Thử Thách Sinh Tử

Chương 3: Q.1 - Chương 3: Số nhọ




Khốn khổ cái mông ta. Đã toàn vết cào, vết cắn lại còn bị dìm vào nước bẩn thế này thì nhiễm trùng chết ta mất. Cuối tuần trước, ông tổ trưởng dân phố bảo tên Nam mập ngươi đem ta đi tiêm phòng dại mà ngươi hết đi chơi lại ngủ bỏ mặc ta. Lần này lỡ ta nhiễm trùng mà qua đời thật thì ta thề sẽ ám ngươi hai tư trên hai tư, bảy trên bảy, không cho ngươi được một giây yên bình.

Ta không hiểu được tại sao đang ở trên mặt bàn tự nhiên ta lại bị dìm ở cái cống ngập ngụa rác thải này. May sao mỗi lần ta cắn trộm tên mập mà bị hắn tóm được, hắn đều dí đầu ta vào bồn cầu mà giật nước nên khả năng kháng nước, kháng độc của ta không tệ. Dò dẫm trong bóng tối, cẩn thận né bọn chuột cống to đùng đang nhe răng hăm dọa, ta lần theo hướng gió. Đừng nhầm là ta sợ bọn chuột, chẳng qua là mông ta đang đau nên mới phải né chúng nó; nếu không, ta mà chạy trốn thì đố chúng nó đuổi được ta. Nuốt hết ba ngụm nước đen ngòm, bốc mùi, cuối cùng ta cũng bò được lên miệng cống. Khung cảnh xung quanh ta là những dãy nhà gỗ nối nhau liên tục được màn đêm bao phủ. Ngửa mặt hít sâu không khí trong lành để ép hết khí độc trong phổi xong ta lắc lắc mông cho khô người trước khi đổ uỵch xuống đất vì kiệt sức. Miệng ta đớp đớp không khí liên tục, giống hệt như con cá vàng lần trước ta vớt ra khỏi bể cá do sợ nó chết đuối. Gió mát, trăng thanh, trong người mệt mỏi nên chỉ tầm mười phút sau ta đã nằm ngửa thẳng cẳng, đánh một giấc ngon lành.

Đang say giấc, ta giật nảy mình tỉnh giấc bởi tiếng hò hét ầm ầm xung quanh. Bầu trời đêm lấp lánh ánh sao đẹp mê hồn thế này mà bọn nào dám làm ầm ầm phá vỡ cả khung cảnh thanh bình. Ơ, nhưng mà tại sao hôm nay sao nhiều mà lại to và sáng thế nhỉ? Lại còn càng ngày càng to và sáng thì phải?

Phập, phập, phập. Cả một trời mưa sao, à không, không phải mưa sao mà là mưa tên lửa đổ ập xuống đầu ta. Ta lách mình né kịp nhưng một mũi tên lửa suýt bắn trúng đuôi ta. Mũi ta ngửi thấy mùi lông cháy. “Thằng nào, thằng nào dám đốt đuôi ta? Nghịch gì mà nghịch ngu thế hả, chán sống rồi à?”. Luồn lách dưới trận mưa tên, ta lê mông chui ngược xuống cống. Số ta hôm nay đúng là số bốc mùi mà. Sạch sẽ thanh tao như ta mà hôm nay có cái cống bẩn cứ phải chui lên chui xuống mãi, ta có phải tên thợ cống Mario trong game đâu?

