Edit & Beta : Ong MD
“Hãy bớt nói nhảm đi.” Độc Cô Tuyệt giơ tay đẩy Tuyết Vương
phi về phía Thượng Quan Kính, vung thanh nhuyễn kiếm trong tay lên, đánh về
phía người thanh niên mặc áo trắng kia. Chỉ nghe tiếng đao kiếm xé gió giống
như sấm chớp đùng đùng.
Thượng Quan Kính thấy vậy lập tức dừng lại, cuống quít giơ
tay đỡ Tuyết Vương phi, nhưng vì Độc Cô Tuyệt dùng lực quá mạnh nên vừa chạm
vào người bà đã liên tục lui về phía sau, cả người lảo đảo như muốn ngã.
Vân Khinh đi theo bên cạnh thấy vậy nhanh chóng giơ tay ra nắm
lấy tay Thượng Quan Kính, giúp hai người ngừng bước, đứng vững lại.
Chỉ trong nháy mắt, Độc Cô Tuyệt gần như đâm tới trước mặt
người thanh niên mặc áo bào trắng kia, mũi kiếm đâm thẳng vào cổ họng của y.
Người thanh niên đó thấy vậy khẽ nhích mũi chân, cả người
tung bay lên, tựa như một con chim lớn tung cánh, vội vàng lui về phía sau.
Thân hình Độc Cô Tuyệt cũng nhanh như chớp theo sát phía
sau, mũi kiếm không rời khỏi cổ họng y ba tấc.
Một lui một đuổi, ngắn ngủi chỉ trong từng hơi thở lại cực kỳ
sắc bén.
Người thanh niên mặc áo trắng thấy vậy chợt nghiêm mặt, tay
phải vẫn để ở bên hông, đột nhiên nắm lấy thứ gì đó đen thui, lao thẳng tới trước
mặt Độc Cô Tuyệt trong chớp mắt. Y cũng không thèm để ý đến thanh kiếm trước cổ
mình mà chỉ chăm chăm phản công Độc Cô Tuyệt. Đây chính là lưỡng bại câu thương
(*), vây Ngụy cứu Triệu (**), tiếng gió rít thật dữ tợn, thậm chí có phần hơn cả
kiếm khí của Độc Cô Tuyệt, tốc độ cực nhanh, giống như sấm chớp gầm vang.
*Lưỡng bại câu thương:
Ý của câu thành ngữ này là chỉ trong cuộc giành giật, cả hai
bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả. Câu thành ngữ này có xuất
xứ từ “Sử ký – Truyện Trương Nghi Liệt”.
Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ này để chỉ
hai bên đều bị tổn thường trong tranh chấp, chẳng được ích lợi gì.
**Vây Ngụy cứu Triệu: Ai muốn tìm hiểu thì vào đây nhé.
Độc Cô Tuyệt vừa thấy liền xoay ngang kiếm rồi chém thẳng về
phía điểm đen thui này.
‘Keng’ một tiếng va chạm chói tai vang lên, hai bóng người
đang lao vào nhau lập tức tách ra rồi cùng nhảy lùi lại, đáp xuống phía sau.
Một trận giao chiến nhưng chỉ xảy ra trong khoảnh khắc,
nhanh đến mức đám người của Vân Khinh đi theo phía sau mới vừa dừng bước, Độc
Cô Tuyệt và người thanh niên áo trắng kia gần như đã đối đầu xong, đang rơi từ không
trung xuống phía cô.
Nương theo ánh trăng, lúc này Vân Khinh mới thấy thứ mà người
thanh niên áo trắng kia trong cầm tay là một cái roi sắt. Nó lớn khoảng cỡ cánh
tay của trẻ con, toàn thân là một màu đen, một đầu chiếc roi được vót nhọn. Khi
ánh trăng chiếu xuống nhìn sắc nhọn như một cây châm, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Bước chân khẽ di chuyển, nhìn Độc Cô Tuyệt đang vội vàng đáp
xuống trước người mình, mười ngón tay của Vân Khinh lướt trên Phượng Ngâm Tiêu
vĩ, định chống lại người thanh niên áo trắng kia.
Y thấy vậy liền xoay người nhảy lên, đứng thật vững vàng,
cánh tay nhanh như chớp vung roi quét ngang qua. Một tiếng ầm giã mạnh vào cây
cột lớn phía sau cung điện bạch ngọc.
Cùng thời khắc đó, Độc Cô Tuyệt tung người bay lên một vòng
quanh điện rồi đáp xuống mặt đất, mỗi bước chân như dẫm nát bên trong đại điện.
‘Vút!’ Ngay lúc người thanh niên áo trắng vừa quất roi lên
cây cột lớn ở phía sau thì chỉ trong nháy mắt, những tiếng vun vút xé gió kèm
tiếng nổ lớn vang lên cực kỳ sắc bén.
Vô số vật đen bóng bắn ra từ bốn bức tường xung quanh, từ
đông sang tây, từ tây sang đông, nhiều vô số kể, giống như không hề có một khe
hở, quét ngang qua toàn bộ cung điện bạch ngọc.
Vân Khinh vội nhìn lướt qua, xích sắt, có cả những vật đen
thui giống hệt như cây roi sắt mà người thanh niên áo trắng kia cầm trong tay.
Những sợi xích sắt trước mặt bén nhọn giống hệt những thanh kiếm, lúc này chúng
đang bắn đến từ bốn phía, hàng trăm hàng ngàn sợi quét qua, đi qua nơi nào nơi
đó trở thành phế tích.
