Thử Thách Sinh Tử

Chương 2: Q.1 - Chương 2: Báu vật của đời




- Con Lợn khốn nạn, lần này mày chết chắc rồi. -Vừa lầm rầm nguyền rủa con mèo tên Lợn, ta vừa mở mắt ra. Nhưng khung cảnh trước mặt làm cho ta hoàn toàn kinh ngạc. Phòng ta đâu, bàn ta đâu, còn cả con Laptop mới sắm của ta, bộ sưu tập hai TB nữa. Đâu hết cả rồi??? Mà đây là đâu? Sao xung quanh toàn là cỏ dại mà đom đóm cứ lập lập lòe lòe thế này??? Trời thì tối, trăng sao chẳng thấy đâu. Lại còn tiếng con gì rít kia nữa??? Mọi khi ta vẫn hay hô hào “Ma là cái đếch gì? Tao muốn gặp ma nhưng mà ma nó sợ không dám gặp ta” nhưng mà trong thâm tâm ta có sợ, sợ thật mà. Trả ta về nhà đi. Ta năn nỉ, năn nỉ đấy.

Nằm co ro đến gần mười phút ta mới dần bình tĩnh lại. Hít thở, hít thở, bình tĩnh, bình tĩnh nào. Phạm Thiên Nam ta, thanh niên gương mẫu đã học đủ năm điều Hồ chủ tịch dạy đến cảnh giới “Khiêm tốn, thật thà, dũng cảm” là ai chứ, đừng có đánh đồng ta với đám phế vật hơi tí đã loạn hết cả lên. Rốt cuộc ta cũng có cảm giác máu dần dần lên não trở lại. Có nhiên liệu, não ta cuối cùng đã khôi phục lại khả năng phân tích… Ta nhớ ra rồi. Lúc trước ta đang lùa con Lợn đê hèn trong gầm giường ra mà không được. Sau đấy ta quay lại bàn máy tính xem tiếp phim .. ờ … là phim võ thuật cận chiến của Tokyo. Ta nhớ là lúc đấy màn hình có hiện bảng thông báo gì đấy, chưa kịp đọc nhưng chắc lại là mấy thứ quảng cáo vớ vẩn, gì chứ mấy website dạng này hay quảng cáo linh tinh lắm. Tiếp nữa là gì nhỉ? … Đúng rồi! Lại nó. Lại là con Lợn đê tiện vồ trộm tay ta. Lúc đấy hình như ta có nhắm mắt do giật mình thì phải. Mở mắt ra thì đã ở đây rồi.

Bình tĩnh phân tích tiếp ta xác định được một số vấn đề cần giải quyết: Thứ nhất: Phải tìm hiểu được đây là đâu? Thứ hai: Phải tìm được cách để về nhà, còn chuyện tại sao ta lại đột nhiên xuất hiện ở đây thì có thể tính sau. Mặc dù hiện giờ trên người ta chỉ độc có cái quần đùi rách nhưng không phải xoắn, chỉ cần tìm được ai đó là có thể giải quyết được cả hai vấn đề, vừa biết được đây là đâu, vừa có thể gọi điện cho người thân nhờ cứu trợ được rồi. Nhưng mà quan trọng nhất là ta phải trốn nhanh khỏi cái bãi cỏ này đã, đã ngứa thì chớ lại còn lắm muỗi trong khi quần áo thì không có. Nãy giờ ta cũng phải mất đến mấy lít máu rồi ấy chứ, mà ta thì có thích hiến máu nhân đạo đâu.

Căng mắt ra nhìn khắp bốn phía xung quanh, mãi vẫn không thấy dấu hiệu nào của con người, ta bắt đầu thấy không ổn. Sao tối muộn thế này mà vẫn không có nhà nào bật điện lên nhỉ? Hay là vùng này chưa được mắc điện lưới quốc gia? Có lẽ mất điện thì đúng hơn. Bọn điện lực chết tiệt, thu tiền thì lắm, làm ăn thì không ra gì. Đang giữa hè nóng chảy mỡ thế này mà nay cắt điện, mai mất điện, các người định giết dân à? Hưởng ứng giờ Trái đất là tốt nhưng có cần quá khích thế không hả? Thay mặt cho bà con nhân dân, đại diện cho tầng lớp tri thức tiên tiến yêu nước, Phạm Thiên Nam ta cực lực phản đối các ngươi.

