Long Tiêu Diêu cũng không biết rằng nguy hiểm đang tới gần, vừa rồi hắn nhanh chóng giải quyết con kỳ nhông này nhưng cũng tiêu hao không ít chân khí của bản thân, giờ hắn chỉ nghĩ đến việc tu luyện để nhanh chóng khôi phục lại.
Nhưng đúng lúc này, một âm thanh truyền vào tai Long Tiêu Diêu:
- Tiểu bằng hữu, ta phát hiện ra ngươi rồi, ra nói chuyện đi! Yên tâm, ta không có ác ý.
Khi âm thanh truyền đến, tâm thần Long Tiêu Diêu có chút lay động, mơ hồ, may mà đúng lúc này A Di Đà Phật Niệm Châu trên cổ hắn phát ra ánh sáng màu vàng và khí tức Phật môn, khiến hắn một lần nữa khôi phục tỉnh táo. Hắn vội vàng bố trí lại trận pháp phòng ngự đã bị hủy lúc trước, trong lòng càng thêm sợ hãi đối với thần thông của tu sĩ bậc cao.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng nổ như sấm truyền đến, ngọn núi nhỏ Long Tiêu Diêu đang ở lập tức lung lay kịch liệt, phần trên của ngọn núi này sụp đổ xuống, khiến cho trận pháp mà hắn vừa bố trí bị ép đến biến dạng.
Tiếp đó, lại có một cỗ lực lượng mạnh mẽ từ trên truyền xuống, kết giới trận pháp mà Long Tiêu Diêu bố trí lập tức vỡ nát, một cỗ lực lượng đánh về phía hắn, còn đất đá do ngọn núi sụp đổ thì toàn bộ đè lên người hắn.
Tuy nhiên, nhờ có kết giới trận pháp ngăn trở mà cỗ lực lượng này đã yếu đi phân nửa, mà thân thể Long Tiêu Diêu thì rất mạnh mẽ, do đó lực đánh này chỉ khiến hắn cảm giác khí huyết có chút bốc lên, nhưng điều này cũng không gây thương tổn quá lớn cho hắn, ngược lại hắn dựa vào thần thông Phệ Linh Chuyển Hóa của Phệ Linh Trùng để chiếm được một lượng lớn linh lực bổ sung.
Nhưng lúc này lại có một cỗ lực lượng truyền xuống, lần này đã không bị trận pháp phòng ngự làm suy yếu nên nó còn mạnh hơn mười lần khi nãy. cỗ lực lượng này đánh vào người Long Tiêu Diêu, khiến khí huyết hắn quay cuồng, phun ra một ngụm máu, cánh tay trái cũng bị gãy, toàn thân bị chôn vùi trong khối đất đá.
Thì ra, tu sĩ Vu tộc kia thấy Ma Âm Khống Hồn cũng không thể khiến Long Tiêu Diêu đi ra, hắn liền quan sát địa hình, phát hiện ra một con suối nhỏ chảy từ trong núi ra. Tu sĩ Vu tộc bình thường vẫn sinh hoạt trong Thập Vạn Đại Sơn, tất nhiên cũng biết là trong lòng núi có không gian trống. Do đó, hắn dùng đại thần thông phát động công kích lên ngọn núi nhỏ này.
Thần thông của tu sĩ Phi Thăng Kỳ tuy không đến mức có thể dời núi lấp biển, nhưng cũng không kém nhiều. Mà đây chỉ là một ngọn núi đất đá bình thường, làm sao có thể chịu được một kích của tu sĩ Phi Thăng Kỳ, nó lập tức bị sụp đổ.
Thấy ngọn núi sụp xuống, tu sĩ Vu tộc này tự nhiên đoán được rằng Long Tiêu Diêu có thể trốn ở trong lòng núi. Do lo lắng Long Tiêu Diêu lại bỏ chạy nên hắn quyết định đánh chết Long Tiêu Diêu ở trong lòng núi, sau đó sẽ từ từ mà tìm kiếm thi thể, tất nhiên sẽ tìm được bảo vật của Đại Vu Thần, do đó, hắn lại dùng toàn lực đánh vào ngọn núi nhỏ đã bị sụp xuống một lần nữa.
May mà có lớp đất núi dày đặc ngăn cản, làm yếu đi hơn phân nửa lực công kích của tu sĩ Vu tộc, nếu không thì cho dù thân thể Long Tiêu Diêu có cường hãn như yêu thú cấp năm thì căn bản cũng không thể chịu được một kích của tu sĩ Vu tộc này.
Dù là vậy, lúc này Long Tiêu Diêu cũng bị thương không nhẹ, chẳng những cánh tay bị gãy, đến cả kinh mạch cũng bị chấn động tổn thương. Nhưng lúc này hắn không dám dừng lại, đầu tiên tìm trận bàn thu vào trong Vạn Thú Lệnh, tránh để lại dấu vết khiến đối phương phát hiện. Sau đó, hắn lại ăn vào một viên Liệu Thương Đan, nén đau nhức, lao vào trong lòng đất chạy về phía nam.
Nhưng hiện cánh tay trái đã bị gãy, Long Tiêu Diêu cần dùng chân khí để bảo vệ nó nên chân khí tiêu hao khi bỏ chạy dưới lòng đất còn nhiều hơn lúc trước một chút. Mà hắn đã dùng Phệ Linh Chuyển Hóa hấp thu một bộ phận năng lượng của hai đợt công kích đó, nhưng kinh mạch của hắn lúc này vẫn bị tổn thương một chút, khiến cho chân khí của hắn khó có thể vận chuyển như ý.
