đứng sừng sững, tồn tại lâu
như vậy, không có thế lực nào dám đụng đến và quấy nhiễu, ắt hẳn cũng phải có
nguyên nhân của nó.
Theo sử sách ghi lại, Bà Sa song thụ quả thực sinh trưởng ở
Thánh nữ cung. Cứ hai trăm năm bọn họ sẽ đưa quả trường sinh tới dâng cho thánh
nữ. Về điều này thánh nữ mỗi đời đều biết rõ. Nam Vực vương cũng biết, mà bên cạnh
Nam Vực vương có vô số cao thủ nhưng đến mấy trăm năm như vậy cũng chưa từng
dám động đến Thánh nữ cung dù chỉ một lần. Vì sao lại thế? Ta tin rằng không phải
Nam Vực vương không muốn có quả trường sinh.
Độc Cô Tuyệt, ta thừa nhận ngài rất mạnh, nhưng Nam Vực ta
không phải là không có người dũng mãnh tài giỏi, ngài không nên nhìn nhận mọi
chuyện đơn giản như vậy. Một ngày một đêm để vượt qua khỏi cả chín cung, việc
này nói dễ hơn làm rất nhiều.”
Lời nói thản nhiên từ miệng của Tuyết Vương phi phát ra chứa
đựng sự kiêu ngạo lại ẩn chứa sự thân thiết, hàm ý trong đó cũng thật sâu xa.
Độc Cô Tuyệt và Vân
Khinh nhất thời dừng chân lại, khẽ liếc mắt nhìn nhau một cái. Xem ra nếu đúng
như lời bà nói, thế lực của Thánh nữ cung quả thực không thể coi thường được.
Nhíu chặt mày, Độc Cô Tuyệt nhìn Tuyết Vương phi đột nhiên hỏi:“Một
ngày một đêm, có ý gì?”
Tuyết Vương phi tựa vào trong lòng Vân Khinh, hai mắt nhắm lại,
thở một hơi thật dài rồi nói:“Thánh nữ cung có lệnh, người nào xâm nhập vào
trong thánh cung, mặc kệ có bao nhiêu người vào, mỗi một cung chỉ có duy nhất một
thần canh giữ cửa ngõ. Phải vượt qua cả chín cung trong thời gian một ngày một
đêm. Nếu quá thời hạn trên mà chưa vượt qua được, thì thần của tất cả chín cung
sẽ dốc toàn bộ lực lượng, tiêu diệt.
Các con chỉ có hai người, nếu ngay cả thần trấn giữ mỗi cung
cũng không ứng phó được, làm sao có thể ứng phó với toàn bộ lực lượng của nơi
này?”
Ra sức nghiến chặt răng, Tuyết Vương phi quay đầu nhìn Vân
Khinh và Độc Cô Tuyệt, vẻ mặt bi thương nói:“Là ta hại các con, nếu không phải
ta……”
“Câm miệng, nếu còn để cho ta nghe nữa, ta giết bà trước.”
Tuyết Vương phi còn chưa nói hết câu, đột nhiên Độc Cô Tuyệt
mặt mày giận dữ, quát lên.
“Ngươi hét cái gì, ngươi……”
Thượng Quan Kính sắc mặt giận dữ nhìn Độc Cô Tuyệt định quát
lại, Vân Khinh vội duỗi tay ra nắm cánh tay Thượng Quan Kính, nhìn Thượng Quan
Kính lắc đầu:“Chàng có ý tốt.”
Người khác không hiểu Độc Cô Tuyệt thì thôi, sao cô có thể
không hiểu cơ chứ. Người này là kiểu người miệng cứng tâm vững, tính tình tuy vô
cùng lạnh lùng cuồng ngạo, nhưng trái tim luôn chính trực, đã xác định sẽ không
thay đổi.
Tuyết Vương phi cũng hiểu , nghe thấy vậy liếc nhìn Độc Cô
Tuyệt một cái, trên mặt bà hiện rõ vẻ vui mừng : “Khinh nhi theo ngài, là phúc
của con bé.”
Độc Cô Tuyệt nghe Tuyết Vương phi nói vậy liền giơ tay ôm chầm
lấy Vân Khinh, trầm giọng nói:“ Là phúc của ta.”
