Thu Phục Bảo Bối!

Chương 17: Chương 17




Cả hai bước xuống nhà cùng một thời điểm, nhưng Doãn Hiền xuống trước, Khải Hưng đi sau.

Quay trở lại 10 phút trước, Doãn Hiền vì tránh để ông bà Hàn nghi ngờ nên đã đề nghị người đi trước người đi sau. Nào ngờ Khải Hưng cố chấp không phối hợp, nàng phải vật vã lắm mới thuyết phục năn nỉ được y.

- Xuống rồi sao?

Khải Hà thấy họ xuống thì lên tiếng hỏi.

- Vâng.

Khải Hưng trả lời ngắn gọn, đủ ý rồi cũng im lặng.

- Tối qua hai đứa ngủ ngon chứ?

Bà Hàn cất tiếng từ trong bếp vọng ra, ngay lập tức, sắc mặt của Doãn Hiền thay đổi. Ý bà Hàn hỏi ở đây chỉ là mỗi người trong hai người họ tối qua liệu có ngủ ngon hay không? Nào ngờ trúng tâm đen của Doãn Hiền!

- À vâng, ngon lắm ạ.

Khải Hưng cười hàm ý quay sang nhìn Doãn Hiền trả lời.

“Coi vẻ không tồi?”

Khải Hà ngồi nhìn họ nói chuyện, quan sát ánh mắt của họ dành cho nhau, từng cử chỉ, trong đầu bỗng tiên đoán về đứa em dâu tương lai.

- Chị Nhi chưa dậy ạ?

- Bây giờ tôi sẽ lên gọi cô ấy dậy.

Dứt câu, Khải Hà đứng dậy, đi lên phòng Uyển Nhi. Khải Hưng thấy vậy, liền kéo Doãn Hiền xuống ghế, bắt đầu trò “trêu đùa” của mình.

Cánh cửa hé mở, cô vẫn đang say giấc trên chiếc giường rộng lộn xộn kia. Trước khi ra khỏi phòng, anh đã đắp chăn cẩn thận cho cô rồi mới đi, nào ngờ bây giờ chăn, gấu đều bị nàng đạp rối tung cả.

- Dậy thôi.

Anh ngồi xuống cạnh cô, tay luồn vào những lọn tóc, ôn nhu xoa đầu, giọng nói dịu dàng đầy sủng nịch.

- Ưm...

Cô với tay lơ lửng, nắm vào bàn tay to lớn của anh, có ý định đẩy ra.

- Ngủ thêm một chút nữa mà!

- Mọi người đang đợi em phía dưới dậy ăn sáng đấy.

Anh di chuyển bàn tay, mân mê đôi má hồng phúng phính của cô.

- Không muốn mà!

- Hình như dì Hàn bảo có trà sữa...

Ngay lập tức, Uyển Nhi đạp chăn, ngồi phắt dậy. Quay mặt sang bên cạnh, nhìn thẳng vào mắt anh.

- Thật sao?

- Chịu dậy rồi?

Anh thấy thế thì cười đắc ý, một cú lừa thành công xuất sắc, và người dính bẫy lại là cô_một chú cá bự đáng yêu!

- Tôi hỏi anh thật không mà?

- Tôi đùa đấy.

- Anh...! Tôi ngủ tiếp.

Cô định nằm xuống, thì bị bàn tay kia kéo lại, anh ôm cô bế dậy, bước vào phía nhà tắm. Càn quấy một hồi biết không có hiệu quả, cô đành uỷ khuất để anh bế đi.

- Đánh răng đi, rồi xuống ăn sáng, một lúc nữa em ra ngoài với tôi.

Cô đang đánh răng, chút bọt kem đánh răng trắng xốp vẫn còn dính trên miệng. Cô tay cầm bàn chải đánh răng, ngẩng mặt lên nhìn hình bóng của anh trong gương.

- Đi đâu cơ?

Khải Hà đứng dựa người vào cửa, khoanh tay đứng nhìn cô.

- Tý nữa em sẽ biết.

- Nhưng hôm nay tôi muốn ở nhà với dì Hàn a! Dù sao tôi cũng mới về, để mai đi có được không?

- Vậy em không định mua gì cho chú dì Hàn sao?

Nhắc đến mới nhớ, hôm qua cô ở bên anh cả sáng, mải chơi nên quên mất không mua quà gì cho ông bà Hàn. Có mua thì cũng chỉ là bánh kẹo cho Tiểu Long, nên khi anh nhắc tới cô mới suy nghĩ đến việc này.

- À, tôi quên mất....

“Uyển Nhi à! Mày đãng trí thật, chú dì chăm sóc mày như vậy, ấy thế mà chuyện nhỏ nhặt như này cũng quên cho được...”

- Vậy em đồng ý ra ngoài với tôi rồi chứ?

- Ừm!

Khải Hà cùng nàng xuống nhà, ngồi vào bàn, bắt đầu bữa sáng quây quần bên gia đình nhỏ.

- À chú dì, lúc nữa con xin phép ra ngoài với Khải Hà.

- Được chứ!

Ông bà Hàn ngay lập tức đồng ý với lời đề nghị của cô cháu gái.

- Hai anh chị đi đâu thế, em theo với!

Doãn Hiền nghe vậy thì đặt đũa xuống, bám víu lấy cánh tay cô nũng nịu.

- Không được!

Khải Hà chẳng thèm liếc mắt đến Doãn Hiền, thẳng thừng từ chối. Doãn Hiền bĩu môi, nhìn anh, ánh mắt như mang hận thù từ bao đời.

- Tý nữa tôi đưa em đi!

Khải Hưng nhanh chóng dỗ ngoan nàng bằng câu nói hết sức lãng tử.

- Ừm...cảm ơn anh a!

Doãn Hiền cười thầm trong lòng, ai ngờ hai gò má cũng ửng hồng nhanh chóng, nàng khẽ cúi đầu, gẩy một nhúm cơm nhỏ lên đầu đũa, khuôn miệng chúm chím ngại ngùng, không giấu đâu hết vẻ đáng yêu của nàng công chúa nhỏ.

“Xem ra con bé có vẻ nữ tính hơn rồi.”

Bà Hàn nhìn vẻ mặt này của Doãn Hiền thì hài lòng quay sang hích tay ông Hàn, như muốn nói điều suy nghĩ.

Chẳng trách bà Hàn lại như vậy, hồi nhỏ, Doãn Hiền là một cô bé xinh xắn, nhưng lại quá năng động, lớn lên chút nữa tức là khi học mẫu giáo, ông bà Hàn thường xuyên nhận được điện thoại phàn nàn từ giáo viên về thái độ và sự nghịch ngợm của nàng. Từ bắt nạt, cướp snack của bạn, đến đánh bạn, phá đồ chơi của lớp, mọi tội danh đều có cả. Lên đến khi bước vào tiểu học, Doãn Hiền vẫn chẳng thể khá hơn là mấy, tính tình nóng nảy, vẫn rất hay trêu chọc các bạn xung quanh, cho đến nỗi, chẳng ai muốn bắt chuyện hay ngồi cạnh nàng. Lên trung học cơ sở, Doãn Hiền ngày càng uy lực hơn, cái mà ông bà Hàn không ngờ được là con gái cưng của họ lại trở thành trùm bảo kê thu tiền của trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.