Những cây cột lớn màu trắng, hoàn mỹ không tỳ vết trong đại
điện bị chúng đâm qua bỗng chốc biến thành tổ ong, giống như thứ kia không phải
ngọc thạch cứng rắn mà chỉ là đậu hủ.
Khí lạnh dữ tợn bao trùm, dường như chỉ trong chốc lát đã
làm người ta dựng hết tóc gáy.
“A!” Thượng Quan Kính chưa từng gặp qua trận thế như thế, hoảng
hốt ôm lấy Tuyết Vương phi kêu lên sợ hãi. Mà Tuyết Vương phi vốn đang bị trọng
thương, lúc này thấy vậy càng thêm sợ hãi đến độ thở không nổi, lại ngất đi.
“Ra tay đi!” Sắc mặt Độc Cô Tuyệt biến đổi, xoay tay chụp lấy
Thượng Quan Kính, một tay cầm kiếm phóng ra phía ngoài điện, đồng thời nhìn Vân
Khinh hét lớn.
Không ngờ hắn mới vừa di chuyển, người thanh niên áo trắng
canh giữ cửa đại điện kia lại vung cây roi sắt trong tay lên, như thuồng luồng
rời bến, đánh thẳng vào mặt Độc Cô Tuyệt.
Một tay Độc Cô Tuyệt đang túm Thượng Quan Kính và Tuyết
Vương phi nên không dám chống lại đòn tấn công này, nghiêng nghiêng người để
tránh đi.
Chỉ nghe ầm một tiếng thật lớn, cây roi sắt trong tay người
thanh niên mặc áo trắng kia giã lên cây cột lớn phía sau cung điện bạch ngọc. Lập
tức một mảnh ngọc thạch bắn ra, dưới chân cột bị đánh gãy ngang, đổ xuống ầm ầm.
Độc Cô Tuyệt chợt nhíu mày, nội lực quả nhiên mạnh thật.
Đúng lúc cây roi sắt của y vụt xuống, những sợi xích sắt vốn
đang dừng lại phía sau, cách xa đám người Độc Cô Tuyệt ở gần bên ngoài điện chợt
lao tới vùn vụt. Chúng hướng thẳng đến bốn người, hai bên lần lượt thay đổi, nếu
để cho đám xích sắt kia đâm vào người thì cho dù thân thể bọn họ có mạnh mẽ tới
đâu cũng không thể cứng như những cây cột bằng ngọc thạch kia được.
Thượng Quan Kính thấy vậy sắc mặt chợt tái nhợt, ôm chặt lấy
Tuyết Vương phi đang hôn mê, cả người cứng đờ không biết nên phản ứng như thế
nào.
“Vân Khinh!” Đôi mắt Độc Cô Tuyệt chợt trở nên hung ác, một
tay tóm láy Thượng Quan Kính và Tuyết Vương phi, hướng tới Vân Khinh hét lớn. Vừa
phóng ra phía bên ngoài điện, vừa đâm thẳng thanh kiếm trong tay vào người
thanh niên áo trắng kia, thực sự cũng không thèm bận tâm đến những sợi xích sắt
đang phóng tới người hắn.
“Ting tang ting tang.” Cùng với tiếng hét lớn của Độc Cô Tuyệt,
tiếng đàn trong trẻo đột nhiên vang lên, tràn ngập sát khí.
Chỉ thấy những sợi xích sắt đang lao vun vút trong không
trung chợt cứng lại trong tiếng đàn, giống như những sợi xích sắt bén nhọn ngay
trước mắt dường như đánh lên một bức tường vô hình. Chúng đồng loạt dừng lại,
ngưng đọng ở trong không trung, nhìn rất quái dị.
“Đi!” Vân Khinh quát lạnh một tiếng, phóng người đi theo Độc
Cô Tuyệt về phía trước.
Âm nhận vô hình bao bọc quanh bốn người bọn họ giống như một
vòng phòng ngự vững chắc bằng sắt. Nhưng những sợi xích sắt kia bắt đầu tấn
công mạnh mẽ và bén nhọn trở lại, chỉ trong thời gian ngắn đã xuyên qua khỏi
vòng phòng ngự của âm nhận, Vân Khinh cũng biết rằng lực tấn công của những sợi
xích sắt quá mạnh mẽ, khí thế ào ạt, cô chỉ có thể chống đỡ được trước mắt.
Nhưng đối với Độc Cô Tuyệt chỉ cần một khoảnh khắc này là đủ
rồi.
Người thanh niên mặc áo trắng đứng ở bên ngoài đại điện thấy
vậy khẽ cau mày, khuôn mặt hiện lên vẻ trầm lắng, lạnh lùng. Y vung roi quất
ngang về phía Độc Cô Tuyệt.
Đưa thanh kiếm lên cao, có Vân Khinh ở phía sau, Độc Cô Tuyệt
căn bản không để ý tới những sợi xích phóng tới từ bốn phía, mang theo Thượng
Quan Kính và Tuyết Vương phi phóng về phía người thanh niên mặc áo trắng, quét
ngang một kiếm chỉa thẳng vào y.
Phía sau Vân Khinh cũng bay lên, tiếng đàn như nước chảy, âm
nhận lạnh lẽo như băng giá, nơi nào đi qua thì xích sắt ngay lập tức dừng lại,
mọi thứ xung quanh liền biến thành hoang phế.