Tuy Long Tiêu Diêu ăn vào viên Liệu Thương Đan cực phẩm nhưng cũng không thể lập tức phục hồi như cũ được, nhưng hắn căn bản cũng không có thời gian chữa thương khôi phục, hắn chỉ có thể dựa vào trí nhớ hướng về phía một con suối nhỏ ở phía Tây Nam mà lao đi.
Động tĩnh mà tu sĩ Vu tộc này gây ra khi phá núi lập tức kinh động đến vài tên tu sĩ Vu tộc đang điều tra nơi khác và hai gã tu sĩ Vu tộc đang điều khiển địa quỷ, chúng liền lập tức chạy tới. Lần này vì mục tiêu là ngọn núi nhỏ nên chúng cũng không dùng địa quỷ để tìm mà dùng đại thần thông dọn dẹp cách ly ngọn núi nhỏ bị sụp đổ này.
Tuy nhiên, để tìm kiếm Long Tiêu Diêu nên họ vẫn chưa trực tiếp dọn sạch ngọn núi mà chỉ dời đất đá từng chút một. Vì phải tìm kiếm cẩn thận, tránh bỏ sót dấu vết nên tiến độ của bọn họ cũng không nhanh, phải một hồi lâu sau thì mới di dời toàn bộ ngọn núi nhỏ.
Tuy nhiên, cuối cùng bọn họ cũng không phát hiện manh mối nào, khiến họ cùng nghi ngờ mình phán đoán có sai lầm hay không, căn bản Long Tiêu Diêu không trốn ở trong đó. Bọn họ thế nào cũng không tin rằng một tu sĩ Kim Đan Kỳ bậc thấp lại có thể may mắn sống sót dưới công kích hủy diệt toàn lực của một tu si Phi Thăng Kỳ.
Tạm thời không nói đến bọn họ đang nghi ngờ, lúc này Long Tiêu Diêu đã chạy được hơn mười dặm về phía Tây Nam, nhận ra rằng chân khí đã tiêu hao hết, trong khi vẫn chưa tới được vị trí dòng suối nhỏ theo trí nhớ kia.
Tuy nhiên, vận may của Long Tiêu Diêu lại đến, ngay khi chân khí của hắn tới lúc không chống đỡ được nữa thì hắn gặp một cái khe trong lòng đất. Tuy cái khe này rộng không đến một thước, nhưng lại sâu tới hơn mười trượng, dài tới hơn mười dặm, hoàn toàn cấu thành từ nham thạch, là một đạo đứt gãy không rõ nguyên nhân trong lòng đất, trên mặt bao trùm một tầng đất dày gần mười thước.
Long Tiêu Diêu tìm được một cái khe rộng một chút, lập tức bố trí trận pháp, bắt đầu dùng đan dược tu luyện, khôi phục chân khí bị tiêu hao. Vì kinh mạch của hắn bị thương, lại không có thời gian nghỉ ngơi khôi phục nên tuy hắn có ăn vào Liệu Thương Đan cực phẩm nhưng tác dụng chủ yếu của Liệu Thương Đan lại là chữa trị ngoại thương mà thôi, trải qua thời gian dài mạnh mẽ thi triển Địa Độn Thuật, thương thế của kinh mạch còn có vẻ tăng lên, tuy nhiên cánh tay trái thì đã phục hồi kha khá rồi.
Long Tiêu Diêu lại tiếp tục dùng Liệu Thương Đan, vô cùng cẩn thận vận hành linh khí, tránh gây ra thương tổn đối với kinh mạch. Quá trình tu luyện cũng có hiệu quả xúc tiến kinh mạch khôi phục, cộng với tác dụng của Liệu Thương Đan nên chỉ một ngày sau, thương thế tại kinh mạch của hắn đã ổn định lại.
Tuy nhiên, nhờ trải qua một loạt sự việc này nên tu vi của Long Tiêu Diêu không ngờ cũng tăng lên, sau mấy tháng tu luyện tại cái khe trong lòng đất, Long Tiêu Diêu đã thăng cấp thành Kim Đan Kỳ bậc trung.
Đương nhiên Long Tiêu Diêu vẫn không dám đi ra ngoài, tuy nhiên, nếu đã đạt tới Kim Đan Kỳ bậc trung thì hắn quyết định hấp thu hồn phách của kỳ nhông. Việc này vừa có thể tăng lên thực lực của hắn, vừa tránh khỏi vạn nhất gặp được một con yêu thú thích hợp mà Vạn Thú Lệnh lại bị thú hồn kỳ nhông này chiếm dụng, không thể hấp thu thú hồn mới.
Năng lượng thú hồn của yêu thú cấp tám đương nhiên hùng hậu hơn rất nhiều so với khi Long Tiêu Diêu hấp thu Phệ Linh Trùng. Tuy nhiên do con cổ kỳ nhông này là loài thượng cổ yêu thú lưỡng tính còn sót lại, mặc dù cũng có khí tức cuồng bạo nhưng vì linh trí của nó kém nên lực phản phệ cũng không mạnh, quá trình hấp thu cũng không quá khó khăn. Khi lựa chọn huyệt đạo để chứa nó thì hắn chọn chủ huyệt là Chương Môn huyệt.