Vân Khinh nghe hắn
đáp vậy, khẽ kiễng chân nhẹ nhàng hôn lên hai má Độc Cô Tuyệt, trên mặt cô là sự
nhẹ nhàng thản nhiên, trong đôi mắt kia lại hiện lên chân tình dịu dàng như nước.
“Đi.” Nhìn sâu vào mắt Vân Khinh, Độc Cô Tuyệt ôm chặt lấy
eo của Vân Khinh hơn.
Vân Khinh gật đầu, không có chút e ngại hay dao động nào. Cô
chẳng sợ phía trước dù có là núi đao biển lửa gì, chỉ cần có hắn ở bên cạnh,
cho dù là bất cứ nơi nào, nguy hiểm mấy cô cũng dám xông pha.
“ Đệ thấy nếu tỷ để lộ ra thân phận thánh nữ không phải là tốt
hay sao.” Thượng Quan Kính đi bên cạnh Vân Khinh, đột nhiên nói chen vào một
câu. Vân Khinh đã dịch dung, nếu không phải họ đã quá thân thuộc thì cậu cũng
không nhận ra được.
“Vô dụng thôi, bọn họ không chấp nhận cho kẻ khác xông vào.
Cho dù là thánh nữ, đã xông vào cấm địa, cũng giết không cần hỏi.” Đại thánh nữ
đời thứ mười một rất lợi hại, nghĩ rằng có thể vào để lấy Bà Sa song thụ cho
chính mình, liền tiến vào cấm địa rồi sau đó không thấy trở ra, chỉ thấy Thánh
Tông truyền lệnh cho lập thánh nữ mới. Bởi vậy các thánh nữ đời sau không ai
dám có ý định xông vào thánh cung để chiếm lấy Bà Sa song thụ nữa.
“Hừ, ta đây hôm nay muốn xem cho rõ, rốt cuộc là ai lợi hại.”
Trên mặt Độc Cô Tuyệt chợt lóe lên sự tàn khốc máu tanh, hai tay vừa xốc Tuyết
Vương phi đặt ở trên lưng, vừa đưa tay vào trong thắt lưng lấy ra một viên thuốc,
nhét thẳng vào miệng Tuyết Vương phi. Sau đó hắn lập tức xoay người bước về
phía tòa cung điện bạch ngọc kia.
Vân Khinh cũng không nói thêm lời nào, kéo Thượng Quan Kính
đuổi theo. Lúc này nhiều lời vô ích, nếu không muốn chết ở trong này thì chỉ có
thể xông ra. Chết ở nơi này, hay thoát khỏi đây tất cả mọi chuyện chỉ có thể dựa
vào bản lĩnh của chính mình.
Trước cung điện bạch ngọc là chín cây cột lớn đứng sừng sững,
tất cả đều được ánh trăng sáng vằng vặc bao phủ, tỏa ra một tầng ánh sáng vàng
trắng đến chói mắt. Giữa màn đêm thăm thẳm, sương mù la đà lan tỏa tạo nên cảm
giác mênh mông mơ màng.
Tất cả đều là những tảng đá ngọc màu trắng nối liền mà
thành, trong đến nỗi dường như có thể chiếu rọi ra bóng dáng của mọi người. Một
không gian yên tĩnh, không có bất cứ tiếng động gì, chỉ nghe thấy tiếng hít thở
khe khẽ loáng thoáng của bốn người. Tòa cung điện rộng lớn là vậy, nhưng xung
quanh lại vô cùng tĩnh mịch không một tiếng động.
Những mảnh lụa trắng mỏng giăng chung quanh cung điện, từng
cơn gió nhẹ từ ngoài điện thổi vào, khiến chúng lay động, khẽ tung bay tạo ra tầng
tầng lớp lớp bóng hình. Nơi đây vừa giống như có người ở, lại như không. Bóng
dáng chập chờn kia không ngừng lay động, dưới đêm trăng sáng tạo ra rất nhiều ảo
ảnh quỷ quái.
Thượng Quan Kính thấy vậy bất giác nắm chặt cây gậy mới nhặt
trong tay, trên mặt hiện rõ vẻ e ngại, vô cùng căng thẳng đi theo phía sau Độc
Cô Tuyệt.