Mắt dõi tám phương, tai hóng bốn hướng, cổ quay lia lịa như cú (à, nói thêm là loài cú có thể xoay cổ đến 180o, cái này ta xem Discovery ta biết) mãi vẫn không có kết quả gì, ta bắt đầu nản định nhắm mắt bước bừa thì chợt ta nhìn thấy xa xa có ánh sáng, chính xác là ánh đèn, mà có đèn là phải có người. Ta biết ngay mà, trời thương người tốt, sao nỡ để một thanh niên gương mẫu như ta phải chịu khổ. Ngày thường ta tích cực tu nhân tích đức làm việc tốt đúng là không thừa. Ta liền phăm phăm tiến về hướng có ánh đèn, gặp thần chém thần, gặp phật diệt phật …ờ… Xin lỗi, ta chém hơi quá, thực ra chỉ là gặp cỏ gạt cỏ, gặp muỗi xua muỗi thôi.

Cắm đầu đi liên tục gần nửa tiếng cuối cùng ta cũng thấy thấp thoáng bóng dáng của nơi mà ánh đèn phát ra. Nguyên cả tòa nhà mang hơi hướng kiến trúc Nhật to vật vã nằm trong một khu đất có tường gỗ bao xung quanh. Bức tường bao xung quanh trải ngút tầm mắt đủ thấy diện tích khu nhà này rộng đến mức nào. Ánh sáng vẫn heo hắt phát ra từ tầng trên cùng tòa nhà giống như khung cảnh vẫn thường thấy trong các phim cổ trang của Nhật. Thiệt tình, tên nào đã chi tiền ra xây nhà to như thế, lại còn chơi phong cách Nhật mà không chịu đầu tư hệ thống điện đóm cho tử tế, kể cả đầu tư cái máy phát điện cũng không, bùn xỉn đừng hỏi. Đang tính bật tường vượt rào, ta chợt nghĩ người đàng hoàng phải đi cổng chính, nhất định không làm trò móc lốp cổng sau nên ta đành chấp nhận cuốc bộ theo tường mà đi tìm cổng chính. Trong lòng ta vẫn luẩn quẩn với suy nghĩ: mặc quần đùi rách trèo cổng sau không may gặp phải con bec giê nó xin một tợp thì e rằng ta không có cơ hội nhìn mặt con cháu mất.

Lần mò theo tường bao, đi đến rã cả hai cẳng chân ta mới tìm thấy cổng chính. Ở cổng chính, hai chiếc lồng đèn đỏ cực lớn treo cao thể hiện sự quý phái của chủ nhân, lại còn có bốn người mặc giáp phục cầm giáo, gương mặt không chút mệt mỏi đứng gác hai bên. Bên trong sân đèn đuốc sáng choang, một vườn bonsai được chăm sóc kỹ lưỡng đủ khiến cho các tay chơi cây cảnh phải nhỏ dãi thèm thuồng, một hồ nước bao quanh hòn giả sơn ngỡ đơn giản mà vô cùng tinh tế. Trên các lối đi đều có treo đèn lồng trước mỗi cửa buồng, dưới mỗi chiếc đèn lại có một em phục vụ mặc kimono ngoan ngoãn quỳ đợi sai khiến nữa chứ. Dù chỉ kịp nhìn lướt thôi nhưng với kinh nghiệm hơn hai mươi năm kể từ khi mở mắt nhìn đời cũng đủ để ta xác nhận một điều bất cứ em phục vụ nào ở đây cũng thuộc loại “Sông có lúc, người có khúc”, da trắng, mắt lớn, môi cong, quá đủ tiêu chuẩn để xếp hạng hot girl. Bên dưới sân, dọc theo các hành lang đều có người canh gác, trang bị không khác gì đám ngoài cổng. Ông chủ ở đây thật đúng là biết cách ăn chơi, có xưng là ông chủ trong các ông chủ cũng không sai. Đổi đống báu vật 2TB của ta để được ở đây một ngày ta cũng cam lòng.