Nằm co ro dưới cống mà ta vẫn nghe rõ tiếng chém giết từ trên vọng xuống. Tiếng hò hét, chửi bới, tiếng gươm giáo va chạm, tiếng rên rỉ của kẻ bị thương … khiến ta không dám thò đầu lên xem xét tình hình dù chỉ một lần. Trong thời khắc này, ta đột nhiên nghĩ đến tên mập. Giờ này tên mập chắc đang rung đùi ngồi xem phim, hắn mà biết được tình trạng khốn khổ của ta bây giờ chắc hắn phải hả hê lắm. Ông trời ơi, sao người lại bất công như thế? Ta đang mải mê nguyền rủa tên mập thì “Uỳnh”, một tiếng nổ cực lớn vang lên, cát bụi, gạch đá rơi ào ào xuống cống, chỗ núp của ta cũng không phải ngoại lệ. Trong đó nguyên một cục đá to như nắm đấm tên mập đặc biệt ưu ái quan tâm đến cái mông ta. Nằm lại đây thêm lúc nữa, không thành mèo què cũng thành mèo cụt nên ta đành cố lê lết đi sâu vào trong cống ngầm. Ta tưởng cái cống này chỉ thẳng một đường, ai ngờ càng đi càng thấy nhiều nhánh rẽ, to có, nhỏ có, lên có, xuống có, có đoạn thẳng, có đoạn lại quanh co. Khi ta nghĩ đến việc phải làm gì nếu lỡ đi lạc nhỉ thì ta chợt phát hiện một điều: Ta lạc đường thật rồi. Đã vậy chỉ còn cách cắm đầu đi bừa để may mắn dẫn đường thôi.

Càng đi vào sâu, mùi hôi thối càng bốc lên nồng nặc khiến ta hận mình không có thêm cái chân nữa để bịt mũi. Nước trong lòng cống vốn bị máu do trận chiến bên trên nhuộm đỏ giờ chuyển dần sang màu đen. Hai bên thành cống xuất hiện những khối đá hình cầu màu đỏ đậm như món tiết canh ưa thích của tên mập. Không kìm được hiếu kỳ ta bèn ghé mắt quan sát kỹ mấy viên đá. Không thấy gì lạ, ta chuyển sang phương án cào. Cũng không thấy gì. Đã thế ta cắn. Ngay lập tức một thứ nước tanh lòm chảy ngập miệng ta, lại còn thêm một thứ gì lợm lợm mắc trong họng. Ta vội nhổ ngay thứ đó ra đất. Con ngươi trắng dã, bắt đầu thối rữa nằm trên đất trừng trừng nhìn ta. “Mày lườm tao thì tao cũng lườm mày. Mày tưởng tao sợ mày chắc?”. Bỗng nhiên, con ngươi nảy nảy lên rồi nổ bụp ngay sát mặt ta. Một thứ chất lỏng sền sệt bám đầy khuôn mặt khả ái. Bỏ hết cả hồn vía, ta chạy như chưa bao giờ được chạy, đường lối thế nào cũng chẳng thèm quan tâm, thậm chí cơn đau ở mông cũng biến đi đâu mất. Càng chạy ta lại càng thấy thêm nhiều các viên đá đỏ, nước cống cũng càng trở nên đặc sệt. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng ta: Có phải ta đã chạy nhầm xuống địa ngục rồi không?

Chưa kịp trấn tĩnh thì ta lại phát hiện thêm một điều nữa. Ngoài tiếng chạy của ta, trong cống lúc này xuất hiện thêm tiếng gầm gừ của đám sinh vật nào đó vọng đến. Thứ tiếng gần nhất với tiếng gầm gừ này mà ta có thể nghĩ đến là tiếng của chó Bull hung hãn bên nhà hàng xóm. Có lần ta nhảy nhầm vào đầu nó, nó cũng gầm gừ như thế này khi ta trốn trên mái nhà. Chẳng lẽ bọn người ở đây lại nuôi chó dưới cống hay sao? Đúng thế thật thì ta xác định thật rồi, ở đây thì kiếm đâu ra chỗ mà trốn !!! Tiếng gầm gừ càng lúc càng gần mà lại không chỉ đến từ một hướng, ít nhất cũng phải ba bốn chục con từ khắp các hướng đang tiến về vị trí của ta. Và rồi ta đã thấy cái thứ phát ra tiếng gầm gừ đấy… Là người, không phải chó. Nhưng mà bọn này không giống với đám người ta thường thấy. Đám người này đen ngòm, da thì khô quắt như mực khô. Hàm răng nhọn hoắt mọc lởm chởm. Nước dãi rớt tong tỏng theo từng bước đi. Đứng cách xa cả trăm mét mà ta vẫn ngửi thấy rõ mùi từ bọn chúng tỏa ra, không khác gì cá ươn cả tháng, khiến ta suýt nữa không kìm được cơn buồn nôn. Đáng sợ nhất là trong bóng tối, cả trăm con mắt đỏ quạch lập lòe như lửa nhìn chằm chặp vào ta với ánh nhìn thèm thuồng. Hơn nữa số lượng chúng tăng lên liên tục. Không nghĩ nhiều, ta quyết định CHẠY!!!