Độc Cô Tuyệt nắm chặt nhuyễn kiếm trong tay, Vân Khinh cũng
đặt mười ngón trên Phượng Ngâm Tiêu Vĩ. Không để ý đến những tấm màn màu trắng
tung bay khắp nơi nơi trong cung điện, bọn họ vừa bước nhanh vừa cẩn thận tiến
sâu vào cung điện.
Không có trở ngại, cũng không có người canh giữ. Bốn người sắp
bước qua khỏi đại sảnh cung điện đầu tiên, đột nhiên những tấm mành lụa trắng
đang buông xõa ở phía cuối điện, không có gió thổi qua tự động bay lên, mang
theo cả bão táp tiến đến, cuốn lại, khí thế như sấm chớp cứ thế nhằm thẳng tới
Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh mà đánh. Tiếng động phá không lặp đi lặp lại, cực kỳ
sắc bén.
Lụa mỏng vốn là một thứ không nặng không nhẹ, là thứ có thể
bồng bềnh lay động, thế mà lúc này lại có thể phát ra tiếng động nặng nề sắc
bén đến thế, ắt hẳn không cần nói cũng có thể biết được có người sử dụng lực điều
khiển.
Trên mặt Độc Cô Tuyệt chợt lóe sát khí, nhuyễn kiếm trong
tay xoay ngang cuồng bạo, một kiếm như bão tố sấm sét, thẳng tay đánh vào tấm
mành lụa trắng mỏng kia.
“Rầm.” Một kiếm này vừa đánh ra , lại có thể vang lên tiếng
vũ khí kim loại leng keng va chạm vào nhau. Ngay lúc âm thanh va chạm kia vang
lên, mấy tấm lụa trắng kia đứt thành từng đoạn, chậm rãi bay bay xuống nền nhà.
Độc Cô Tuyệt nghiêm mặt
lại, thần thái vẫn cuồng vọng ngạo mạn như trước, nhưng trong mắt lại thay bằng
sự thận trọng tuyệt đối, sát khí lại càng mạnh mẽ hơn trước.
“Kenggggg.” Đúng lúc đó một tiếng chuông đồng vang lên, âm
thanh rất lớn, rất dài, trong đêm đen dường như vang vọng khắp núi đồi, liên
miên không dứt, khiến cho những âm thanh vọng lại nhiều vô số kể.
“Bùng.” Tại vị trí trung tâm của những ngọn núi, một bồn lửa
rất lớn đột nhiên cháy bùng lên, lửa đỏ hừng hực thiêu đốt, ở trong không trung
quây lại thành một vòng tròn. Từ xa xa nhìn lại thấy chia làm mười hai ngọn, dưới
ánh trăng chiếu rọi, phương trời nơi ấy chỉ toàn là lửa đỏ.
“Mười hai canh giờ.” Tuyết Vương phi đang ở trên lưng Độc Cô
Tuyệt thốt lên, sắc mặt càng tái nhợt hơn.
Tuyết Vương phi còn chưa dứt lời, từ giữa ánh trăng, đột
nhiên một bóng người xuất hiện, chậm rãi bước ra từ trong bóng đêm, cả người mặc
áo bào trắng, trên góc áo bào có một đường viền màu đen. Người này từ từ bước lại,
nhìn có vẻ rất thong thả, nhưng mới chỉ vài bước đã đi qua hơn mười trượng, đến
trước mặt bọn họ.
Vân Khinh thấy vậy bất giác nhíu mày, công lực mạnh mẽ,
phong thái nhẹ nhàng như gió xuân, khinh công đã đạt đến cảnh giới cao nhất.
Nhưng thấy người mới tới vẻ mặt lạnh lẽo, hai hàng lông mày
vắt chéo chạm vào tóc mái, khoảng hai mươi ba tuổi, khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ, lại
lạnh lùng như băng, không có chút hơi ấm của con người.
“Dám xông vào Thánh nữ cung, tội chết.” Thanh âm lạnh lẽo giống
như từ địa ngục truyền đến, khiến không gian chung quanh như chìm trong hầm
băng giá.