Chỉnh lại cái quần rách cho ngay ngắn, cố gặng rặn ra điệu cười cầu tài nhất có thể ta bước lại phía cổng. Nhưng mà vừa tiến lại gần thì ngay lập tức có bốn ngọn giáo đâm sát người ta. Một nhắm vào cổ, một ở tim, thanh nữa nhằm bụng và thanh cuối thì đe dọa thằng nhỏ. Hơi lạnh của sắt làm ta tỉnh cả người. Chơi hàng thật trăm phần trăm à, ta tưởng chỉ là đồ fake cho ra dáng thôi chứ? Đại gia ơi là đại gia, hình như ăn chơi đến mức này có hơi quá rồi đó. Một trong bốn tên lính gác lên giọng hỏi:- Ngươi là ai? Đến làm gì?

Thấy ta mặc quần rách, đi chân đất mà khinh chứ gì. Đừng có vào rừng mơ bắt con tưởng bở mà hòng dọa ta. Thích chơi phong cách kiểu cổ chứ gì, được, ta chơi. Hít sâu một hơi, ta dõng dạc trả lời:- Đi không thay tên, ngồi không đổi họ, Phạm Thiên Nam ta … - Đột nhiên ta giật mình phát hiện ra một điều, ta và tên bảo vệ kia đang nói chuyện bằng tiếng Nhật, thật sự là tiếng Nhật đó. Tuy ta không đến nỗi một chữ tiếng Nhật cũng không biết (nhờ tích cực xem phim võ thuật cận chiến của Tokyo nên ta cũng biết được đôi chút) nhưng mà giao tiếp ngon lành bằng tiếng Nhật như thế này thật sự là ngoài khả năng của ta. Chẳng lẽ do lâu nay ta tích đức làm thiện nên được thần thánh ban thưởng khả năng sử dụng tiếng Nhật như tiếng Việt hay sao?

- Đến làm gì ? - Tên bảo vệ lại hỏi- Đại ca, em gặp cướp, bị chúng nó lột sạch. Đại ca cho em mượn điện thoại liên lạc về gia đình. - Dằn cơn sĩ diện xuống, đầu óc tỉnh táo trở lại, ta lập tức đổi giọng. Ta nhận ra bây giờ quan trọng là hiệu quả, còn oai thì tính sau. Mặt ta ngay tức thì chuyển sang chế độ bi thương, kể cả ăn xin nhìn ta cũng phải cảm thấy mủi lòng mà cho tiền ấy chứ.

- Quanh đây làm gì có bọn cướp nào dám hoạt động. Nói láo. Mà điện thoại là cái quái gì?

Ta quá nản, không biết nói gì luôn. Chủ nhân thì phong cách như thế sao lại thuê mấy tên bảo vệ đần độn đến mức này cơ chứ. Thái độ thì như công an phường mà điện thoại là gì cũng không biết. Đừng nói với ta người là đàn em Tarzan ở rừng mới về nhá. Không kiềm chế được, ta buột miệng:

- Đúng là ngu hết phần người khác. Có điện thoại mà cũng không biết là cái gì.

Trả lời ta là một cán giáo vào cằm, tiếp nữa là cái khác vào ức. Tay ta cũng được một cái khác nữa chăm sóc. Còn cái thứ tư thì …. Tiểu huynh đệ, ta có lỗi với ngươi. Các con chưa ra đời của ta, cha có lỗi với các con nhiều, nhiều lắm. Tiếp nữa ta thấy gáy đau nhói. Trời đột ngột tối sầm, sao bay vòng vòng … Ta gục xuống, hoàn toàn không biết gì nữa.

Có phải ta chết rồi không? Mắt ta vẫn nặng chịch không sao mở ra nổi nhưng mà mũi ta cảm nhận được một mùi hương mê hồn nhẹ nhàng luồn sâu vào lồng ngực. Mềm mại quá! Là bàn tay của mỹ nhân nào đang áp lên má ta. Hơi thở của nàng khiến ta rạo rực trọng khi giọng nói êm dịu của nàng như rót mật vào tai ta. Có phải ta đã được lên thiên đường và đang được nữ thần Venus chăm sóc rồi không?

- Ngài đã tỉnh chưa? Ngài còn thấy đau ở đâu nữa không?

