Ông Hàn từ từ đặt tờ báo xuống ghế, thấy cô tay vẫn trân trân đặt trên bụng, cứ nghĩ là Uyển Nhi cảm thấy đói, liền đứng dậy đi vào bếp.
Uyển Nhi không muốn làm phiền ông, lớn như vậy rồi, còn để cho chú nấu ăn sáng, nghĩ đến cũng đủ xấu hổ.
Nhưng cơ thể cô rã rời cả rồi, muốn nấu được một bữa ăn sáng qua loa còn khó, đành phải biến thành trẻ con, để chú nấu đồ ăn sáng cho vậy.
“ Con cảm ơn.”
“ Con bé này từ bao giờ lại trở nên khách sáo như vậy chứ, thật chẳng giống Uyển Nhi lúc nhỏ, luôn miệng đòi người chú này nấu ăn cho đấy!”
Uyển Nhi chỉ cười.
“ Con vẫn là Uyển Nhi của chú dì đó thôi, chỉ là con bây giờ lớn hơn xíu, to hơn xíu, dĩ nhiên không thể để chú dì chăm sóc con mãi được, phải là con chăm sóc hai người mới đúng.”
Quả thực, trước giờ, từ nhỏ đến lớn, Uyển Nhi luôn khoẻ mạnh, phát triển rất tốt dưới vòng tay nuôi dưỡng của ông bà Hàn. Ba mẹ cô mất sớm, cô nên cảm ơn trời vì đã cho cô được sống cùng ông bà Hàn, họ như gia đình thứ hai của cô vậy, họ chăm sóc cô một mực ân cần chu đáo.
“ À, Khải Hà nó đâu rồi? Sao hai đứa không đi cùng nhau?” Ông Hàn tự nhiên cảm thấy trống trống, hoá ra là cháu rể tương lai.
Uyển Nhi ngây người trong chốc lát.
“ Anh ấy có việc phải xử lí, nên con về trước ạ.” Uyển Nhi ngắt lời, cô không muốn để ông bà Hàn biết chuyện hôm qua, cô tuyệt đối không thể, “ Con đi lên phòng, tý nữa sẽ xuống ạ.”
“ Ừ, con đi đi.”
Vừa đi lên phòng, Uyển Nhi đóng cửa, buông thõng cả người ngả lưng xuống tấm nệm êm ái.
Khải Hà, tôi nhớ anh, tôi ghét anh.
Sự mềm mại của chiếc giường kích thích cơn buồn ngủ tột cùng trỗi dậy. Uyển Nhi chả buồn thay đồ, mắt nhắm hờ lim dim, bỗng nhiên có tiếng điện thoại vang lên.
“ Khải Hưng, sao rồi? Anh ấy ở đâu?”
Đang trong cơn ngái ngủ, cô đã có ý định mặc kệ tiếng reo ầm ĩ kia, nhưng thấy màn hình hiển thị tên Khải Hưng, cô nhanh như cắt, bật dậy cầm lấy chiếc điện thoại.
Chỉ có thể là vị trí của Khải Hà. Uyển Nhi tới tấp hỏi, Khải Hưng cũng ứng biến rất nhanh.
“ Anh ấy trở về Bắc Kinh rồi.”
Uyển Nhi sững sờ chưa thể thích ứng với câu nói của y. Anh giận cô đến vậy sao? Bỏ lên Bắc Kinh luôn rồi, còn không thèm nói lời nào.
Thấy Uyển Nhi im lặng, Khải Hưng cũng hiểu, y nói tiếp.
“ Chị thử gọi điện cho anh ấy xem sao?”
“ Tôi biết rồi.”
Uyển Nhi không đợi y trả lời tiếp đã ngắt máy. Cô lướt nhìn dòng số trên màn hình hiển thị, trong lòng băn khoăn.
Có nên gọi anh không?
Nghĩ đi rồi nghĩ lại, Uyển Nhi quyết định không gọi điện. Chính cô cũng không hiểu quyết định này của bản thân, chỉ là nghĩ nó nên như vậy.
Cô nằm xuống giường, lăn qua lăn lại, nên hay không nên, thật khó xử. Lần nữa cô bật điện thoại, nhưng không phải gọi cho anh, mà là gọi cho Khải Hưng.
“ Chị dâu? Có chuyện gì sao?”
Khải Hưng ở đầu dây bên kia cất tiếng trước trong khi cô là người gọi. Y không nghĩ là Khải Hà sẽ không nghe máy của cô.
“ Đặt giúp tôi vé máy bay về Bắc Kinh được không?”
Sau một lúc, cô mới nhỏ giọng nhờ y.
“ Được chứ, chị muốn bay chuyến nào? Trưa nay có một chuyến là gần nhất.”
“ Đặt chuyến đó đi.”
“ Được, 11h em sẽ cho người qua đón chị ra sân bay.”
“ Cảm ơn...”
Uyển Nhi trầm giọng nói tiếng cảm ơn rồi tắt máy.
Khải Hưng cũng thấy nó là bình thường, đối với y mà nói, lời của Uyển Nhi chính là lệnh và việc bảo vệ cô an toàn trở về Bắc Kinh chính là trọng trách và nghĩa vụ.
Còn hai ngày nữa mới hết kì nghĩ lễ, nên Khải Hưng tiếp tục ở lại Vân Thành cùng Doãn Hiền.
Uyển Nhi bước xuống giường, còn 2 tiếng để cô chuẩn bị, nghe thì thời gian là nhiều, nhưng nó trôi rất nhanh.
Cô bước vào nhà tắm, hoà vào dòng nước ấm, cảm giác dễ chịu hơn hẳn.
Uyển Nhi mặc chân váy màu đen dài qua nửa bắp chân, áo lụa trắng trễ vai. Không thể phủ nhận, một trong những điểm tạo nên nét cuốn hút của cô chính là xương quai xanh, vô cùng ma mị, vô cùng quyến rũ.
Uyển Nhi sắp xếp quần áo nhanh chóng, xách vali xuống phòng khách.
Vừa lúc đồ ăn sáng thơm phức được ông Hàn mang ra, bao gồm trứng ốp, lạp xườn và một số loại rau củ như cà rốt, xà lách, làm cho đĩa ăn trở nên bắt mắt người nhìn.
Bụng Uyển Nhi đánh trống luân phiên như được mùa.
“ Con sẽ ăn thật ngon.”
Nói rồi, cô kéo ghế ngồi xuống bàn ăn. Một tay cầm dao, một tay cần dĩa, Uyển Nhi như con thú đói lâu ngày đang cắt xẻ miếng thịt.
Ông Hàn ngồi đối diện cô, nhìn thấy đống hành lí cô xách xuống, thì ngạc nhiên hỏi.
“ Con định trở về Bắc Kinh sao?”
Uyển Nhi đang ăn, nghe ông hỏi thì đặt dĩa xuống, khẽ giọng một chữ “ vâng“.
“ Ta tưởng 2 ngày nữa mới kết thúc kì nghỉ chứ?”
“ Con phải lên sớm một chút để chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp nữa....”
Uyển Nhi lí nhí, không hiểu sao khi nói xong, cô lại cảm thấy có lỗi, rốt cuộc là lí do không chính đáng đây mà.
_________________
. 2 chap / ngày, bù cho những ngày trước đó TvT
@_iambee0410