Nhưng số ta đùng là nhọ mà. Vừa quay lưng định chạy thì ta một tiếng gầm lớn vọng đến từ ngay sau lưng ta. Một con chó, không, là gấu, vẫn không đúng, là chó gấu chuẩn hơn. Hình dáng nó hao hao con Bull nhưng mà con này to hơn nhiều, so với tên Nam mập có lẽ nó phải to gấp 4 lần. Hàm răng nhọn hoắt mà mỗi chiếc to gần bằng nửa người ta kết hợp với cái miệng đỏ lòm, nếu thằng Đồ tể mà trông thấy chắc cũng phải són đái ra mất. Ác ôn nhất là, cơ thể con chó gấu bịt gần kín đường lui của ta, các khe hở còn lại cũng bị đám lông tua tủa như lông nhìm của nó chặn hết.

Không thể chạy ra ngoài thì ta đành liều vậy. Dù sao luồn lách giữa đám người đen thích thịt mèo kia còn hơn phải chơi với con chó gấu, ta nén cơn đau mông, lao thẳng vào giữa đám đông. Dùng hết tốc độ luồn lách giữa rừng chân, ta cắm đầu cắm cổ chạy như điên. Kể ra ông trời cũng chưa đến nỗi tuyệt đường một sinh linh thánh thiện như ta. Nhờ tên mập thường ngày hay múa chổi đuổi ta làm ta toàn phải lách chân giường, chân bàn, kẽ tủ để chạy nên khả năng luồn lách của ta cực kỳ bá đạo, đã thế, do số lượng quá đông mà cống thì chật nên bọn người đen kia chen chúc nhau, khó mà vồ bắt ta được. Kết quả là ta chỉ bị vặt ba túm lông, đuôi bị đạp trúng bốn lần để thoát ra khỏi đám đông. Quay lại nhìn cả đám mặt đần ra vì không tóm được ta, ta không nhịn được, quay lại ngoáy mông chế giễu: - Meo, meo (Đuổi tao xem nào, tao thách chúng mày đấy, đồ cá ươn!). Ai dè, bọn chúng đuổi thật. Lúc nãy bị chúng vướng lẫn nhau nên ta không biết được tốc độ của chúng lại khủng khiếp đến thế, ta tê hết cả cẳng mà chỉ nhanh hơn chúng chút ít nhưng mà chúng không biết mệt, càng chạy càng nhanh, thậm chí có tên còn bám lên thành cống mà bò bằng bốn chân như thạch sùng. Trong khi tình trạng của ta vô cùng bi đát, mông thì đau, bụng thì đói. Hai bên thành cống, các viên đá đỏ rụng la liệt, chất nhầy chảy ngập đất, bắn đầy cả mặt ta. Chẳng mấy chốc, đám người đen đã gần áp sát ta. Thôi rồi, Miu ơi, Mi ơi, ta không về gặp các nàng được nữa. Nam mập, ta xin lỗi vì hôm trước đã lỡ đi tè lên cái khăn em bồ mới tặng người. Nếu ta có mệnh hệ gì thì nhờ ngươi đón đám con cái ta về nuôi, ta không muốn đám con thơ ta bị đứa khác bắt nạt. Hai chân ta đã run run không còn sức chạy, nâng đuôi lên khỏi mặt đất còn thấy khó. Lưỡi khô khốc, ria hai bên mép oặt xuống vì mệt, mắt tê dại không thể mở ra nổi. Không nhìn nổi đường nữa, ta cố cắm đầu chạy bừa. Các giác quan gần như tê liệt toàn bộ.