Cố gắng đến một trăm sáu mươi chín phần trăm sức lực, ta cố ép mắt mình phải mở ra. Một khuôn mặt tuyệt mỹ đang kề sát mặt ta. Sao lại có người đến mức thế này trên đời được chứ? Cố gắng ngồi dậy, cuối cùng ta cũng chiêm ngưỡng được toàn bộ sắc đẹp của nàng. Thực sự là quá mức hoàn mỹ. Mặc dù đời ta gặp người đẹp đã nhiều nhưng người đẹp cỡ này thì thực sự là quá mức chịu đựng. Vòng eo nhỏ ẩn hiện dưới lớp áo choàng đầy dụ hoặc. Tấm áo choàng đen khoác hờ trên bờ vai nhỏ nhắn dù đã che mất phần nào dáng vóc của nàng nhưng ta biết vòng hai tuyệt hảo như thế thì không thể nào là của một thân hình không chuẩn được. Mái tóc dài đen nhánh buông xõa khiến ta muốn muôn đời chết chìm trong đó để hôn lên làn da trắng như tuyết, lên đôi mắt vừa nhu thuận như làn nước mùa thu vừa tỏa sáng át cả ánh sao kia, lại còn đôi má khiến cho bất kỳ tên đàn ông nào cũng không thể dằn lòng muốn cắn lên đó, nhất là đôi môi khiến thằng nhỏ của ta không ngừng biểu tình. Xung quanh ta tất cả khung cảnh chìm sạch vào màn đêm, chỉ còn nàng là nguồn sáng duy nhất soi rọi đời ta ….!!! Đôi chân ta như bị thôi miên, không tự chủ được mà tiến về phía nàng trong khi miệng ta há hốc, họng nước bọt liên tục còn hai mắt sớm đã lồi ra như mắt cá chép. Nhẹ kéo tay đỡ ta dậy, người đẹp nói với đám bảo vệ: “Chủ nhân có lệnh mời vị đại nhân đây vào gặp”. Đám bảo vệ ngoan ngoãn nhường đường cho ta. Còn ta tranh thủ hít thật sâu mùi hương thơm ngát tỏa ra từ nàng hòng muôn đời cất sâu trong hai lá phổi. Đợi ta đứng vững, nàng ngắm ta một lượt từ đầu đến chân làm ta vội kéo chặt cái quần rách che thứ cần che.

- Ngài định ăn mặc như thế này để gặp chủ nhân thật sao?- Ơ, ơ … nhưng mà ..

Không để ta nói hết, đích thân người đẹp khoác lên mình ta một bộ kimono mới làm ta ngất ngây đến nỗi hồn vía bắn vụt khỏi xác mà phiêu diêu tận chín tầng mây. Lại đích thân nàng quấn đai lưng cho ta nữa … “Tiên sư thằng nhỏ, nằm xuống, tao bảo mày nằm xuống cơ mà”… Bình thường ta chém gió không tệ nhưng không hiểu sao gặp nàng ta lại không thể thốt nên câu nào mà chỉ lặng lẳng bám theo nàng như trẻ con bám váy mẹ. Thậm chí tên nàng ta cũng không dám hỏi, chỉ sợ rằng đây là giấc mơ mà ta sẽ giật mình tỉnh giấc ngay thời khắc đẹp nhất.

Mê mẩn đi theo người đẹp không biết bao lâu, cuối cùng ta cũng được đưa đến phòng của chủ nhân khu dinh thự này. Nhẹ nhàng mở cánh cửa gỗ, người đẹp dẫn ta vào trong phòng. Ở phía đối diện là một chiếc ghế cực lớn, có so với ngai vàng cũng không hề thua kém. Ngồi trên đó là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt cực kỳ nghiêm nghị, oai phong. Đôi mắt ẩn chứa sự tự tin, kiêu hãnh của kẻ đứng trên đầu thiên hạ. Bây giờ thì ta hiểu tại sao ta lại xuất hiện ở đây rồi. Hẳn là do ta làm nhiều việc thiện nên được chuyển đến đây để làm đệ tử rồi thành người kế thừa của vị đại gia đây, à, còn cả để sở hữu được người đẹp mê hồn nữa chứ. Đa tạ tổ tiên phù hộ, con hứa từ nay sẽ tiếp tục tích cực làm việc thiện hơn nữa.