Bây giờ bọn họ cách ngoài điện không xa, tiếng đàn của Vân
Khinh lại mạnh mẽ như vậy, chỉ trong chốc lát bốn người đã ở bên ngoài cung điện
bạch ngọc.
Độc Cô Tuyệt đang ở giữa không trung, vung tay ném Thượng Quan
Kính ra ngoài rồi lập tức xoay kiếm qua chống lại người thanh niên áo trắng
kia.
Lúc này, Vân Khinh lao đến, mười ngón tung bay, cùng lúc đó
âm nhận vô hình cũng hướng về phía y, liều mạng đoạt mệnh kẻ kia, đồng loạt
trên dưới.
Người thanh niên áo trắng kia thấy vậy, lập tức vung cây roi
sắt trong tay, thân hình không lùi mà tiến tới. Một roi quét ngang qua, ngọn
roi chia làm hai đường đồng loạt đánh về
phía Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh.
“Tới đúng lúc lắm!” Độc Cô Tuyệt quát một tiếng chói tai,
thân hình nhoáng lên, mũi kiếm đổi chiều, phóng người giữa không trung, tay đâm
thẳng vào cổ họng y.
“Keng!” Đúng lúc này, một tiếng chuông lớn vang lên lanh lảnh,
truyền ra ngoài rất xa.
Người thanh niên kia vừa nghe thấy, khẽ cau mày, đột nhiên
thu hồi lại toàn bộ sức mạnh và công lực, thay đổi phương hướng. Cây roi sắt
đang hung hăng nện xuống Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh lúc này đổi sang mặt thảm cỏ
xanh biếc.
Cây roi sắc bén, mạnh mẽ chưa từng thấy, lực công kích kia
đánh xuống từ ngang trời, đồng thời bức Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh phải tách ra,
ngăn cản hai người cùng hợp sức công kích.
Độc Cô Tuyệt chợt biến sắc, công lực quá mạnh mẽ, hắn vội
vàng ôm lấy Vân Khinh để tránh đi.
Bụi đất bay lên mù mịt, cây roi sắt kia được làm từ sắt tinh
luyện vụt trên nền cỏ xanh, làm cho cỏ cây bay lên, bùn đất văng khắp nơi.
Vân Khinh cúi đầu nhìn vết roi trước mắt, tuy đã biết người
này công lực rất mạnh, nhưng cũng chấn động trong lòng. Vừa rồi vẫn thấy là một
vùng đất bằng phẳng, cỏ cây mọc dày trên đó, lúc này đã bị toác ra một đoạn dài
hơn một thước, sâu khoảng một trượng. Tuy rằng trong đêm trăng không thể nhìn
rõ ràng chân thật, nhưng nếu một roi này mà đánh trên thân người thì hậu quả có
thể tưởng tượng được.
Độc Cô Tuyệt vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh trừng
mắt nhìn người thanh niên áo trắng kia.
“Các ngươi qua!” Người thanh niên áo trắng kia lạnh lùng
quét mắt nhìn Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh, xoay người đi về phía sau, đảo mắt đã
biến mất vào trong bóng tối.
Độc Cô Tuyệt cùng Vân Khinh chợt nhíu mày, cả hai đều hơi
kinh ngạc, còn chưa thực sự đánh mà.
“A! Như vậy là đã vượt qua?” Lúc này Thượng Quan Kính mới vội
ôm Tuyết Vương phi đứng lên, nhìn về phía người thanh niên mặc áo trắng biến mất
với vẻ mặt vừa mừng vừa sợ.
Có lẽ là vì bọn họ đến rất đột ngột mà hành tung cũng quá ư
là quỷ dị, chưa từng có người nào xông vào nơi này. Cho nên người trấn thủ cung
điện bạch ngọc vốn không ở trong điện, khi phát hiện ra mới vội vàng đuổi theo.
Nhưng lúc đó thì bọn họ đã băng qua đại điện tiến về hậu điện, nhưng cũng chỉ
cách nhau vài bước mà thôi.
Dựa vào năng lực của Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh với khoảng
cách vài bước này, nếu bắt buộc phải trả giá lớn bằng máu mà vẫn không vượt qua
được thì cũng quá mức vô dụng.
Bởi vậy thay vì nói vượt qua cửa thành công, không bằng nói
hai người bọn họ đã khiến cho kẻ trấn thủ cung này một đòn trở tay không kịp.
Thật sự thì những thứ vũ khí trong cung điện bạch ngọc này và bản lĩnh của người
thanh niên áo trắng kia cũng chỉ dùng có một phần mười thì bọn họ đã đi ra khỏi
điện rồi.
Vân Khinh quay đầu đưa mắt nhìn đại điện phía sau, chỉ thấy
vô số dây xích đen thui giăng ngang chằng chịt. Toàn bộ xuyên qua không gian
bên trong đại điện, dày đặc giống như những cánh tay trong không trung. Sức mạnh
dũng mãnh kia đâm thẳng khắp đại điện, từ vách tường bên này đánh sang vách tường
bên kia. Đưa mắt nhìn quanh không còn thấy màu trắng sáng chói của cung điện bạch
ngọc nữa mà chỉ còn lại những sợi xích đen thui chồng chéo lên nhau, Vân Khinh
chợt thấy rùng mình.
“Trời ơi!” Lúc này
Thượng Quan Kính cũng quay đầu lại nhìn thấy cảnh tượng như thế, sắc mặt vốn đã
tái nhợt lại càng tái nhợt hơn nữa, hai mắt sợ hãi.
