Editor: Phượng Chi Hạ.
Từ sâu bên trong rừng rậm không ngừng truyền ra tiếng vang soàn soạt do cây cỏ va chạm vào nhau, không lâu sau liền nhìn thấy một đầu mãng xà khổng lồ màu xanh lục linh hoạt chường qua một gốc đại thụ to lớn tại trước tầm mắt, phía sau đuôi rắn thô dài trải đầy vảy xanh trơn trượt bóng mẩy cư nhiên lại đang gắt gao quấn lấy một vị thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, đáng ngạc nhiên ở đây là người thiếu nữ này chẳng những không có lộ ra một tia biểu tình sợ hãi mà ngược lại vẫn mãi ngẩn ngơ như đang suy nghĩ về điều gì đó, hoàn toàn không biết bản thân mình đang bị một đầu mãnh thú gắt gao quấn lấy tại trên thân nó.
Mãng xà nhẹ nhàng đem thiếu nữ buông xuống ở một địa phương hiện hữu vô vàn muôn hoa khoe sắc rồi mới điều chỉnh thân hình, trong chớp mắt thế nhưng từ một con mãnh thú hung ác dữ tợn biến thành một nam nhân tà mị có thân hình thon dài.
Chỉ thấy lồng ngực trần trụi của hắn mang một màu đồng quyến rũ, tám da thú màu xanh hoa lệ ôm lấy thắt lưng che lắp đi bộ phận trọng yếu, đôi chân thon dài hữu lực trùng trùng điệp điệp giẫm đạp lên mặt đất ngập tràn cỏ xanh mềm mại tiến đến gần Thiên Dạ.
Nội tâm mãi suy nghĩ về Thunder nên Thiên Dạ vừa đặt chân xuống mặt đất mới phản ứng được bản thân thế nhưng đã bị Sanaa mang đi ly khai khỏi nơi cũ thật xa.
“Sanaa...Thunder...Hắn sẽ không có xảy ra chuyện gì đúng không?!”
Sâu trong ánh mắt của Thiên Dạ hiện hữu nồng đậm sự lo lắng ngẩng đầu đối diện với đôi mị nhãn xanh thẳm ôn nhu của nam nhân mà thấp thỏm hỏi.
“Sẽ không có chuyện gì xảy ra với hắn nên nàng hãy yên tâm!”
Chỉ là không điều dưỡng trong vòng bốn ngày năm ngày thì cái tên gia hoả kia tuyệt đối sẽ không thể nào tốt lên được.
Hắn còn chưa từng có gặp qua bất kì tên thú nhân cường địch nào trúng phải công kích của hắn mà vẫn bình yên vô sự cho nên chằc chắn...
Suy nghĩ đến đây thì khóe môi của Sannaa bỗng nhiên vẽ lên một tia ý cười không rõ hàm xúc.
“Vậy...Vậy thì ta cũng an tâm!”
Thiên Dạ miễn cưỡng nhìn về phía Sanaa nở ra nụ cười gượng gạo sau khi nghe được lời nói của hắn.
Tổng cảm thấy có điều gì đó không thích hợp cho nên bất an trong lòng vẫn không thể tiêu thất đi.
Nhìn tiểu giống cái trước mắt chỉ khẽ nhíu mày nhưng không nói gì, Sanaa nhẹ nhàng giơ tay lên vỗ về mái tóc đen mềm mại của nàng rồi ôn nhu nói:
“Nàng không cần nghĩ nhiều vì hắn vốn không thể nào dễ dàng bị thương như vậy!”
“Ân...!”
Sau một hồi suy nghĩ thì Thiên Dạ liền cảm thấy lời nói của Sanaa cũng không phải là không có lý, thú nhân vốn mang sinh mệnh rất mạnh nên Thunder hắn nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra, đồng thời cũng có điểm ảo não vì không biết tại sao chính bản thân mình không có việc gì lại đi lo lắng cho cái tên nam nhân vốn không xứng đáng để nàng quan tâm kia.
Thiên Dạ dùng tay chống đỡ xuống mặt đất để lấy thế đứng lên thì bất ngờ nhận thấy từ nơi cánh tay bỗng nhiên truyền đến một trận đau đớn mãnh liệt, đôi hàng chân mày không nhịn được khẽ nhíu lại khi nhìn thấy trên da thịt trắng mịn rõ ràng có một vết bầm tím ghê rợn rành rọt in hằn.
Mặc dù nàng vẫn còn nhớ rõ cảm giác đau đớn khi cánh tay bị Thunder nắm lấy lúc trước nhưng không ngờ rằng tên nam nhân kia lại mạnh tay đến mức này!
Nội tâm đột nhiên cảm thấy vô cùng tức giận nên càng kinh bỉ bản thân mình chắc đã điên rồi nên mới vô duyên vô cớ đi lo lắng cho thương thế của hắn.
Ý nghĩ muốn nói một lời xin lỗi đối với hắn cũng nhất thời biến mất không còn một mảnh.
Ngay tại thời điểm Thiên Dạ đang xoắn suýt so đo thì đột nhiên cảm thấy từ nơi bị thương trên cánh tay đột nhiên truyền đến một trận cảm giác mát lạnh.
Không từ lúc nào Sanaa đã cầm trên tay một cái ống trúc nhỏ, ngón tay thon dài mang theo một ý chất lỏng trong suốt xoa nhẹ lên lên vết bầm tím nơi cánh tay, ánh mắt xanh sâu thẳm dưới đôi rèm mi cong dài hiện lên một tia đau lòng.
Khuôn mặt tuấn mỹ lúc này thoạt nhìn vô cùng yên tĩnh nhu hoà khiến nội tâm không hiểu tại sao lại xuất hiện một trận hoảng loạn, hai bên gò má lập tức nóng bừng nhanh chóng đem rèm mi rũ xuống không dám nhìn thẳng đối phương.
Bàn tay nhỏ nhắn lén lút xoa nhẹ lên trái tim đang thình thịch đập loạn nơi lồng ngục.