Đột nhiên, ta thấy tiếng chân đuổi sau lưng bỗng chợt im bặt. Ta cố mở mắt ra nhìn, thì ra ta vừa chạy vào một căn phòng lớn hình cầu. Trên tường khảm đầy các viên đá đỏ giống như trong cống nhưng số lượng các viên đá trên tường nhiều khủng khiếp, phải đến hàng nghìn, hàng vạn con ngươi đang nhìn ta. Ở chính giữa phòng là một chiếc vạc lớn to ngang ngửa với phòng tên mập. Quanh thành vạc đầy các hoa văn kỳ lạ nhưng rõ nhất là hình một tên người có cánh dơi và sừng dê được khắc ở giữa, xung quanh là một đám người nằm la liệt. Bốn góc vạc có bốn bức tượng lớn hình người có cánh giống như hình khắc trên vạc đứng gác, mỗi bức tượng cầm một thanh kiếm to bằng thân người giơ cao lên trời. Đám người đen kia run rẩy không dám đi vào căn phòng này mà đứng chen chúc trước lối vào. Nhận ra điều đó, dũng khí liền trở lại với ta. “Ta không ngán bọn mày. Tưởng đông mà ghê à?” - Ta lại tiếp tục điệu ngoáy mông “Đuổi tao xem nào” quen thuộc. Quả nhiên lần này không một tên nào dám tiến lên. Khà khà, một đám nhát chết, không đứa nào dám chơi với “Miêu trung chi long, thiên hạ vô đối, duy ngã độc tôn Lợn Vô Kỵ” ta một trận à?

Không một dấu hiệu báo trước. “Phập”. Một nửa cái đuôi mèo xuất hiện trước mặt ta hơn hai mét. Đuôi ta. Mẩu đuôi vẫn giật giật nhỏ máu. “Phập”. Đường kiếm tiếp theo lẽ ra đã chặt ta làm đôi nếu ta không kịp lăn sang trái. Bốn bức tượng lớn gác bên chiếc vạc hiện đang cử động, vung kiếm điên cuồng chém vào ta. Sàn đá vỡ toác, bắn tung tóe theo từng nhát kiếm. Mẩu đuôi bị chặt rụng của ta cũng đã bị chém thành một đống bầy nhầy. Ngoài lối ra, con chó gấu đã chen lên đầu, nhìn ngắm ta với như đang ngắm món chả băm. Trong phòng thì bốn tên tượng đá vẫn không ngừng khua kiếm đuổi dồn ta vào góc chết. Lần này thì ta chết chắc rồi. Không ngờ đẹp trai anh tuấn như ta mà khi chết đi lại thành món mèo băm. Đúng là trời xanh đố kỵ anh tài thật mà. Đúng lúc ta từ bỏ mọi hy vọng, chợt một con đường sống đập vào mắt ta. Cái vạc. Bất chấp sống chết, ta lao qua đám tượng đá. Một đường kiếm sắc gọn làm tai trái ta bị chém rụng nhưng để đổi lấy sự sống thì ta bất chấp. Thu hết sức tàn, ta bật mạnh rồi dốc điên cuồng trèo vào trong vạc.

Cái vạc lớn cao ngang đầu bọn tượng đá nên chúng không thể làm gì ta nhưng không đủ ngăn số nhọ của ta. Ngay khi ta vừa nhảy vào được trong vạc, từ thành vạc liên tục chảy ra thứ chất lỏng giống như trong những viên đá đỏ nhưng đặc hơn nhiều. Chẳng mấy chốc, ta đã bị nhấn chìm trong thứ chất lỏng tanh tưởi đó. Đồng thời, nhiệt độ trong vạc không ngừng tăng lên. Toàn bộ da, lông ta dường như bị lột sạch. Xem ra hôm nay ta không thành mèo băm cũng thành mèo luộc. Ta cố hết sức ngoi lên thì một thứ gì đó rơi đúng đầu ta, không, là chui thẳng vào đầu ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.