Trận thế như vậy, nếu như bọn họ vừa vào trong điện, hoặc là
đi đến giữa điện, thì còn đường sống sao, phải biết rằng cung điện bạch ngọc
này rất rộng!
Mà cho dù bọn họ không chết còn mạng để lui ra thì trận thế
tầng tầng lớp lớp giống như tổ ong như vậy, bọn họ muốn chặt đứt hết chúng để
đi ra thì không biết mất bao lâu mới có thể qua khỏi cung này.
Những suy nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu, mặt Thượng Quan
Kính càng thêm trắng bệch ra.
“Đi.” Vừa đỡ lấy Tuyết Vương phi đang hôn mê, Độc Cô Tuyệt đột
nhiên lên tiếng, vẻ mặt lạnh lùng, bước nhanh trên con đường núi uốn lượn.
Vân Khinh thấy vậy cũng không nhiều lời, lúc này thời gian
là quan trọng nhất, qua được thì đã qua, cửa ngõ tiếp theo mới là điều lo lắng
trước mắt, một cửa này đã không thể tưởng tượng nổi rồi. Cô lập tức giữ chặt lấy
Thượng Quan Kính, thi triển khinh công phóng lên con đường núi, từ vị trí này
có thể loáng thoáng nhìn thấy được cung điện màu vàng cam kia.
Gió núi thổi qua, những ngọn gió trong lành uốn lượn, thổi
vào mặt người khiến cho có cảm giác thật là sảng khoái.
Gió mát, trăng thanh, vạn vật thật yên tĩnh.
Những ngọn lửa đỏ bừng
thiêu đốt ở giữa núi rừng, vẫn là mười hai ngọn như cũ, vẫn tràn đầy sức nóng hừng
hực. Trong đêm tối chiếu sáng lên một góc chân trời, thấp thoáng vào vài bóng
người đang gấp rút trên con đường núi.
Đêm trăng thật lạnh lẽo và vắng lặng.
Cung điện trần bì có bề ngoài giống hệt cung điện bạch ngọc,
tuy không thể trong trẻo lại đầy lạnh lùng như cung điện bạch ngọc nhưng dưới
ánh trăng làm cho người ta một cảm giác thực rực rỡ.
“Hai người đứng ở ngoài điện.” Chỉ mũi kiếm vào Thượng Quan
Kính và Tuyết Vương phi, Độc Cô Tuyệt trầm giọng nói.
Xem tình thế ở cung điện bạch ngọc, người thanh niên áo trắng
kia căn bản là không để ý tới hai người Thượng Quan Kính và Tuyết Vương phi.
Hình như chỉ cần một người xông qua thì đã qua một cung, một khi đã như vậy thì
Thượng Quan Kính và Tuyết Vương phi ở lại đây là tốt nhất.
“Cẩn thận một chút.” Thượng Quan Kính cắn chặt răng, cậu khẽ
gật đầu đầy thấu hiểu nhìn Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh. Cậu không thể đi cùng khiến
cho hai người bọn họ vướng víu chân tay.
“Đi.” Độc Cô Tuyệt quay đầu thoáng nhìn trước khi phóng vào
bên trong cung điện trần bì.
Vân Khinh cũng không nói gì, chỉ đưa tay xoa xoa đầu Thượng
Quan Kính một cái rồi xoay người theo sát Độc Cô Tuyệt không rời một tấc.
Vừa vào bên trong cung điện trần bì đã thấy đèn đuốc sáng
trưng, rực rỡ, chiếu rọi hết tất cả mọi góc cạnh trong toàn bộ đại điện. Từng
nơi từng góc đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng, hoàn toàn trái ngược với cung điện
bạch ngọc vô cùng lạnh lẽo kia.
Lọt vào trong tầm mắt, là một đại điện rộng lớn vô cùng
khoáng đãng, không hề có lấy một cây cột. Trong không gian rộng lớn như vậy mà
chỉ có nền đá ngọc thạch và nóc điện.
Trên nền đá trắng nõn kia là những đường ngang dọc màu đen
giăng khắp nơi, vẽ đường đường lối lối, nhìn giống như một cái bàn cờ. Trên mặt
có những khối đá tròn tròn màu trắng và đen rải khắp nơi, hệt như những quân cờ.
Ở những ô vuông sắp hai bên chất đầy những khối đá tròn bằng ngọc thạc màu trắng
và đen.
Bàn cờ, Vân Khinh cùng Độc Cô Tuyệt cùng chau mày, đây là ý
gì, chơi cờ sao.
“Tàn cục của Ẩu Huyết Phổ*, nếu thắng ta, các người sẽ qua”.
Giọng nói thản nhiên từ phía sau đại điện rộng lớn truyền đến.
*Ẩu Huyết Phổ: trích trong sách Cờ Vây – Nguyễn Duy Chính,
là một trong 2 cuốn kỳ phổ hiếm thấy bao gồm Lạn Kha Phổ và Ẩu Huyết Phổ.
Vân Khinh giương mắt nhìn thấy trong ánh đèn đuốc bập bùng,
một thanh niên mặc trường bào màu trắng, đường biên áo choàng thêu màu cam đang
đứng ở giữa cung điện phía sau. Khuôn mặt tuấn tú, dáng vẻ vô cùng thư sinh,
nhìn có vẻ rất yếu đuối.