- Ranmaru, ngươi ra ngoài. - Giọng nó sắc lạnh của vị chủ nhân vừa cất lên thì bóng dáng người đẹp đã biến mất như một làn gió. Mà Ranmaru, cái tên này ta nghe quen quen, hình như đã đọc ở đâu đó thì phải. Ta chưa kịp nhớ ra thì giọng nói của vị chủ nhân lại tiếp tục vang lên.

- Người khách lạ, đêm qua, thần linh đã báo mộng cho ta là ngươi sẽ đến gặp ta và có dặn ta giải thích với ngươi vài điều.

Ta nghĩ thầm trong bụng: “Chuẩn luôn mà. Đồ đệ có thể kể tiếp luôn hộ sư phụ ấy chứ. Nào là ta có bí kíp võ nghệ siêu hạng nhưng ta có bệnh trong người, may mà ngươi được thần linh cử đến chỗ ta. Ta sẽ dạy người võ công, truyền cho ngươi công lực cả đời để ngươi trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ, cho ngươi kế thừa tất cả tài sản cho ta. Cả đứa con gái xinh đẹp kia của ta, ta cũng giao cho ngươi chăm sóc luôn … Khà, khà… Quả này trúng mánh lớn thật rồi”

- Ngươi biết ta là ai không?

Ta im lặng lắc đầu. Bây giờ nói nhiều là ngu. Lẳng lặng ăn tiền mới là thượng sách.

- Ta là Oda Nobunaga.

Sét đánh ngang tai ta. Ta nghe nhầm không đây? Quỷ vương Nobunaga nổi danh đây ư? Có một thời gian ta có hứng thú đọc qua lịch sử Nhật. Một trong các nhân vật nổi bật nhất mà ta nhớ rõ nhất chính là gã Quỷ Vương này. Một đời tắm máu, một đời chém giết, lấy xác kẻ thù xây lên bậc thang quyền lực. Kẻ nổi danh bởi sự tàn ác, bất nhân khiến cho kẻ khác nghe đến mà lạnh gáy. Là quỷ trong các loài quỷ, ác mộng trong các ác mộng. May mà cuối cùng hắn cũng chôn thây trong biển lửa ở chùa Honnoji năm 1582 do bị chính tướng của mình là Mitsuhide Akechi làm phản. Mà khoan, nếu kẻ này là Nobunaga thì người đẹp tên Ranmaru có phải là …

- Vậy … người đẹp vừa nãy là … - Ta lắp bắp hỏi.- Ranmaru Mori, sủng nam của ta. Được đấy chứ hả? - Câu trả lời của Nobunaga kèm theo một cái nhếch mép đầy dâm tà làm ta suýt chút thì hộc máu. Toàn thân ta đông cứng, tim cũng bãi công không thèm đập. Các nơ ron thần kinh rủ nhau tự sát tập thể. Người đẹp trong mơ của ta, giấc mộng của đời ta, sao lại là một thằng đàn ông được chứ?

Không để cho ta kịp hết sốc, Nobunaga lại tiếp tục:

- Ngươi biết đây là đâu không? Chùa Honnoji. Thần linh còn dặn ta nói cho ngươi thêm một số nữa. 1582.

Ặc. Tưởng là bánh ngọt ai ngờ là thuốc chuột rồi. Ta phải chuồn ngay còn kịp. Theo như lịch sử ta từng đọc được thì năm 1582, Akechi Mitsuhide - tướng của Nobunaga- nổi loạn, đốt chùa Honnoji và giết Nobunaga trong biển lửa. Ta mà ở lại đây thì chắc chắn trăm phần trăm trở thành heo quay nguyên con.

Đúng lúc đấy, ta nghe thấy tiếng hô lớn vọng đến “Kẻ địch ở chùa Honnoji”. Bốn phía lửa bốc lên hừng hực. Trong đầu ta một âm thanh lạnh ngắt vang lên: “Nhiệm vụ chính được kích hoạt: Bảo vệ Nobunaga thoát khỏi chùa Honnoji. Độ khó cấp D. Thất bại: Chết”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.