Vừa lúc ấy, bà Hàn cũng đi hái lá chè về. Nhìn thấy cô cùng đống hành lí, bà bỏ rổ chè xuống, đi nhanh vào ngồi cạnh cô.
“ Sao con bảo 2 ngày nữa mới đi?”
Uyển Nhi não lòng khẽ thở hắt một hơi. Cô vừa giải thích cho ông Hàn, giờ lại giải thích cho bà Hàn, mỗi lần giải thích như vậy, cô chỉ sợ độ tin tưởng và chuẩn xác sẽ bị lệch đi nhiều chút.
“ Bà này, Uyển Nhi nó cũng lớn rồi, chúng ta không thể cứ quản nó mãi như vậy được.”
Ông Hàn nhận thấy sự bối rối rõ rệt trong mắt cô nên lên tiếng giải khuây.
“ Bao giờ con bay?”
“ Một lúc nữa ạ...”
Uyển Nhi nói rồi nắm lấy tay bà Hàn.
“ Dì à, dì yên tâm đi, con bây giờ đủ lớn để tự chăm sóc cho bản thân mình mà, chú dì đừng lúc nào cũng lo lắng cho con như vậy, thời gian qua chù dì đã quá vất vả vì con rồi.”
Bà Hàn xoa đầu cô vẻ trách cứ dịu dàng.
“ Bọn ta chưa thấy vất vả, con đã lo nghĩ thay ta làm gì?” Bà Hàn mỉm cười “ Ông bà già này trông vậy thôi, chứ còn khoẻ mạnh hơn nhiều thanh niên trẻ đấy, phải không ông?”
“ Bà ấy nói phải đấy. Bọn ta nhận nuôi con, thì mãi mãi vẫn luôn chú ý, chăm sóc cho con, dù con có lớn mấy đi chăng nữa, con vẫn là con của ta, vẫn là đứa trẻ bé bỏng ngày nào.”
Ông Hàn cười hiền từ.
“ À, con có chuyện muốn thưa với chú dì.”
“ Chuyện gì thế?”
“ Con định mời ông bà già này đi dự đám cưới hay gì?”
Bà Hàn thấy vậy thì trêu đùa.
“ Ây cha, con còn ở với chú dì dài dài, làm gì có ai rước sớm như vậy chứ.”
“ Thế mà dì lại tưởng có người đã có ý định hốt từ mấy ngày trước chứ đùa.”
Ý của bà Hàn biểu thị qua câu nói vừa rồi rất rõ ràng là nhắc tới Khải Hà.
“ Con chỉ muốn ở với chú dì mãi thôi, con còn chưa chăm sóc được cho hai người ngày nào, làm sao có thể đi lấy chồng sớm.”
Uyển Nhi xua tay, nhanh nhảu nói sang chuyện khác.
“ Chú dì có thể đồng ý cho Doãn Hiền theo học ở Đại học Bắc Kinh không ạ....?”
Uyển Nhi nhỏ giọng dần dần về cuối. Ban đầu đồng ý xin phép cho Doãn Hiền thật, nhưng bây giờ cô mới nghĩ thông sâu. Ông bà Hàn đều đã quá tuổi rồi, chị Nhật Hạ đã đi lấy chồng, không thể lúc nào cũng ở bên đây được, còn Doãn Hiền với cô, cô đã đành, nếu cả hai người cùng lên Bắc Kinh học, căn nhà này sẽ trống vắng nhường nào, vả lại, còn không có người chăm sóc cho ông bà Hàn nữa.
Ông Hàn như hiểu ý lo trong câu nói của cô.
“ Được được, nó lớn rồi, đã đến lúc cho nó theo đuổi ước mơ của nó, đâu thể kìm hãm nó ở trong cái thành phố này mãi được, hãy để cho nó được sống một cuộc sống của chính nó, được không bà?”
Ông Hàn nói xong quay sang hỏi ý bà Hàn, dĩ nhiên bà Hàn đồng ý ngay. Hai người họ luôn ủng hộ quyết định của con gái mình.
“ Con sẽ chăm sóc em cẩn thận.”
Tiếng xe ô tô dừng trước cổng, Uyển Nhi vội tạm biệt ông bà Hàn.
“ Đến giờ bay rồi, con phải đi đây, tạm biệt chú dì.”
Uyển nhi vừa nói, đồng thời dang tay đón nhận cái ôm đầy tình thương ấm áp, nở nụ cười rạng rỡ.
Bà Hàn xoa lưng cô nhè nhẹ, dặn dò.
“ Lên đó rồi nhớ ăn uống cẩn thận, học cũng không được bỏ bữa, ngày tốt nghiệp dì với ông ấy sẽ lên thăm con.”
Đôi mắt sáng lên trông thấy.
“ Dì hứa với con rồi nha?”
“ Được được, ta hứa.”
Uyển Nhi lên xe, vẫn vẫy tay chào tạm biệt ông bà Hàn.
Chiếc xe lăn bánh, lòng cô tự dưng cảm thấy có chút mất mát đến lạ. Đây cũng đâu phải lần cô đi máy bay, cái cảm giác này trước giờ chưa từng xuất hiện. Uyển Nhi tựa đầu vào cửa kính ô tô nhìn ra ngoài, khung cảnh thật đẹp, người người đi lại nhộn nhịp.
Sân bay là nơi không có khái niệm vắng người. Uyển Nhi ngồi trong một quán cafe đợi giờ bay, cô gọi một ly cafe sữa, nhâm nhi từng chút, đôi mắt vẫn dán vào tấm cửa kính quan sát.
Lạ lẫm thật
“ Chuyến bay LJ-100500 chuẩn bị cất cánh, xin mời các hành khách di chuyển về phía khu vực chỉ dẫn, cảm ơn.”
“ Chúng tôi xin nhắc lại, chuyến bay LJ-100500 chuẩn bị cất cánh, xin mời các hành khách...”
Uyển Nhi nghe tiếng thông báo, cô lấy một tờ tiền đặt dưới ly cafe, sau đó kéo vali đi.
Cô ăn mặc vô cùng giản dị, nhưng cả người lại toát lên vẻ kiều mĩ khó cưỡng.
Uyển Nhi ngồi vào vị trí của mình, đôi mắt mơ hồ nhìn qua tấm kính, đến cô cũng khó hiểu tâm trạng hiện tại của mình là loại tâm trạng gì?
Ngả lưng về phía sau, dựa đầu vào ghế, Uyển Nhi nhắm mắt buồn ngủ.
Thiếu vòng tay của Khải Hà, mọi thứ đều khác, cả chuyến bay này cũng khác.
Lúc cô thức dậy, cũng là lúc chuyến bay chuẩn bị hạ cánh, Uyển Nhi mệt mỏi mở mắt, cử động tay mới biết có chiếc áo vest đang đắp lên người mình.
Cô nhìn sang hành khách bên cạnh, một người đàn ông mặc compele, gương vô cùng điển trai đang chăm chú đọc sách.
“ Áo của anh sao?”