Độc Cô Tuyệt vừa thấy nét mặt khẽ lay động, đột nhiên cúi xuống
điều chỉnh thanh nhuyễn kiếm trong tay. Một quân cờ bằng ngọc trắng nổ ầm một
tiếng bay lên không trung, ném về phía người thanh niên áo trắng kia, nhanh như
điện xẹt, mang theo sức mạnh vô cùng mạnh mẽ.
Chủ tướng yếu ớt thì cần gì phải tốn sức chém giết trên chiến
trường, cứ nhắm thẳng vào chủ tướng, đây mới là đạo của kẻ dụng binh. T
Tuy nhiên Độc Cô Tuyệt không cho rằng người đứng trước mặt
mình yếu đuối.
Không ngờ Độc Cô Tuyệt còn chưa suy nghĩ xong, người thanh
niên bộ dáng thư sinh đứng đối diện kia chậm rãi vươn tay ra. Chỉ thấy một ánh
sáng chợt lóe lên và ầm một tiếng thì quân cờ kia đã vỡ vụn ra, văng khắp nơi rồi
dừng lại bên chân hắn. Còn người thanh niên kia vẫn ăn mặc chỉnh tề, ngay cả một
sợi tóc cũng không bị rối.
Độc Cô Tuyệt thấy vậy hơi nhíu hai mắt lại, công lực như thế
so với người vừa rồi có phần cao cường hơn.
“Ta nên đáp lại một nước”. Người thanh niên áo trắng không để
ý đến động tác Độc Cô Tuyệt, thản nhiên lên tiếng. Y vung tay lên, một quân cờ
bằng ngọc thạch màu đen ở bên cạnh bay vài vòng trong không trung rồi dừng lại
trên bàn cờ.
Độc Cô Tuyệt cau mày, hắn được học cách để làm đế vương, lại
chinh chiến trên sa trường, nhưng hắn không học chơi cờ. Những thứ linh tinh vớ
vẩn như thế, hắn vốn không thích, cho nên tới bây giờ cũng không có tâm tư nhàn
nhã đi học những thứ đó, làm sao hạ được kẻ địch đây?
“ Đặt bên này.” Ở bên cạnh, giọng nói trầm bổng của Vân
Khinh đột nhiên vang lên, ngón tay nhẹ
nhàng chỉ về ô vuông phía trước.
Độc Cô Tuyệt thấy vậy giương mắt lên, tung mũi chân đá bay một
quân cờ màu trắng về phía trước vững vàng dừng lại trên bàn cờ,Vân Khinh của hắn
lại biết chơi cờ.
Vào thời điểm Độc Cô Tuyệt thử người thanh niên áo trắng kia
Vân Khinh đã quan sát ván cờ, Ẩu Huyết Phổ là một cuốn sách cổ đầu tiên dạy về
đánh cờ, năm đó kỳ thánh nôn ra ba thăng* máu rồi chết, bởi vậy mới được gọi
tên như thế. Ngày xưa, khi đi qua các nước, vào những lúc rảnh rỗi, bà bà sẽ dạy
cô chơi cờ, sách dạy đánh cờ này cô đã từng đọc qua. Những bản lĩnh của cô đều
bắt nguồn từ bà bà, không nghĩ tới rằng những thứ sau này có thể sử dụng vẫn là
do bà bà chỉ dạy.
*Thăng = thưng: đơn vị đo của người Trung Quốc xưa, = 1/10 đấu
(cái này cũng là lít nhưng hồi đó làm gì đã dùng lít nhỉ)
“Tốt lắm.” Người thanh niên áo trắng gật đầu, vung lên tay,
một quân cờ màu đen lại hạ xuống bàn cờ, Tuy nhiên ngay lúc quân cờ sắp rơi xuống,
Độc Cô Tuyệt đột nhiên vung kiếm quét tới, sức mạnh phóng ra nhanh như bão táp,
đánh thẳng vào quân cờ sắp hạ xuống kia.
Người thanh niên kia dường như đã có sự chuẩn bị, năm ngón
tay đột nhiên nắm lại, tay vung lên nghênh đón một kiếm của Độc Cô Tuyệt. Chỉ
có một đòn nhẹ nhàng giống như phất ống tay áo thế mà như có trọng lượng đến
ngàn cân, giống như cuốn theo những tấm lụa mỏng nặng hàng vạn cân mạnh mẽ chống
lại mũi kiếm của Độc Cô Tuyệt.
“Keng.” Chỉ nghe thấy một âm thanh trầm đục, người thanh
niên áo trắng và Độc Cô Tuyệt đối đầu trực tiếp với nhau.
Nhưng thấy thân hình hai người cùng nhoáng lên, quả nhiên là
kỳ phùng địch thủ, chẳng phân biệt được cao thấp. Quân cờ màu đen kia lại rơi
xuống lưng chừng như sắp dừng lại trên bàn cờ.
“Ting.” Ngay lúc quân cờ sắp hạ xuống chợt một tiếng đàn
trong trẻo đột nhiên vang lên, chỉ nghe thấy ting một tiếng bén nhọn như xuyên
đến tận xương cốt.
Ầm, quân cờ màu đen vỡ vụn ra trong khoảnh khắc, những mảnh
đá rơi rải rác bên trong ô vuông kia
“Âm công?” Người thanh niên áo trắng kia giương mắt nhìn Vân
Khinh, khóe miệng đột nhiên tươi cười, nhìn Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh nói nhỏ:
“Tốt lắm, các ngươi đi tiếp.” Thái độ kia quả thật rất rộng lượng.
Thần sắc Vân Khinh vẫn lạnh nhạt, giống như không phải cô mới
vừa ra tay phá nát quân cờ đó, nhấc chân bước trên những ô vuông trên bàn cờ rồi
đứng trong một ô vuông bên cạnh.
Độc Cô Tuyệt đứng ở bên ngoài bàn cờ, thấy vậy trong ánh mắt
hiện lên ánh nhìn thật sắc bén, nhích nhẹ thanh kiếm, một quân cờ màu trắng lập
tức bay về chỗ Vân Khinh.
Hai tay Vân Khinh vuốt ve trên phượng ngâm tiêu vĩ, không ngẩng
đầu nhìn người thanh niên áo trắng đang ở phía xa xa. Vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh
lùng, trên người chỉ mang trang phục bình dị, khuôn mặt đã được hóa trang nên rất
bình thường, nhưng khi đứng ở nơi đó quanh cô như ẩn chứa một quầng sáng rạng
ngời, nổi bật mà riêng biệt, lạnh lùng mà cao quý.
Tiếng gió rít gần người, tiếng đàn lại vang lên.
Mười ngón nhanh chóng lướt trên phượng ngâm tiêu vĩ, nhanh đến
mức chỉ nhìn thấy hình ảnh hư ảo của những ngón tay. Bốn bốn mười sáu tầng, trước
mắt cô mới làm được âm công chồng cao nhất như vậy.
Một âm thanh bén nhọn xé rách bầu không khí, hai luồng sức mạnh
hùng mạnh của hai người ập vào nhau giữa không trung. Chỉ trong chốc lát, cuồng
phong nổi lên từ bốn phía, quét qua vạt áo Vân Khinh khiến chúng bay lên, ánh nến
trong đại điện chớp tắt lên tạo ra những hình ảnh vô cùng hư ảo.
Độc Cô Tuyệt đứng phía sau Vân Khinh, tâm tư căng thẳng
buông xuống nhẹ nhàng thở ra, trên mặt nở một nụ cười như có như không, Vân
Khinh của hắn bản lĩnh cao cường, tuyệt đối không phải chỉ là lời nói suông.
Quân cờ rơi xuống phía sau Vân Khinh, cục diện của quân cờ
trắng trên bàn cờ lập tức thay đổi, bao vây giết chết những quân cờ đen ở một
góc.
Vân Khinh cũng không quay đầu lại nhìn, một tay gảy trên phượng
ngâm tiêu vĩ, một tay đè mạnh cả năm ngón tay trên một dây đàn. Chỉ nghe một tiếng
đàn bén nhọn vang lên, quân cờ trắng bị bao vây trong thế trận của cờ đen vỡ vụn
trong chớp mắt rồi tan thành tro bụi.
Độc Cô Tuyệt đứng ở bên cạnh bàn cờ thấy vậy, mặt mày rạng
ngời, vung tay lên, những mảnh vỡ từ quân cờ đen đang bay tán loạn bị chưởng lực
từ tay hắn hất bay toàn bộ ra ngoài. Chỉ trong chốc lát, trên bàn cờ chỉ còn lại
những quân cờ không thể tấn công được, chiếm cứ một góc ở phía trên.
Tiếng vỗ tay nhẹ nhàng vang lên, người thanh niên áo trắng
kia nửa cười nửa không nhìn vào mắt Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh. Tay y đột ngột
phất lên, chỉ thấy năm quân cờ màu đen phóng tới nhanh như chớp, hai quân lao
thẳng tới Vân Khinh, hai quân phân ra đánh vào Độc Cô Tuyệt, một quân cuối cùng
hướng tới bàn cờ. Chỉ một tay mà năm quân xuất kích với khí thế rào rạt, sức mạnh
kinh hồn, có một không hai.
Cùng lúc đó, tiếng đàn và kiếm nhọn cũng phóng lên cao, một
âm công, một võ công, phảng phất như đôi rồng rời bến, đánh thẳng tới.
“Bên trái ba bước.” Đá vụn bay đầy trời, Vân Khinh tung bay,
nhanh chóng di chuyển trên bàn cờ.
Độc Cô Tuyệt vung kiếm lên quét ngang qua, liều mạng vọt tới
chỗ Vân Khinh đang đứng, hai chân liên tục công kích. Mấy quân cờ trắng bằng ngọc
thạch liên tục tấn công người thanh niên áo trằng nhưng cũng không bao phủ được
y.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ đèn đuốc sáng trưng trong đại điện
chiếu rọi quanh cảnh thực rõ ràng. Những khối đá lớn bay như vũ bão, những mảnh
vụn đầy trời, gió lốc hỗn loạn, kiếm sắc, tiếng đàn, chưởng lực giăng giăng khắp
nơi, sức mạnh đó âm thầm len lỏi khắp mọi ngõ ngách trong điện.
Đứng bên ngoài cung điện trần bì, Thượng Quan Kính chớp mắt
nhìn vào bên trong lập tức bị luồng gió mạnh từ trong điện thốc ra đánh thẳng
vào mặt khiến cậu ngộp thở, hai chân loạng choạng đứng không nổi. Sắc mặt cậu
chợt tái nhợt vội vàng ôm lấy Tuyết Vương phi liên tục lui ra phía sau, nhìn
đèn đuốc lay động lúc sáng lúc tối, trong lòng Thượng Quan Kính cực kỳ căng thẳng.
“Phải hai.”
“Trước bảy.”
“Sau sáu.”
Thanh âm trong trẻo vang vọng trong đại điện, Độc Cô Tuyệt
không biết chơi cờ nên Vân Khinh cũng không dùng ngôn ngữ của người chơi cờ, mỗi
bước đi lại thông báo cực kỳ rõ ràng vị trí của mình.
Chỉ nghe tiếng nổ lớn ầm ầm, những tiếng quân cờ đặt xuống,
tiếng đàn ting tang bên tai, hai bên đều muốn hạ cờ của mình thật mau.
Đương nhiên là khi Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh liên thủ, quân
cờ của người thanh niên trắng kia cũng không dễ dàng gì hạ xuống bàn cờ. Cho dù
y có thể đặt xuống được thì cũng là quân chết, tính ra cũng như uổng công.
“Tốt, tốt, hãy tiếp một nước này của ta.” Người thanh niên
áo trắng nhìn thoáng qua tình thế trên bàn cờ. Lúc này y đã bị ăn rất nhiều
quân rồi nhưng khuôn mặt không chút ảo não mà trái lại còn vui vẻ, sáng ngời cất
giọng nói: “Cẩn thận nhé.”
Ba chữ còn chưa dứt hết, chỉ thấy y đột nhiên giẫm mạnh
chân, tay vung lên. Chỉ trong nháy mắt mấy chục quân cờ đen chồng chất ở một
góc bị y đánh bay ra ngoài, lao như vũ bão về phía Vân Khinh.
Sức mạnh kinh hoàng đập thẳng vào mặt Vân Khinh, cô chỉ cảm
thấy cả người bị áp chế ngay cả hít thở cũng khó khăn. Cô học âm công nhưng cô
không có võ công dưới áp lực mạnh mẽ như vậy, cô muốn chống lại cũng làm không
được.
Độc Cô Tuyệt thấy vậy mặt mày căng thẳng, cắn chặt răng, mũi
kiếm vung tới như bão táp. Thanh trường kiếm quét nhanh như tia chớp đến những
quân cờ màu trắng chồng chất bên cạnh hắn. Chỉ nghe ầm một tiếng, mấy chục quân
cờ bay lên không trung, ngược hướng với những quân cờ đen đang bay tới.
Chỉ trong thoáng chốc, đã hình thành một sức mạnh cực lớn chống
đỡ lại. Hàng trăm khối đá ngọc thạch sẽ đâm vào nhau.
“Ngồi xuống.” Cùng lúc quân cờ trắng đang chống đỡ lại quân
cờ đen, Độc Cô Tuyệt quay sang Vân Khinh hét lớn một tiếng.
Vân Khinh đang đứng giữa trung tâm của bàn cờ, lúc này trước
sau đều có vô số quân cờ hướng về phía cô. Hai luồng sức mạnh cực lớn mang theo
gió rít cực kỳ hung hãn, thổi mạnh qua quần áo của cô, giống như một ngọn núi
cao trong cơn cuồng phong, bay phất phới.
Cô đang đứng ở vị trí trung tâm, lúc này rất gần nam người
thanh niên áo trắng kia. Cô đảo mắt nhìn thấy trong những quân cờ màu đen đang
đến kia, hơn mười quân chắc chắn sẽ hạ xuống bàn cờ. Nếu để cho y làm được như
vậy thì bọn họ sẽ thua ngay lập tức.
Khuôn mặt Vân Khinh chợt căng thẳng, không được, tuyệt đối
không thể để cho y hạ cờ xuống được.
Gió lốc cực mạnh thốc qua khiến cô không thể thở nổi, bên
tai vẫn nghe thấy tiếng Độc Cô Tuyệt hét lớn. Ngồi xuống, ngồi ư? Không thể ngồi,
Độc Cô Tuyệt không nhìn được ván cờ nhưng cô thì có thể.
Hít một hơi thật sâu, Vân Khinh cắn chặt răng. Thân thể mảnh
mai của cô vẫn đứng thẳng tắp giữa cơn cuồng phong cực lớn đang bao phủ, mười
ngón ấn trên phượng ngâm tiêu vĩ.
“Tang.” Một tiếng đàn trầm đục chợt vang lên.
Không phải khúc cũng không có âm vực, chỉ là một âm đơn, chỉ
là một âm tấn công đơn độc.
Trong lòng nhớ lại những lời của Phi Lâm đã dạy cô lúc ở
trên núi. Trong đầu chợt hiện lên những động tác của Phi Lâm lúc giao đấu với Mộ
Ải. Ngón tay ấn mạnh xuống dây thứ ba, nhanh chóng ấn xuống, rồi nhấc lên, vừa nhấc
lên lại hạ xuống.
Trong đầu cô lúc này cực kỳ sáng tỏ, chỉ còn lại điều khiển,
tốc độ, tâm hồn trầm lắng.
“Ầm.” Những tiếng động đinh tai nhức óc ầm vang, hàng trăm
quân cờ bằng ngọc thạch đang lao vào nhau giữa không trung.
Chỉ trong chốc lát, những quân cờ bị đánh bay lên vỡ nát ra,
đá vụn văng khắp nơi, bụi bay mịt mù như sương khói, tràn ngập khắp không gian.
Ánh nến bị áp lực, chịu không nổi trận cuồng phong khủng khiếp
như thế, hơn phân nửa vụt tắt rơi soàn soạt xuống chỉ còn lại một số ít ở xa xa.
Ánh sáng nửa sáng nửa tối chiếu rọi trong cung điện trần bì khiến cho toàn bộ
cung điện trở nên âm u.
“Ngồi xuống.” Nhìn những quân cờ đã bay lên không trung mà Độc
Cô Tuyệt vẫn thấy Vân Khinh vẫn còn đứng đó, chợt biến sắc, điên cuồng quát lớn
lên.
Hắn vốn là đem hết toàn lực tấn công trong một đòn này, Vân
Khinh không thể chống đỡ được.
Tuy nhiên, ngay lúc Độc Cô Tuyệt đang điên cuồng hét lên, tiếng
đàn bén nhọn đầy đủ năm năm hai mươi lăm âm chồng nhanh chóng hoàn thành giữa
những ngón tay Vân Khinh.
Trong khoảnh khắc, chỉ thấy âm nhận vô hình lấy Vân Khinh
làm trung tâm quét tới như gió xoáy, ngầm chiếm cứ hết mọi không gian. Đi qua
nơi nào những quân cờ bằng ngọc thạch bị đánh vỡ vụn ra những mảnh đá bay lên,
sát khí lạnh đến thấu xương.
Độc Cô Tuyệt vừa thấy nao nao đồng thời tâm can cũng thả lỏng
xuống đây là bản lĩnh thực sự của Vân Khinh của hắn sao?
Ầm, những khối ngọc thạch vỡ toang ra trong không trung, hơn
mười quân cờ đen gần như sắp rơi xuống trên bàn cờ bị âm nhận vô hình quét qua,
đánh bay ra ngoài, chúng vỡ vụn ra thành những mảnh nhỏ.
Bụi đất bay lên mù mịt, mảnh vụn bay đầy trời.
Trong đại điện trần bì lúc này toàn là những mảnh đá vụn bay
như mưa khắp nơi.
Thượng Quan Kính đứng ngoài điện, nhìn thấy những hòn đá bay
vù vù không ngừng từ trong đại điện ra ngoài, mang theo sự sắc bén giống như những
mũi tên nhọn thì vội ôm lấy Tuyết Vương phi tiếp tục lui ra phía sau, sắc mặt
vô cùng lo lắng nhìn về hướng đại điện.
Tiếng đàn ngừng lại, gió lốc cuồng phong cũng biến mất, mặt
đất hỗn độn.
Yên lặng, sau những tiếng ầm ầm vang lớn chợt là sự yên lặng
bao phủ, trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh.
Khắp trên mặt đất là những mảnh đá vỡ vụn, chỉ duy nhất chỗ
Vân Khinh đang đứng bên trong một vòng tròn là sạch sẽ không hề nhiễm một chút
bụi bặm nào.Thậm chí quần áo vẫn thẳng thớm giống như chưa hề chuyển động, đứng
thẳng còn hơn người.
“Các ngươi qua.” Người thanh niên mặc áo trắng nhẹ nhàng vỗ
tay, trên mặt mang theo nét tươi cười thản nhiên.
Độc Cô Tuyệt không thèm nhìn về phía y, chỉ bình thản nhìn
quay đầu nhìn Vân Khinh của hắn. Trong thiên hạ này, thực lực như vậy, là người
của hắn, là người con gái của hắn. Khuôn mặt hắn chợt lóe lên một sự kiêu ngạo
và mừng rỡ như điên, hệt như muốn ngửa mặt lên trời cười thật to.
Keng! Một tiếng chuông lại
vang lên mạnh mẽ, nghĩa là đã qua một cung này.
Thượng Quan Kính ở ngoài điện nghe thấy, vẻ mặt vui mừng, ôm
Tuyết Vương phi đứng dậy vọt vào trong.
Mỉm cười với Độc Cô Tuyệt, Vân Khinh quay đầu về phía Thượng
Quan Kính đang vọt vào, vươn tay ra ôm lấy cả hai người.
“Bạch ngọc, Trần bì là hai cung yếu nhất trong cửu Cung.
Cung tiếp theo là cung thứ ba, chúng ta không thể so được, từ nay mới thực sự
là bắt đầu thử sức.” Người thanh niên áo trắng nhìn Vân Khinh, khẽ mỉm cười
nói.
Độc Cô Tuyệt nghe thấy vậy chợt rung động, cung thứ ba còn mạnh
hơn?
“Đa tạ!” Hướng về phía người thanh niên áo trắng kia khẽ gật
đầu, Độc Cô Tuyệt đỡ Tuyết Vương phi, cùng Vân Khinh và Thượng Quan Kính xuyên
qua phía sau cung điện trần bì. Bọn họ bước đi trong đêm đen nhắm thẳng về phía
cung thứ ba.
Người thanh niên áo trằng kia thấy vậy quay đầu nhìn thoáng
về nơi Vân Khinh đi qua, khóe miệng nở một nụ cười giống như vô ý, thì thầm
nói: “Nếu không phải là ý của người đó, sao các ngươi có thể đi từ ngôi miếu đổ
nát kia mà đến đây. Đã như thế, ta cũng không thể để cho y bị mất mặt được.”
Dứt lời, y khẽ vung tay lên, cũng không biết là đã chạm vào
thứ gì, chỉ thấy toàn bộ bề mặt của đại điện trần bì nứt toác ra, rồi nghe một
tiếng “ầm”. Nếu như đám người Vân Khinh nhìn sẽ thấy phía dưới là hàng vạn
thanh đao vây kín, phát ra ánh sáng lạnh lẽo trải dài một mảnh.
Trần bì điện. Cung điện của địa ngục.